Nghe một chàng trai trí thức nhã nhặn như Danh Khôi chửi thề quả là cái thú sướng nhất đời!
——
Hoàng hôn sụp đổ, những ánh tà dương tím thoi thóp, lịm dần nơi cuối
hẻm lặng tênh. Bóng tối đổ ụp, cơn lũ đen đặc sếnh càn quét khắp chốn,
tựa con cá mập trắng hung dữ há to miệng nuốt chửng vạn vật vào chiếc
bụng tối thui. Sắc đêm leo trèo êm ru trên mái nhà, bị chiếc đèn chùm trừng ra ánh sáng
trắng lóa, chúng núp mình ngoài ô cửa kính, rình rập đời sống đêm của
những người đang thức giữa cả thành phố còn say giấc nồng.
Ngồi bệt trên sàn nhà cùng đống hình khối kim loại, hai chàng trai
cặm cụi lắp con rô bốt cao gần mét rưỡi. Loạt cử chỉ phối hợp ăn rơ đang khoe khoang mối liên kết bền chặt giữa họ, tựa sợi dây thừng cứng cáp
có thể siết ngạt bất cứ ai. Khung cảnh hai người bạn kề sát nhau chia sẻ những cái thú, cứ nguyên si qua bao lớp rêu năm tháng tựa bức tranh treo tường.
Tình bạn phụ nữ thường cũn cỡn như xu hướng thời trang hiện đại. Tình bạn đàn ông thường cứng cáp như chiếc Nokia cục gạch.
Giữa bầu không gian đang phiêu lãng trong những nốt nhạc rong ruổi
của bản tình khúc ” Love follows us “, Lâm Viên thi thoảng lại ngầm thăm dò Danh Khôi, cố đào bới những gì đang cất sau nét mặt lạnh tanh. Anh
đã bị cậu ta hất ra rìa như cục thịt đột ngột bị vớt khỏi nồi, trơ mắt
mà chẳng thể gào toáng. Danh Khôi giao cho anh tìm tung tích Hà Chi một
cách rất thừa thãi. Đó là chuyện dĩ nhiên phải làm như hít thở!
Thái độ phớt tỉnh của Danh Khôi những ngày qua đã xáo tung tâm trí
Lâm Viên, hồi hộp bứt rứt như có một đàn bướm bay lượn khắp dạ dày. Anh
đủ chất xám để phán đoán ra Danh Khôi đang im ỉm thực hiện những tính
toán riêng của mình, lại không tài nào đánh hơi ra chúng. Bọn anh thân
thiết nhau ngần ấy năm, tường tận nhau trong từng miếng ăn giấc ngủ,
nhưng anh chưa bao giờ đọc nổi tâm tư cậu bạn thân. Năng lực đọc vị siêu phàm của anh tựa hồ luôn tê liệt trước gương mặt thờ ơ. Nội tâm của
Danh Khôi kín bưng bí hiểm như chiếc rương kho báu được vùi sâu trong
dưới lòng đất.
– Cậu nói dối tớ! – Lâm Viên chợt thảy ra chất giọng điềm tĩnh nhưng chứa chấp cơn nóng nảy hoang dại.
Danh Khôi không thèm ngẩng đầu, chỉ khẽ huh một tiếng rất đỗi hờ hững.
– Tại sao giấu tớ Hạc Cúc từng đến đây? – Đôi mắt Lâm Viên rực lên
như vầng mặt trời lấn át các tầng mây. Nhãn cầu hằn mạnh những tơ máu đỏ tươi.
Đầu óc đặc sếnh rượu của anh sáng ấy đã không nhận ngay ra cái uốn
lưỡi dối trá. Như Danh Khôi phân tích, chiếc khăn đặt trên bụng anh đã
khô rang mà cậu ta thì chưa cởi giày. Danh Khôi là thằng cha ưa sạch sẽ
kinh điển, không bao giờ có thói đi cả giày trên sàn nhà. Rõ ràng cậu ta hôm ấy chỉ mới ghé tới. Rồi khi anh thắc mắc sắp lao đi hỏi bảo vệ,
Danh Khôi vừa vặn kịp lần ra bàn tay tiên nữ nào đã hô biến căn phòng
nặc mùi rượu, ngổn ngang những chai rượu rỗng thành gian phòng tươm
tất, thẳng thớm, thơm tho. Thế mà, cậu ta đã giấu tiệt tất thảy…
” Thôi khỏi, là tớ! Đùa cậu chút! ”
Một lời đùa vô vị đôi khi được bâng quơ thốt ra là để cố ý chôn tiệt một bí mật trần trụi.
Danh Khôi chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt tĩnh lặng thản nhiên đối chất
ánh mắt nóng giận thô lỗ của cậu bạn. Anh hỏi vặn bằng giọng lạnh ngắt:
– Cậu có bằng chứng chứ?
– May mắn, bảo vệ chỗ tớ có trí nhớ tuyệt vời và khả năng miêu tả
xuất sắc. – Lâm Viên đánh sượt chiếc gườm mắt khắp người Danh Khôi, cười hừ – Vài câu thôi là tớ biết ngay chẳng ai khác ngoài Hạc Cúc!
– Thế, tớ tại sao phải giấu cậu chuyện cô ta đến đây? – Danh Khôi bình thản dằn từng chữ.
Lâm Viên tịt nghít, hồ như có khúc xương cá to đùng mắc ngang cuống
họng. Mọi lý lẽ đã bị nghẹn lại. Anh nhiều đêm nay cũng luôn trở mình
trong những suy nghĩ lộn tung phèo như cuộn len dưới móng vuốt mèo. Càng suy càng rối, càng nghĩ càng hấp hối.
– Một khi không thể tìm ra bất cứ nguyên cớ nào, không thể thành lập nghi vấn!
Lâm Viên tức ói trước khuôn mặt nhởn nhơ đang chườn ra phía đối diện. Danh Khôi đã phạm tội, nhưng cũng đã tinh vi dội sạch dấu vân tay. Khi
bọn tội phạm gan lì nhất mực phủi bay phủi biến tội lỗi của mình, cơ quan điều tra buộc phải… bức cung.
Khóe miệng nhếch thành tia cười ranh mãnh, Lâm Viên đột ngột nhào tới vật mạnh Danh Khôi xuống sàn nhà mát rượi, cả mười ngón tay siết mạnh
cổ cậu ta như những sợi dây leo xanh thẫm quấn quanh hàng rào. Đầu gối
anh hệt cục đá tảng ghì lên đùi Danh Khôi, khóa chặt sự phản kháng đáng
gờm của cậu ta. Anh thô thiển bật ra tràng cười hả hê:
– Dạ Danh Khôi!
– Dạ… cố nội nhà cậu!
Nghe một chàng trai trí thức nhã nhặn như Danh Khôi chửi thề quả là cái thú sướng nhất đời!
Lâm Viên ngửa đầu cười vang, ngang ngửa chiếc loa tùng sắp thổi tung
mái nhà. Bất thình lình Danh Khôi vùng dậy nắm tóc Lâm Viên quật mạnh
xuống sàn, cục thịt láo thoét thế chỗ bị động của anh ban nãy. Nổi tiếng ngấm ngầm quật chết voi, âm thầm vật toi tê giác nhưng Danh Khôi chẳng
cầm đá chọi nát mặt Lâm Viên. Chợt anh đứng dậy, sải bước đến sofa,
quăng mình xuống lớp đệm mềm mại, chuỗi hành động diễn ra trong lẳng
lặng theo cách đầy bất ổn.
Nhận ra sự khác thường ẩn lấp sau vẻ trầm ổn cố hữu của Danh Khôi,
Lâm Viên lập tức đứng phắt dậy, lao tới đặt tay lên trán cậu bạn thân để kiểm tra thân nhiệt. Những gọt mồ hôi lạnh toát bé li ti rịn trên trán
Danh Khôi thi nhau nhảy phóc lên lòng bàn tay Lâm Viên. Anh giật mình
cúi nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt đáng sợ của Danh Khôi, hoảng hốt
tuồn ra loạt câu hỏi dồn dập:
– Sao rồi? Do hồi nãy tớ đè cậu mạnh hả? Khó chịu ở đâu thế? Có mang thuốc theo đấy không? Để chỗ nào? Tớ lấy giúp nhé?
Danh Khôi lắc đầu, vịn cánh tay Lâm Viên chầm chậm ngả mình trên
sofa, vầng trán lấm tấm mồ hôi, nhăn nhíu gồng gánh cơn đau khủng khiếp
đang tác oai tác quái, rồi anh lịm dần đi khi những cái nhói buốt càn
quấy khắp tim phổi, những cái đau thắt tràn lên cả đỉnh đầu. Trong mê
man, anh không ngừng gọi Hà Chi, lặp đi lặp lại cái tên êm tai đó như
một câu thần chú quyền lực giúp anh chống chọi được cả thế giới.
Tắt công tắc chiếc đèn chùm sáng choang. Bóng tối ngay tắp lự cắn
nuốt căn phòng. Lâm Viên ngồi bệt cạnh con rô bốt lắp dở cùng những khối kim loại cóng lạnh. Anh gục đầu dằn vặt, vò mạnh tóc đau thay cho những tiếng thở khó nhọc của Danh Khôi đang ngất lịm.
Đến khi trở lại, treo trên đầu Hà Chi sẽ là khoảng trời xanh ngắt
không gợn mây, cùng những ánh nắng tinh khôi nhảy nhót dưới tán lá xanh
mởn. Nhưng cô bé sẽ không đời nào biết đến chàng trai ấy đã bao ngày
thầm lặng đội mưa gió, đón giông tố, gánh bão bùng. Đến khi trở lại,
luôn che chở Hà Chi sẽ là một anh chàng siêu đẳng IT bản lĩnh ngất trời, dũng mãnh như một chiến binh bất tử. Nhưng cho đến khi tắt thở, cô bé
cũng sẽ không biết đến chàng trai bại liệt, suốt hai năm trời nằm bẹp
trên giường bệnh. Chung quanh là những bức trường trắng toát.
Trắng toát. Khối màu cô độc đến man rợ.
—–
Bực bội, tên nào giấu tiệt Hà Chi thì làm ơn trả ngay cho Danh Khôi của tôi đi. ~
ừm mà ở fic phím đàn chưa bao giờ giục các bạn cmt nên các sâu truyện nhà Boo hơi lười đấy nhé. ~