Như phiến chiều thu tím thẫm, lững lờ trôi những tảng mây bồng bềnh
trên nền trời cao thẳm, Hà Chi len lén nhón chân hôn trộm anh, môi cô
chạm khóe miệng anh cái thật khẽ, thật khẽ.
” Chú lập tức cử người sang kia đón con bé. ”
” Đợi tôi giải quyết xong đã! ”
” Chú không thể! Tạm thời người của Hạc Cúc chưa tóm được Hà Chi, ai
biết được ngay sáng mai bọn chúng sẽ trót lọt bắt cóc con bé. Chú mặc kệ con bé trở về đây sẽ biết được những gì, Danh Khôi, kể cả chú từng là
kẻ phản động hay hung thủ giết bố mẹ cháu. ”
” Chú im đi, làm ơn! Bốn năm, tôi chịu đựng suốt bốn năm trời chỉ để
Hà Chi không biết gì cả. Còn chú chỉ cần ngồi im trong ít ngày nữa thôi! ”
” Một khi bị thâu tóm. Bọn chúng chó cùng rứt dậu, sẽ nhắm hết lên Hà Chi. CHÚ KHÔNG MUỐN THẤY XÁC CON BÉ! ”
” Lý do tôi gạt Lâm Viên khỏi kế hoạch, cũng vì cậu ta dễ nóng nảy và có những suy nghĩ ấu trĩ giống hệt chú!”
Danh Khôi cáu kỉnh dập máy, tắt cả vòi nước đang phun ầm ầm để át đi
tiếng trò chuyện điện thoại, sợ lọt vào đôi tai nào đó áp sau bức tường. Anh bước khỏi phòng tắm mờ mịt hơi nước, vừa cầm khăn lau mái tóc ướt
rượt vừa sải bước đến bên phòng khách sáng choang, ríu tít tiếng trẻ
con. Đôi môi khô lạnh đang mím chặt khẽ nứt ra tia cười rất đỗi yên
bình.
Anh đứng sau cánh cửa, nheo mắt nhìn Thiên Bình đang đấm đá uỳnh uỵch với con rô bốt cao nhỉnh hơn cu cậu. Lâm Viên ngồi bệt trên sàn, tựa
lưng vào sô fa, ngửa đầu bật ra tràng cười phá thô bạo mỗi lần nhóc con
lảo đảo, ngã bịch. Anh bỗng dưng vươn tay kéo Thiên Bình bổ nhào vào
lòng mình, thả vô số nụ hôn nhỏ vụn khắp gương mặt non nớt. Cậu nhóc con tít mắt cười rinh rích, giơ tay nhéo cả hai bờ má thô ráp. Lâm Viên phì cười, ôm Thiên Bình đứng phắt dậy, tung cậu bé lên cao rồi hứng trọn
như đang vờn đùa cùng thú nhồi bông. Tiếng cười khoái chí của Thiên Bình lan khắp căn nhà rộng rãi.
Liếc thấy bóng dáng cao gầy quen thuộc, cậu nhóc con tuột người khỏi
vòng ôm chặt cứng của Lâm Viên, như viên đạn bắn thẳng tới người đàn ông trẻ, với những ngón tay bé xíu đòi bế.
– Bố, bố làm với con như chú Thịt Viên đi!
– Bố biết tung thôi, không biết hứng!
Chàng cảnh sát mạng cười khẽ rất ấm áp, giọng cũng rất trầm ổn nhưng
khiến Lâm Viên lẫn phiên bản bốn tuổi của anh tái mặt. Thiên Bình lại
như cơn mưa rào ào vào lòng Lâm Viên, nhón chân bấu víu thắt lưng anh
vòi vĩnh.
– Chú, chú lại ném con bay cao đi!
– Không chơi nữa! Con đi hâm sữa uống, đánh răng rửa mặt rửa chân rồi nhanh đi ngủ! – Danh Khôi nghiêm mặt hướng phía nhà bếp hất cằm, đồng
thời ném cái liếc mắt sắc lẻm lên chiếc đồng hồ treo tường – Bố cho con mười phút! Mười phút một giây, bố phết mông!
– Thế chín phút năm chín giây thì sao ạ? – Thiên Bình lém lỉnh chu
miệng, lắm lý sự hệt ông bố trẻ kế bên đang tủm tỉm cười, dõi mắt theo
cái nghiêng nghiêng đầu của con trai nhỏ.
– Cũng phết mông nốt!
Danh Khôi tàn nhẫn bóp vụn mớ lý lẽ của trẻ nhỏ. Vừa định mặt lạnh
giơ ngón tay lên đếm, cậu nhóc con đã xụ mặt chạy quắn, lúc đi qua Danh
Khôi còn hậm hực húc đầu vào đùi anh. Bắt chước siêu nhân, cậu nhóc duỗi thẳng hai cánh tay, chúi đầu lao ầm xuống bếp. Lâm Viên lập tức bám
theo con trai nhỏ, chẳng chịu tách rời khỏi hơi thở trẻ nít. Anh mở tủ
lạnh lấy hộp sữa bò, cậu nhóc chen đầu vào ngó khắp các ngăn một lượt,
ngón tay trắng trẻo chỉ chỉ suất cánh gà KFC lúc chiều mới gặm một nửa
đã bị bố lừ mắt bắt bỏ ra, ăn rau xanh.
Không kề bên con trai nhỏ từ lúc lọt lòng. Mỗi ngày đều nghe con cười toe toét gọi người khác là bố. Lâm Viên đương nhiên sẽ đủ cách mua
chuộc sự chú ý và tình cảm của Thiên Bình như sắm đồ chơi, tải trò chơi
vào máy con, mua đồ ăn nhanh,… Vô số đòn tâm lý đánh trúng Thiên Bình,
cậu bé mấy hôm nay đều quanh quẩn bên Lâm Viên như hình với bóng. Thi
thoảng chợt nhớ ra Danh Khôi, nhóc con mới đảo nhanh mắt một cái xem bố ở đâu rồi lại bám lấy Lâm Viên chơi đủ thứ trò.
Lâm Viên đấu tranh tư tưởng dữ dội trước việc nên hay không cho Thiên Bình nửa suất KFC đang nằm chình ình trong tủ lạnh. Chiều chuộng buông
lỏng sẽ tạo tâm lý thoải mái cho trẻ, nhưng ngược lại sẽ nhiễm cho con vài thói xấu. Cấm cản quản thúc rất dễ gây mất
điểm trong mắt con, nhưng bù lại sẽ tạo dựng cho con nếp sống thẳng
thớm. Hai suy nghĩ mâu thuẫn quần nhau một phen trong não, Lâm Viên
quyết định chỉ cho Thiên Bình uống sữa, và dỗ cậu bé để dành suất KFC
vào sáng mai.
Ngoan ngoãn đón cốc sữa bò uống ực trong một hơi, Thiên Bình vùi khóe miệng lem màu trắng đục vào ống tay áo Lâm Viên, đầu lắc qua lắc lại
vài cái đã chùi sạch mép. Thiên Bình vừa định lỉnh đi, liền bị Lâm Viên
nhấc bổng, vác trên vai như bì gạo đem thẳng vào phòng tắm. Cu cậu ngồi
trên thành bồn tắm khoác vai Lâm Viên đong đưa chân, còn anh cúi người
một tay đỡ lưng nhóc, một tay cầm khăn ướt lau mặt mèo.
Đột nhiên Thiên Bình tiu nghỉu ngẩng đầu, bí xị vò vò tay áo Lâm Viên:
– Chú, con nhớ mẹ con quá chú ạ!
Trượt dài qua mắt Lâm Viên tia rầu rĩ, anh nở nụ cười ôn hòa nhìn cậu nhóc đang mếu mặt. Chơi nhởi đã đời suốt một ngày mới nhớ đến mẹ. Thời
gian gần đây Danh Khôi đón hẳn Thiên Bình sang chỗ anh, tựa hồ như một
phát muốn cắt đứt mọi ràng buộc với Hạc Cúc. Cậu ta dằn giọng dặn anh
tuyệt đối không được mủi lòng trước vẻ mặt sầu đời của ông tướng con.
Lâm Viên cũng chẳng hề muốn đụng phải ả, nên chỉ đành liếm môi ra lời
tầm phào với cậu con trai.
– Con phải ở đây, để chú huấn luyện con trở thành điệp viên. Thiên Bình có muốn làm điệp viên không?
Mắt Thiên Bình tròn xoe như bi ve, đôi người đen láy bỗng sáng rực
như đốm lân tinh. Cậu bé chớp mắt kinh ngạc như vừa lắng nghe bí mật của nhân loại:
– Chú là điệp viên à?
– Đúng rồi! – Lâm Viên gật đầu chắc nịch.
Thiên Bình bỗng bĩu môi xì một tiếng dài ngoằng, đánh sượt ánh mắt
săm soi khắp người Lâm Viên một lượt, từ mái tóc gọn ghẽ xuống cổ tay
đeo đồng hồ Rolex. Cậu khịt khịt mũi ngửi mùi nước hoa thoang thoảng,
đột nhiên rung rung chân phán tỉnh bơ:
– Con lớn rồi, nhìn cái biết ngay chú là trai bao cao cấp!
Lâm Viên cứng họng. Lóe ngay trong đầu cảnh
người-mà-ai-cũng-biết-là-ai tiêm vào tai ông tướng con điều này. Anh bế
bổng Thiên Bình khỏi thành bồn tắm, ẵm cậu bé trên tay và ghé môi hôn
tới tấp khắp mặt cậu, trả đũa cho việc bị chụp mũ là trai bao. Thiên
Bình nhột, nghiêng đầu, cựa người, xô mặt Lâm Viên ra, tiếng cười khanh
khách của cậu bé vang vọng khắp gian phòng tắm sáng trưng.
Chỉ cách một cánh cửa, khung cảnh đã lộn nhào sang một sắc thái trái khoáy.
Giữa căn phòng trống trơn đang bị bóng đêm nuốt trọn, Danh Khôi đứng
tựa người lên bậu cửa, ánh mắt thất thần phủ lấy chiếc piano đen câm
lặng đã bao năm. Một khắc, hồi ức chứa chấp cô gái nhỏ trải bạt ngàn
khắp tâm trí Danh Khôi, tựa cơn thủy triều hấp tấp vồ lấy bờ cát láng
mịn.
Như buổi tối mùa đông rét tê tái, ngoài đường những cơn gió mạnh bạo
sục sạo khắp phố phường. Hà Chi sợ tiếng tán cây rít ầm ầm, cô chân đất
lao thẳng sang phòng Danh Khôi, nhảy phóc lên giường ôn rịt anh. Như cái hôm nắng nhảy nhót trên lòng đường bỏng rát, cô trong chiếc váy hoa li
ti đội mũ vành rộng, chìa que kem lạnh cắn dở về phía anh, nụ cười cô
rạng rỡ tựa ánh dương soi rõ góc tâm tư u tối của anh. Như phiến chiều
thu tím thẫm, lững lờ trôi những tảng mây bồng bềnh trên nền trời cao
thẳm, Hà Chi len lén nhón chân hôn trộm anh, môi cô chạm khóe miệng anh
cái thật khẽ, thật khẽ.
Ôi, cô bé. Xin hãy đứng cạnh tôi dưới bầu trời này, một lát thôi…
—-
Lâu lắm mới gặp lại, các bạn nhỉ :D Chap này hai bố con nhà kia hơi ầm ĩ nhỉ =))