Nam châm, chuông bách tuế, Thấp Bà, thạch tượng sinh, cỏ minh giáp, bằng thiếp, quả cầu đường kiến hai màu, hàn the, Thử Quân lệnh và tám ngàn
lượng, Lưu Vân Thảo hầu như đều khai báo hết không sót điều gì.
Không chỉ vậy, y còn giải đáp bí ẩn bộ xương ẩn giấu trước phần mộ.
“Ở quê hương của ta, trong vùng núi thẳm hoang vu ven biển, có một loại đá màu đất, gặp nước sẽ nở to ra gấp mấy lần, sau khi hong khô lại trở về
nguyên dạng, người trên núi gọi nó là đá Ngộ Không.”
“Đá Ngộ
Không sau khi nghiền thành bột trông không khác gì bùn đất, nhưng gặp
nước thì sẽ nhanh chóng kết thành khối chứ không nhão ra như bùn đất
bình thường.”
“Bọn ta đào một cái hố nhỏ trước mộ của Vu thị,
dưới đáy hố rải một lớp bột đá Ngộ Không, thả lên trên một cái bong bóng heo đã được cạo mỏng lớp trong, rót rượu vào trong bong bóng heo, không cần rót quá đầy, sau đó dùng sợi dây dài để buộc chặt lại.”
“Buộc xong thì thả vài viên phèn chua to bằng trứng chim lên miệng bong bóng, viên phèn chua bị khoét rỗng bên trong, nhét hóa cốt tán vào rồi bịt lỗ lại, cuối cùng buộc một đoạn gân bò nhỏ lên lỗ của viên phèn chua.”
“Sau khi san phẳng bong bóng heo thì kéo dợi dây ra ngoài hố, đến phía trước một ngôi mộ lẻ loi cách bia mộ của Vu thị hơn một trượng, dùng cỏ khô
và bùn đất để che lấp đi.”
“Tiếp đó lại rải một lớp bùn đất lên
bong bóng heo, đặt bộ xương đã được lắp đặt cơ quan và quả cầu đường
lên, cuối cùng lại dùng một lớp đất nông nữa để ngụy trang.”
“Đợi đến chạng vạng hôm tiết hàn y, tranh thủ trước khi người nhà họ Vu ra
ngoài, bọn ta giả làm người cúng bái, đi đến trước ngôi mộ lẻ loi kia
lén kéo sợi dây, lúc rời đi thì tiện thể dùng chân xóa sạch vết dây lưu
lại trên mặt đất.”
“Ở một bên khác, nút thắt thứ nhất bị tháo ra sẽ làm phèn chua rơi vào trong rượu đựng ở dưới.”
“Phèn chua sau khi gặp nước sẽ có tính chất như băng tuyết, chẳng mấy chốc sẽ biến mất, như vậy hóa cốt tán sẽ hòa vào trong rượu, vừa làm tan chảy
bong bóng heo và gân bò đồng thời vừa thẩm thấu xuống dưới, khiến bụi đá Ngộ Không nở ra, lúc này bộ xương của Vu thị sẽ tự động chui từ dưới
đất lên.”
Ba người thẩm vấn không hẹn mà cùng nghĩ thầm: Mang
theo rượu khi cúng bái người đã khuất là chuyện bình thường, cho nên dù
trước mộ Vu thị có mùi rượu thì cũng không khiến người khác chú ý.
Còn khối đá mang tên Ngộ Không này, sau khi vụ án xảy ra bọn chúng hoàn
toàn có cơ hội trở lại để đào đi, trước sau luôn hành động một cách bí
mật, quan phủ không tra được gì cũng là dễ hiểu.
Những kẻ này quả thực sở hữu trí tuệ và thủ đoạn khó ai sánh bằng, cho dù
bạch cốt án khó điều tra tới mức nào nhưng cũng may là bọn chúng chưa
đại khai sát giới. Mang cõi lòng phức tạp, Lý Ý Lan nói: “Tiên sinh tính toán không sai lệch một ly, thật khiến người ta mở mang tầm mắt, nếu
như chúng ta có thể gặp nhau ở nơi khác thì tốt biết mấy.”
Lưu
Vân Thảo nghe xong thì cũng sinh lòng đồng cảm, người này đã nói là làm, không hề có cảm giác quan cách mà còn là một người phóng khoáng khó gặp ở chốn quan trường. Song y không tiếp lời Lý Ý Lan, giờ y đã là một kẻ
mag tội, y sẽ không bợ đỡ ai, cũng sẽ không trêu chọc ai hết.
Ấy
thế nhưng Lý Ý lan vẫn thấy nét cười ánh lên trên gương mặt y, nụ cười
hàm súc mà chân thành, dường như còn ẩn chứa sự cảm kích.
Nhìn
cảnh này làm Lý Ý Lan cho dù dẫm phải cái đinh lạnh song cũng chẳng hề
bực tức, hắn thở dài nặng nề, tiếp tục hỏi: “Chúng ta đều đã hiểu thủ
đoạn gây án của hàn y án, tuy nhiên nó khác với bốn vụ bạch cốt án trước đó ở chỗ, trong bốn vụ đầu ngoại trừ Lưu Kiều và La Lục Tử thì hầu như
không có ai thương vong.”
“Nhưng trong hàn y án, chỉ tính riêng
những người ta biết thì đã có một thợ mộc và một đầu bếp bị giết chết,
còn có Tri Tân đại sư và một vị đồng liêu của chúng ta bị thương, tại
sao lại động đến nhiều…… người như thế? Hơn nữa chỉ tại vụ án này mới
gây động thái lớn? Làm thế chẳng phải là đi ngược với phong cách gây án
quỷ thần vô dạng của các ngươi sao?”
Lúc hắn nhấn mạnh hai chữ
“Chỉ tại”, Tri Tân bỗng nhiên quay đầu liếc hắn một cái, cơ mà Lý Ý Lan
đang tập trung vào câu chuyện nên không phát hiện ra. Đến khi hắn nói
xong, Tri Tân đã ngồi thẳng nhìn về phía trước, như thể chưa từng động
đậy.
Lưu Vân Thảo ngồi phía đối diện lại thấy được cái quay đầu
này, thế nhưng y chẳng quan tâm nên không hề để ý, y chỉ lặng lẽ lắng
nghe câu hỏi của Lý Ý Lan, sau đó nói: “Đi nhiều trên bờ sông, giày tất
nhiên cũng sẽ ướt.”
“Trước khi mất, tuy Hải Tranh luôn miệng nói
chỉ muốn sống cuộc đời bình thường nhưng vẫn nhớ tình nghĩa cũ, cho nên
bọn ta đã nhờ hắn làm một vài thứ, hắn vẫn không chối từ.”
“Bọn
ta không nói cho hắn biết thạch tượng sinh dùng để làm gì, song nó là do tay hắn làm ra, lúc ấy bọn ta không cần mượn tay người khác, đương
nhiên cũng sẽ không có bi kịch của người thợ mộc. Sau đó hắn cũng sẽ
không……”
Nói đoạn, y từ từ giơ hai tay lên, gương mặt lộ ra vẻ
thống khổ đến mức khóe miệng run rẩy: “Chỉ bằng đôi tay không còn linh
hoạt của ta, đã không thể chế tạo ra cơ quan hoàn chỉnh được nữa rồi.”
Mọi người nhìn theo động tác của y, trông thấy lòng bàn tay và đốt ngón tay của y phủ đầy vết thương ngang dọc do bị dao cắt. Vết sẹo chẳng hề dữ
tợn, chỉ có vài đường mảnh dài, nhưng nhìn nét cắt ngang dọc kia thì rõ
ràng là do con người gây ra. Kết hợp với ý tứ trong lời lẽ của y, không
khó để đoán ra tay y đã bị phá huỷ, còn bị hủy chính vì những vết thương nhỏ này.
Bạch Kiến Quân giật mình, để bảo vệ hai bàn tay có thể
chế tạo nỏ giấu trong quạt này mà ông ta còn đặc biệt nhờ vả Lý Ý Lan,
ai ngờ hành động này chỉ là uổng công.
Tên bán quạt này là hạng
vô năng, Bạch Kiến Quân nghĩ bụng thế nên y lưu lạc đến bước đường này
đều là đáng đời, nhưng cái kẻ chọn đúng thứ người ta lấy làm kiêu ngạo
để phá hủy thì cũng có tốt lành gì đâu chứ.
Dưới cơn phẫn nộ và tiếc nuối, ông ta bỗng nhiên ngắt lời: “Làm sao mà tay ngươi lại bị hủy thế kia?”
Mọi người đều không ngờ ông ta sẽ tự dưng xen lời vào, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Bạch Kiến Quân.
Đối với Lưu Vân Thảo, “Hủy” là một chữ mang tính sát thương cao, song khi
đối diện với Bạch Kiến Quân y lại không thấy lúng túng, bởi vì trên
phương diện đối nhân xử thế, y cảm giác Bạch Kiến Quân và Vãn Chi có
chút gì đó giống nhau. Nói bọn họ đơn thuần thì bọn họ lại rất kén chọn
bạn bè, nói bọn họ kiêu ngạo thì bọn họ lại khá bao che khuyết điểm, vì
vậy Lưu Vân Thảo biết trọng điểm của ông ta không phải “hủy” mà là “làm
sao”.
Y mới nói được nửa câu, còn chưa kịp thả tay xuống, Lưu Vân Thảo bỗng nhiên quay đầu nhìn Bạch Kiến Quân làm tư thế này giống như
đang đầu hàng người khác vậy.
Y tự thấy dáng vẻ này buồn cười,
bèn lập tức thu tay về, ung dung đáp: “Năm xưa bị cung nhân rạch, ép ta
điểm chỉ đồng ý với bản khai rằng Vãn Chi và Chương Nghi đã có tư tình
từ lâu.”
Bạch Kiến Quân lạnh nhạt nói: “Dính vào chuyện này, đằng nào Viên Kỳ Liên cũng phải chết, ngươi không chịu đồng ý thì chính là
ngươi ngu trung.”
Ngoài dự đoán mọi người, Lưu Vân Thảo lên tiếng phản bác: “Không phải thế,
bất kể ta có điểm chỉ hay không, đôi tay của ta vẫn sẽ bị phế bỏ.”
“Trong triều gọi bọn ta là Viên đảng, thật ra có hơi buồn cười, bọn ta không
xuất thân từ khoa cử, cũng chẳng có tình nghĩa đồng niên, chỉ là những
nghệ nhân không có chỗ dựa, ấy vậy mà cũng có kẻ kiêng kỵ bọn ta.”
“Vào cái ngày Vãn Chi bị bắt đi, Kim Ngô vệ xông vào Quân Khí giám tuyên bố
tội danh, lúc còn chưa bị gông lại hắn đã căn dặn ta rằng cứ làm theo
như quan chủ thẩm nói, không cần chừa đường lui cho hắn, cũng tuyệt đối
chớ nên chống cự.”
“Nhưng ta biết rõ.” Nói đoạn, y rũ mắt cười,
cuộn tròn ngón tay, như thể đang kéo lại một cơn bão cát đã đi qua, “Kết quả không liên quan tới thái độ của ta.”
Từ xưa tranh đấu đều là như vậy, chỉ có một lưới bắt hết mới khiến người ta yên lòng. Bạch Kiến Quân là kẻ bước ra từ trong núi đao biển lửa, vô cùng hiểu rõ đạo lý
này, sắc mặt ông ta nặng nề, đành phải ngậm miệng.
Lưu Vân Thảo
cũng không muốn làm ông ta sượng sùng, y nở nụ cười cảm kích với ông ta, nói thêm: “Tuy nhiên đại hiệp nói ta ngu trung thì cũng đúng là sự
thật.”
Bạch Kiến Quân không để ý tới y nữa, Lưu Vân Thảo liền đưa mắt về phía Lý Ý Lan, tiếp tục câu chuyện vừa bị cắt ngang.
Y bảo: “Xin lỗi, ta đi lạc đề rồi. Đại nhân, về lý do cho việc bọn ta đột nhiên giết người, ngoại trừ vì thợ mộc ở phố Lai Xuân không giữ lời thì lý do còn lại chính là vì các ngươi.”
“Các ngươi truy đuổi quá
ráo riết, ép sát từng bước khiến Viên Ninh quýnh quáng rối trí, lúc rối
loạn thì con người ta hay phạm sai lầm, bọn ta lại không có thời gian
bàn bạc kỹ càng, đành phải chọn cách thỏa đáng nhất.”
Lý Ý Lan
gật đầu nói: “Vậy Chu đại nhân của Trứ Tác viện và Trịnh giám tác của Nỗ Phường thự cùng với những kẻ khác tạm thời chưa lòi đuôi cáo, tất cả
đều đường đường là mệnh quan triều đình có máu mặt, vì sao lại cam
nguyện làm tay sai cho các ngươi?”
“Thứ cho ta nói câu này không
xuôi tai, các ngươi bây giờ một là không quyền thế, hai là đang gánh
tội, nếu cấu kết với các ngươi thì ngoài tội lớn mất đầu ra hình như
cũng chẳng có lợi ích gì cả.”
“Đúng là không có lợi.” Lưu Vân Thảo bình tĩnh nói, “Mà trong mắt bọn họ thì cũng chẳng có hại.”
“Chẳng qua là cấp trên dặn dò thuộc hạ một câu, nhờ thuộc hạ gửi giúp một bức
thư, nhờ thuộc hạ chuyển giúp một tảng đá vào thành mà thôi, trong chốn
quan trường này đâu đâu mà chẳng thế, không có gì hiếm lạ.”
“Cho
dù thuộc hạ có gan gạn hỏi thì thủ đoạn của bọn ta cũng quá tinh vi, chỉ nhìn vào đôi câu vài lời và mấy tảng đá đó, bọn họ sẽ không ngờ tới tai họa mất đầu đâu.”
“Cho nên đây không phải là bọn họ tình nguyện
cấu kết, chỉ là một chiêu thuận nước đẩy thuyền nho nhỏ trên chốn quan
trường thôi.”
Lý Ý Lan vừa nghe đến “Cấp trên” là tinh thần lập
tức tỉnh táo ngay, bởi vì Trương Triều nói Chu đại nhân là thuộc Phùng
phái, hướng đi này đang nghiễm nhiên nhắm vào thủ phụ. Hắn tò mò hỏi:
“Vậy bọn họ bán ân tình cho ai? Kẻ này có quan hệ thế nào với ngươi?”
“Bán cho Hoàng Tuyền Sinh – sư gia của thủ phụ.” Lưu Vân Thảo cười trên nỗi
đau của người khác, “Bọn ta nắm trong tay không ít nhược điểm của Hoàng
Tuyền Sinh chứng tỏ lão giấu diếm thủ phục mưu lợi riêng, để bảo vệ địa
vị và tính mạng của mình, lão ta đành nhịn căm tức và khuất nhục để bắt
tay cùng lũ chuột dơ bẩn bọn ta.”
Lý Ý Lan giật giật mí mắt,
không ngờ mình mãi trông mong Phùng Khôn khốn đốn, thế mà trông tới
trông lui lại chỉ có sư gia của thủ phụ.
Kỳ thực điều này cũng không phải là vô lý, trong hai tên thích khách đầu
tiên bị bắt, có một tên có phản ứng rõ ràng với Phùng Khôn trong lúc
thẩm vấn, nhưng ở đâu chẳng có bọn xấu xa chó cậy gần nhà, để dễ làm
việc thì lựa chọn sáng suốt nhất cho vị sư gia họ Hoàng kia chính là lấy mác của thủ phụ.
Song Lý Ý Lan vẫn là khó tránh khỏi thất vọng,
hắn xác nhận lại lần nữa: “Từ đầu chí cuối, các ngươi chỉ tiếp xúc với
một mình sư gia thôi sao?”
Lưu Vân Thảo điềm nhiên đáp: “Đúng vậy.”
Lý Ý Lan thất vọng gật đầu, hỏi tiếp về thủ đoạn giả thần giả quỷ khác
biệt của vụ án thứ sáu, Lưu Vân Thảo trả lời tất cả không hề dấu giếm.
Mãi đến khi trong đầu trống rỗng không còn gì nữa, Lý Ý Lan bèn quay sang
thì thầm với Tri Tân: “Ta hỏi xong rồi, ngươi còn có điều muốn hỏi đúng
không? Hỏi đi.”
Tri Tân cười với hắn rồi nhìn về phía Lưu Vân
Thảo, cất lời: “Tiên sinh, ta muốn mạo muội hỏi một câu, các vị làm sao
tạo ra được loại cơ quan vừa lạ lùng vừa đặc biệt như thạch tượng sinh?
Hình như đồ vật này đâu hề được ghi chép trong dân gian hay sách vở.”
Nào ngờ Lưu Vân Thảo lại trả lời rất ngơ ngác: “Thạch tượng sinh? Ý ngươi
là bức tượng Thấp Bà kia hả? Đó chẳng qua là lõi của cung Bài Vân chứ
không phải thạch tượng sinh mà ngươi nói.”
Tri Tân thấy y thậm
chí còn không biết tên của món đồ, vậy hẳn là cũng chưa xem qua đàm lục. Tuy nhiên dựa trên nguyên tắc có thể xác nhận thì không suy đoán, Tri
Tân vẫn hỏi xem Lưu Vân Thảo có biết về《Mộc Phi Thạch Đàm Lục》hay không, rồi nhanh chóng nhận được câu trả lời phủ định.
Y và Lý Ý Lan đều đi vào ngõ cụt, hai người liếc mắt nhìn nhau, cười xòa như hai kẻ cùng cảnh ngộ.
Thẩm vấn vừa tốn công tốn thì giờ mà vẫn không thể hỏi hết về vụ án, hơn một canh giờ lặng lẽ trôi qua, Lý Ý Lan còn phải trở về xem tiến độ trong
viện, hắn không nán lại thêm nữa mà rời đi cùng Tri Tân và Bạch Kiến
Quân.
Trong đại viện, nhóm Giang Thu Bình tay chân lanh lẹ nên đã gói ghém đồ đạc xong hết rồi. Lý Ý Lan bàn giao một số việc cho mọi
người rồi hai khắc sau liền cùng Tri Tân và Vương Kính Nguyên đứng trước ngựa mà khâm sai chuẩn bị cho.
Ký Thanh lo lắng níu dây cương,
lải nhải căn dặn cả buổi trời, mãi đến khi khâm sai sốt ruột lên tiếng
thúc giục, bọn họ mới khởi hành lên đường.
Lý Ý Lan cảm nhận làn
gió táp dữ dội, không biết tại sao trực giác quái lạ bỗng nhiên mách bảo hắn rằng, chuyến đi này sẽ là hành trình một đi không trở lại.