Vừa lên tiếng, gã cũng nhanh chóng đứng lên bước
tới phía bàn Mạnh Hạo đang ngồi. Hắn lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo rồi cũng
không nói thêm gì mà ngồi xuống bàn ngay phía đối diện với Mạnh Hạo.
Lúc này Mạnh Hạo vẫn bĩnh tĩnh như thường, hắn không nói gì mà nhìn
gã thanh niên trước mặt, sau đó thản nhiên nâng chén rượu nhấp tiếp một
ngụm nữa.
“Trên người của ngươi có Lôi Đình diệp!” Gã thanh niên mặc áo đen
chăm chú nhìn Mạnh Hạo, lúc này hắn mới chậm rãi nói, đồng thời tay phải đặt lên bàn. Trong lòng bàn tay gã là một miếng sắt nhỏ đang lấp lóe
ánh sáng xanh sẫm.
“Vật này không phải là sắt thông thường, mà là Mộc thiết được sinh ra từ trong thân cây bị sét đánh xuống. Nó đối với loại lôi thuộc tính như Lôi Đình diệp rất mẫn cảm, vậy ngươi có định đổi Lôi Đình diệp này hay
không?” Gã thanh niên bày ra một dáng vẻ ngạo nghễ, mở miệng lạnh nhạt
hỏi. Đồng thời tay phải đang đặt trên bàn của gã nhìn như tùy ý, nhưng
trong lòng bàn tay dần hiện lên một tia điện hình cung nhanh chóng lan
rộng ra.
Lúc này, tu vi Trúc cơ trung kì của hắn cũng tản rộng ra bao phủ bốn phía theo tia điện kia, nhanh chóng vây Mạnh Hạo vào trong.
Sát khí trên thân gã lúc này đang chậm rãi nồng đậm thêm, cặp mắt gã
lúc này cũng lộ ra một tia tàn nhẫn mà lạnh như băng, tựa hồ như chỉ cần Mạnh Hạo nói ra một chữ không, gã sẽ ngay lập tức mà ra tay.
“Cút” Mạnh Hạo vẫn cầm chén rượu trong tay, đưa lên nhấp thêm một ngụm, sau đó chậm rãi nói một tiếng.
Chỉ là một chữ duy nhất, nhưng ngay lập tức khiến cho thanh niên áo đen kia cau mày lại.
“Đã nhiều năm rồi không ra khỏi Mặc Thổ, chẳng lẽ bây giờ ngoại nhân
đều là những kẻ tự đại như thế này hết sao!” Khóe miệng gã thanh niên nở ra một nụ cười lạnh. Nhưng ngay lúc tay phải cũa gã đang chuẩn bị nâng
lên, thì Mạnh Hạo cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn gã.
Dưới cái nhìn này, cả người gã thanh niên áo đen bỗng nhiên chấn
động. Tay phải kia mới chỉ vừa nhích lên đã nhanh chóng khựng lại, trái
tim gã bỗng nhiên đập thình thịch. Ánh mắt Mạnh Hạo dường như đã trở
thành hai thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua ánh mắt mà đánh thẳng vào
trong tâm gã, khiến cho đầu óc gã lúc này nổ vang, linh thức hỗn loạn,
cả người gã bỗng nhiên rùng mình một cái, mồ hôi lạnh cũng nhanh chóng
chảy từ trên trán xuống.
Trong mắt gã không còn chút sát khí nào nữa, mà đã hoàn toàn bị thay
thế bằng sự hoảng loạn. Trong chớp mắt, uy áp trên người Mạnh Hạo nhanh
chóng tràn ra khiến cả người gã dường như đã trở nên cứng ngắc lại.
Nhưng trên hết là trực giác gã nảy sinh dưới cái nhìn của Mạnh Hạo.
Nên biết gã không phải là tu sĩ ở nước Thanh Vân, mà xuất thân từ hung
tu Mặc Thổ, một nơi lấy chuyện tàn sát máu tanh là chuyện làm hàng ngày, nơi này khiến cho gã có được một loại trực giác vô cùng nhạy bén đối
với những yếu tố liên quan đến sinh tử của bản thân. Vậy mà thời khắc
này, gã lại có một trực giác mãnh liệt, cảm giác như bản thân gã không
phải đối mặt với một tên tu sĩ Trúc cơ sơ kì, mà là đang đối diện với
một hung linh có thể dễ dàng cắn xé gã trong nháy mắt.
Cái loại hàn khí sinh ra từ trong người, mồ hôi lạnh chảy đầy trán,
trái tim đập thình thịch liên hồi, thậm chí tu vi còn có cảm giác bị áp
chế để cho sắc mặt gã thanh niên áo đen này liên tục thay đổi, thậm chí
cũng không dám cử động thân thể.
Mà ngay từ đầu đến giờ sắc mặt Mạnh Hạo lại vô cùng bình tĩnh, dù
người trước mặt sát khí nồng nặc nhưng đối phương cũng chỉ có tu vi Trúc cơ Trung kì mà thôi, nếu Mạnh Hạo muốn thì cũng không mất bao nhiêu
thời gian diệt sát gã cả. Lúc này, Mạnh Hạo đặt chén rượu xuống bàn,
cũng không liếc nhìn gã áo đen này một cái nào nữa, hắn hất tay áo quay
người bước về phía lối ra của tửu lâu.
Cho đến khi Mạnh Hạo bước ra khỏi quán, hai mắt gã thanh niên áo đen
kia mới lóe lên đồng thời quay người liếc nhìn Mạnh Hạo đang rời xa.
Hắn vẫn còn chưa hết sợ hãi khi nhìn bóng lưng kia, chỉ một cái chớp
mắt vừa rồi hắn đã hoàn toàn bị trấn áp. Đây cũng không phải là đấu pháp mà chỉ là một lần đối kháng linh thức duy nhất giữa hai người.
“Người này rút cục có tu vi gì, dù nhìn qua hắn chỉ là Trúc cơ sơ kì, nhưng linh thức của hắn còn vượt hơn ta mấy lần… trên người hắn tuy
không vương chút sát khí nào nhưng mỗi khi nhìn vào mắt hắn lại khiến cả tâm thần ta run rẩy hết lần này đến lần khác không thôi.” lúc này sắc
mặt gã biến đổi không thôi, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Mạnh Hạo
đã sắp sửa biến mất, gã bèn nhanh chóng đứng dậy đuổi theo sau.
“Đạo hữu xin hãy dừng chân, tại hạ là Lữ Đào, kính xin đạo hữu nghe
vài lời của tại hạ đã.”Lữ Đào nhanh chóng bước nhanh tới gần Mạnh Hạo,
lời nói mang đầy vẻ khách khí khác hẳn với lúc nãy.
“Tại hạ nguyện trả giá đầy đủ đối với Lôi Đình diệp kia, chỉ mong đạo hữu có thể từ bỏ vật yêu thích này, tại hạ vô cùng cảm kích. Hoặc nếu
đạo hữu cần thứ khác, nếu tại hạ có thì chúng ta có thể thương lượng
cũng được.” Lữ Đào tiến gần Mạnh Hạo, vội nói. Cho dù Mạnh Hạo đã tạo
cho hắn uy hiếp không nhỏ, nhưng khi nghĩ đến trọng yếu của Lôi Đình
diệp, hắn chỉ đành phải tiếp túc làm phiền Mạnh Hạo mà thôi.
Mạnh Hạo nhíu mày, cũng không để ý tới tên Lữ Đào này mà vẫn cứ đi thẳng về phía trước.
“Xin đạo hữu hay nghe Tôn mỗ một lời, chỉ cần là linh thạch, pháp bảo hay đan dược chúng ta đều có thể thương lượng với nhau được. Nếu như
vật phẩm tại hạ không có, ta có thể tìm cách đổi lấy để trao đổi với đạo hữu.” Lữ Đào kiên nhẫn nói. Nhưng thấy Mạnh Hạo không có phản ứng gì mà vẫn tiếp tục bước chân đến một nơi vắng vẻ hẻo lánh, thì trong lòng hắn cũng đã có chút gấp gáp rồi. Hắn biết vừa rồi chính mình đã khiến đối
phương phản cảm, nếu bây giờ không nhanh chóng lay động Mạnh Hạo thì chỉ chốc lát nữa thôi, đối phương sẽ ra tay a.
"Đạo hữu... lần này ngươi tới đây vì Thanh La tông La Địa đan? Đan
dược này tuy rằng lúc này đạt được thì dễ dàng, nhưng nếu muốn yên ổn
mang đan dược đi khỏi lại không hề dễ.
Nếu đạo hữu chịu thương lượng từ bỏ thứ yêu thích, tại hạ sẽ giới
thiệu đạo hữu với một đệ tử Thanh La tông đi tìm hiểu một số thông tin
ngoại nhân không được biết đến. Như vậy thì khả năng đạo hữu an toàn
mang đan dược rời khỏi đây cũng lớn hơn một chút.” Lữ Đào quyết đoán
nói. Tuy là hắn đã nói ra, nhưng bước chân Mạnh Hạo hướng về ngõ hẻm
vắng vẻ phía trước cũng không dừng lại.
“Đạo hữu, tại hạ xác thực là vô cùng tha thiết đạt được Lôi Đình diệp này, vật này đối với ta có tác dụng rất trọng yếu. Đạo hữu thật sự như
thế nào đi nữa cũng không định đổi sao?” Lữ Đào cười khổ mà dừng chân
lại.
Mà lúc này Mạnh Hạo cũng dừng bước, quay về phía gã thanh thiên áo đen kia, gương mặt lãnh đạm.
“Đưa bảo vật Mộc Thiết của ngươi cho ta xem thử.” Mạnh Hạo lãnh đạm nói, hai mặt lóe ra một tia sáng.
Lữ Đào thấy Mạnh Hạo quay người lại không khỏi phấn chấn hẳn lên,
nghe vậy không chút do dự mà đưa miếng Mộc thiết kia bay thẳng tới trước người Mạnh Hạo. Khi Mạnh Hạo cầm miếng sắt này trong tay, dùng linh
thức đảo qua thì cảm nhận được Lôi Đình diệp trong túi càn khôn bỗng
nhiên cũng tự tản ra một chút lôi quang như bị miếng sắt này hấp dẫn. Mà miếng sắt này cũng đang lấp lánh ánh sáng.
“Người này tuy rằng có chút thành thật, nhưng mọi chuyện nếu như vậy
không phải quá mức trùng hợp sao.” Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, biết thật sự đối phương dựa vào vật này mới phát hiện được Lôi Đình diệp trên
người mình nên mới tìm tới. Tuy nhiên tính cách hắn vốn cẩn thận, nên
trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ.
“Lôi Đình diệp là ta ngẫu nhiên mà đạt được một lá, nhưng nếu muốn
đổi thì ngươi cần phải nói rõ tác dụng của vật này.” Mạnh Hạo đưa tay
phải hất lên ném Mộc thiết trở lại Lữ Đào.
Thật ra Lôi Đình diệp này là Mạnh Hạo lấy được từ chỗ Kháo Sơn lão
tổ, cũng không phải là một lá, mà là toàn bộ cả cây cả rễ đều bị hắn đào đi. Hơn nữa năm đó còn được lão thi pháp sử dụng cấm chế riêng, còn sử
dụng lôi cờ bao phủ bảo vệ Lôi Đình diệp, tuy hắn không biết tác dụng cụ thể nhưng thấy vậy thì cũng đoán được sự trân quý của cây này.
“Cái này…” Lữ Đào chần chờ một chút, nhưng nhìn thấy Mạnh Hạo dường như không còn kiên nhẫn nữa bèn cắn răng nói.
“Bổn mệnh pháp bảo của tại hạ là Lôi Tu Sơn, do một khối nham thạch
luyện chế thành. Núi này cần phải có vật có lôi thuộc tính phối hợp mới
có thể phát huy đầy đủ uy lực. Trong những năm này Tôn mỗ tìm cũng được
không ít vật phẩm thuộc tính lôi nhưng cũng chưa có cái gì sánh ngang
qua Lôi Đình diệp.
Mà diệp này vô cùng hiếm thấy, cho nên khi phát hiện ra mới nóng lòng mà đắc tội với đạo hữu.” Trong lúc nói, để chứng minh, Lữ Đào bèn đưa
tay lên nhấn vào ngực một cái, miệng hắn phun ra một tia sét. Tia sét
này tới trước mặt hắn liền hóa thành một khối nham thạch bằng nắm tay,
bền mặt màu đen có những tia chớp hình cung vờn phía trên, thậm chí trên mặt đá còn có một số nhánh cây leo nhỏ xen lẫn trong đó.
“Còn chuyện về La Địa đan ngươi nói lúc nãy là thế nào?” Mạnh Hạo lúc này cũng bình tĩnh hỏi tiếp.
“Tại hạ có thể tìm gặp được một vài đệ tử Thanh La tông, tuy rằng bọn họ không dễ dàng tiếp xúc với người lạ, nhưng nếu chịu đền bù một chút
ít hao tổn thì cũng không thể không biết được một số nguyên nhân có liên quan tới việc Thanh La tông triệu tập tán tu lần này.
Nếu đạo hữu đồng ý đổi Lôi Đình diệp cho ta, tại hạ cam đoan sẽ đưa
đạo hữu đi tham dự một bí hội được do một vị tiền bối đức cao vọng trọng tổ chức trong thành tối nay. Đến lúc đó có bảy tám vị đạo hữu tham dự,
có thể dùng bảo vật hoặc tin tức trao đổi lẫn nhau.
Mà trong mấy người này có Thanh La tông đệ tử.
Lúc này bên trong nước Thanh Vân này rồng rắn lẫn lộn, cũng có không
ít tu sĩ của các tông môn đến đây. Mà trong Thanh La tông cũng có nhiều
phe phái mọc lên nên có một số mâu thuẫn nội bộ. Nên tin tức bị lan
truyền ra bên ngoài chút ít cũng là bình thường. Tuy rằng những tin tức
này không chính xác hoàn toàn nhưng ít nhất cũng không phải là tin giả,
chỉ làvẫn có chút ít phần thật bên trong, nếu không cũng không có ai tin vào tin này. Đạo hữu nếu không tin, thì cũng có thể dựa vào những đầu
mối kia mà tự mình phán đoán sự việc cũng được.” Lữ Đào lúc này vội nói.
“Việc này ta cũng cần phải cân nhắc đôi chút, nếu có quyết định ta sẽ truyền tin thông báo cho ngươi.” Với vẻ mặt khó mà khiến người khác
đoán ra hắn nghĩ gì, vừa nói, Mạnh Hạo vừa ném ra một miếng Ngọc giản
cho Lữ Đào. Hắn cũng không để cho Lữ Đào nói thêm gì nữa mà nhanh chóng
nhoáng người môt cái biến mất, Lữ Đào chỉ có thể kín đáo dò tìm theo sau nhưng cũng đành bỏ cuộc vì không còn chút dấu vết của hắn nữa, lúc này
ánh mắt gã mới lóe lên một tia tàn nhẫn.
‘Tuy là Tinh tú Tế tự tông tại Mặc thổ thu phí cực kì cao đến mức
không theo như lẽ thường, nhưng cũng nói đúng đến tám phần mười a. Quả
nhiên là ở chỗ này sẽ cảm ứng được Lôi Đình diệp… dù sao cũng đã phát
hiện được Lôi Đình diệp rồi thì thế nào cũng phải nghĩ biện pháp đoạt
cho được vậy, cũng may trước đó ta đã lén gài sâu độc theo dõi, hắn khó
lòng thoát khỏi tay ta được!
Có Lôi Đình diệp thì ta có thể luyện được Kì Trung Vô Mộc được rồi!”
Nắm ngọc giản trong tay, hai mắt Lữ Đào lấp lánh sáng. Lôi Đình diệp này còn có một tác dụng khác vô cùng quan trọng khác xa với hiệu dụng mà gã vừa nói với Mạnh Hạo lúc nãy. Lúc này Lữ Đào cũng chỉ có thể trầm ngâm
suy nghĩ rồi quay người trở về.
Hắn cũng không phát hiện được, ngay phía sau hắn không xa có một thân hình trong suốt, trong tay đang bóp chặt một con phi trung lớn bằng
móng tay, không để cho nó có thể giãy giụa mà bay ra. Hắn lạnh lùng nhìn Lữ Đào, khi thấy Lữ Đào quay người đi cũng nhanh chóng lặng lẽ mà bám
theo sau gã.
Thân hình này chính là Mạnh Hạo, sau khi bay đi thì ngay lập tức dùng Ẩn Thân phù quay trở lại theo sát Lữ Đào. Mạnh Hạo cứ âm thầm theo sát
phía sau Lữ Đào, nhìn thấy hắn cứ cách quãng lại lấy ra ngọc giản của
Mạnh Hạo mà nhìn ngó, mãi đến lúc đã tới đêm đen, lầu trời cũng đã xuất
hiện đầy sao thì khuôn mặt Lữ Đào cũng đầy vẻ âm trầm mà bước về phía
một ngôi nhà nhìn qua vô cùng bình thường ở trong thành. Hắn đứng ngoài
cửa gõ ba cái, cửa phòng ngay sau đó phát ra những dao động lan tỏa đồng thời cửa cũng được mở ra, Lữ Đào bước vào bên trong.
Mà trong một nén nhanh tiếp theo, Mạnh Hạo cũng tiếp tục nhìn thấy
khoảng bốn, năm tu sĩ tu vi Trúc cơ, thậm chí còn có một vị là Trúc cơ
hậu kì, đã che kín mặt, dáng vẻ không phân biệt nam nữ mà vội vàng dùng
cách này bước vào trong căn nhà kia.