Hàn Bối thở sâu, trong mắt có một tia kích
động vụt qua. Nàng nhấc tay phải lên, lập tức có một mảnh cổ
ngọc màu xanh đen hình trăng lưỡi liềm bay ra. Nó không giống như là vật thường được đeo ở trên người, mà ngược lại giống như là ẩn sâu ở trong cổ mộ, sau đó không thấy ánh mặt trời, mà lại hấp thu quá nhiều tử khí, cho nên hôm nay mới có màu sắc như
thế.
Lúc này cổ ngọc hình trăng lưỡi liềm bay ra, rồi bỗng nhiên
tỏa ra hào quang lấp lánh ở giữa không trung. Sau khi hào quang
này bao trùm bốn phía thì mọi người lập tức nhìn thấy nó giống như là một làn sóng, uốn lượn bay đến vết nứt ở trên đại đỉnh, sau đó kéo dài theo vết nứt, tiến vào trong đỉnh.
“Hai cuốn Tuế Nguyệt tàn quyển còn lại đang ở bên trong!” Hàn Bối tâm thần chấn động, thân hình lập tức bay về phía trước. Tạ Kiệt,
nữ tử họ Lý, còn có Từ Hữu Đạo cùng với tu sĩ áo xám cũng lập tức
bay ra.
Mạnh Hạo cũng bay theo. Sáu người hóa thành cầu vồng, không
ngừng bay tới gần cái đại đỉnh to lớn này. Càng đến gần, lại
càng có một cỗ uy áp khó có thể hình dung tràn ngập. Mọi người
càng nhìn thì lại càng cảm thấy chiếc đại đỉnh này càng lúc càng lớn.
Một lát sau, lúc mọi người đã đến gần vết nứt trên đại đỉnh.
Khe hở trước mắt trong giống như là một cái hạp cốc. Cả đám
đều dừng lại, không hề đi tiếp về phía trước. Thông qua vết
nứt, có thể nhìn thấy bên trong đại đỉnh là một màu đen kịt.
Mà ở mép rìa của vết nứt lại có từng tia sương mù đang
lượn lờ. Sương mù này rất mỏng, nhưng vẫn hoàn toàn bao phủ
cái đỉnh này ở bên trong.
Lúc đến gần, tay phải của Tạ Kiệt vỗ túi trữ vật. Lập tức có một đạo ánh sáng màu xanh lục từ trong đó bay ra, hóa thành
một con tiểu thú có lông màu xanh. Nó lắc lư thân hình đi thẳng
tới vết nứt. Nhưng khi nó vừa chạm vào sương mù ở trong cái
khe thì lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân hình
chia năm xẻ bảy.
Cảnh tượng này khiến trong lòng mọi người lại càng thêm thận trọng.
“Chỗ này cần người có linh thức cường đại mới có thể phá
vỡ, khiến cho tàn khí lưu lại nơi đây xuất hiện một tia khe hở để cho
chúng ta có thể bước vào.” Hàn Bối ngẩng đầu nhìn sắc trời một
chút như đang tính toán thời gian, sau đó quay đầu nhìn qua Mạnh
Hạo.
Không chỉ có nàng, mà những người ở nơi đây cũng đều đem ánh mắt nhìn về chỗ Mạnh Hạo. Hiển nhiên là qua trận chiến giữa
Mạnh Hạo và nữ tử họ Lý, linh thức cường đại của hắn đã để lại
cho bọn họ ấn tượng thật sâu.
“Hàn đạo hữu đừng có nói đùa. Đỉnh này đã được luyện chế từ
rất lâu, chỉ vẻn vẹn khí tức đã bất phàm. Cho dù là nó có
chỗ đã bị vỡ, nhưng cũng không phải là vật mà Mạnh mỗ có thể
áp chế rung chuyển.” Sắc mặt Mạnh Hạo trầm xuống, không hề
khách khí nói ra.
“Mạnh đạo hữu đã hiểu lầm rồi. Tiểu muội sao lại không
biết với tu vi của chúng ta thì tuyệt đối không thể rung chuyển
cái đỉnh này. Ở đây ta có một bảo vật gia truyền, có thể triệt
tiêu màn sương mù của khe hở này. Chỉ là cần đạo hữu đem linh
thức điều khiển, mở ra uy lực của nó, khiến cho màn sương này mở ra mà thôi. Bởi vì vật ấy chỉ có một người có thể thi triển, mà Mạnh đạo hữu là người có linh thức mạnh nhất trong chúng ta. Mong
đạo hữu giúp sức. Sau này khi đã bước vào trong đỉnh, còn có
những khu vực khác, khi đó đạo hữu sẽ không cần phải ra tay.
Ngoài ra mặc dù tu vi của ta không đủ, nhưng cây quạt này có khí linh, nên chỉ cần có người thúc dục, liền có thể phóng ra lực
lượng vượt xa tu vi của chúng ta trong thời gian ngắn. Đây là
pháp bảo mà Hàn gia ta chuyên vì nơi đây mà luyện chế ra.” Hàn
Bối vội nói.
Trong lúc nói thì tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật lấy ra
một cây quạt lớn bằng lòng bàn tay. Cây quạt này chỉ có ba
mảnh lông vũ, mỗi một cái đều có chi chít phù văn.
Vẻ mặt Mạnh Hạo có chút hòa hoãn lại, liếc nhìn cây quạt.
Hắn trầm tư một lát rồi nâng tay phải lên chộp một cái vào hư
không. Lập tức cây quạt này bay thẳng đến chỗ Mạnh Hạo. Hai mắt
Mạnh Hạo lóe lên tia sáng, không hề chạm vào mà giữ cho nó ở
trước mặt.
Sau khi xem xét cẩn thận, Mạnh Hạo trầm tư một lát, lúc này mới khẽ gật đầu.
Hàn Bối thấy Mạnh Hạo đồng ý mới nhẹ nhàng thở ra, cùng mấy
người kia lui lại phía sau vài bước. Nhưng không đứng ở sau lưng
Mạnh Hạo, mà đứng ở chỗ Mạnh Hạo có thể nhìn thấy để tránh việc có hiểu lầm.
Sắc mặt của Mạnh Hạo không để lộ ra hỉ nộ, mạnh mẽ tản ra
linh thức. Linh thức vừa phát ra lập tức khiến cho mấy người xung
quanh, kể cả Hàn Bối đều riêng phần mình ngưng thần. Bọn họ cảm nhận được linh thức mới chỉ phát ra có chút này mà đã có thể
so sánh với linh thức của bản thân mình, không khỏi càng thêm lưu ý Mạnh Hạo.
Linh thức của Mạnh Hạo trực tiếp hiện ra, dung nhập vào trong cây
quạt kiểm tra lại một lần. Sau khi xác định trong cây quạt chỉ
có một đạo ấn ký thuộc về Hàn Bối, mới ngẩng đầu nhìn về
phía khe hở trên đại đỉnh.
Một lát sau, tay phải của hắn vung đi. Linh thức tăng vọt, lập
tức khiến cho cây quạt này như là bị hỏa diễm thiêu đốt. Ba mảnh
lông vũ nhúc nhích một cách quỷ dị. Một cỗ gió lốc đột nhiên
xuất hiện ở bốn phía xung quanh Mạnh Hạo.
Hắn vung tay, cỗ gió lốc này nháy mắt rời khỏi bên ngoài
thân hình Mạnh Hạo, bay thẳng tới chỗ sương mù trong cái khe,
nhanh chóng tới gần. Những tiếng rít gào vang lên quanh quẩn,
giống như đâm vào sương mù trong khe hở, khiến cho đám sương mù
này chậm rãi quay cuồng, giống như là có thể triệt tiêu lẫn nhau
vậy. Nhưng gió lốc này không đủ nên rất nhanh đã bị tiêu hao
hết.
“Thật sự là có thể triệt tiêu, tuy nhiên có chút hơi cố sức.”
Mạnh Hạo nhìn thấy sương mù trong khe nứt ở trên đại đỉnh lúc này giống như là đang tái sinh vậy, đã khôi phục lại như lúc ban
đầu.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nâng tay phải lên, một lần nữa lại
tản ra linh thức. Lần này còn cường đại hơn lúc trước. Theo linh thức của Mạnh Hạo tràn ra, lực lượng thiêu đốt trên cây quạt kia
lại càng kinh người hơn. Thậm chí còn xuất hiện ngọn lửa hai
màu!
Năm người ở xung quanh, ở trong giây phút này, hai mắt đều co
rút lại. Bọn họ cảm nhận được linh thức của Mạnh Hạo vào lúc
này lại nhiều gần gấp đôi so với lúc trước, khiến cho toàn bộ bọn hắn chấn động tâm thần. Nhất là Hàn Bối, ánh mắt nàng
nhìn về phía Mạnh Hạo đã lập tức mang theo ngưng trọng cùng với
kiêng kị.
Cùng lúc đó, linh thức của Mạnh Hạo giống như là đang bị cây quạt nhanh chóng hút vào bên trong.
Nhưng hắn vẫn luôn luôn cảnh giác. Nếu như có dấu hiệu không
khống chế được thì hắn sẽ lập tức chặt đứt liên hệ với linh
thức.
Lốc xoáy xuất hiện càng lúc càng mạnh. Chỉ trong mấy lần
rít gào mà thân ảnh của Mạnh Hạo đã không thấy rõ. Trong nháy
mắt khi tất cả mọi người ngưng thần nhìn lại, thì Mạnh Hạo đã
vung tay phải quạt mạnh về phía trước một cái.
Dưới một quạt này, một mảnh lông vũ trên cây quạt kia đã trực tiếp tan thành tro bụi. Mảnh lông vũ thứ hai cũng đã bắt đầu
tiêu tán, nhưng gió mạnh nổi lên, tạo thành một tiếng nổ vang, bay
thẳng tới chỗ sương mù trong khe hở. Thậm chí khi nó vừa chạm
vào màn sương kia thì mảnh lông vũ thứ ba cũng theo đó mà trở
thành tro bụi.
Tiếng nổ vang lên kinh thiên. Lốc xoáy khổng lồ va chạm với
màn sương mù, không ngừng triệt tiêu lẫn nhau. Một cái khe, bất
ngờ hiện ra ở dưới màn sương mù mỏng manh này.
Gần như trong nháy mắt khi khe hở này xuất hiện, một cỗ khí
tức âm hàn khó có thể hình dung từ bên trong đại đỉnh trực tiếp lan ra, trong nháy mắt giống như cuồng phong, quét ngang qua mặt
của tất cả mọi người.
Giống như mở ra một cánh cửa đã đóng thật lâu. Khi cỗ khí tức
này quét qua, cả sáu người đều đồng loạt lùi về phía sau.
Nhưng không chỉ có vậy, ở bên trong khí tức tuế nguyệt âm hàn
này lại giống như tồn tại trí nhớ nào đó. Lúc nó tràn ngập
xung quanh sáu người, thì trước mặt bọn họ thình lình xuất hiện
một loạt hình ảnh giống như là của không biết bao nhiêu năm
tháng trước.
Trong hình ảnh này là một cái than đồng đại đỉnh kinh thiên
động địa đứng sừng sững. Bầu trời có màu đỏ, có từng đạo
tia chớp kinh người đang ầm ầm giáng xuống, không ngừng bổ vào
cái đỉnh này. Giống như là muốn đem cái thanh đồng đại đỉnh
này phá hủy ở trong trời đất.
Nhưng dường như đại đỉnh này tồn tại một cỗ ý chí không cam
lòng. Ở trong màn lôi điện đang nổ vang, nó rõ ràng lại từ từ bay lên. Thậm chí ở trong bầu trời màu đỏ kia, tựa như lại
tồn tại một vòng xoáy vô hình huyễn hóa ra một thế giới mơ hồ. Mà chiếc đỉnh này chính là muốn nghịch thiên, ở trong thiên
kiếp đi tới thế giới mơ hồ ở trong vòng xoáy.
Cũng ở trong vùng đất nơi đây, giờ phút này lại có nhiều
hơn ngàn vạn thân ảnh. Những thân ảnh này đều nửa quỳ ở trên
mặt đất, trong miệng phát ra những âm thanh như là kinh văn, đang
không ngừng tụng niệm. Sóng âm giống như dung hợp lại với nhau,
trở thành một âm thanh duy nhất. Khi âm thanh này quanh quẩn bên
tai của Mạnh Hạo, thì hắn lập tức nghĩ tới gần một ngàn đệ tử
tlập tức khoanh chân ngồi trên mặt đất tụng niệm. Nghe... Dù vẫn
cứ không nghe được cụ thể, nhưng lại có cảm giác giống nhau như
đúc.
“Ngươi muốn dùng Thương Khung để thay thế tinh không, khiến cho bầu
trời che mắt ta. Nhưng Kiến Mộc không tuân theo, tự phá hủy tinh không.
Chủ ta mặc dù ngủ say, nhưng há có thể cùng họ Quý tồn tại!”
Âm thanh nổ vang kinh thiên động địa. Lúc âm thanh này truyền ra
từ trong đại đỉnh, thì từng đạo lôi đình kinh người từ trên bầu trời lập tức giáng xuống, như muốn đem chiếc đỉnh lớn này hoàn toàn phá hủy. Giờ này khắc này, ngoại trừ Mạnh Hạo ra, thì
năm người còn lại cũng đều đã tỉnh táo trở lại. Hình ảnh
trước mắt đã biến mất, nhưng mỗi một người đều bị cảnh tượng
vừa rồi làm cho rung động. Lúc này bọn họ quay sang nhìn lẫn
nhau, đều thấy được mỗi người đều đang chấn động tâm thần.
Nhưng chỉ có Mạnh Hạo,bởi vì đứng cách đại đỉnh gần nhất,
lại càng là người đụng chạm với ngọn gió tuế nguyệt thổi ra
đầu tiên. Cho nên so với năm người kia, hình ảnh mà hắn thấy được lại nhiều hơn một ít. Khi hình ảnh trước mắt những người khác
biến mất thì trong mắt Mạnh Hạo vẫn còn có hình ảnh xuất hiện.
Trong hình ảnh đó, thanh đồng đại đỉnh bay lên. Nhưng tại giây phút đó, lôi đình trên bầu trời màu đỏ tựa như lại ngưng tụ
lại cùng một chỗ. Không biết là có bao nhiêu tia chớp ở trong
đó, thình lình hóa thành một thanhtrường mâu khổng lồ. Thanh mâu này nhìn giống như là một hàm răng có tia chớp kinh người vờn
quanh, ầm ầm lao thẳng đến đại đỉnh.
Trong tiếng nổ vang, thanh đồng đại đỉnh lung lay dữ dội. Một
khe hở cực lớn bị oanh mở ra. Đại đỉnh này không cách nào bay
lên, mà rơi thẳng xuống. Lúc nó rơi xuống mặt đất thì âm thanh
thứ hai cũng truyền ra. Đây là một âm thanh trầm thấp, giống như
là một tiếng thở dài, từ từ truyền ra từ bên trong chiếc thanh
đồng đại đỉnh này.
“Ngươi đã không nguyện ý để cho ta mang theo đại đỉnh này rời đi. Vậy thì... Ta yên giấc ngàn thu ở nơi đây, nhìn ngày ngươi
vẫn lạc.”
Sắc mặt Hàn Bối lộ ra lo lắng. Lúc này không chút do dự bay
lên, thẳng đến chỗ khe hở mà đi. Ánh mắt của mấy người khác
đều chớp động, giờ phút này không nói hai lời, cấp tốc gào
thét bay thẳng đến khe hở.
Mạnh Hạo ở gần nhất. Lúc này hai mắt hắn lóe lên tinh mang,
thân hình rất nhanh bay ra, lập tức sẽ cùng mọi người nhảy vào
trong cái khe này. Sau khi bước vào trong khe hở này, tiến vào
trong đại đỉnh một cái chớp mắt, thì hắn rõ ràng cảm nhận
được, gương đồng ở trong túi càn khôn đột nhiên lại nóng lên một
chút.
Nhưng giờ phút này không phải là lúc xem xét. Mạnh Hạo vừa
mới xuyên qua khe hở bước vào trong chiếc đỉnh lớn này, lập tức
nhìn thấy nơi này rõ ràng là một thế giới tràn ngập lôi đình. Bên trong đại đỉnh này rộng khoảng mấy vạn trượng, có vô số
tia chớp rền vang. Những tia chớp kia đang không ngừng giáng
xuống giống như lôi trì, khiến cho nơi đây tỏa ra ánh sáng chói
mắt như mặt trời buổi trưa vậy.
Nhưng mọi người còn chưa kịp nhìn thế giới bên trong đỉnh,
thì ở trong bọn họ đã có một tiếng kêu thê lương thảm thiết
truyền ra. nữ tử họ Lý là người cuối cùng tiến đến nơi này. Nhưng trong nháy mắt khi ả vừa bước vào, thì có một đạo thiểm điện ầm ầm giáng xuống, dùng tốc độ nhanh khó có thể hình dung,
trực tiếp bổ lên người ả. Trong tiếng nổ vang, cô gái này chỉ
kịp truyền ra một tiếng hét thảm, cả người đã lập tức trở thành tro bụi. Ngay cả túi trữ vật cũng tan thành bụi phấn.