Ngày hai mươi, cuối giờ Tuất, quán trọ Đông Phong tại Khương Hưng.
Cửa phòng khách bỗng vang lên ba tiếng gõ, có người ở bên ngoài đon đả cười nói: “Thưa khách quan, tiểu nhân đã bưng cơm bước tới cho ngài rồi đây
ạ, cảm phiền ngài mở cửa ra.”
Giây lát sau, cánh cửa được mở ra từ bên trong, từ khe hở lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Cẩm Quan.
Sáng sớm cổng thành vừa mở là nàng đã đi vào, sau đó đi hỏi thăm nghe ngóng đến tận nửa khắc trước đóng chợ rồi mới trở về.
Nàng đến bãi tha ma mà Tri Tân nói, chỉ tiếc thế sự đổi thay, con sông kia
vẫn còn, nhưng bãi tha ma đã thành đồng ruộng tươi tốt từ lúc nào chẳng
hay.
Màn sương mỏng bao trùm những khoảnh ruộng ngày đông, cảnh
tượng ngay ngắn chỉnh tề xóa tan đi sự hoang vu ngày xưa, Vương Cẩm Quan đứng giữa ruộng đồng trăm ngàn mẫu, lòng đong đầy cảm xúc vật đổi sao
dời.
Tri Tân không thể cho nàng bao nhiêu manh mối, Vương Cẩm
Quan chỉ có thể tự nghĩ cách, cũng may nàng không nữ nhân bình thường ru rú trong nhà giúp chồng dạy con mà có thể một mình chống đỡ bầu trời
trên đỉnh đầu, biết mình chưa quen nơi này thì sẽ gặp khó khăn, nàng lập tức quyết định bỏ tiền thuê người hỗ trợ.
Nàng đến phố đèn đỏ và sòng bạc, những nơi ngư long hỗn tạp, hỏi thăm tú bà và mấy con bạc
biết được một ông lão họ Thích là bách sự thông trong thành này, thế là
liền đến thẳng nhà đối phương.
Thích lão đầu sống một mình trong
căn nhà nhỏ tại ngõ Lưu Hoa ở thành Tây, lúc nói chuyện lão không e dè
mà hướng mắt nhìn thân thể người khác để đánh giá, cho người ta cảm giác rất không thoải mái. Tuy nhiên sát khí trên người Vương Cẩm Quan cũng
không nhẹ, hai người không ai thay đổi bộ dạng, nhanh chóng ngồi xuống
đối diện nhau trong nhà của Thích lão đầu, dùng một túi bạc trắng đạt
thành giao dịch.
Vương Cẩm Quan dùng năm mươi lượng làm tiền cọc, yêu cầu Thích lão đầu giúp nàng tìm lang trung họ Tôn từng đi ngang qua nơi này vào bảy năm trước, đặc điểm là mặc áo trắng, mặt nhỏ dài, lông
mày ngang, tóc bạc sớm và tuổi gần bốn mươi.
Thích lão đầu híp đôi mắt già nua suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói không có ấn tượng về người này.
Vương Cẩm Quan biết trước chuyến này sẽ không thuận lợi nên nghe vậy thì cũng không nhụt chí, chỉ nhắm mắt trầm ngâm chốc lát.
Trước đây nàng từng làm bảo kê cho hiệu cầm đồ, đương nhiên có thủ đoạn âm
thầm thúc giục người khác, lát sau nàng liền tung ra mồi nhử của mình:
“Lão tiên sinh, người nhà của ta bị bệnh nặng, đang cần chạy chữa gấp,
đây là tiền đặt cọc, sau khi xong việc ta sẽ có quà tạ lễ khác.”
“Nếu như có thể tìm tới tin tức xác thực trong vòng ba ngày thì ta sẽ trả
cho ông 250 lượng, trong vòng năm ngày thì 150 lượng, trong vòng mười
ngày thì 50 lượng, quá mười ngày thì ta không chờ nổi nữa, mong ông dốc
hết sức.”
Người làm ăn đều thích khách hàng chi mạnh tay, mà ba trăm lượng quả thực
không phải con số nhỏ, Thích lão đầu hí hửng cầm túi bạc trong tay, vui
vẻ áng chừng thử giá trị, miệng cười toe toét lộ hết bộ răng vàng.
“Nữ hiệp yên tâm, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện
mờ ám, chỉ nhìn số bạc này thôi là lão đã không thể thất lễ được rồi.
Ngài cứ để lại địa chỉ, một khi có tin tức là ta sẽ lập tức báo cho ngài trước tiên.”
Vương Cẩm Quan để lại số phòng quán trọ, Thích lão
đầu không hổ là người săn tin, trong lúc nàng viết chữ lão còn hiếu kỳ
hỏi han tin tức: “Là người nào trong nhà nữ hiệp ngã bệnh vậy? Bị bệnh
gì? Tình huống hiện tại ra sao?”
Nếu là bình thường thì Vương Cẩm Quan chẳng bao giờ đoái hoài tới mấy lời dò hỏi kiểu này, nàng không
thích chia sẻ việc riêng trong nhà, cũng không thích nghe người ta bình
phẩm. Song lúc này nàng chợt nghĩ trời đất bao la không gì là không thể, biết đâu ông lão này có quen ai chữa được bệnh cho Lý Ý Lan thì cũng
xem là một chút hi vọng sống.
“Là xá đệ.” Nàng điềm tĩnh trả lời, vưa cúi đầu viết tiếp địa chỉ vừa thuật lại đại khái bệnh tình của Lý Ý Lan.
Để lấy lòng khách sộp, Thích lão đầu tuôn ra một tràng lời hay ý đẹp, nào
là tỷ muội các vị đúng là thân thiết, nào là bệnh tình của lệnh đệ nhất
định sẽ hồi phục.
Vương Cẩm Quan biết đây là lời khách sáo song
lại không thấy phiền, nàng cảm ơn đối phương, sau đó thúc ngựa lao nhanh ra khỏi ngõ Lưu Hoa.
Cho dù có lời bảo đảm của Thích lão đầu,
Vương Cẩm Quan cũng không ngồi yên trong quán trọ chờ tin tức. Nàng để
đao lại quán trọ rồi một mình một ngựa đi khắp thành, dự định đi hết
những nơi nàng nghĩ là có khả năng gặp được lang trung nọ.
Tri
Tân kể rằng đã gặp vị đại phu đó lúc ông ta đang giết gà giữa chốn đồng
không mông quạnh, nàng liền đến chợ hỏi thăm từng người bán gà. Gia cầm
trong chợ đều tập hợp về một khu, thế là hôm nay nhóm tiểu thương thường trú ở đây liền nhìn thấy một nữ nhân áo đen không dính khói lửa nhân
gian đi đến từng chuồng gà vịt, liên tục ló đầu vào nhưng chỉ hỏi chứ
không mua, quả thực vô cùng bắt mắt.
Song có lẽ đại phu không mua gà ở đây, hoặc vì thời gian trôi qua nhiều năm nên các tiểu thương đều
quên mất rồi, Vương Cẩm Quan hỏi thăm cả buổi mà ngay cả một bóng quỷ
cũng chẳng thấy.
Nàng dùng bữa trưa tại một quán rượu gần đó, đến chiều lại bắt đầu xem xét các hiệu thuốc.
Tri Tân nói đại phu nọ đeo trên lưng một hòm thuốc nhỏ, không nói khẩu âm
Khương Hưng mà có vẻ là một lang trung tha phương, mà lang trung đi ra
ngoài có thể ngủ ở núi rừng hay miếu hoang chứ không thể rời thảo dược
đã bào chế, cho nên nàng nghĩ có thể vị đại phu nọ sẽ bổ sung dược liệu ở thành Khương Hưng.
Suy nghĩ này hẳn là đúng, chỉ là việc tốt
thường hay gặp trắc trở, sau một ngày dài ngoại trừ đau họng ra thì nàng chẳng thu hoạch được gì.
Tiểu nhị theo sau nàng vào cửa, thuần
thục bày biện đồ ăn xong rồi liền lui ra, Vương Cẩm Quan ngồi xuống, đặt thanh loan đao trên người ở phía đối diện, bắt đầu nhấc đũa ăn cơm.
Đây là thanh đao ban đầu nàng nhận được hồi còn làm ở hiệu cầm đồ, vì yêu
thích nên vẫn giữ lại, nguyên thân đã bị gãy trong lúc đang phá án rồi,
nàng đành phải đổi sang một thanh bội đao.
Chất sắt và kỹ thuật
rèn của đao mới đều tốt hơn, nhưng Vương Cẩm Quan cứ cảm giác không
thuận tay, lúc đó Lý Di cười nàng hoài cựu, Vương Cẩm Quan cảm thấy
không thể nói chuyện được với cái tên còn chẳng biết Thái Cực quyền tu
thân dưỡng tính này, bèn dùng một câu “Đúng là hoài cựu đấy” để kết thúc đề tài.
Nhưng nàng không ngờ cái người bận rộn chỉ có quốc gia
chẳng màng gia đình ấy lại ghi nhớ trong lòng, sau đó lén lút lấy trộm
thanh đao gãy nàng đặt dưới đáy hòm, tìm thợ đúc lại một thanh có chất
sắt giống y hệt.
Khi ấy Vương Cẩm Quan cảm thấy người này đúng là ngốc, đổi đao mới mà chẳng đổi cho nàng loại sắt tốt hơn, nhưng khi vỏ
đao quen thuộc chạm vào tay, nàng lại thấy gả cho người này cũng không
hề thiệt thòi.
Nàng quả thực hoài cựu đến mức gần như chấp nhất,
cho nên lần này đến thành Khương Hưng, không tìm được lang trung kia thì nàng sẽ không bỏ cuộc.
——
Giờ Hợi khắc một, hậu viện Đại Lý tự tại Giang Lăng.
Hơn nửa ngày nay Tiền Lý đều bận bịu tra hỏi người. Hứa Chi Nguyên đưa đến
một lúc bốn người biết chuyện, hai trong số đó là binh lính từng làm ở
Quân Khí giám, hai người còn lại thuộc đội xây dựng lăng mộ. Mấy người
này đều là tiểu lâu la, cách khá xa những người liên quan đến vụ án nên
những gì họ biết chỉ có hạn, song không phải là hoàn toàn vô tác dụng.
Từ lời kể của hai người ở Quân Khí giám, Tiền Lý biết được về Chương Trọng Lễ, đồng thời nghe nói ở doanh trại em trai ruột của Chương quý phi khá là được sủng mà kiêu, bởi vì Viên Kỳ Liên liên tục thăng chức cũng có
phần công lao của phụ thân hắn là Chương Thuyên hết lòng giúp đỡ. Về sau Chương Nghi nhập cung, Chương Trọng Lễ sợ Chương Nghi bị chèn ép trong
cung nên không ít lần nhờ Viên Kỳ Liên – người được quyền tự do vào cung – giúp mình hỏi thăm và chiếu cố tỷ tỷ.
Người được trọng vọng
nhất trong doanh trại là thiếu giám Lưu Vân Thảo, Viên Kỳ Liên thân
thiết với y nhất, có lúc bận rộn hai người thậm chí còn cùng ăn cùng
ngủ.
Đồng thời, từ những chi tiết nhỏ mà các binh sĩ kể lại, Tiền Lý cũng nắm được đại khái cá tính của những người khác.
Đỗ Hải Tranh là một người hiền lành thích đứng ra hòa giải, Lâm Khánh khá
thù dai, Vương Kiều chất phác luôn chịu thua thiệt, Lưu Cật có đầu óc
nhanh nhạy nhất,…
Ngoài ra, hai người bình thường này hứng thú
nhất là về chuyện tình cảm phong lưu, kể nhiều nhất là chuyện Viên Kỳ
Liên chàng có tình, Chương Nghi thiếp có ý, ngay cả trưởng bối Chương
Thuyên cũng không có ý kiến, chỉ tiếc hoàng thượng tuyển tú hoành đao
đoạt ái.
Tiền Lý nghe mấy câu chuyện tình ái lâm li bi đát hệt
như trong sách mà cảm thấy đầu váng mắt hoa, như thể tìm được lý do hợp
lý cho việc hai đương sự của Bình Nhạc án bất chấp coi trời bằng vung để gian díu thông dâm vậy.
Sau khi tiễn bốn người này đi rồi thì
sắc trời đã tối, Tiền Lý vẫn bận tâm về Hoàng chủ bạc trong phủ thủ phụ
nên bèn ăn một ít qua loa để lót dạ, rồi lại lần nữa ngồi lên chiếc kiệu nhỏ bốn người khiêng.
Đã sắp đến giờ nghỉ nên Hoàng chủ bạc
không bận rộn, sau khi Tiền Lý đến quý phủ thông báo thì nhanh chóng
được mời vào sảnh phụ nơi ông ta ở.
Hoàng Tuyền Sinh là một người trung niên có nước da ngăm đen, tướng mạo phổ thông, ánh mắt cũng chẳng sáng ngời, thoạt nhìn vô cùng bình thường.
Người xưa có câu đại
trí giả ngu, Tiền Lý biết nếu không có chỗ hơn người thì ông ta không
đời nào có thể trở thành tâm phúc của thủ phụ, do đó ông âm thầm đề cao
cảnh giác với người này.
Hoàng Tuyền Sinh cư xử rất chi khách
sáo, vừa vào đã dâng trà rồi còn xin lỗi, nói trưa nay có việc bận nên
để tự khanh phải ra về tay không, nay ông ta vừa về không lâu, chưa tới
thăm hỏi đáp lễ được, thật quá là áy náy.
Được ông ta tiếp đón
nồng nhiệt như vậy, Tiền Lý quả thực không cách nào hưng binh vấn tội,
tâm trạng ông dần lắng xuống, nở nụ cười bảo: “Chủ bạc bận trăm công
nghìn việc, ta hiểu được mà, ngài không cần xin lỗi đâu.”
“Ta mới là kẻ mạo muội tìm đến làm phiền tận hai lần trong hôm nay, tuy nhiên
việc này liên quan đến bạch cốt án nên không dám chậm trễ, mong chủ bạc
chớ chê Tiền mỗ phiền phức.”
Hoàng Tuyền Sinh cười chân thành:
“Tự khanh quá lời rồi, ngài không ngại gian khổ, một lòng phân ưu vì
hoàng thượng, chính là tấm gương cho các quan lại, tuy rằng ta bất tài
nhưng vẫn hiểu lý lẽ chứ. Chỉ là không biết tự khanh tới tìm ta là vì
chuyện gì?”
Tiền Lý đang chờ câu hỏi này của ông ta đây, ông lập
tức rút tờ giấy vẽ ám hiệu mà Lý Ý Lan gửi ra, đưa cho ông ta và nói:
“Mời Hoàng chủ bạc xem cái này trước đã.”
Hoàng Tuyền Sinh nhận lấy rồi mở ra xem, ông ta nheo mắt, đoạn ngẩng lên khẽ hỏi: “Đinh bất câu, tạo bất bạch, nghĩa là sao?”
Tiền Lý luôn cẩn thận quan sát phản ứng của người này, tiếc rằng ông ta biểu hiện rất tự nhiên làm ông không phát hiện được gì cả, Tiền Lý đành dừng loại thăm dò đơn giản này, đi thẳng vào vấn đề: “Đây là một cặp ám
hiệu.”
“Là ám hiệu của Chu đại nhân ở Trứ Tác viện, trong tháng
này ông ta đã thông qua tay trong của mình ở hiệu bạc Phong Bảo Long để
lén lút truyền ám hiệu cho thủ phạm của bạch cốt án đang ẩn náu tại
Nhiêu Lâm. Kẻ đọc được câu đối của ám hiệu này có thể lấy đi mật thư mà
ông ta đưa tới.”
Hoàng Tuyền Sinh ngỡ ngàng ra mặt, ngập ngừng
hỏi: “Cho nên ý tự khanh là, Chu đại nhân…… có liên quan tới nghi phạm
sao?”.
“Không.” Nụ cười và giọng điệu của Tiền Lý ý không thay đổi, song ánh mắt từ từ
trở nên quyết liệt, ông nói, “Chu đại nhân nói những thứ này đều là chủ ý của ngài, ta thật lòng không muốn tin tưởng lời nói một phía của ông ta nên mới đích thân tới đây nghe lời giải thích của chủ bạc về việc này.”
Hoàng Tuyền Sinh ngơ ngác thấy rõ, ông ta cười khinh bỉ, nói: “Toàn là nói bậy.”
——
Giờ Tý khắc hai, trạm dịch ngoài thành Ngọ Châu.
Đây là lần đầu tiên Tri Tân phi ngựa đi tám trăm dặm đường, đối với tốc độ
chạy kinh người như này, y chỉ có một câu đánh giá, đó là tung hoành cả
vạn dặm. (Một câu thơ trong bài “Phòng binh tào Hồ mã” của Đỗ Phủ.)
Nếu giờ mà là mùa hạ thì lao đi xé gió thế này còn có mấy phần sảng khoái,
khổ nỗi giờ đang là đêm đông rét mướt, gió lạnh táp vào mặt chẳng khác
nào lưỡi dao sắc, cứa lên mặt người vừa đau vừa cứng.
Suốt dọc
đường y cứ lo lắng cho Lý Ý Lan mà hắn lại chẳng có vấn đề gì, chỉ có
đôi môi hơi thâm nom như bị trúng kịch độc, song vẫn có thể hành động
như thường. Còn y và Vương Kính Nguyên thì lạnh đến mức thần trì đờ đẫn, lúc đến trạm dịch nghỉ ngơi thậm chí còn chẳng xuống được ngựa vì hai
chân đã mất tri giác từ lâu.
Cuối cùng Lý Ý Lan phải đứng ở dưới
dang hai tay ra, bảo y ngả người xuống, sau đó ôm trọn y vào lòng, bế
vào trong dịch quán. Tri Tân lạnh tê tái, cứ run rẩy mãi không thôi, Lý Ý Lan vừa lo lắng vừa đâm ra hối hận, nghĩ bụng biết thế đã không dẫn y
đi theo.
Ấy thế nhưng người chịu khổ vẫn giữ vững ý chí, y vừa
nằm trong lòng hắn run cầm cập vừa nói: “Ta…… Hừ hừ…… Lần này sơ suất
rồi, quãng đường này e là không chăm, chăm sóc được cho ngươi, ta có, có lỗi với Ký Thanh.”
“Không phải chứ.” Lý Ý Lan không dám trực
tiếp đưa y vào phòng đặt chậu than cháy mà dừng chân ở cửa một lúc, đặt
Tri Tân ngồi lên bậc thang, sau đó ngồi xổm xuống xoa bóp tứ chi giúp y
lưu thông máu, “Không phải là nên xin lỗi ta à?”
Gió ấm từ phía sau lưng thổi tới, Tri Tân vốn định dựa vào đằng sau nhưng thân thể lại mất khống chế, đổ người về phía trước.
Cửa trạm dịch đối diện với y, bốn chữ “Trạm dịch Ngọ Châu” mọc đầy cỏ dại
phía sau bảng hiệu khiến đồng tử Tri Tân co lại, làm y đột nhiên tỉnh
táo lại từ trong cơn hỗn loạn.
Y ngả về phía Lý Ý Lan, ánh mắt sóng sánh như đông ra nước.
“Phải.” Sắc mặt y trắng bệch, thở ra một làn khói trắng, “Ta cũng xin lỗi ngươi.”
Lý Ý Lan hơi nhích người sang bên cạnh một chút, dùng vai trái đỡ lấy cằm
y, dịu dàng cười bảo: “Ta đùa mà cũng tưởng là thật, quả nhiên bị lạnh
quá rồi.”
Tri Tân mơ hồ cảm nhận bàn tay Lý Ý Lan dời từ cánh tay mình đến lưng, vòng lấy mình, nhưng cơ thể y vẫn chưa ấm lên, cũng
không quá chắc chắn.