Lúc này giữa trán của Hàn Bối vẫn còn lộ ra ánh
sáng tím, hơi thở dồn dập, cả người lập tức bay lên hướng về một tấm
ngọc trang. Mà Mạnh Hạo cũng trong nháy mắt triển khai tốc độ cao nhất
hướng về phía trang sách ngọc còn lại.
Hai người cùng lúc bay ra xuyên thằng qua màn lôi đình hướng về hai
phía ngược nhau, chỉ chút xíu nữa thì có thể nắm được trang sách ngọc
này. Bỗng nhiên Bì đống đang lơ lửng trên không trung kia bất giác quay
đầu nhìn về phía Mạnh Hạo và Hàn Bối, thân thể nó lại nhảy dựng lên.
Cử động của nó khiến cho sắc mặt Mạnh Hạo chợt biến hóa, mà Hàn Bối bên kia cũng tái mặt, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Bản thân vật này thật ra cũng không gây nguy hại gì, chỉ là nó có sở
thích nhảy lên đỉnh đầu người khác để căn nuốt tia chớp. Điều này cũng
có nghĩa, nó tới gần ai, thì người đó chẳng khác gì trầm mình trong lôi
hải cả.
“Đáng chết!” Hai mắt Mạnh Hạo chợt co rút lại. Bởi vì lúc này phương
hướng lao tới của Bì đống là về phía mình. mà Hàn Bối ở phía bên kia
thấy vậy thì lại thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Bì đống sắp tới gần, Mạnh Hạo nhanh chóng chụp lấy trang sách
ngọc kia rồi lùi về phía sau, đồng thời cấp tốc thu hồi lại lôi vụ quanh người. Dù sao khi hắn đối mặt với người khác thì lôi vụ ở nơi này có
tính uy hiếp vô cùng lớn, nhưng đối với Bì Đống quỷ dị kia, đám lôi vụ
thu hút lôi đình như vậy chỉ sợ còn là sở thích đặc biệt của nó nữa a.
Thu hồi lôi vụ xong, Mạnh Hạo cũng dùng tốc độ nhanh nhất tránh vọt
đi. Chỉ là Bì đống này cực kì cố chấp nhất định không buông tha. Trong
chốc lát nó đã xuất hiện phía trên Mạnh Hạo, chuẩn bị trầm người xuống
đặt thân hình lên đỉnh đầu hắn.
Nhưng ngay tích tắc nó định đặt người lên đỉnh đầu Mạnh Hạo, còn chưa đợi cho Mạnh Hạo có bất cứ hành động gì, toàn thân tên Bì đống này bỗng nhiên chấn động. Thân thể nó nhanh chóng biến ảo thành khuôn mặt của
một lão già, hai mắt trừng to lộ ra một vẻ không thề tin nổi, cùng với
một biểu hiện đầy chán ghét đến cùng cực.
"Chết tiệt , chết tiệt . . . trên người ngươi thế quái nào lại có khí tức của con chim chết tiệt kia!” Nó mở miệng la hét, đồng thời thân thể nó cũng nhanh chóng nhảy lên giữa không trung. Dường như đối với Mạnh
Hạo lúc này vô cùng chán ghét đến nỗi không muốn tới gần hắn, nó nhanh
chóng bay lên, sau đó dừng lại giữa không trung mà nôn mửa. Biểu hiện
của nó như thể nó vừa gặp phải một thứ gì đó xấu xa cùng cực, ghê tởm
đến cực điểm.
Nếu chuyện đến đó thì cũng không nói làm gì, nhưng tên Bì đống kia
ngay lúc vừa bay lên, lại lóe lên một cái rồi xuất hiện phía trước Hàn
Bối khiến cho Hàn Bối bị hù dọa tới mức mặt mày biến sắc. Tên Bì đống
này liền ngoạm một cái nuốt chửng cả trang sách ngọc trước mặt Hàn Bối
vào bụng.
Hàn Bối nhìn về phía Bì đống đang còn chép chép miệng mà tê cả da
đầu, nàng cũng ôm đầy một bụng phẫn nộ mà không dám thể hiện chút gì,
chỉ nhanh chóng rút lui.
"Ghê tởm , Ghê tởm, Ghê tởm. . ." Mặt mày Bì đống lúc này vặn vẹo
lại, một mặt hung tợn nhìn trừng trừng Mạnh Hạo, nhưng cả người lại
nhanh chóng lùi về phía sau với bộ dạng như sợ Mạnh Hạo đến gần nó.
Lúc này Mạnh Hạo chỉ còn cổ quái nhìn về phía Bì đồng, mặt khác liếc nhìn gương mặt khó coi của Hàn Bối.
"Chúc mừng Mạnh huynh đã lấy được Tuế nguyệt quyển của tổ tiên Hàn
gia ta, chỉ cần dựa theo phương pháp trên ngọc trang kia thì chắc chắn
có thể luyện chế thành công đấy. Tuy là có ba trang, nhưng mỗi trang là
một phương pháp riêng lẻ nên cũng không đáng ngại gì a.” Hàn Bối trầm
mặc một lát rồi nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mặt lộ ra ánh nhìn phức
tạp. Nàng đang định nói tiếp thì bỗng nhiên sất sét nơi này thoáng cái
ầm vang lên.
Số lượng sấm sét cũng trở nên dày đặc, từng tia chớp đã khôi phục lại uy lực lúc đầu, dù sao thì vừa lúc trôi qua nửa canh giờ nữa trong
khoãng thời gian tia chớp bị suy yếu rồi. Cho dù có bảo vật tránh sét,
thì lưu lại cũng chỉ trong khoảnh khắc là cả người lẫn vật sẽ tan thành
tro bụi dưới uy lực của nó.
Lôi đình biến hóa như vậy khiến cả Mạnh Hạo và Hàn Bối tại đây đều biến sắc.
“Vật kia Mạnh huynh đã đạt được thì coi như là thuộc về sở hữu của
huynh, tiểu muội cũng không đòi hỏi gì. Chỉ mong huynh cất kỹ, chớ để
thất lạc mất. Lần sau gặp lại, hi vọng huynh tuân theo ước định ban đầu
mà đưa cho ta một bản ghi chép.” Hàn Bối nhanh chóng nói, đồng thời cả
người lùi lại vỗ túi trữ vật lấy ra la bàn tím cầm trong tay. La bàn lóe sáng, cả người nàng nhanh chóng được truyền tống mà biến mất, chỉ là
tên Bì đống kia ngay lúc đó cũng nhân cơ hội mượn nhờ truyền tống của
Hàn Bối, biến mất cùng với nàng.
Thoáng nhìn về phía sấm sét đang rầm rầm xuất hiện, thấy một màn sấm
chớp vô biên vô hạn mà tê dại cả da đầu, hắn cũng nhanh chóng lấy ra la
bàn màu tím. Lúc trước hắn cũng đã kiểm tra kĩ càng, rồi đưa linh lực
vào triển khai truyền tống. Ngay khi chỗ hắn đứng bị một màn sét vô tận
kia đổ xuống, thì hắn cũng biến mất theo truyền tống mà ra ngoài.
Hắn xuất hiện lại, đập vào mắt hắn là toàn bộ bầu trời mờ mịt, đất
đai rung chuyển, tiếng sấm vang vọng từng đợt, đạo đài trong cơ thể hắn
bỗng nhiên bất ổn. Vừa hiện ra, hắn liền lảo đảo rồi phun ra một ngụm
máu tươi, sau đó mới đưa mắt nhìn xung quanh.
Nhìn thấy trước mặt là một thảo nguyên cách không xa chỗ sáu người
bọn hắn tập kết lúc đầu, hắn mới thở phào một hơi, lần này Hàn Bối không lừa gạt hắn, quả nhiên la bàn màu tím kia có thể đưa hắn truyền tống đi ra.
Hắn hít sâu, đưa tay cầm lấy Như Ý ấn chuẩn bị dung nhập linh lực vào rồi đi ra ngoài không gian này. Nhưng bỗng nhiên hắn khựng lại, phía xa xa trước mắt hắn truyền tới âm thanh nổ vang kinh thiên động địa, rồi
sau đó có một tòa bình đài lớn bỗng nhiên bay từ từ lên không trung!
Dù là cách xa xa, nhưng Mạnh Hạo vẫn cảm thấy từng đợt khí tức kinh
người phát tán ra từ cái bình đài này, không phải là khí tức Kết Đan
Nguyên Anh, mà chỉ là Trúc cơ!
Đây được gọi là Bách Linh, được dùng đạo đài Trúc cơ của hơn hai trăm tu sĩ Trúc cơ mà luyện chế thành!
Mạnh Hạo nhìn về phía không gian xung quanh Bách Linh đài rồi thở
dài. Hắn như mơ hồ nhìn thấy bên ngoài bình đài này như có hư ảnh tàn
hồn của mấy trăm tu sĩ, đang thê lương gào rú mà không thể phát ra bất
cứ âm thanh nào, rồi dần tạo nên một lượng oán khí tràn ngập cả bầu trời phía trên bình đài. Khiến cho bầu trời nơi đây cũng trở nên mờ mịt và
xám xịt lại.
Thậm chí tám hướng quanh đây, theo tiếng ầm vang quanh quẩn đó, Mạnh
Hạo còn nhín thấy hơn mười tòa đạo đài dường như mới vừa bị hút ra, sau
đó bay nhanh đến nhập vào trong Bách Linh đài kia, khiến cho khí thế của bình đài còn tăng mạnh hơn lúc nãy nữa.
“Tán tu Trúc cơ nơi này, sợ là đã chết hết không còn ai rồi…” Trong
lòng Mạnh Hạo trầm xuống, hắn mới nhận ra lúc này Thanh La tông quả thực tính toán quá nhiều rồi. Mà đạo đài trong người hắn cũng đang có dấu
hiệu run rẩy, nếu như không phải là hắn có hoàn mỹ đạo đài thì cũng khó
mà áp chế được hấp lực tới bây giờ.
"Không thể tiếp tục lưu lại . . ."Trong đầu Mạnh Hạo lúc này cũng đã
quyết định rõ ràng, chỉ là hắn bỗng nhiễn ngẩng đầu nhìn về phía xa. Hai mắt chớp động rồi cũng không rời khỏi đây mà bay về một hướng khác.
Sau khi bay trên không trung khoảng mười hơi thở thì hắn dừng lại,
cúi đầu nhìn xuống vùng bình nguyên bao lao dưới chân. Có bốn tu sĩ đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, bên ngoài thân thể bọn họ lóe sáng những phù văn của trận pháp giống như đang đối kháng lại hấp lực của Bách linh
đài.
Trong đó có một người hắn quen biết, chính là Lữ Đào!
Ngay lúc Mạnh Hạo vừa quay nhìn lại, một người trong bốn người này
bỗng nhiên tràn ra máu tươi, thân thể trực tiếp nổ tung, hư ảnh đạo đài
cũng nhanh chóng bay thẳng lên bầu trời.
Ngay sau đó , thân thể một người khác cũng trở nên run rẩy , hắn chợt mở mắt ra nhìn chằm chằm vào Lữ Đào , cười thảm.
"Ngươi hèn hạ . . ." Cũng chưa dứt câu, thân thế hắn cũng nổ tung,
lúc đạo đài hắn bay ra ngoài, thì sắc mặt người thứ ba cũng tái nhợt,
rồi cười thảm, cả người hắn cũng vỡ vụn, còn đạo đài thì cũng bay đi.
Rõ ràng bọn hắn tử vong, nhưng lực lượng trận pháp kia trong nháy mắt lại như được tăng lên mấy lần. Trong trận pháp chỉ còn Lữ Đào với sắc
mặt trắng bệch đang mượn nhờ lực lượng trận pháp này mà cắn răng khống
chế thân thể, chống lại lực lực hút này.
Mạnh Hạo liếc qua trận pháp này cùng với Lữ Đào phía bên trong, hắn
cũng nhìn ra được hiển nhiên ba tu sĩ Trúc cơ kia căn bản lúc nãy là
thân bất do kỷ, như đã bị Lữ Đào khống chế thân thể rồi. Mà nhìn ba
người thân thể nổ tung, đạo đài như bị hút đi, nhưng kì thất lại do tên
này thi triển huyết tế gia trì lực lượng trận pháp bên này.
Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, hắn đáp xuống bên ngoài trận pháp, đứng
đó nhìn Lữ Đào đang ngồi bên trong, sau đó ho nhẹ một tiếng.
Một cái ho khan này của Mạnh Hạo vang lên khiến cho thân thể Lữ Đào
run lên, gã nhanh chóng mở mắt ra. Khi nhìn thấy Mạnh Hạo, gã sửng sốt
một chút rồi nhanh chóng biến đổi sắc mặt.
"Nguyên lai là Mạnh . . . Mạnh đạo hữu . . ." Sắc mặt Lữ Đào trắng bệch , đầy khẩn trương nhìn về phía Mạnh Hạo .
"Trận pháp này không tệ a ." Mạnh Hạo nhàn nhạt mở miệng , thanh âm
không nhanh không chậm. Nhưng rơi vào tai Lữ Đào lại khiến lòng hắn đầy
hoảng loạn. Hắn rõ ràng phát hiện ra Mạnh Hạo dường như không chịu ảnh
hưởng của hấp lực bên ngoài.
"Nếu như Mạnh đạo hữu ưa thích , Lữ mỗ . . . Lữ mỗ có thể tặng nó cho đạo hữu." Trong lòng Lữ Đào càng thêm khẩn trương lên. Lúc này gã vô
cùng lo sợ Mạnh Hạo đi quấy nhiễu phá trận pháp này. Một khi trận pháp
bị phá vỡ , gã có thể tưởng tượng được thảm cảnh bị hấp lực bên ngoài
khiến gã bị nát bấy, đạo đài của bản thân cũng như những người khác trở
thành một bộ phận của Bách linh dài.
“Nói đi, Lôi Đình diệp kia là dùng như thế nào?” Mạnh Hạo nhìn qua Lữ Đào bên trong trận pháp, bình tĩnh hỏi.
“Không phải lúc trước Lữ mỗ đã nói hết với Mạnh đạo hữu rồi sao, Lôi
đình diệp này…” Lữ Đào vội nói, trong lòng gã càng thêm lo lắng. Nhưng
hắn vẫn chưa dứt lời thì ở bên ngoài trận pháp, Mạnh Hạo đưa tay lên
trực tiếp nhấn thẳng vào trận pháp.
Dưới một nhấn này, trận pháp chợt chấn động mạnh, đồng thời trên thân trận pháp cũng xuất hiện một vết nứt, khiến cho sắc mặt Lữ Đào tái
nhợt, đầy hốt hoảng.
"Mạnh đạo hữu xin hãy dừng tay , tại hạ . . . Tại hạ thật thật sự khônggạt ngươi , Lôi Đình diệp kia thật sự là . . ."
Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải giơ lên nhấn vào trận pháp thêm
một lần nữa. Trận pháp bên ngoài Lữ Đào xuất hiện hơn bảy, tám khe nứt
đan dọc khắp nơi, mà Lữ Đào cũng ngay lập tức cảm nhận được một hấp lực
mạnh mẽ từ bên ngoài tràn vào, khiến cho đạo đài trong cơ thể hắn bỗng
chốc mà run rẩy bất ổn. Một màn này chỉ xảy ra trong tích tắc khiến cho
hắn hồn phi phách tán, tê dại cả da đầu.
“Lôi Đình diệp là một trong những vật trân quý ở Nam Vực, có thể dùng thủ đoạn đặc thù mà dung nhập vào bên trong pháp bảo, như vậy khiến cho lực lượng lôi đình của pháp bảo được tăng cường lên gấp nhiều lần! Mạnh đạo hữu hãy nghe ta nói đã, ta có ngọc giản này làm bằng chứng, ngươi
chỉ cần nhìn qua phương pháp xử lý này bên trong ngọc giản là có thể
sáng tỏ được mọi chuyện!!!” Lữ Đào lúc này nhanh chóng kêu lên, đồng
thời tay phải cũng nhanh nhẹn vỗ vào túi trữ vật đưa ra một miếng ngọc
giản, cả người gã lúc này run rẩy, sắc mặt lộ vẻ khổ sở van xin, lời nói gã lúc này đầy thành ý không chút giấu giếm nào.
“Còn dám giở trò tâm cơ” Hai mắt Mạnh Hạo lúc này trở nên lạnh lẽo.
ngón trỏ nhanh chóng nâng lên nhấn thẳng vào trận pháp. Trận pháp ầm
vang lên một tiếng rồi nhanh chóng sụp đổ vỡ nát ra. Một luồng hấp lực
bên ngoài ầm ầm tràn vào khiến sắc mặt Lữ Đào đại biến, gã phun ra một
ngụm máu tươi, mà chỉ trong nháy mắt này, cả thân thể gã dần nứt toác ra như sắp sửa bị chia năm xẻ bảy tới nơi.