Trong đình trở lại yên tĩnh. Cái chết gọn gang của
đại hán họ Từ khiến đôi mắt Lữ Đào co rút lại, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo trở nên ngưng trọng, trong lòng có cảm giác kiêng kỵ Không chỉ vậy, phu
nhân diện trang phục lộng lẫy cũng liếc Mạnh Hạo một cái thật sâu, tự
nhủ trong lòng không thể trêu vào kẻ này.
Nam tử trung tuổi cầm bầu rượu chợt ngừng tay, hai mắt nheo lại. Tu
sĩ đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ ở cạnh hắn chẫm rãi ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo
một lúc, hiện lên vẻ chần chừ như đang suy đoán về tu vi của Mạnh Hạo.
“Hôm nay không có ai quấy rầy, các vị có thể bất đầu được rồi. Mọi
người đây đều ở trong quốc nội Thanh Vân, liên hệ bí mật tìm người giao
dịch. Giao dịch ở đây sẽ có lão phu chứng kiến, đảm bảo các ngươi có thể yên tâm mà tiến hành. Nếu sau này xảy ra vấn đề thì sẽ do bí thương phụ trách. Lão phu cũng hoan nghênh vị đạo hữu này gia nhập bí thương.”
Lão giả Thanh Sơn nói chậm rãi, cùng lúc nhìn về phía Mạnh Hạo có một tia thiện cảm. Lúc trước khi Mạnh Hạo ra tay, đã chấn nhiếp không chỉ
bảy người khác mà cả lão giả này nữa.
Nói xong, Thanh Sơn lão giả phất tay áo lên, từ đó bay ra một cái khảm nạm tám kim long Đồng Lô, rơi trên mặt đất.
“Các vị đạo hữu, lúc này xin để tại hạ tới trước đi.” Lữ Đào ôm quyền hướng mọi người nói, tay phải nâng lên lấy ra một ngọc giản đưa tới
trước. Ngọc giản này được Thanh Sơn lão giả đặt trong một Đồng Lô.
“Trong này ghi chép các vật mà tại hạ có ý giao dịch, ngoài ra còn có một bức vẽ. Các vị đạo hữu sau này nếu thấy người ấy thì phải truyền
tin cho ta. Tại hạ sẽ tặng một khối Lôi Tu Sơn để báo đáp.” Lữ Đào nói
xong, không lên tiếng nữa.
Sau đó, mỹ phụ mặc trang phục lộng lẫy mỉm cười, lấy ra một ngọc giản đưa vào bên trong Đồng Lô. Nàng không nói lời nào, mọi thứ đề có ở
trong đó. Nếu có người cảm thấy hứng thú, tự nhiên sẽ liên hệ lại với
nàng.
Lần bí hội (gặp gỡ bí mật) này trên thực tế chính là một cuộc trao
đổi quy mô nhỏ. Dù sao, đối với phần lớn bọn họ thì nơi này không phải
là bản quốc, lúc trao đổi vẫn giữ kẽ, không tiện chính thức giao dịch.
Đấy cũng là lý do tồn tại bí thương này.
Không bao lâu sau đến lượt Mạnh Hạo. Hắn suy nghĩ một lúc, không biết vì sao mọi người lại làm vậy nhưng vẫn lấy ra một ngọc giản ném vào
trong Đồng Lô. Bên trong ngọc giản chỉ có một ít tin tức hỏi thăm về
Thanh La Tông, có gì nguy hiểm hay không.
Rất nhanh, cả tám người trong này đều đã đưa ngọc giản của mình vào
trong Đồng Lô. Tay phải lão giả Thanh Sơn bỗng nâng lên, bấm niệm pháp
quyết hướng vào Đồng Lô mà chỉ. Đồng Lô như có lửa thiêu, ngọc giản
trong đó bị hòa tan trong nháy mắt. Lúc chúng tan ra, tám kim long được
khảm nạm ở bên ngoài như sống dậy, nhúc nhích thân mình phun ra một ngụm sương mù bao phủ lấy đám người.
Ở bên trong, Mạnh Hạo hơi động lòng, tuy không chống cự những vẫn âm thầm cảnh giác.
Thật nhanh sau đó, khi sương mù hoàn toàn bao phủ bốn phía, không
gian hoàn toàn yên tĩnh. Trước mặt Mạnh Hạo xuất hiện tám đạo ánh sáng
nhu hòa. Hắn quan sát một lúc, linh thức tản ra tiếp xúc với một đạo ánh sáng. Trong đầu hắn liền hiện ra một lượng tin tức lớn, bên trong ghi
chép mấy chục loại đan dược, pháp bảo cùng với không ít những vẫt khác.
Mỗi thứ đều có miêu tả cần thiết.
Hai mắt Mạnh Hạo hơi cau lại, hắn thu hồi linh thức rồi lại tiếp xúc
với một màn sáng khác. Cứ tiếp tục như thế, hắn đã xem gần hết các nội
dung trong những màn sáng kia. Cuối cùng, hắn dùng linh thức tiếp xúc
với màn sáng duy nhất còn lại. Trong này hiện ra một bức họa. Nhìn bức
họa ấy, Mạnh Hạo cười lạnh.
Người trong bức họa này chính là hắn. Nhưng ghi chép hiện ra ở bên trong này cũng là về Lôi Đình Diệp.
“Cái này chính là bí hội. Nó tồn tại như một tất yếu. Phương pháp
giao dịch này có thể khiến người ta trầm tĩnh lại, tùy ý đổi lấy những
thứ bình thường khó gặp được. E rằng sau khi giao dịch thành công, mọi
người cũng chưa chắc đã biết người kia là ai.”
“Còn có hai người ngoài ta cũng muốn trao đổi lấy tin tức về Thanh La Tông.”
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi một chõ, yên lặng chờ đợi. Hắn tin nhất
định sẽ có người tới liên hệ với mình. Lúc chờ đợi, hắn tản linh thức
ra, cẩn thận xem xét những màn sáng nhu hòa này.
Đúng lúc ấy, từ trong sương mù xuất hiện một đạo bạch quang (ánh sáng trắng). Mạnh Hạo nheo mắt, tiếp lấy màn sáng này. Vào lúc tiếp xúc,
trong đầu hắn hiện lên một đoạn tin tức.
“Những việc liên quan tới Thanh La Tông ta biết được không nhiều lắm, nhưng đảm bảo là sự thực. Muốn biết những tin tức này, ngươi cần phải
trả năm mươi vạn linh thạch.”
Mạnh Hạo nhíu mày. Ở đây mua tin tức đúng là có thật có giả, lại
không thể phân biệt được. Cùng lúc ấy, có một đạo bạch quang xuất hiện,
bị Mạnh Hạo bắt lại. Trong đó hiện lên một đoạn tin tức khác.
“Sự tình về Thanh La Tông bên ngoài đã đồn đại nhiều. Ở đây ta có một tin tức từ trong tông môn lấy ra, nhưng có thể là thật, cũng có thể là
giả. Thực tình thế nào ta cũng không biết, nhưng nếu ngươi muốn biết,
hãy bỏ ra bảy mươi vạn linh thạch.”
Chừng một lúc sau, có một đạo ánh sáng thứ ba, thứ tư theo nhau xuất
hiện nhưng nội dung đa phần giống nhau, không dễ để phân biệt thật giả.
Giá thành đều rất cao.
“Ta tham dự loại giao dịch này lần đầu tiên, cứ thế đổi thì thật khó
có được tin tức thật sự, mà giả cả lại không hợp với lẽ thường. Ta cũng
không còn nhiều linh thạch như vậy.” Mạnh Hạo nhíu mày, không tiếp tục
thăm dò, xem xét nữa mà tiếp tục quan sát nhưng vật phẩm hiện ra ở trong các đạo ánh sáng khác. Hắn phát hiện trong đó có rất nhiều vật có giá
trao đổi tăng giảm liên tục. Cho tới một lúc sau, hắn phát hiện gương
đồng trong túi càn khôn chợt nóng lên, rồi cảm giác ấy biến mất rất
nhanh.
Mạnh Hạo hơi ngơ ngác, mang gương đồng ra cẩn thận quan sát. Hắn
không thấy có gì bất thường thì thu ánh mắt lại, suy nghĩ. Sau đó tiếp
tục tìm hiểu những vật phẩm trong các màn sáng khác.
Một lúc sau, hai mắt hắn sáng lên, tập trung nhìn vào một màn sáng nhu hòa có chứa rất nhiều vật phẩm lẫn lộn.
“Tuệ Nguyệt tàn quyển….”
Mạnh Hạo chú ý tới vật ấy vì ở bên trong màn sáng này, vật ấy có cái
tên rất bình thường, trước kia chưa từng xuất hiện. Nếu không phải Mạnh
Hạo có linh thức siêu việt so với những tu sĩ Trúc Cơ khác thì không
phát hiện ra được. Dường như vật này bị người dùng bí thuật che dấu, tu
sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường phải có linh thức hơn người mới có thể
nhìn ra được.
“Tuế Nguyệt tàn quyển tổng cộng có ba quyển, hợp lại sẽ thành Tuế
Nguyệt chi luyện, từ đó có thể xuất ra Tuế Nguyệt Kiếm Trận! Bây giờ ta
để quyển thứ nhất ở đây, ai có hứng thú thì hãy liên hệ với ta.”
Mạnh Hạo nheo mắt, nhìn kỹ lại. Càng nhìn, hắn càng vui mừng, hai mắt sáng ngời. Cuối cùng, hắn hoàn toàn tập trung vào phần giới thiệu về
Tuế Nguyệt tàn quyển này, không để ý đến những màn sáng khác đang bay về phía hắn nữa.
“Tuế Nguyệt vừa xuất hiện, chúng sinh cướp thiên không… Kiếm trận có
nhiều biến hóa. Tam kiếm thành trận, cửu kiếm sát trận. Nếu có mười tám
kiếm, có thể giương tuế nguyệt khiến địch bị thương nặng….”
Đúc Tuế Nguyệt Kiếm cần thiên địa kỳ mộc. Vì cổ xưa nên có thể thu
nập những thay đổi của tuế nguyệt qua năm tháng, trong đó dùng Xuân Thu
Mộc niệm tức mộc, linh hóa mộc là chủ, không thể thay thế bằng vất cứ
lại mộc nào. Những kỳ mộc khác đều có thể thay thế được…”
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên mãnh liệt. Hắn thu hồi linh thức, sau đó hít thở thật sâu, vẻ mặt trầm ngâm. Đối với Tuế Nguyệt Kiếm này hắn rất có
hứng thú. Trên người hắn đang có Xuân Thu Mộc.
Một lát sau, tay phải Mạnh Hạo nâng lên, hóa thành trảo hướng về phía một màn sáng mà chụp lấy. Lập tức, có một đạo bạch quang bay ra quấn
quanh ngón tay hắn. Mạnh Hạo truyền đi một câu nói, sau đó ném bạch
quang này bay ra, biến mất không thấy đâu nữa.
Thật nhanh sau đó bạch quang này đã bay trở lại. Mạnh Hạo chạm vào
nó, trong đầu hắn hiện lên một ít văn tự. “Đã thấy được Tuế Nguyệt tàn
quyền thì đủ thấy tu vi của ngươi cũng đủ, nhưng cuốn này ta chỉ có một
quyển. Nếu chúng ta bắt tay nhau hành động thì có cơ hội đạt được hai
cuốn còn lại. Chỗ này đã có một người đồng ý, nếu ngươi gia nhập, khả
năng thành công sẽ tăng thêm một chút. Chỗ đó liên quan tới một ít sự
tình của Thanh La Tông, nếu ngươi tham dự, cần phát ra lời thề không thể tiết lộ sự việc cho người ngoài và tông môn của mình biết. Nếu ngươi
làm xong việc đó rồi, coi như ngươi trở thành một thành viên.”
Mạnh Hạo trầm mặc, ánh mắt quyết đoán. Hắn ngẩng đầu lấy ra một ngọc
giản, đưa tới gần mi tâm. Một lát sau đưa nó vào trong đạo bạch quang.
Đạo bạch quang này mang theo ngọc giản biến mất. Rồi sau đó, dưới ánh
mắt sáng ngời của Mạnh Hạo, đạo bạch quang này xuất hiện. hắn dùng linh
thức đảo qua liền thấy được hồi âm trả lời.
“Một năm trước, Thanh La Tông nhận được một trương mật đồ, trong đó
có đường đi tới một nơi thượng cổ phúc địa. Một năm qua, Thanh La Tông
đã xuất động mấy lần nhưng đều phải dừng bước tại một vách đá dựng đứng
bên ngoài. Chỉ có tu sĩ đạt tới Trúc Cơ mới có thể bước vào.”
“Những người tiến vào theo yêu cầu của Thanh La Tông phải thu thập
được vật gì đó, số lượng càng nhiều thì càng lấy được nhiều La Địa Đan.
Chúng ta tụ tập lại, cùng hành động trong thượng cổ hung địa này.”
“Thời gian mở ra lần tới là khoảng mười ngày sau, cho nên ngươi phải
tới Thanh La Tông nhanh một chút, trở thành một người trong số các tán
tu đạt tới Trúc Cơ được đi vào.”
“Mặc kệ tin này là thật hay giả, giữa những thông tin lộn xộn ở đế
quốc Thanh Vân hôm nay, đa phần vẫn là nhắc tới những di tích chiến
trường hay địa phương thượng cổ nào đó. Nhiều người đều có suy đoán
riêng, mà Thanh La Tông thuộc về Thanh Vân đế quốc. Nếu nói những chuyện này không có liên quan với nhau thì thật không hợp lý. Không có lửa làm sao có khói! Chỉ là La Địa Đan quả thực có trợ giúp rất lớn đối với ta
hiện giờ….”
Thông qua những tin tức có được, Mạnh Hạo cũng hiểu được không ít sự
tình của Thanh La Tông, nhưng càng hiểu, hắn càng hơi chần chừ.
“Tông môn này không thể đi được.” Mạnh Hạo quả quyết trong đầu như
vậy. Hắn dùng linh thức đảo qua trước mắt nhìn những đạo bạch quang
trước mắt đang muốn biến mất. Chợt ánh mắt hắn đột nhiên mở lớn, con
ngươi co rút lại. Hắn vẫn khoanh chân ngồi ở chỗ cũ nhưng lại có một cỗ
nhuệ khí khuyếch tán tới chỗ hắn, nhìn trực tiếp vào cuốn Tuế Nguyệt tàn quyển kia. Trong đó, có một đạo bạch quang nhu hòa chứa một vật phẩm
vừa mới được thay đổi. Đó chính là một viên đan dược.
Viên đan dược này, là Dưỡng Nhan Đan!
Dưỡng Nhan Đan là một viên đan dược rất bình thường. Người này chào
giá không cao, chỉ là giữa vô số các vật phẩm thì viên đan dược bình
thường này không gây được sự chú ý.
Viên đan dược này xuất hiện, làm dấy lên trong lòng Mạnh Hạo câu chuyện của mấy năm trước đó.
“Không nghĩ ở chỗ này cũng có thể thấy được đan dược Dương Nhan Đan
này!” Mạnh Hạo thầm than, nâng tay lên, muốn mua viên đan dược này. Chợt một đạo bạch quang mang theo viên Dưỡng Nhan Đan này rơi vào tay Mạnh
Hạo. Sau đó, tinh thần Mạnh Hạo chấn động mạnh.