Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 157: Phương Đỉnh(*) Tại Ngoại!


trướctiếp

Khi hình ảnh vừa biến mất thì vẻ mặt của Mạnh Hạo vẫn như thường, không lộ ra bất cứ sắc thái gì. Lúc hắn ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hữu Đạo cùng mấy người khác thì thấy sắc mặt của họ cũng không có gì thay đổi. Vô luận là Từ Hữu Đạo hay là tu sĩ áo bào xám kia, đều rất nhanh đã ngẩng đầu lên, hiển nhiên là đã thừa nhận lời nói của Hàn Bối.

“Chẳng lẽ bọn hắn đều không phát hiện ra cái Thanh Đồng đỉnh cực lớn kia?” Trong lòng Mạnh Hạo khẽ động, nghĩ đến nhánh dây sau khi bị mình lạc ấn đang tràn ra yêu khí nhàn nhạt.

“Các vị đạo hữu đều đã yên tâm, vậy thì liền theo tiểu muội đi tới chỗ tồn tại tuế nguyệt tàn quyển. Chuyện hôm nay, vô luận là cuối cùng sẽ như thế nào, tới lúc thu hoạch tàn quyển đều cũng sẽ phân ra cho mỗi vị một phần.” Hàn Bối mỉm cười, hướng về phía mọi người cúi đầu, sau đó thân hình nàng bỗng nhiên bay lên, hóa thành một đạo cầu vồng hướng đến chỗ sâu trong bình nguyên mà đi.

Tạ Kiệt là người thứ hai bay lên, sau đó là Từ Hữu Đạo và tu sĩ áo xám. Còn Mạnh Hạo và nữ tử họ Lý là hai người cuối cùng bay ra. Sáu người hóa thành sáu đạo trường hồng nhanh chóng bay về phía trước.

Trên đường đi không có ai mở miệng, mỗi người đều có tâm tư riêng. Mạnh Hạo mặt không biểu tình, nhưng trong lòng vẫn luôn để ý tới nhánh dây ở chỗ Thanh Đồng đại đỉnh. Đến lúc này hắn đã có bảy tám phần xác định, chỗ lúc trước không căn bản cũng không phải lối ra, tất cả cũng chỉ là thủ đoạn do Hàn Bối thi triển ra mà thôi.

Mạnh Hạo không biết nàng này có thể lừa gạt được mấy người, nhưng sau khi hắn nghĩ tới Như Ý Ấn thì không có chút sợ hãi nào. Hắn lại càng cảm thấy cái Tuế Nguyệt tàn quyển này chắc chắn có chỗ kỳ dị, bằng không cũng không khiến cho Hàn Bối phải hao phí trắc trở như vậy.

“Chỉ là không biết Hàn Bối này làm sao biết được chuyện Tuế Nguyệt tàn quyển...” Mạnh Hạo nhìn về thân hình mềm mại của Hàn Bối đang bay nhanh ở trước mắt, nghĩ thầm ở trong lòng.

“Hàn đạo hữu vẫn còn chưa nói, có liên quan đến Tuế Nguyệt tàn quyển, ngươi làm như thế nào lại biết được, và làm thế nào mà đạt được quyển thứ nhất.” Từ Hữu Đạo ở phía trước bỗng nhiên mở miệng, nói ra khúc mắc trong lòng Mạnh Hạo.

Hàn Bối bay ở phía trước quay đầu lại cười cười.

“Từ đạo hữu chớ có sốt ruột, đợi đến lúc đó, tiểu muội tự nhiên sẽ nói ra rõ ràng.” Khi Hàn Bối nói ra những lời kia thì mọi người đã xuyên qua phiến bình nguyên này. Lúc tới gần biên giới thì đột nhiên tiếng nổ lớn ở bên trong phúc địa này lại một lần nữa truyền ra. Lúc này khoảng cách dù rất xa, nhưng vẫn để cho mấy người ngoại trừ Hàn Bối và Tạ Kiệt tâm thần chấn động như lúc trước.

Nhưng những người nơi đây đều là Trúc Cơ hậu kỳ, giờ phút này rối rít vận chuyển tu vi. Một lúc sau khi tiếng nổ vang cùng với cái hấp lực kia tiêu tán, cũng ngay lập tức khôi phục lại được như thường, nhưng sắc mặt cả đám đều khó coi.

Vẻ mặt Hàn Bối lộ ra áy náy, nhưng cũng không nói gì, mà đứng ở nơi đây nâng tay phải lên. Lúc nàng nhẹ nhàng nhấn xuống, thì lập tức có một cỗ gió lớn bỗng nhiên nổi lên lướt qua đại địa. Hàn Bối thở sâu, vỗ túi trữ vật. Lập tức có một bình ngọc xuất hiện trong tay nàng.

Bình ngọc này có màu xanh, được Hàn Bối đặt ở trong lòng bàn tay. Vẻ mặt của nàng lúc này cực kỳ ngưng trọng, đem cái bình ngọc này từ từ thả xuống phía dưới. Ánh mắt của mọi người cũng đều nhìn theo cái bình kia từ từ chìm xuống.

Chỉ thấy trong chớp mắt bình ngọc này đã rơi xuống, khiến cho mặt đất chấn động mạnh một cái, rồi xuất hiện từng khe nứt. Những khe nứt này rất nhanh đã lan xuống phía dưới. Có chất lỏng màu xanh chảy ra từ trong những cái khe này, phát tán ra bên ngoài, trở thành một cỗ khí tức thanh đạm mang theo vị đắng. Trong nháy mắt khi nó lan ra, hai mắt của tu sĩ áo xám bỗng nhiên co rút lại.

“Đây là... Thiên Thanh dịch!”

Ngay khi lời nói của tu sĩ áo xám vừa truyền ra thì trong nháy mắt bình ngọc này đã vỡ nát. Chất lỏng màu xanh ở trong đó cũng ngay tức khắc hóa thành sương mù màu xanh, cuồn cuộn lan ra trăm trượng bốn phía. Những nơi nó đi qua, trên mặt đất đã không còn cỏ dại, giống như là tất cả những thứ nhìn thấy lúc trước đều là ảo giác, làm lộ ra mặt đất đen kịt giống như là bị nguyền rủa, cùng với một tòa cổ trận tang thương nằm trong khuôn viên trăm trượng ở nơi đây.

“Tư Không đạo hữu kiến thức rộng rãi, lại có thể nhận ra được vật ấy. Đây đúng là Thiên Thanh dịch mà ta đã phải rất vất vả mới có được một giọt, có thể phá được rất nhiều ảo cảnh ở trên thế gian này.” Hàn Bối mỉm cười, liếc nhìn tu sĩ áo xám, đồng thời ánh mắt cũng đảo qua bọn người Mạnh Hạo.

“Chắc là trong lòng các vị đạo hữu có không ít nghi vấn? Nơi đây là một tòa cổ trận có thể đi thông tới một chỗ bị phong ấn ở trong phúc địa này. Thực ra phúc địa này mấy trăm năm trước đã bị Thanh La Tông phát hiện ra. Nhưng người phát hiện ra nó không phải là đệ tử Thanh La Tông, mà là một vị tiền bối của tiểu muội.

Từ đó về sau, Thanh La Tông bởi vì phúc địa này mà khiến cho vị tiền bối ấy gia nhập, trong tông môn cũng liền xuất hiện Hàn hệ nhất mạch ta. Mà bản đồ cổ dùng để tiến vào nơi đây cũng là do tộc thúc của Hàn hệ nhất mạch ta nhiều năm nghiên cứu, cuối cùng dùng bí pháp đem huyết mạch bản thân luyện chế, đến lúc này mới phản tổ mà ngưng tụ ra. Bởi vì...” Hàn Bối trầm mặc giây lát, rồi lại tiếp tục nói.

“Bởi vì một đời chủ nhân nào đó của chỗ thượng cổ phúc địa này chính là một đời lão tổ của Hàn gia ta. Đáng tiếc là lão nhân gia người đã sớm tọa hóa. Nhưng trong huyết mạch của hậu nhân đời sau vẫn có thể cảm ứng được nơi đây.

Thanh La Tông có mưu đồ gì ở nơi đây, việc này tiểu muội thực sự là không biết. Tộc thúc của ta trước khi hóa thành bản đồ cổ đã nói với ta về chỗ này ở trong phúc địa. Dựa vào cảm ứng huyết mạch của hắn, nơi này có tồn tại Tuế Nguyệt tam quyển đã từng là bí thuật của Hàn gia ta.

Dùng bí pháp này có thể luyện chế ra Tuế Nguyệt pháp bảo. Bảo vật này chém ra có thể cắn nuốt thọ nguyên, vì thế mới cần phải có những vật như Xuân Thu Mộc làm bản thể mới có thể thừa nhận được.

Loại Tuế Nguyệt pháp bảo này dù là ở thời thượng cổ cũng cực kỳ hiếm thấy, hôm nay lại càng sớm đã thất truyền. Nếu như nói là thật sự có, thì cũng chỉ có ở nơi đây! Về phần Tuế Nguyệt tàn quyển quyển thứ nhất, thì là... vật gia truyền của tiểu muội.

Ta muốn thu thập đầy đủ cả ba quyển, để luyện chế ra Tuế Nguyệt pháp bảo. Việc này ta có nguyên nhân riêng nên không muốn để những người khác ở trong Hàn gia biết được, cũng không muốn để cho Thanh La Tông dò xét, cho nên mới mời chư vị đến đây. Còn Tạ sư huynh là vì có ước định với tiểu muội nên mới xuất hiện ở nơi này.” Giọng nói của Hàn Bối từ tốn, chậm rãi nói ra.

Chẳng qua là thật giả trong đó, trong lòng tất cả mọi người cũng chỉ nắm chắc đại khái. Hơn nữa cách mà Hàn Bối triệu tập mọi người cũng có chút mánh khóe. Giờ phút này, ánh mắt của Mạnh Hạo đảo qua mọi người, trong lòng dần nở nụ cười.

“Những người nơi đây sợ rằng mỗi người đều ôm tâm tư riêng. Chính thức đi nghe theo câu chuyện xưa của Hàn Bối, sợ rằng ngoại trừ ta thì cũng không còn ai khác. Mà Hàn Bối này rõ ràng cũng hiểu rõ điểm này. Lối ra lúc trước có vấn đề rất lớn.

Bất quá... cái Tuế Nguyệt tàn quyển này là thật. Ta hôm nay còn thiếu pháp bảo lợi hại. Mộc kiếm có thể tính là một cái, nhưng cũng cần phải chuẩn bị thêm nhưng cái khác. Hơn nữa Xuân Thu Mộc có thể dễ dàng phục chế bằng gương đồng. Nếu có được phương pháp luyện chế này, thì vấn đề này liền được giải quyết.

Nhưng ta cũng phải chú ý cẩn thận, một khi cảm thấy không ổn thì phải ngay lập tức dùng Như Ý Ấn rời đi.” Trong lúc Mạnh Hạo hạ quyết tâm thì Hàn Bối đã nâng tay phải lên, bấm niệm pháp quyết ấn về phía cổ trận phía dưới.

Trận này lộ ra vẻ tang thương, phát ra âm thanh “ô...n...g, ô...n...g” như một đầu hung thú ngủ say đang chậm rãi thức tỉnh. Mặt đất cũng theo đó mà chấn động. Rất nhanh, có một mảnh ánh sáng lập lòe. Mảnh ánh sáng này không tản ra quá xa, cũng không phóng lên không trung, mà bao phủ trong phạm vi trăm trượng ở nơi đây.

Gần như trong nháy mắt khi hào quang xuất hiện ở trong trận pháp này, Hàn Bối ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, giống như đang tính toán thời gian. Sau đó thân hình của nàng nhoáng lên một cái bước vào bên trong trận pháp. Tạ Kiệt mỉm cười, cũng bước theo vào trong đó. Còn đám người Từ Hữu Đạo, lúc này một lời cũng không nói, lần lượt đi vào.

Linh thức của Mạnh Hạo đảo qua, sau khi xác định đây chỉ là một Truyền Tổng trận, thì suy nghĩ một chút. Khi nhìn thấy thân ảnh của mấy người trong trận pháp sắp mơ hồ mới chậm rãi đi vào. Không lâu sau khi bước vào bên trong, ánh sáng bỗng lóe lên mãnh liệt rồi dần dần ảm đạm. Thân ảnh của mọi người ở trong đó cũng đều đã biến mất.

Lúc xuất hiện, bầu trời nơi đây cũng vẫn như bầu trời trong phúc địa, nhưng mặt đất lại ngập tràn vết nứt. Ở phía xa, bất ngờ lại có một đồ vật khổng lồ. Chớp mắt khi nhìn rõ vật này, hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng nhưng rất nhanh lại trở thành bình thường.

Đó là một cái Thanh Đồng phương đỉnh* cực lớn!

Phương đỉnh: đỉnh hình vuông.

Đỉnh này cao tới mấy vạn trượng, đứng sừng sững ở trong thiên địa giống như đang chống đỡ cả bầu trời. Nó mang theo vẻ tang thương cổ xưa, giống như là đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng. Một khí thế hùng vĩ tỏa ra từ trên chiếc đại đỉnh này khiến cho tất cả nhưng người tiến vào nơi đây, kể cả Hàn Bối, trong chớp mắt này đều bị cái Thanh Đồng đại đỉnh này chấn nhiếp.

“Đỉnh này mang khí thế quốc gia, không phải người có đại khí đại vận thì không thể luyện chế. Nơi đây... lại có một cái đỉnh kinh người như thế!”

“Vật ấy đích thị là chí bảo. Là ai có khí phách lớn như thế, lại có thể luyện chế ra một tôn đại đỉnh kinh thiên thế này!”

“Nhìn dáng vẻ của nó vô cùng tang thương, có lẽ là cũng phải tồn tại ít nhất vài vạn năm, thậm chí còn lâu hơn. Chẳng lẽ là do một vị đại năng thượng cổ luyện chế ra...” Đủ loại suy nghĩ sinh ra ở trong lòng mỗi người. Cả đám hô hấp đều khẩn trương, ngay cả tu sĩ áo xám gần đây vẫn lạnh lùng lúc này cũng thở sâu, nhưng trong mắt y lại lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Còn Tạ Kiệt thì nheo hai mắt lại, sau nửa ngày mới khôi phục bình thường.

Mạnh Hạo liếc mắt đã nhận ra đỉnh này là cái đỉnh mà nhánh dây trước khi tử vong đã truyền lại hình ảnh ở chỗ gọi là lối ra. Thậm chí lúc hắn nhìn bốn phía,thì lập tức nhận ra, chỗ này... chính là cái lối ra mà lúc trước mọi người cảm ứng được.

Mạnh Hạo cười lạnh ở trong lòng, nhưng sắc mặt lại không để lộ ra chút nào. Hắn âm thầm lấy ra Như Ý Ấn, thử một lần, trong lòng không khỏi không bội phục Kháo Sơn lão tổ. Cái Như Ý Ấn này không biết là bảo vật có trình độ gì, mà rõ ràng dù ở chỗ này vẫn có thể dùng như trước.

Đến lúc này hắn mới hơi yên tâm. Lúc Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn đại đỉnh, vẫn không tránh khỏi chấn động tâm thần. Tuy đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhưng hôm nay đứng ở nơi này, vẫn có cảm giác bản thân nhỏ bé như con sâu cái kiến.

“Đỉnh này đã vỡ...” Từ Hữu Đạo thở dài một tiếng.

Giờ phút này mọi người cũng đều chú ý tới, trên cái thanh đồng đại đỉnh kinh thiên động địa này, có một khe nứt rất lớn. Cái khe nứt này xuyên qua đại đỉnh như muốn đem nó bổ ra. Dù không thành công nhưng vẫn để lại một vết nứt khổng lồ.

Mọi người nhìn cái vết nứt này thì trong lòng đều suy đoán đây là dấu vết va chạm với một pháp bảo kinh người khác. Nhưng rơi vào trong mắt Mạnh Hạo lại khiến cho hai mắt hắn co rụt lại. Khe hở này cho Mạnh Hạo cảm giác tuyệt đối không phải là do pháp bảo gây ra. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, rồi nghĩ tới việc mình đã trải qua lôi kiếp, mơ hồ cảm thấy cái vết nứt này hình như là bị lôi đình giáng xuống bổ ra!

“Nếu ai có khả năng lấy đại đỉnh này luyện chế thành pháp bảo của bản thân thì có thể làm cho cả Tu chân giới rung động.” Tạ Kiệt nhẹ giọng mở miệng, hai mắt nhìn đại đỉnh lộ ra lửa nóng.


trướctiếp