Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 169: Trời Ạ , Ngươi Thật Sự Không Biết


trướctiếp

Lúc này, tại một nơi cách xa sơn trang Tiếu gia, sắc mặt Từ Lạc Đê đầy âm trầm mang theo đám tộc nhân dừng lại, sau đó quay người nhìn thoáng phía sau, ánh mắt hắn đầy vẻ oán độc.

“Tiếu Trường Ân, ngươi có viện trợ, Từ mỗ cũng có!”

“Chỉ là một tu sĩ Ngự Linh, linh vật hắn tuy có mạnh mẽ, nhưng chỉ cần vây khốn linh vật này thì dư sức chém giết tên tu sĩ kia. Loại tu sĩ này chỉ có linh vật có sức chiến đấu vô cùng mạnh, còn bản thân sợ nhất đối đầu trực diện với người khác!

Nếu hắn không có linh vật bên cạnh, sinh tử bản thân hắn cũng khó mà khống chế được!” Từ Lạc Đê hừ lạnh một tiếng rồi liếc nhìn qua đám tộc nhân bên người.

“Các người quay về trước đi, việc này còn chưa xong đâu!”

Đám tộc nhân Từ gia phía sau nhao nhao gật đầu. Từ Lạc Đê bèn phất tay áo, cả người hóa thành cầu vồng bay thẳng về phía xa.

“Đành phải nhờ cậy Tang La tiên sinh lần này vậy. Tu vi Trúc cơ hậu kì bảy tòa đạo đài của lão dư sức chém giết tên tu sĩ Ngự Linh kia, chỉ là tính cách lão vốn cổ quái, không biết chừng có khi lão không thèm tới …Nhưng năm đó lão thiếu ta một chút nhân tình, cộng thêm bỏ ra một cái giá lớn có lẽ lão sẽ nhận lời! Thu được linh hồ kia rồi thì công sức bỏ ra cũng đáng giá!” Từ Lạc Đê lúc này cũng đã hạ quyết tâm, tốc độ bay nhanh chóng tăng lên. Sau khoảng một ngày phi hành thì lão cũng đáp xuống một ngọn núi trơ trọi. Trên núi có vài con kền kền bay vờn xung quanh, hơn nữa dưới chân núi vẫn còn một cái cọc gỗ cao gần hai trượng được đóng thẳng xuống đất. Trên cọc gỗ còn treo một bộ xương mục rữa.

Ước chừng bộ xương mục rữa kia cũng tồn tại khoảng vài tháng trên cọc gỗ rồi. Nhìn qua đầy vẻ kinh dị, thậm chí trên cọc còn có một con kền kền đang bòn mót thức ăn trên bộ xương, ánh mắt nó lướt qua Từ Lạc Đê nhưng vẫn làm một dáng vẻ mạnh dạn không chút sợ hãi con người.

"Từ mỗ cầu kiến Tang La tiên sinh ." Hai mắt Từ Lạc Đê đang nhìn bộ xương, nội tâm hỗn loạn. Tuy bộ xương kia đã không còn hình dạng gì nhưng lão vẫn lờ mờ nhận ra được đó giống như là một tộc lão của gia tộc phụ cận có tu vi Trúc cơ trung kì.

“Mấy tháng trước tên này dám tỏ thái độ khinh thường ta trước mặt người khác. Vì vậy ta mới đem trói hắn tại đây để trừng phạt. Không nghĩ được sinh cơ hắn quá yếu ớt, mới chưa tới hai tháng đã chết rồi.

Ngươi đến chỗ này của Tang mỗ, có chuyện gì!”

Từ Lạc Đê thở dài, hướng về phía ngọn núi chắp tay cúi đầu thật sâu.

“Tại hạ gặp phải phiền phức, muốn thỉnh tiên sinh ra tay giúp Từ mỗ giết một người.” Từ Lạc Đê cũng biết tính tình đối phương có chút quái dị nên không dám giông dài, nhanh chóng trả lời.

"Giết người ... Ah ha ha ha ha ..." Một tràng âm thanh khó nghe chói tai truyền ra .

“Nghĩ đến năm đó ta có chút giao tình với ngươi, phần việc này lão phu có thể giúp. Nhưng quy củ vẫn phải tuân theo, không thể thiếu.”

"Việc này tất nhiên Từ mỗ minh bạch ." Tay phải Từ Lạc Đê nhanh chóng cầm lấy một túi trữ vật rồi nhanh chóng đẩy về phía ngọn núi kia. Ngay giữa không trung, bỗng nhiên có một hư ảnh lóe lên chụp lấy túi trữ vật này bay đi mất.

“Đợi ta mấy ngày nữa, ta luyện xong bộ hài cốt người này rồi sẽ đi cùng ngươi một chuyến.” Thanh âm khàn khàn truyền ra, cùng lúc đó cái xác trên cọc gỗ kế bên Từ Lạc Đê cũng bị một con kền kền quắp lấy bay thẳng về phía ngọn núi trơ trụi kia.

Lúc này Từ Lạc Đê mới thở ra một hơi dài, ánh mắt lóe lên vẻ bất thiện.

“Tiếu Trường Ân, để ta xem xem ngươi còn có thể chống cự như thế nào!” Lúc này ánh mắt lão đây sát cơ, lẩm bẩm nói sau đó ngồi xuống khoanh chân tĩnh tọa chờ thời gian trôi qua.

Lúc này, bên trong sơn trang của Tiếu gia, Mạnh Hạo ngồi khoanh chân tại một phòng nhỏ bên hồ. Bốn phía quanh phòng là một tầng sáng dịu nhẹ, đặc biệt ngồi bên trong nhìn qua màn sáng này sẽ thấy mọi chuyện bên ngoài, nhưng bên ngoài thì tuyệt nhiên không nhìn thấy bên trong được.

Màn sáng đặc biệt này vậy mà được tạo thành từ chín tấm phù lục mà thôi.

Những phù lục này đều do nữ tử Tiếu gia kia vẽ ra. Sau khi nàng đưa tới, cũng đích thân bố trí bốn phía quanh Mạnh Hạo xong xuôi mới cung kính rời đi.

Mạnh Hạo nhìn cô gái kia đi ra ngoài rồi hắn mới há miệng phun ra một đám lôi vụ khuếch tán bao phủ ra bốn phía. Rồi mới chậm rãi mở túi trữ vật lấy ra La Địa đan cẩn thận xem xét lại.

“Khụ, khụ, Vừa rồi ta nói đến đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, nói tiếp chuyện hôm qua, người làm vậy là rất không đúng, rất không có đạo đức. Ngươi không nên ném ta ra như vậy, ngươi hơi quá đáng!” Trong lúc Mạnh Hạo đang quan sát La Địa đan thì Bì Đống đã biến thành cái mũ trên đầu hắn không ngừng lải nhải.

Mạnh Hạo không nói gì. Từ hôm qua đến nay, Bì Đống cơ hồ như nói liên tù tì không ngừng nghỉ, một đề tài có thể nói cả ngày vẫn không hết. Mà nếu như không trùng lặp thì cũng không tính là gì, chỉ là nó hết lần này đến lần khác lặp đi lặp lại, vậy mà cũng không hề cảm thấy nhàm chán chút nào.

“Ngươi nói thử xem nếu ngươi nện trúng vị tiểu bằng hữu…”

“Cỏ cây hoa lá cũng không nên a…”

“Tôm tép nhãi nhép cũng thực sự vô tội mà…”

Lúc này Mạnh Hạo chỉ còn thấy hai tai ong ong, hắn cố tình không nghe, nhưng Bì Đống biến thành cái mũ trên đầu lại càng nói lớn hơn. Cuối cùng gần như là gào thét bên tai, thậm chí có thể xuyên qua lôi vụ cùng với màn sáng vọng ra bên ngoài khiến cho tất cả tộc nhân Tiếu gia sau khi nghe được đều nhìn nhau đầy khó hiểu.

"Câm miệng !!" Mạnh Hạo nghiến răng đem cái mũ này kéo xuống, sau đó hung hăng ném bịch xuống đất.

“Ô, ta còn chưa nói xong a, ta vừa nói tới đâu rồi hả? Thôi bỏ đi, ta nói lại lần nữa vậy, ngươi như vậy là không đúng, như vậy là không có đạo đức…” Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt vô cùng khó coi. Một lát sau cả người hắn nhảy lên hung hăng giẫm đạp lấy cái mũ đang huyên thuyên dưới mặt đất kia.

“Ngươi như vậy là không đúng , quá hung tàn đi, quá không có đạo đức đi!” Trên mũ nhanh chóng lộ ra một gương mặt lão già với một bộ dạng cổ lão, dù cho đang bị Mạnh Hạo dẫm đạp nhưng cũng không kêu la thảm thiết, chỉ làm một bộ dạng nghiêm túc thuyết giáo.

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Dù sao thì cũng đã đi ra ngoài rồi, ngươi còn theo ta làm gì, đi thôi, đi nhanh đi.” Mạnh Hạo cắn răng, lùi ra phía sau trừng mắt nhìn cái mũ.

“Hử? Ta đã nhận người làm chủ nhân rồi a, một khi nhận chủ thì cả đời này là chủ. Ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không làm những việc không có đạo đức như vậy, như vậy là không có nguyên tắc, như vậy không có…” Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn trời, mãi cho tới hai canh giờ trôi qua hắn mới lại một lần nữa cúi đầu nhìn cái mũ trước mặt.

“…Như vậy là không có tố chất, ta đã nêu ra tổng cộng bảy trăm lẻ bốn hoặc lẻ năm cái không có, ngươi xem ta có phải rất có văn hóa không, ta rất có thành ý. Tóm lại ta tuyệt đối sẽ không bỏ ngươi mà đi.”

Mạnh Hạo trầm mặc, đột nhiên nhấc tay phải lên vung ra một con hỏa long, ầm một tiếng lao thẳng vào cái mũ. Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, nhưng tiếng kêu này cũng nhanh chóng chuyển thành âm thanh lải nhải tiếp tục không ngừng nghỉ. Hơn nữa nhìn qua thì cái mũ này vậy mà đến lông tóc toàn thân cũng không chút hao tổn, nhìn thấy vậy trên mặt trên cổ của hắn nổi đầy gân xanh. Hắn luôn tự thấy tính cách bản thân cũng không tệ, vậy mà lúc này hắn bỗng dưng bùng nổ, cả người lại nhanh chóng nhảy tới hung hằng chà đạp cái mũ trước mặt.

Nhưng…chỉ một lát sau, khi Mạnh Hạo vừa dừng lại, thì cái mũ này lại phịch một tiếng nhanh chóng trở về yên vị trên đỉnh đầu hắn. Hơn nữa, nó cũng biến sắc thành một màu xanh biếc, bộ dáng vô cùng bắt mắt.

Sắc mặt Mạnh Hạo lúc này đã thâm đen lại rồi.

“Hài tử à, ngươi cũng không cần phải gắng gượng làm gì. Ta là người rất tốt, việc của ta là phải giúp ngươi, vì không thể để ngươi đi vào con đường tà ác, ta nguyện ý dùng lực lượng của bản thân mình giúp ngươi. Hài tử, phải biết rằng ngoài kia có vô số thiếu niên trượt chân, sa ngã phải ân hận tới thiên cổ a, ta sẽ giúp người chống chọi để thoát khỏi bể khổ, giúp ngươi đi hàng phục cái tên chết tiệt kia. Là cái thất bại trong đời trước của ta, là đời trước nữa của ta cũng thất bại, mà đời trước nhất của ta cũng thất bại, không thể độ hóa được con chim chết tiệt vô cùng tà ác đến cực kì kia!!” Cái mũ trên đầu hắn nói tới đây, bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi lại.

“Đời ta, nhất định phải độ hóa nó!!!”

“Con Chim mà ngươi vừa nói, là ai!” sắc mặt Mạnh Hạo âm trầm nhìn cài mũ trên đầu, nội tâm tràn đầy cảm giác vô lực. Vật này đánh không chết, vứt bỏ cũng không được quả thật làm người khác phiền chán đến cực điểm a.

"Ngươi không biết?" Cái mũ trên đầu Mạnh Hạo lập tức bay lên, vặn vẹo cái hình đáng khoa trương bắt mắt này, sau đó phịch một tiếng lại hóa thành Bì Đống trở lại. Đồng thời nó lộ ra một gương mặt nhăn nheo già nua nheo đôi mắt với ánh nhìn không thể tưởng tượng nổi về phía Mạnh Hạo.

“Trời ạ, ngươi vậy mà không biết cái con chết tiệt kia, tên Sát Thiên đao, vô sỉ…” Bì Đống ngay lập tức chuyển sang run rẩy cả người, không ngừng chửi bới. Mạnh Hạo lúc này bèn thở dài một tiếng sau đó tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn trời, mãi tới khi hơn một nén hương trôi qua mới lại lần nữa nhìn Bì Đống trước mặt.

“Con chim chết tiệt khiến cho bất kì một ai gặp nó đều có mong muốn nhồi nhét tất cả mọi thứ xú uế vào họng nó, hừ, hừ, ngươi rõ ràng không biết nó sao?” Lúc này Bì Đống lại ngạc nhiên hỏi tiếp.

"Ta không biết ." Mạnh Hạo nhìn Bì Đống chằm chằm, sau một lúc lâu mới chậm rãi trả lời.

"Ngươi thật sự không biết?" Mạnh Hạo vừa nói xong , Bì Đống lại kinh ngạc hỏi lại.

"Ngươi thật sự thật sự không biết? Không thể nào, ngươi thật sự thật sự thật sự không biết?"

"Ta, không biết !!" Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi, lúc này bỗng nhiên hắn có cảm giác bản thân chỉ giao tiếp với Bì Đống thôi cũng là cả một công đoạn vô cùng khó khăn trắc trở a.

"Trời ạ , trên người của ngươi có khí tức của nó , mà ngươi nói không biết nó. Điều này có thể xảy ra sao? Như thế nào mà ngươi lại không biết, trời ạ! trời ạ! ngươi rõ ràng thật sự thật sự thật sự không biết?" Bì đống trợn to mắt , biểu cảm như không thể tưởng tượng nổi .

Mạnh Hạo cuối cùng cũng hết nói nổi, bèn nhắm chặt mắt lại, rồi dứt khoát ngồi xuống. Bì Đống thấy vậy lập tức phịch một tiếng hóa lại thành chiếc mũ xanh biếc vô cùng bắt mắt, cũng mặc kệ sắc mặt khó coi tới cực điểm của Mạnh Hạo, đáp xuống đỉnh đầu hắn.

Nhìn từ xa, Mạnh Hạo một thân mặc trường sam văn sĩ, thế nhưng trên đầu lại là cái mũ vô cùng bắt mắt đủ khiến cho bất luận kẻ nào gặp hắn đều phải ngoái lại nhìn thêm vài lần.

Một nén nhang sau .

"Làm sao ngươi không biết được nha?"

Hai nén hương sau .

"... Không thể tưởng tượng nổi , ngươi rõ ràng lại không biết ..."

Một lúc lâu sau .

“Tại sao ngươi không chịu nói gì vậy? Ta hiểu rồi, là do ngươi xấu hổ, không việc gì, không việc gì phải như vậy, ta là người tốt, ta sẽ cố gắng giúp ngươi rời khỏi con đường tà ác kia, ta…”

Sắc mặt Mạnh Hạo lúc này càng ngày càng khó coi, lấy tính tình của hắn đến lúc này mà còn không cách gì chịu đựng được. Cuối cùng cũng bộc phát , nổi giận gầm lên kéo thẳng cái mũ ném bay ra ngoài. Cùng lúc đó tay phải hắn vỗ túi trữ vật lôi ra gần một trăm thanh phi kiếm đồng loạt phóng tới cái mũ lòe loẹt kia, tay kia thì bấm niệm pháp quyết hiện ra một con phong nhận hỏa long gầm thét lao tới.

Trong phút chốc tiếng sấm ầm vang lên quanh quẩn tám phía khiến cho toàn bộ tộc nhân Tiếu gia đều sợ mất mật. Tiếu Trường Ân cũng trợn tròn mắt, tuy không nhìn thấy gì bên trong màn sáng kia nhưng tiếng sấm truyền ra cũng to lớn quá mức kinh người đi.

Cô gái kia cũng sửng sốt ngẩn người, nhưng chỉ ít phút sau thì thần sắc nàng chuyển sang đầy cổ quái rồi đứng dậy.

Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi, cả người bước thẳng về phía trước, tay phải nâng lên đồng thời rạch một đường ngay ngón trỏ. Ngay sau đó, ngón trỏ mang theo máu tươi của hắn hóa thành huyết chỉ ấn thẳng tới. Tay trái hắn hướng lên bầu trời cách không chụp một trảo, sau đó lập tức thi triển phong yêu đệ bát cấm .

Thiên địa lại nổ vang bốn phía. Phải một lát sau thì những chấn động mới dần tan biến, chỉ là Mạnh Hạo lại lộ ra vẻ mặt đắng chát khổ sở, kinh ngạc nhìn về Bì Đống vẫn đang vui vẻ hoạt náo như thường ở phía trước.

"Thật kỳ quái, ngươi rõ ràng không biết. Tại sao lại có thể như vậy , ngươi vậy mà thật sự không biết ."


trướctiếp