Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 140: Không Hiểu Quy Củ?


trướctiếp

Lúc này Mạnh Hạo cũng đã bước đến phía trước, hắn giơ tay gõ vang ba tiếng bên trên cửa phòng. Sau ba tiếng thì cửa tự động mở ra, bên trong phòng tối om, lại phảng phất có một màn sáng âm u.

Nhìn kĩ lại, thì những dao động pháp lực trên màn sáng cũng không mang tính công kích, chỉ là một vài thủ đoạn đơn giản để hạn chế tu sĩ bước vào. Mạnh Hạo đứng nhìn một lúc, lại nhớ tới những hành động của mấy tu sĩ đi vào vừa rồi liền có chút hiểu ra.

“Hóa ra đây là thủ đoạn hạn chế chỉ cho phép Trúc cơ tu vi tiến vào.” Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, hắn đội chiếc mũ rộng vành lên rồi nhanh chóng bước vào, cả người hắn cũng dần biến mất trong màn sáng.

Vài giây sau, trước mặt hắn xuất hiện ánh sáng dịu nhẹ, đập vào mặt hắn là một tòa vương phủ hoành tráng diễm lệ mang chút hơi hướm giàu sang của thế tục.

Vương phủ này nhìn sơ qua cũng có khí thế và nghiêm trang riêng, cảm giác tựa như một con Cự thú đang phủ phục dưới mặt đất. Lúc này, hắn vừa bước ra khỏi màn sáng thì có một lão giả mặc đạo bào đứng trước phủ, tu vi cũng đã tới Trúc cơ hậu kì đang đưa mắt nhìn qua.

“Mời đạo hữu xuất ra ngọc giản, nếu không thì mời xuất ra Tông môn lệnh bài.” Lão giả liếc nhìn Mạnh Hạo rồi nhàn nhạt nói.

Hai mắt Mạnh Hạo dưới mũ vành rộng lóe lên, không nói một lời mà nhanh chóng vung ra một tấm lệnh bài bay về phía lão già kia. Lão nhìn thoáng qua, sắc mặt trở nên nghiêm túc lại đồng thời đưa hai tay trả lại lệnh bài cho hắn.

“Nguyên lai là Tử…”

Mạnh Hạo bèn hắng giọng một cái, khiến cho lão già đang chuẩn bị nói thì chững lại, không hề tiếp lời nữa mà nhanh chóng lui lại, có chút khom người nhường đường cho Mạnh Hạo đi qua.

Mạnh Hạo cầm lấy lệnh bài thu hồi lại, cất bước đi ngang qua lão mà tiến vào vương phủ. Lệnh bài vừa rồi hiển nhiên là của Đinh Tín, hôm này lại được Mạnh Hạo lôi ra sử dụng, đây cũng là lần thứ hai hắn làm cái việc mạo danh này, bỗng có chút cảm giác quen thuộc lưu loát không ít a.

Dù sao thì nơi này Long ngư hỗn tạp, việc kiểm tra này hiển nhiên cũng không thể nào cực kì nghiêm cẩn được, nếu không thì nơi này cũng không được gọi là bí hội rồi. Lúc trước khi quyết định tiến vào, hắn hiển nhiên đã quan sát và phân tích kĩ, mới có thể thong dong như vậy.

Bước chân vào Vương phủ, đập vào mắt hắn là những hình ảnh non bộ nước chảy tí tách, cầu kiều thanh thoát ngang dọc bắc qua, tuy rằng có hơi hướm thế tục nhưng lại mang theo cốt cách tao nhã cao sang, tô điểm thêm cho phong cảnh đó là một chút thanh thoát từ tiếng đàn Diệu âm, dưới đôi tay của đàn sư như văng vẳng truyền từ một nơi nào đó quanh đây. Gần đó là một tòa đình viện nhỏ, hiện giờ có bảy người đang ngồi đó, giữa bọn họ phần lớn đều mơ hồ có khoảng cách với người xung quanh, tuy không nói với nhau lời nào nhưng vẫn âm thầm dò xét đề phòng lẫn nhau.

Mạnh Hạo vừa đến cũng khiến cho bảy người còn lại đồng loạt mà quay lại nhìn.

Trong bảy người thì có ba người không che mặt, trong đó cũng có Lữ Đào, nhưng gã cũng chỉ cau mày đảo qua Mạnh Hạo rồi cũng không lưu ý gì đến hắn nữa.

Còn hai người không che mặt kia, một người là một phu nhân khoảng hơn ba mươi tuổi dung nhan xinh đẹp, mặc trang phục lộng lẫy. Nàng thường đưa đôi mắt đẹp, đầy quyến rũ của mình nhìn quanh, ánh mắt nàng cũng đặt nhẹ trên Mạnh Hạo rồi mỉm cười nhìn hắn vài lần.

Còn người kia là một nam tử mặc trường sam màu vàng. Thần sắc gã nhìn cô đơn, tay cầm bầu rượu hớp liên tục, gã cũng chỉ lờ đờ mà đảo mắt nhìn qua Mạnh Hạo một cách tùy ý mà thôi.

Còn lại bốn người kia đều che mặt cùng với toàn bộ hình dáng, nhìn qua cũng không phân biệt được là nam hay nữ chứ đừng nói hắn có thể nhận ra được khuôn mặt họ thế nào.

Mạnh Hạo cũng ung dung đi thẳng vào trong đình, chọn một bàn trà trong góc đình ngồi xuống, sau đó hắn mới nhìn lướt ra xung quanh. Bàn trà trong đình chỉ có chín cái, tính cả cái bàn hắn vừa đặt mông xuống là vừa đủ tám cái, còn lại thì hiển nhiên là vị trí dành riêng cho chủ nhân nơi này rồi.

Cũng không lâu sau thì có một vị đại hán bước vào trong Vương phủ, người này có tu vi đã tới Trúc cơ trung kì, thân hình khá là cường tráng, nhìn qua nổi bật hơn hẳn nên cho dù gã có che đậy thân hình thì coi như cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng. Gã mang theo một một vẻ lãnh ngạo mà cất bước vào trong đình.

Nhưng ngay lúc gần tới nơi, bước chân gã chợt khựng lại, lông mày nhăn tít, ánh mắt đảo qua bốn phía.

“Từ mỗ không phải lần đầu tiên tham gia bí hội này, hơn nữa hôm nay ta cầm thư mời mà đến, vậy mà ngay cả chỗ ngồi cũng không có. Là vị đạo hữu nào không hiểu quy củ?”Đại hán kia nhàn nhạt nói, tiện tay vỗ lên túi trữ vật một cái, trong tay gã lập tức xuất hiện một tấm thẻ ngọc màu xanh, trên đó còn ghi một chữ Bí.

Tấm thẻ ngọc được đưa ra, hào quang từ tấm thẻ bỗng nhiên phát ra ánh sáng dịu nhẹ, mà thiếu phụ mặc trang phục lộng lẫy kia cũng khẽ cười, bàn tay ngọc cũng xuất hiện một tấm thẻ ngọc, nàng đặt lên bàn trà trước mặt mình.

Sau đó, ngoại trừ Mạnh Hạo cùng với hai người toàn thân mặc đồ đen, tất cả những người còn lại, kể cả Lữ Đào cũng đều lần lượt lấy ra Thẻ ngọc đặt trên bàn trà của mình.

Trong hai người toàn thân mặc y phục đen kia, thì một người có tu vi Trúc cơ Hậu kì thì vẫn bình thản ngồi đó, không chú ý tới lời nói của gã đại hán kia. Mà gã kia cũng không dám nói gì đến lão, chỉ lạnh mắt nhìn Mạnh Hạo cùng với người kia. Dù sao thì trong mắt gã, tu vi hai người kia cũng chỉ là Trúc cơ sơ kì mà thôi.

“Trong hai người các người, nếu không lấy ra Thẻ bài của mình, thì lập tức cút đi chừa một chỗ cho Từ mỗ, bằng không mà nói, bọn ngươi cũng đừng mong rời khỏi đây nữa.” Âm thanh từ gã đại hán vang lên, sát cơ hóa thành hàn ý dần dần xuất hiện bao phủ bốn phía. Khiến cho mấy người còn lại trong đình đều đổi sắc mà nhìn lại, thế nhưng bọn hắn cũng không có ý ra tay can thiệp, ngược lại tựa hồ có chút cao hứng mà nhìn một màn đấu pháp sinh tử sắp xảy ra.

Mạnh Hạo không nói gì, mà người áo đen che mặt còn lại cũng ngoảnh mặt làm ngơ, một lời cũng không có ý xuất ra.

Trong đình vậy mà bỗng chốc trở nên hết sức tĩnh lặng…

Đại hán họ Từ kia hừ lạnh một tiếng, trong mắt gã hiển lộ một tia lạnh lẽo. Nhưng đúng lúc này thì trong đình vang lên một tiếng ho khan quanh quẩn, nghe âm thanh này thì đại hán họ Từ kia cùng toàn bộ mọi người cũng đều ngẩng đầu nhìn lên.

Một lão già mặc trường bào màu vàng từ đằng xa chậm rãi đi về phía đình. Sắc mặt lão bình thản, cả người lão lúc này dường như có chút mơ mơ hồ hồ xen lẫn với hình ảnh chân thật trùng điệp lên nhau, nên nhìn lão có vẻ chậm chạp đi tới, thế nhưng chỉ sau vài ba bước lão đã xuất hiện bên trong đình viện này.

“Ra mắt Thanh Sơn đạo hữu.”

“Xin chào Thanh Sơn đạo hữu.” Ngày khi lão vừa xuất hiện, trừ Mạnh Hạo, tất cả mọi người đều đứng dậy. Mạnh Hạo thấy thế cũng hơi đổi sắc mặt, đồng thời cũng nhanh chóng chắp tay hướng về lão giả kia cúi đầu.

“Chư vị đều là những nhân vật anh kiệt của Nam Vực này, hà tất phải câu nệ. Hôm nay lão phu đến đây chủ trì bí hội này, mọi người có thể yên tâm giao dịch a.” Lão già nhàn nhạt nói, đồng thời tiến về bàn trả thứ chín ngồi xuống, đưa đôi mắt sáng ngời đầy tinh anh nhìn về phía mọi người, sau đó dừng lại trên người đại hán họ Từ.

Người nào bắt gặp ánh mắt của lão đều nhanh chóng cúi đầu tỏ vẻ cung kính, Mạnh Hạo cũng như vậy nhưng nội tâm của hắn cũng sôi sục không thôi. Lão già này tuy nói là Trúc cơ hậu kì, nhưng kì thật lão đã bước vào nửa bước Kết đan rồi, coi như thuộc về cảnh giới Giả Anh rồi a.

Nhân vật như vậy, nếu ở nước Triệu thì có thể ngang ngửa với địa vị của Đại trưởng lão, mà lại ở nơi này chủ trì bí hội. Khiến trong lòng Mạnh Hạo có chút do dự, đồng thời cũng đã có một số suy đoán về lai lịch của thế lực tổ chức bí hội này.

“Thỉnh Thanh Sơn đạo hữu có thể giữ gìn công đạo cho ta a, Từ mỗ là cầm thư mới mà đến đây. Tuy nhiên vậy mà có người ở chỗ này ngang nhiên chiếm chỗ ngồi của ta.” Trong lòng của đại hán họ Từ kia có chút khẩn trương, nhưng gã vẫn cố gắng mở miệng, đồng thời chắp tay cung kính cúi đầu hướng về phía lão giả kia.

“Ai đoạt vị trí của ngươi?” Lão già bình thản hỏi, chỉ là ánh mắt như vô tình mà nhìn tới Mạnh Hạo.

“Chính là người này!” Đại hán họ Từ kia đưa tay chỉ thẳng vào tu sĩ mặc đồ đen đã che đậy hoàn toàn diện mạo bên ngoài của mình.

Mà người tu sĩ mặc đồ đen kia cũng ngay đó mà hừ lạnh một tiếng, âm thanh trong trẻo của một nữ tử vang lên.

“Nàng là khách lão phu mời tới, không phải là người chiếm chỗ ngồi của ngươi.” Lão già nhẹ giọng nói, thanh âm lão bình thản không nhanh không chậm, mang đến cảm giác như lão không có hứng thú gì trong cuộc giao dịch giữa những tu sĩ ở nơi này.

Nghe được những lời này, đại hán họ Từ kia sững người lại, nhưng rất nhanh sau đó liền lạnh lùng đưa mắt nhìn Mạnh Hạo. Có hai người ở nơi này không xuất ra ngọc giản chứng minh được, một người được chính người chủ trì mời thì đã không nói, người kia chắc chắn chính là kẻ đã chiếm chỗ ngồi của hắn. Do đó, ánh mắt hắn lúc này cũng trở nên đầy lạnh lùng tàn nhẫn.

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào Mạnh Hạo, ngay cả nữ tử vừa hừ lạnh một tiếng lúc nãy cũng lộ ra tia lạnh lẽo trong ánh mắt.

“Những người đến chỗ này được thì đều có tư cách tham dự bí hội. Chỉ là nếu không có ngọc giản thì chỉ có thể ở bên ngoài đình. Khi nào những người trong đình không trao đổi vật phẩm kia thì mới có tư cách trao đổi bằng cách ra giá, chỉ có điều giá cả cũng phải cao hơn một thành so với giá trị của vật phẩm.” Lão giả bình thản mở miệng nói tiếp.

“Hóa ra ngươi chính là tên không biết sống chết dám cả gan cướp chỗ ngồi của Từ mỗ. Ngươi cũng không cần phải sử dụng tư cách kia nữa, hôm nay ta nếu không phanh thây ngươi chẳng phải sẽ khiến mọi người từ nay chê cười ta hay sao.” Tên đại hán họ Từ này tính cách vốn dĩ ngóng nảy kiến cảnh hắn bị người khác chiếm mất chỗ đều bị mọi người chứng, nên trong nội tâm đã nổi lên sát ý đồn dập. Lúc này cả người gã nhoáng lên, lập tức bộc phát ra tu vi Trúc cơ Trung kì mà lao thẳng tới chỗ Mạnh Hạo đang ngồi.

Không người nào ngăn cản, lão giả kia cũng bình thản nhìn một màn này diễn ra.

Ngay lúc tên họ Từ kia chỉ còn cách gần một trượng nữa là tới chỗ Mạnh Hạo, tay phải gã nâng lên biến ảo thành một Thủ ấn to lớn nhanh chóng đập thẳng xuống Mạnh Hạo. Cả người Mạnh Hạo vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, riêng tay trái của hắn được đưa lên, hướng về đại hán kia như tùy ý đánh ra một chỉ.

Dưới một chỉ này của hắn, toàn bộ thiên địa linh khí trong Vương phủ ngay tức khắc trở nên hỗn loạn, mà sắc mặt đại hán kia nhanh chóng biến sắc, bởi vì hắn phát hiện toàn bộ tu vi đang được bộc phát ra của mình ngay chớp mắt như đã bị áp chế xuống.

Tràng cảnh này khiến cho những người khác, kể cả Thanh sơn lão giả đều co rút hai mắt lại. Trong nháy mắt khi tay trái của Mạnh Hạo tùy ý vung lên, một con Hỏa long dài trăm trượng bỗng nhiên xuất hiện bao phủ khắp cả đình viện. Sau đó dưới tiếng kêu thảm thiết của gã họ Từ, nó mạnh mẽ lao thẳng toàn bộ thân hình tiến vào trong người gã.

Thân thể gã họ Từ run rẩy, ánh mắt gã đầy vẻ hoàng sợ không cách gì tin được, thậm chí còn phủ đầy tuyệt vọng. Mà trên da gã khắp toàn thân đều phủ đầy ánh lửa. Một cơn gió thổi lướt qua người gã, lập tức thân hình to lớn của gã nhanh chóng biến thành tro bụi mà tiêu tán đi mất.

Chỉ còn lại túi trữ vật của hắn bay lên, rơi vào trong tay trái của Mạnh Hạo. Sau đó hắn vỗ nhẹ một cái, lấy ra một miếng ngọc giản có khắc một chứ Bí đặt trên bàn trà trước mặt.

“Bí hội ngọc giản, Đinh mỗ đã có.” Thần sắc của Mạnh Hạo lúc này đều được giấu kín bên dưới chiếc mũ rộng vành, người ngoài không thể nhìn thấy được, chỉ có thể nghe âm thanh khàn khàn của hắn truyền ra.


trướctiếp