Hác Diêu Tuyết cảm
thấy tư thế bây giờ của mình thật bất lịch sự, giãy dụa muốn xuống dưới. Nhạc Ân Trạch thuận thế nhẹ buông tay. Cô còn chưa kịp đứng vững, liền
đặt mông ngồi xuống trên đám cỏ mới mọc.
Mới vừa qua một trận mưa nên đất tơi xốp, xen lẫn mùi cỏ non, cho nên dù có bất ngờ bị té ngã
trên đất cũng không thấy đau. Nhưng mà người bị thả xuống đất lại bị bùn đất dơ bẩn dính vào đồng phục, trong lúc nhất thời không thể đứng dậy.
Nhạc Ân Trạch cho tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống Hách Diêu Tuyết
“Bao lớn rồi hả? Còn muốn làm xấu ăn vạ hay sao? Đứng lên!"
Hách Diêu Tuyết cắn răng chậm rãi đứng lên, Nhạc Ân Trạch lại tự đi vào nhà trước.
Hách Diêu Tuyết đứng tại chỗ vẫn còn nghiền ngẫm xấu hổ và giận giữ, thấy
Nhạc Ân Trạch đột nhiên xoay người nhướng cằm với cô, ý bảo cô nhanh
đuổi theo.
Cô vội vàng chậm rì rì đi theo, nhắm mắt theo đuôi anh.
Bóng lưng cao lớn vững chắc của anh, từ phía sau có thể nhìn thấy một mảnh
da thịt lộ ra từ miệng cổ áo mở rộng. Bởi vì mang dòng máu con lai, da
thịt trắng nõn của anh khiến nhiều phụ nữ ganh lòng ghen tỵ. Nhưng trên
làn da trắng nõn này lại có một vết sẹo như con mắt thứ ba của Nhị Lang
Thần.
Cho nên dù anh không quay đầu lại, Hách Diêu Tuyết cũng có cảm giác như đang bị anh gắt gao nhìn chằm chằm.
“Ánh mắt” kia là đòi nợ. Nó nhắc nhở bản thân cô, người đàn ông này hận cô,
giống như vết sẹo, một khi có thì khó thể nào xóa bỏ…….
Nhạc Ân
Trạch đi vào phòng sách, ngồi xuống sau bàn làm việc, lại kéo một cái
ghế qua đặt cạnh bên cạnh mình, nói: “Không phải muốn học bổ túc bài tập sao? Nhanh chút…..”
Nhìn tư thế này, Nhạc Ân Trạch là muốn đích
thân phụ đạo bài học cho cô rồi. Thành tích học tập của anh rất xuất
sắc, là chân thật đáng tin. Nhưng mà chuyện này làm cho Hách Diêu Tuyết
không khỏi nhớ lại lúc trước người đàn ông này cũng giúp cô phụ đạo vài
ngày.
Chỉ là khi đó Nhạc Ân Trạch không giống như hiện tại bày ra tư thế chủ động phụ đạo cô.
Còn nhớ sau vụ không thoải mái trong lần sinh nhật đó, ba Hách chủ động mời Nhạc Ân Trạch đến nhà họ Hách giúp con gái mình phụ đạo tiếng Pháp.
Khi đó cô mới biết trình độ tiếp Pháp của Nhạc Ân Trạch rất cao. Nhưng mà
muốn mời thầy giáo có trình độ giống như anh cũng có cả một đống.
Nhưng mà ba Hách bí mật nói với cô, chú Nhạc luôn kiên trì muốn bồi thường
tiền làm đỗ chỗ nước khoáng trong khách sạn hôm đó. Ba Hách đương nhiên
không muốn, nhưng mà chú Nhạc lại kiên trì bồi thường. Cuối cùng, ông
thuận thế trả phí phụ đạo tiếng Pháp cho Nhạc Ân Trạch. Vì thế thiếu
niên năm đó mang theo một mặt không tình nguyện đi vào căn phòng sách
này……
Thu hồi những hồi ức lo lắng lại, Hách Diêu Tuyết chậm rãi
đi tới trước bàn ngồi xuống, lấy sách giáo khoa cùng đề luyện tập từ
trong cặp xách ra.
Hách Diêu Tuyết tận lực giữ thân thể thẳng
bang, không để thân thể nghiêng chạm đến người Nhạc Ân Trạch. Nhưng mà
theo một bên cơ thể anh tản ra nhiệt khí, làm cho cô thật sự không thể
nào tập trung tinh thần mà làm bài.
Không giống với dáng ngồi
ngay ngắn của cô, anh vô tình cố ý chạm chân vào tất chân dài màu đen
của cô, một bên cầm bút viết trên sách giáo khoa của Hách Diêu Tuyết.
Hách Diêu Tuyết không có liếc nửa mắt về phía anh. Nửa tháng không chạm vào
sách vở, hôm nay giống như nuốt cả quả táo học thuộc đống công thức còn
chưa kịp tiêu hóa, thật vất vả mới giải được vài biểu thức số học.
Không đợi Hách Diêu Tuyết thở ra một hơi, Nhạc Ân Trạch cầm vở bài tập kéo lại nhìn thoáng qua, liền xé bỏ “Sai rồi, làm lại!"
Tư thế giống như một thầy giáo nghiêm khắc, cũng có thể xem là có lương tâm thầy giáo!
Một màn này giống như đã từng quen biết, nhưng lại làm cho Hách Diêu Tuyết có chút hít thở không thông…..
Nhưng sau khi Nhạc Ân Trạch liên tục xé bốn năm trang, bàn tay cầm bút của
Hách Diêu Tuyết muốn bẻ gãy bút. Nghẹn nửa ngày rốt của cũng áp chế
không nổi khí giận, cô bật đứng dậy, yên lặng thu dọn sách vở chuẩn bị
lên lầu.
Nhưng chưa đi được mấy bước, cánh tay cô đã bị anh nắm lại, giống như xách một con gà con đè trên bàn học.
Khóe miệng Nhạc Ân Trạch ẩn chứa nụ cười lạnh, vươn bàn tay thon dài nắm lấy chiếc cằm nhỏ của Hách Diêu Tuyết, hỏi: “Biết bản thân làm sai chỗ nào
không?”
Bộ ngực Hách Diêu Tuyết kịch liệt chấn động, cô dùng sức
muốn giãy ra khỏi bàn tay to của anh, nhưng lại phát hiện không thể nào
làm được “Sai? Tôi ngược lại muốn hỏi anh, anh có biết bản thân mình
đang làm cái gì không?” Anh cho rằng dựa vào đe dọa bỉ ổi cùng uy hiếp,
tôi liền thật sự sợ anh sao? Nói cho anh biết, Đừng khi dễ tôi tuổi còn
nhỏ, không giống anh có quyền có thế lại có nhiều tiền. Thật ra tôi đã
từng gặp vài người nhà giàu mới nổi giống như anh vậy, một khi có quyền
thế liền nhanh chóng lộ ra bộ mặt tiểu nhân đê tiện…..”
Hách Diêu Tuyết không nói thêm gì nữa, bởi vì trên thực tế, cô có cảm giác cằm
của cô sắp bị bàn tay như kềm sắc của anh bóp nát.
Con ngươi Nhạc Ân Trạch giống như trời chiều chiếu rọi là tia sáng. Hiện tại Hách Diêu Tuyết mới biết, đây mới là bộ dáng tức giận thật sự của anh.
Nhưng dựa vào biểu tình trên mặt của anh, giống như bão tuyết bao trùm biển
rừng vậy, xơ xác tiêu điều không một chút dấu vết tức giận “Biểu thức số học vừa rồi, tiến hành phân tích như sau: Ở đoạn công thức nhiều hình
tam giác, dùng định lý giả thuyết để chứng minh. Nhưng mà em lại quên
mất, giải đến năm lần cũng chưa giải ra, thậm chí tôi lật đến trang có
định lý này em cũng làm như không thấy. Hỏi em chỗ nào sai em lại nói
với tôi nhân cách cao thượng cùng vĩ đại……”
Nói xong, mặt anh chậm rãi tiến gần đến cô “Tôi đê tiện, vậy tên Lục Minh Phong kia chính là kẻ có tiền cao thượng hay sao?”
"A. . . . . ." Thân thể Hách Diêu Tuyết đột nhiên quay cuồng, áp ở trên
bàn, không mặt non nớt cọ xát mặt bàn gỗ hồ đào trơn bóng.
Nhạc
Ân Trạch cố ý áp thân thể trên lưng Hách Diêu Tuyết, môi kề sát vành tai cô, giọng nói hết sức dịu dàng “Nói thử xem, anh Minh Phong cao thượng
như thế nào? Là chuẩn bị gia tài bạc vạn để giải cứu công chúa gặp rủi
ro là em? Hay là dùng nụ cười khoan dung giống như thiên sứ của hắn ta
an ủi trái tim của cô bé mồ côi đáng thương là em?”
Khi nói
chuyện, bàn tay của anh chậm rãi hoạt động trên eo cô. Anh nói tiếp
“Tiểu công chúa Tuyết Tuyết của tôi khi nào thì trở thành người đói bụng ăn quàng như vậy hả? Lục Minh Phong kia dù có tiền nhưng cũng là thứ đồ cũ đã từng ly hôn rồi. Chẳng lẽ thiên kim nghèo túng em đây chuẩn bị
dựa dẫm vào hai tay anh trai của bạn học khắc phục khó khăn hay sao?”
"Anh. . . . . Khốn kiếp!" Bị Nhạc Ân Trạch bức đến cực hạn, rốt cục Hách Diêu Tuyết cũng nhả ra câu mắng thô tục đầu tiên.
Nhạc Ân Trạch cười, bàn tay bắt đầu sờ soạng trên thân thể Hách Diêu Tuyết.
Theo hàng nút bị kéo hư khi trèo tường lúc nảy của cô, kéo mở áo cô chen tay vào, giữ lấy bộ ngực đẫy đà giấu trong lớp bra, làm cho cô gắt gao
dán chặt trong ngực anh. Lời nói ngoan độc muốn trào ra khỏi miệng, Hách Diêu Tuyết liền bị đôi bàn tay to của anh giữ chặt. Bàn tay Nhạc Ân
Trạch tùy ý vuốt ve, phảng phất cũng gắt gao nắm lấy trái tim trong ngực cô.
Lúc này trời chiều ánh vào cửa sổ sát đất trong phòng sách,
ánh nắng chiều tà phủ thêm một mảnh đỏ ửng trên thân thể hai người đang
gắt gao ôm nhau. Nếu lúc này có người ở ngưỡng cửa phòng sách nhìn vào,
ánh vào mắt chính là bộ dáng tình yêu cuồng nhiệt gắn bó kề cận bên nhau của hai người.
Nhưng chỉ có Hách Diêu Tuyết bị Nhạc Ân Trạch
giam cầm trong ngực mới biết, bạc môi lạnh lẽo của anh dán vào vòng cổ
cô đang chậm rãi di động, giống như rắn độc trượt lên từng tất từng tất
trên da thịt cô “Cô gái tốt cần phải biết dè dặt. Tuyết Tuyết cần phải
nhớ kiểm điểm đấy! Lần sau, nếu để tôi nhìn thấy em tùy tiện đi theo đàn ông không liên quan, như vậy đừng trách thủ đoạn tôi tàn nhẫn…..”