Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 163: Ôn Nhu Chi Sát!


trướctiếp

Lúc này, tiếng sấm trong nháy mắt ngập tràn trong toàn bộ thế giới bên trong Phương đỉnh này, khiến cho Bì đống đang lơ lững giữa không trung phải ngoái lại nhìn về phía đám người Mạnh Hạo, ánh mắt nó còn đượm vẻ hoảng sợ.

Đúng lúc này thì Hàn Bối vội lên tiếng.

“Tiểu muội sẽ thi triển huyết mạch chi pháp ngay bây giờ, kính mong Mạnh huynh cùng Tạ lang toàn lực trợ giúp cho ta.” Nói xong, nàng cắn chót lưỡi phun tiếp một ngụm tiên huyết dung nhập vào trong ba sợi tơ đang quấn chặt kia. Ba sợi tơ hấp thu xong ngụm máu liền nhanh chóng hóa thành màu đỏ rực rỡ hơn hẳn, thậm chí như có cả một tia máu huyết phía trong, theo sợi tơ đi thẳng vào sau lưng pho tượng.

Sau khi tia máu huyết kia dũng mãnh đi vào, trong tiếng sấm vang rền, pho tượng to lớn kia như chấn động mạnh một cái, từng mảng bụi đất từ trên thân tượng cũng rơi lả tả xuống đất. Mạnh Hạo cũng ngay lập tức cảm nhận được tu vi trong cơ thể, cả linh thức của hắn trong chớp mắt bị sợi tơ kia hút đi.

Hai mắt hắn lóe lên, nhưng gương mặt lại không chút biến hóa. Còn ánh mắt Tạ Kiệt bên cạnh hắn lúc này sáng ngời, gã cứ nắm lấy sợi tơ mặc sức cho tu vi và linh thức gã tiến vào trong đó. Thỉnh thoảng gã quay đầu nhìn về phía Mạnh Hạo với ánh mắt lóe lên sát cơ, sau đó lại nhìn Hàn Bối bên kia đầy nhu hòa. Gã và Hàn Bối cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, tuy thời niên thiều giữa hai người có chút bất hòa và đối địch, nhưng lúc này nhìn lại, hình bóng Hàn Bối không biết từ bao giờ đã in sâu vào lòng gã.

Lúc này, tiếng sấm càng thêm rầm rĩ, sắc mặt Hàn Bối cũng tái xám đi. Dù sao thì bên trong lực lượng ba tia này, thì nàng chính là chủ lực, Mạnh Hạo và Tạ Kiệt chỉ phụ trợ hai bên mà thôi. Hơn nữa tu vi và linh thực của bọn hắn cũng không truyền trực tiếp vào trong pho tượng, mà chỉ tiến vào bản thân Hàn Bối nhằm kích thích huyết mạch lực của nàng mà thôi.

Mục đích của nàng là muốn dùng huyết mạch bản thân mà dung hợp vào thần hồn của tổ tiên trong pho tượng kia sau đó tiến tới thôi động pho tượng. Cách này ngoại trừ nàng ra, nếu không phải cùng huyết mạch thì muốn thôi động pho tượng, tu vi và linh thức của hai ngươi Mạnh Hạo căn bản không cách gì gắng gượng nổi.

Ước chừng khoảng mười hơi thở trôi qua, trong tiếng sấm rền rĩ kinh thiên động địa nơi này, pho tượng đang nửa quỳ lại nổ vang lên hàng loạt âm thanh chấn động lan ra cả bên ngoài, rõ ràng…pho tượng như đang sống lại, hai mắt cũng đã dần lộ ra ánh sáng, thân thể tuy chậm rãi…nhưng cũng đã có dấu hiệu muốn đứng lên!

Sắc mặt Hàn Bối càng thêm tái nhợt nhưng ánh mắt càng sáng ngời, lại tiếp tục phun ra một ngụm tiên huyết mạnh mẽ tiến vào bên trong pho tượng. Toàn thân pho tượng cũng đang chấn động ầm ầm như trời rung đất lở vậy. Mà pho tượng to lớn này cũng thình lình…đứng dậy!

Cặp mắt pho tượng cũng đã ảm đạm lên một tia sáng bên trong, ngay khi đứng dậy, ở pho tượng phát ra một khí thế to lớn khó tưởng tượng được bao phủ khắp bốn phương. Hai tay hắn vốn đang giơ cao lên, lúc này cũng dần dần hạ xuống. Cảnh tượng hoành tráng này rơi vào trong ánh mắt Mạnh Hạo, để lại cho hắn ấn tượng khó mà quên được.

Hắn vẫn hít sâu, đồng thời duy trì tu vi và linh thức ổn định tiến vào sợi tơ. Mà Hàn Bối lúc này cũng không phải giả bộ nữa, mà thật sự run rẩy cả người, nhìn qua vô cùng yếu ớt, sắc mặt không còn chút máu nhìn không có gì khác với một xác chết cả, nhưng nàng vẫn gắng gượng mà phun tiếp một ngụm tiên huyết ra ngoài.

Ầm!

Pho tượng to lớn này trong chớp mắt đã đứng dậy hoàn toàn, tay trái đang chậm rãi hạ xuống cũng dần vươn một ngón trỏ ra. Ngón tay trỏ khổng lồ như ngưng tụ được một cổ lực lượng khó mà hình dung hướng về Viên đỉnh phía dưới nhấn một chỉ.

Trong nháy mắt nhìn thấy ngón trỏ của pho tượng hạ xuống, hai mắt Mạnh Hạo lập tức co rút lại, trong mắt lấp lánh ánh sáng kì dị.

“Hai vị, cho ta mượn thêm một tia tu vi lần nữa!” Lúc này thanh âm Hàn Bối dồn dập truyền ra ngoài. Tạ Kiệt cũng không chút chẫn trễ tùy ý để cho tu vi và linh thức của hắn mạnh mẽ tiến vào trong sợi tơ kia.

Ánh mắt Mạnh Hạo cũng chớp động, sau đó cũng đưa vào trong sợi tơ thêm một chút ít lực lượng. Nhờ vậy mà gương mặt của Hàn Bối có chút hồng hào hơn, nhưng toàn bộ lực lượng này lại nhanh chóng biến thành một ngụm tiên huyết đi vào trong pho tượng. Khiến cho pho tượng càng có một khí thế còn mạnh hơn lúc nãy nhiều, ngón trỏ trái tiến xuống với tốc độ nhanh hơn hẳn, hướng xuống Viên đỉnh như muốn đánh mở ra!

Nhưng lúc này, ngón trỏ trái của pho tượng lại đột nhiên thay đổi phương hướng, không còn phóng về phía Viên đỉnh, mà là hướng về chỗ của Tạ Kiệt, tốc độ cực nhanh mà lướt tới. Tình huống đột ngột như vậy khiến cho Tạ Kiệt sững sờ cả người, nhưng sau đó sắc mắt gã nhanh chóng đại biến.

"Hàn Bối , ngươi muốn làm gì !" bàn tay Tạ Kiệt nhanh chóng buông khỏi sợi tơ kia, hai mắt lộ ra vẻ hoảng sợ mãnh liệt, đồng thời cả người như muốn lùi về phía sau. Chỉ là hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên chớp lên rồi há miệng phun ra một đám lôi vụ ngăn cản ngay phía sau của Tạ Kiệt. Lôi vụ nổ vang, đồng thời cả người Tạ Kiệt cũng vì vậy mà bị cản lại, âm thanh của gã còn đang vang vọng, nhưng ngón trỏ của pho tượng đã dùng một tốc độ nhanh đến khó mà hình dung đè thẳng xuống người Tạ Kiệt.

Một cái tiếp xúc nhẹ, nhưng cả người Tạ Kiệt chợt ầm vang một tiếng rồi nổ tung ra, kể cả đạo đài của gã cũng trong tích tắc đó mà nát bấy. Tất cả dấu hiệu hiện hữu cũa gã trong chớp mắt này như bị xóa đi hoàn toàn sạch sẽ.

Gã cũng không kịp kêu la thảm thiết, chỉ còn duy nhất tiếng gào thét với Hàn Bối của gã trước khi chết là còn văng vẳng lại. Một sợ tơ màu cam từ chỗ của gã lúc này bay ra rồi nhanh chóng dung nhập vào bên trong ngón tay của pho tượng.

Túi trữ vật của Tạ Kiệt cũng bay tới chỗ Hàn Bối, nàng đưa tay chụp lấy rồi lôi ra một cái bình nhỏ màu đen tuyền. Cái bình bị nàng bóp nát một cái, bên trong hiện ra một hư ảnh có bộ dáng giống hệt nàng, rồi nhanh chóng bị nàng hút vào trong thất khiếu của mình.

Mọi thứ nói ra thì dài dòng, nhưng thực tế chỉ mất vài hơi thở mà thôi. Toàn bộ tình cảnh lúc này đều bị Mạnh Hạo nhìn thấy hết thảy, nhưng khuôn mặt hắn không chút biến hóa nào, như thể hắn đã biết trước mọi chuyện. Tuy là mặt hắn không có biểu hiện gì khác lạ, chỉ là hai mắt hắn lúc này có chút lóe sáng.

“Đa tạ Mạnh huynh đã tương trợ.” Hàn Bối mỉm cười ngọt ngào hướng về phía Mạnh Hạo khẽ cúi đầu.

“Thủ đoạn của Hàn đạo hữu cũng thật cao tay a, cư nhiên có thể đem Tạ lang của ngươi diệt sát.” Mạnh Hạo cũng nhàn nhạt đáp lại. Hắn không chút bất ngờ vì lúc nãy, khi cầm lấy la bàn tím từ trong tay Hàn Bối, trong đó dĩ nhiên không có lạc ấn của Hàn Bối, mà chỉ có một câu nói duy nhất.

Câu nói kia , nội dung chính là nàng muốn giết Tạ Kiệt , mời Mạnh Hạo tương trợ, cho nên Mạnh Hạo mới nhìn qua Hàn Bối với ánh mắt đầy thâm ý sâu sắc kia.

“Năm đó Thanh La tông bắt giữ toàn bộ tộc nhân của ta, đãi ngộ của bọn họ nhìn qua thì thực sự không tệ, nhưng kì thực cũng đâu khác nào nuôi nhốt gia súc. Tên Tạ Kiệt này cũng chẳng tốt đẹp gì, một bụng xấu xa, lúc nhỏ thì mang đầy lòng thù địch, lớn lên thì lại nổi lên tà tâm với ta. Ta tất nhiên muốn giết hắn rồi.

Hơn nữa, nếu không giết hắn, lần này tất cả những gì chúng ta thiên tân vạn khổ đoạt được đều rơi vào tay Thanh La tông. Hắn chết, nơi này chỉ còn ta và ngươi, không cần phải lo lắng phân chia thế nào nữa.” Hàn Bối mỉm cười nhìn về phía Mạnh Hạo.

"Mạnh huynh tâm trí hơn người , tiểu muội không dám lừa gạt, cho nên mới lưu lại câu nói kia trên la bàn. Tiểu muội nhất định thủ tín, Tuế Nguyệt quyển là ta và ngươi cùng chia sẻ, chuyện tiếp theo cũng không cần Mạnh huynh phải ra tay nữa.” Trong lời nói của Hàn Bối đầy vẻ chân thành, nhưng thật ra trong lòng nàng cũng thầm thở dài. Chuyến này cả bọn tổng cộng có sáu người đi vào, mỗi người đều có tâm tư riêng. Do đó một đường đi cũng không ngừng tính toán lẫn nhau, chỉ riêng Mạnh Hạo lại có thể ung dung thản nhiên mà tránh được hết mọi tính toán kia.

Thậm chí hắn còn nhiều lần còn phản đòn lại. Đến lúc này, mấy người khác đều tử vong, mà hắn thì vẫn an toàn đứng đây. Việc này cũng khiến cho bản thân nàng vô cùng kiêng kị, đồng thời cũng vô cùng bội phục hắn. Phải biết rằng cả đoạn đường dài như vậy, chỉ cần có một sai lầm xuất hiện, thì Mạnh Hạo hắn cũng phải chịu cảnh táng thân tại nơi này rồi.

Trực giác nói cho nàng biết, cũng không nên trêu chọc vào Mạnh Hạo quá mức như vậy. Vì vậy mà lời nói đầy chân thành của nàng lúc này cũng chính là biểu lộ thái độ thật tâm đối với Mạnh Hạo.

Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn nguyên vẻ bình tĩnh, hắn không nói gì mà chỉ nhẹ gật đầu. Nhưng bên người hắn, lôi vụ bỗng nhiên xuất hiện rồi vờn quanh, nếu như Hàn Bối có bất kì động thái bất thiện nào, Mạnh Hạo sẽ dốc toàn lục tản ra lôi vụ hấp dẫn toàn bộ lôi điện nơi này đánh xuống đây, thà làm cá chết lưới không rách không thôi.

Nhìn thấy hành động của Mạnh Hạo như vậy, Hàn Bối bên này cũng chỉ thở dài một hơi, đem một tia tâm tư còn sót lại bỏ đi. Dù sao nàng cũng rất vất vả mới tới được đây, một đường mưu kế tính toán giở ra đủ cả, đến lúc này rồi thật tâm nàng cũng không muốn phát sinh thêm bất kì vấn đề nào nữa. Nên lúc này nàng đưa tay bấm pháp quyết đánh ra một chỉ về phía pho tượng khổng lồ kia, cả người pho tượng lại chấn động thêm lần nữa rồi chậm rãi nâng ngón trỏ lên đánh một chỉ về phía Viên đỉnh phía bên kia.

Một chỉ này xuất ra khiến cả thế giới trong Phương đỉnh chấn động mãnh liệt, Viên đỉnh càng rung động mạnh mẽ, nắp đỉnh chậm rãi mà lệch qua một chút lộ ra một khe hở. Một đám khí màu tím tràn ra ngoài, Mạnh Hạo cũng nhìn thấy bên trong đám khí này có ba trang sách ngọc nhẹ nhàng lơ lửng bên trong như muốn bay ra cùng với đám khí tím, nhưng dường như khí tức còn khá yếu ớt, tùy thời có thể bị hút trở lại trong đỉnh.

Ánh mắt Hàn Bối lộ ra khát vọng mãnh liệt, lúc này nàng hít sâu một hơi, tay phải vỗ lên túi trữ vật lấy ra một cái bình gốm to khoảng bằng đầu người.

Nàng giơ cái bình này lên cao, bình gốm dường như tự động mà hóa thành một đạo cầu vồng phóng tới Viên đỉnh. Đến gần đỉnh thì bình này đột nhiên vỡ tung, lộ ra một đám tro bụi bên trong.

Bên trong đám tro bụi đó, mơ hồ còn nhìn thấy hơn mười hư ảnh người, bao gồm nam lẫn nữ, tuổi tác cũng không đồng đều nhau. Nhưng hình dáng bên ngoài của bọn họ đều có vài phần giống nhau, dường như đều là tộc nhân cùng huyết mạch.

Hóa ra đây cũng không phải là tro bụi gì, mà là những tộc nhân các đời Hàn gia trước khi khi chết đi đều tự thiêu đốt bản thân mình mà hình thành nên tro cốt sinh mệnh. Theo sự khuếch tán của đám tro này mà đến, bóng hình của hơn mười người này cũng đồng loạt mà hướng về Viên đỉnh cúi đầu.

“Dùng huyết mạch của tổ tiên Hàn gia, giải trừ khế ước viễn cổ. Lúc này toàn bộ hậu nhân còn sót lại thỉnh tổ tiên trở về…” Lời nói truyền ra, tất cả hình bóng của bọn họ cũng đồng loạt lao thẳng vào trong làn khí tím kia.

Cùng lúc đó, pho tượng tổ tiên Hàn gia đã chuyển hóa từ chỉ thành chưởng đánh về phía viên đỉnh.

Một chưởng này đánh vào Viên đỉnh, khiến cho đỉnh này bị chấn động mạnh, nổ vang lên một tiếng kinh thiên. Trong tiếng nổ ầm vang, hơn mươi thân ảnh tro cốt sinh mệnh này đã bị thiêu đốt hoàn toàn, mà pho tượng tổ tiên Hàn gia cũng dần vỡ nứt ra rồi nhanh chóng bị chia năm xẻ bảy mà rơi xuống đất.

Coi như kể từ lúc này, nơi đây không còn tồn tại chín pho tượng nữa, mà vĩnh viễn chỉ còn lại tám mà thôi!

Thân thể Hàn Bối ngay lúc này như bị một lực vô hình nào đó đập mạnh vào mà lùi lại phía sau vài bước, phun ra máu tươi. Nhưng ngay lúc nàng bước lùi lại, thì trong pho tượng bị vỡ thành nhiều mảnh kia lại có một ánh sáng tím lóe lên. Mạnh Hạo nhìn kĩ lại thì bên trong đó là một tiểu nhân đang ngủ say, dưới ánh mắt kích động cùng mong chờ của Hàn Bối, đốm tím này chớp mắt chui thẳng vào giữa trán của nàng.

“Nàng ta là vì vật này!” hai mắt Mạnh Hạo co rút lại.

Lúc này, dưới đại giá phải trả là cả pho tượng vỡ nát cùng hơn mười thân ảnh Hàn gia tiêu tán đi, lúc này ba trang sách ngọc bên trong đám khí tím cũng thoát ra khỏi Viên đỉnh bay ra ngoài. Chỉ là trong tích tắc ấy, bên trong Viên đỉnh như truyền ra một tiếng thở dài.

Theo đó, trong ba trang ngọc bay ra, một trang bất chợt khựng lại rồi bị cuốn ngược vào trong Viên đỉnh lại. Chỉ còn sót lại hai trang lao vút ra ngoài.


trướctiếp