Đêm hôm đó sau bữa
cơm tối, Nhạc Ân Trạch rốt cuộc ân chuẩn cho Hách Diêu Tuyết rời khỏi
phòng sách. Cô ôm laptop của mình trốn ở vườn hoa của mẹ. Toàn bộ trong
nhà bây giờ chỉ còn lại nơi đây còn giữ lại chút hơi thở ngày trước.
Mẹ mặc tạp dề dùng kéo tu bổ những nhánh hoa, còn những công cụ khác thì
xếp thành một hàng dài trên đài theo thói quen của mẹ. Vườn hoa này mỗi
chậu hoa đều mang theo hơi thở ấm áp, lá cây xanh biếc treo trên mình
giọt nước long lanh. Hách Diêu Tuyết mang một chiếc ghế dựa nhỏ đặt gần
chỗ một chậu cây cao su Ấn Độ thô to. Cô cảm thấy chỉ có ở trong này bản thân mới có chút cảm giác an toàn.
Mở QQ ra, nhìn thấy avatar
bán thân của Lục Minh Bình lóe sáng không ngừng, click vào, câu đầu tiên trong khung chat hiện ra là: “Anh là Lục Minh Phong, DiêuTuyết, em có ở đó không?”
Hách Diêu Tuyết nghi hoặc một hồi lâu, rốt cuộc trả lời: “Anh Minh Phong, em đã về đến nhà.”
Tin nhắn vừa mới gởi đi, bên kia đã nhắn lại vô số tin nhắn.
"Diêu Tuyết, bây giờ em vẫn còn ở cùng Nhạc Ân Trạch hay sao? Hắn là một
người rất nguy hiểm. Nếu em có gì khó nói, chỉ cần nói với anh, anh sẽ
xem em giống như em gái anh mà tận tâm giúp đỡ em….. Hắn ta uy hiếp em
chuyện gì sao?”
Xem ra Lục Minh Phong cũng cảm nhận được gì đó, cũng không quanh co, nói thẳng vào trọng điểm.
Ngón trỏ của Hách Diêu Tuyết co ra duỗi vào vài cái, cuối cùng cũng chậm rãi gõ xuống “Nhạc Ân Trạch đối với em tốt lắm, anh không cần lo lắng. Thời gian không còn sớm, em muốn đi tắm rửa rồi đi ngủ.” Nói xong cũng không chờ Lục Minh Phong trả lời đã offline.
Đường dây trong nhà họ
Hách bị Nhạc Ân Trạch nối thẳng đến máy chủ trong phòng sách để tiện
theo dõi. Cô biết, mỗi một tin tức đăng nhập trên mạng đều bị anh theo
dõi, kiểm tra từng cái từng cái một.
Không biết những tin nhắn vừa rồi của bản thân có làm cho người đàn ông đáng ghét kia hài lòng hay không?
Hách Diêu Tuyết không muốn tiếp tục nghĩ lung tung, trực tiếp đưa bài tập
mình vừa làm xong vào máy tính chuẩn bị gởi qua mail của thầy giáo.
Nhưng vừa mở email ra, một email trực tiếp đập vào tầm mắt cô.
Mở ra xem, thì ra là thư mời tham dự buổi lễ thành nhân mười tám tuổi.
Thời gian là thứ Bảy, cũng chính là ngày mai. Đây là thành quả đáng ca
tụng mấy năm gần đây của trường học. Nói ra hco oai là quan tâm đến
phong tục tập quán của học sinh quốc tế.
Thật ra đơn giản là tạo cơ hội giao tiếp cho những người trẻ tuổi không cần lo ăn lo mặc.
Hiệu trưởng ngược lại am hiểu sâu rộng về hướng giáo dục. Những người trẻ
tuổi này sau khi học xong trung học sẽ không có mấy người ở lại trong
nước học tiếp đại học. Làm cho những học sinh kia duy trì thành tích học tập xuất sắc, đồng thời trường còn hy vọng bản thân học sinh có thể
trong thời gian học trung học mà tích góp từng chút từng chút những nhân tài trong nước.
Vì vậy tiệc tối của lễ thành nhân, thời điểm tổ
chức lần đầu tiên thu hoạch được thành công rất lứn. Về sau vào mùa xuân hằng năm, trường học sẽ kéo theo nhà tài trợ, giống trống khua chiêng
tổ chức buổi lễ lớn này.
Khuôn mặt Hách Diêu Tuyết không thay đổi nhìn bức thư, tay giơ lên kéo chuột ném thẳng bức thư kia vào thùng rác.
Còn nhớ lúc cô vừa mới vào học, ba còn cười tủm tỉm nói với cô. Ngôi trường này mỗi năm đều tổ chức một buổi lễ thành nhân cho những học sinh mười
tám tuổi. Đến lúc đó, ông sẽ mua một chiếc du thuyền làm quà tặng cho
con gái.
Nhưng mà, hiện tại ba lại nuốt lời…… Bên người thiếu đi ba mẹ thì lễ thành nhân còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Khi Hách Diêu Tuyết trở lại phòng ngủ, rửa mặt súc miệng xong, lúc nằm
xuống giường, cửa phòng ngủ đã bị khóa đột nhiên bị người mở ra.
Hách Diêu Tuyết ôm chặt chăn nhìn qua, Nhạc Ân Trạch cầm ly sữa xuất hiện trước cửa.
"Uống xong rồi ngủ.”
Nhạc Ân Trạch bưng ly sữa đưa tới trước mặt Hách Diêu Tuyết, nhìn cô ngoan
ngoãn uống hết ly sữa, vươn tay lau đi vết sữa dính trên khóe miệng cô,
sau đó làm như không có chuyện gì hỏi: “Trường học có việc gì không?”
Lòng Hách Diêu Tuyết trầm xuống, bởi vì cô biết, bản thân đã đoán đúng. Anh quả nhiên theo dõi cô.
"Không có gì quan trọng, buổi lễ là tự nguyện tham gia. Tôi không muốn giúp vui, muốn ở nhà ôn tập.”
Nhạc Ân Trạch nghe xong không nói gì nữa, chỉ vỗ nhẹ gò má của cô, cúi đầu, hôn một cái lên trán cô.
Thân thể Hách Diêu Tuyết cương cứng, mặc cho đôi môi của anh rơi xuống trán
cô. Lúc anh ngẩng đầu lên, giấu diếm không dấu vết nhẹ nhàng thở ra.
Nhạc Ân Trạch chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Về sau không cần khóa cửa phòng, phiền phức…..”
Đúng vậy, bây giờ Nhạc Ân Trạch là người nắm quyền. Anh nghiễm nhiên đã trở
thành Vương nơi này, chỉ là một cái khóa sắc làm sao có thể ngăn cản anh đây?
Nhưng cô muốn khóa chặt trái tim mình, quyết không khuất phục cái tên khốn kiếp anh……
Có lẽ là do tác dụng của ly sữa, từ sau khi ba mẹ qua đời, cô luôn bừng
tỉnh trong ác mộng nay lại có thể an ổn ngủ đến hừng đông.
Đợi
đến ngày hôm sau đi học, lúc nghỉ giữa tiết năm bảy tổ học sinh tụm lại
một chỗ tán gẫu, trọng tâm đề tài xoay quanh đều liên quan đến lễ thành
nhân trường tổ chức.
Lục Minh Bình cảm thấy mặc váy, giả trang
thành thục nữ trướ mặt mọi người mỉm cười thật sự là một chuyện nhàm
chán, không bằng ở lớp Không Thủ Đạo luyện tập vật lộn còn sảng khoái
hơn. Cho nên khi cô nghe được Hách Diêu Tuyết cũng không định tham gia
thì không khỏi mặt mày hớn hở, hung phấn mà đề nghị ngày mai Hách Diêu
Tuyết hãy cùng cô đi hội quán đấu kiếm xem trận đấu kiếm Tây Dương do
công ty anh trai tổ chức cho công nhân. Nghe nói chiến thắng được huy
chương sẽ được đến thế vận hội Olympic tham gia đấu tuyển.
Ở một
góc khác trong phòng học, Lưu Giai Giai cùng mấy bạn học khác dùng ánh
mắt khinh miệt xì xào bàn tán “Xem như Hách Diêu Tuyết có mắt, bằng
không cô ta đến một bộ lễ phục coi được cũng không có. Tớ nghe ba tớ nói căn biệt thự nhà họ Hách đã bị niêm phong bán đấu giá rồi. Dù cô ta có
mang theo quần áo cũng đều là đồ quý giá, hơn nữa…..”
Nói đến
đây, Lưu Giai Giai ra vẻ thần bí tạm dừng một chút, dẫn tới mấy nữ sinh
bên cạnh liên tục truy hỏi, cô ta mới không nhanh không chậm nói tiếp:
“Các bạn biết không, Cung Kiện đã chia tay với cô ta. Tớ đã nói rồi, học trưởng Cung Kiện là người có phẩm vị cao như vậy làm sao có thể muốn
cùng với một ngôi sao chổi khắc cha khắc mẹ như cô ta.” Lưu Giai Giai
nói đến câu cuối cùng, giọng nói thật sự không còn là thì thầm bàn tán
nữa rồi.
Lục Minh Bình nghe xong, vọt lên đi về phía Lưu Giai
Giai, lại bị Hách Diêu Tuyết kéo lại “Thôi, cậu ngăn được cô ta xuyên
tạc cũng không ngăn được thị phi. Cô ta muốn nói thì để cô ta nói đi.”
Lục Minh Bình ngược lại dừng bước, xoay người lấy ra mấy quả bóng tennis
bên dưới ghế dựa, dùng sức mạnh mẽ ném về phía Lưu Giai Giai. Không hổ
là người đứng đầu trong giới bóng chày của trường học, thoáng cái lưu
lại một cục u trên mặt Lưu Giai Giai, làm cho cô ta oa một tiếng bụm mặt khóc lớn. Lục Minh Bình không chút để ý giơ tay lên, không hề có thành ý nói: “Thật xin lỗi, tay bị trượt.”
Nhưng lại xoay người cười
trộm nói với Hách Diêu Tuyết “Cho cô ta đẹp! Không cần lễ phục sang
trọng, ngày mai mang cái cục u này tham gia lễ thành nhân, cô ta nhất
định là đối tượng được chú ý nhất.”
Hách Diêu Tuyết không có cách nào với tính tình của Lục Minh Bình, chỉ chốc lát chủ nhiệm liền “mời”
hai vị ầm ĩ này tới văn phòng.
Hách Diêu Tuyết có chút lo lắng cho Lục Minh Bình liền ở hành lang cách văn phòng không xa đợi.
Khi Cung Kiện đi tới, nhìn thấy Hách Diêu Tuyết ở trước cửa sổ, tóc dài xõa tung ở cạnh má, bộ dáng thanh xuân tốt đẹp.
Mỗi khi nghĩ tới cô gái tốt đẹp này đã không còn là của mình, trong lòng
hắn liền ẩn ẩn không cam lòng. Mấy ngày qua những đêm không người đối
với hắn đều là dày vò, nghĩ tới bộ dáng kiều mị của cô gái mình yêu ở
trên giường người đàn ông khác, lục phủ ngũ tạng đều giống như đang bị
thiêu đốt
Hắn thật hy vọng thời gian có thể quay lại, như vậy hắn nhất định sẽ kiên trì trước áp lực của cha mẹ cùng anh trai, nắm tay
Hách Diêu Tuyết bỏ trốn. Nếu……
Đáng tiếc hiện tại tất cả đều đã
muộn…… Khi Hách Diêu Tuyết ngẩng đầu lên mới phát hiện không biết Cung
Kiện xuất hiện từ lúc nào đang đứng trước mặt cô.
"Diêu Tuyết, cậu…..có khỏe không?”
Thấy rõ người tới, thân thể Hách Diêu Tuyết bỗng chốc đứng thẳng, vẻ chán
ghét trong mắt sắp không khống chế được mà tràn ra ngoài.
Cứ
nghĩ lúc gặp lại người này phải nhất định giận dữ lớn tiếng trách mắng
hắn, hỏi hắn vì sao lại làm ra loại chuyện xấu xa như vậy?
Nhưng thật sự lúc nhìn thấy hắn, mới phát hiện bản thân một chữ cũng không muốn nói với hắn.
Nhưng Cung Kiện lại cố tình túm lấy ta Hách Diêu Tuyết, khẽ nói: “Diêu Tuyết, mình cũng là do bất đắc dĩ. Hiện tại cậu cũng đã biết cuộc sống không
dễ dàng, nên biết đạo lý người ở dưới mái hiện không thể không cúi đầu.
Người đàn ông kia…… đối với cậu không phải thật lòng, nhịn một chút, sẽ
có lúc hắn ta buông tay, đến lúc đó…. Mình sẽ chăm sóc cậu thật tốt.”
Lời nói chân thành từ đáy lòng này của Cung Kiện cảm động đến Hách Diêu Tuyết phải cười ra nước mắt.
Trên thực tế, cô thật sự cười hỏi: “Chăm sóc? Chăm sóc thế nào? Nhị công tử
Cung Kiện cậu sẽ không phải là muốn mở hội từ thiện chứ? Tự tay dâng
lên, sau đó lại tự thu về?.....Cung Kiện, cậu có thể đừng làm cho người
khác buồn nôn như vậy hay không?”
Cung Kiện bị Hách Diêu Tuyết
mắng đến khuôn mặt biến sắc, còn nói thêm: “Mình nghe nói cậu không định tham gia lễ thành nhân. Nếu như là vì không có lễ phục, mình sẽ giúp
cậu mua……”
"Bạn học Cung thật sự là rất hào phóng, xem ra người
nhà cho rất nhiều tiền tiêu vặt…..” Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng
đột nhiên vang lên trên hành lang.
Hách Diêu Tuyết nhìn lại, góc
cầu thang ở hành lang xuất hiện một số đôi giày tây. Phần lớn đều là
lãnh đạo trường học cùng với hiệu trưởng. Đi tuốt ở đằng trước rõ ràng
là Nhạc Ân Trạch.
Sắc mặt Nhạc Ân Trạch không tốt, người trên cả hành lang đều có cảm giác không khí bị áp bức.
Cung Kiện không còn khí phách “bỏ trốn,” sau khi bị ánh mắt lạnh lùng của
Nhạc Ân Trạch liếc qua, dũng khí nhất thời xuống thấp, thậm chí có loại
cảm giác chột dạ của kẻ trộm.
"Nhạc tiên sinh, phòng họp ở phía này.” Trên mặt hiệu trưởng mang theo nụ cười thân thiện bắt đầu dẫn đường cho Nhạc Ân Trạch.
Nhưng cố tình dưới chân Nhạc Ân Trạch như mọc rễ, đứng thẳng tấp trên hành
lang, hạ mí mắt, nhìn về phía trợ lý của mình nói: “Gần đây công ty nhà
họ Cung có phải thu nhập rất tốt? Xem ra tài chính của nhà họ Cung đã
trở lại bình thường. Không còn bộ dạng túng quẫn tự mình chạy tới cầu
xin tôi như lúc trước. Cậu đi nói với Cung lão gia một tiếng, công ty
chấn hưng, cũng cần phải tích phúc cho con cháu. Mua hay không mua, gia
nghiệp cả đời cũng có lúc sụp đỗ…..”
Lần này Cung Kiện khởi
xướng sự việc đã nhận ra được thâm ý trong lời nói của Nhạc Ân Trạch.
Chỉ sợ ở đây cũng chỉ có hai người hiểu được ý tứ trong đó.
Cung Kiện chính là một trong số đó. Hắn quy củ chào Nhạc Ân Trạch một cái, sau đó vội vàng rời khỏi.
Mà Nhạc Ân Trạch cũng nhấc chân lên, mang theo một đám người đang kinh sợ
phía sau tiếp tục đi về phía trước. Khi đi qua ngang người Hách Diêu
Tuyết, nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.