Nghe Khung Quang nói vậy, Vong Xuyên bỗng nhiên trừng lớn
ánh mắt, chốc lát sau mới thất vọng lắc đầu: “Ta không thể rời khỏi nơi
này, hơn nữa cuộc sống trên nhân gian quá chậm so với nơi đây”.
Khung Quang nhíu mày, cười nói: “Nhìn đi”. Nói xong, tay phải lăng không vẽ
nên một vòng tròn, một đạo hồng quang từ từ ngưng tụ, tay y hơi đẩy một
chút, hồng quang kia liền chậm rãi bay lên không trung, dần hình thành
một mặt gương, bóng người trong gương khẽ lay động.
Vong Xuyên dè dặt quan sát bên trong, chỉ thấy khắp nơi quang cảnh hoang tàn; bên
cạnh bức tường thành đã suy bại, những người già yếu, phụ nữ cùng trẻ em quần áo tả tơi đang nghiêng ngả lảo đảo đi về một hướng, nhưng có một
thân ảnh màu xanh đang ngược theo dòng người, vội vã lao vào trong
thành…
Tịnh Nguyên triều, Thanh Văn đế năm thứ mười, thiếu
niên thiên tử Nguyên Ương vào lúc đại quân sắp sửa lâm thành đã ban hạ
chiếu thư thoái vị, mở cổng thành đầu hàng, Tấn Vương khởi binh tạo phản bấy giờ danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng đế, Nguyên Ương bị cầm tù trong cung, sinh tử chưa rõ, trong thành hạ lệnh xua hết nạn dân từ các nơi chạy đến, mấy vạn nạn dân bị bắt quay lại cố hương, Vong Xuyên vừa
vặn nhìn thấy một màn như vậy.
Thiên Hoàng ngược dòng người chạy
thẳng về phía cung thành, cung điện xa hoa xưa kia hiện giờ cũng đã suy
bại, lính gác ngoài cung môn đều được thay mới, vẻ sốt ruột càng khác
sâu trên trán y. Thiên Hoàng ẩn thân dưới một gốc cây bên ngoài tường
thành, đợi một lúc, thấy tả hữu không có ai, bèn nhắm mắt, dưới chân khẽ nhích liền tiêu thất không chút tiếng động.
Trung Nguyên điện
vốn là nơi ở của thiên tử, trong điện lúc này không một bóng người,
chếch qua một chút là tòa tiểu viện có một lão thái giám canh giữ bên
ngoài đang ngủ gà ngủ gật, thân ảnh của Thiên Hoàng chầm chậm xuất hiện
sau thạch sơn ngoài viện, từ một đám hư ảnh trong suốt dần biến thành
một người có thể xác thật sự, nếu có người nào nhìn thấy, chỉ sợ đã phải la lên, chẳng qua là bốn bề vắng lặng, thật cũng bớt đi không ít phiền
toái.
Đầu ngón tay khẽ chuyển động, Thiên Hoàng cách không điểm
về phía lão thái giám kia, lão thái giám lắc lư vài cái, giống như đã
không thể chống chịu được nữa, dựa tường từ từ trượt chân xuống, ngủ
ngay chỗ góc tường.
Thiên Hoàng thu tay, không nhìn lại lão thái
giám kia lần nào, lập tức tiến vào tiểu viện. Trong viện trái lại còn
hơn bên ngoài vài phần sinh khí, bạch mai lưa thưa trên cây đã héo tàn
phân nửa, một dáng người đơn bạc đứng bên dưới tàng cây, giống như đang
nhìn cái gì đó đến xuất thần.
Thiên Hoàng do dự một chút, mới
bước chậm lại, vẻ đau lòng cố nén rốt cuộc đã lộ ra mặt khi còn cách
người dưới tàng cây chừng ba bước.
“Sư huynh đừng nhìn ta như
vậy, ta chẳng qua chỉ cảm thấy không cần phải phòng bị thôi.” Thanh âm
trong trẻo mà lạnh lùng chậm rãi vang lên, người dưới tàng cây quay đầu
lại, nhìn diện mạo chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, nhưng chính là
Thanh Văn đế – Nguyên Ương mới thoái vị đầu hàng kia.
“Ương nhi!” Thiên Hoàng một phen túm vai y kêu khẽ một tiếng, lại không nói gì nữa, thật lâu sau mới nhỏ giọng: “Đệ… Nếu chịu từ bỏ hắn, ta lập tức mang đệ đi”.
Nguyên Ương thờ ơ đẩy tay Thiên Hoàng, chỉ cười cười: “Nếu
ta muốn đi, không ai có thể giữ được. Ương nhi tuy không có pháp lực
giỏi như sư huynh, nhưng chỉ một chút tạp kỹ, học nhiều năm như vậy vẫn
phải biết”.
“Đệ…” Thiên Hoàng không nói nên lời.
“Sư huynh luôn nhìn ta thế này, huynh thực sự thích ta vậy sao?” Nguyên Ương có
chút phức tạp nhíu mày, “Ta sớm đã nói là ta yêu y, vi phạm âm dương
cũng được, y chỉ vì ngôi vị hoàng đế mới tiếp cận ta cũng tốt, tất cả
đều không quan trọng. Y muốn thì ta cho y, chỉ cần y không đuổi ta đi,
ta vẫn sẽ ở lại nơi này”. Cuối cùng thanh âm của y mới có thêm một tia
yếu ớt, “Y… cuối cùng rồi cũng sẽ quay lại bên ta”.
Một câu hỏi
kia của Nguyên Ương sớm đã khiến Thiên Hoàng mất đi một tấc lòng, lại
nghe y thổ lộ tình yêu với người khác, Thiên Hoàng cuối cùng không thể
khống chế được nữa: “Tấn Vương sẽ không yêu đệ, hắn đã đạt được ngôi vị
hoàng đế, đệ còn ở lại, hắn cuối cùng cũng sẽ không nhịn được…”
“Có thể chết dưới tay y thì có gì là không tốt?” Khóe môi Nguyên Ương gợi
lên nét cười yếu ớt, “Dùng tay y, đoạt đi tính mạng của ta, có thể được
chết trong lòng y…”
“Đủ rồi!” Nghe Nguyên Ương nói ra những lời
như vậy với vẻ mặt trầm mê, Thiên Hoàng rốt cuộc không thể chịu nổi phải ngắt ngang lời y, thấy ánh mắt Nguyên Ương đang lạnh lùng nhìn qua,
những lời đã ra đến môi cuối cùng lại chẳng thể thốt ra. “Ương nhi… Đệ
đừng chấp mê bất ngộ như vậy nữa”.
Nguyên Ương mỉm cười, đáy mắt
đượm vẻ thê lương: “Sư huynh chẳng phải cũng vậy sao?” Thiên Hoàng chấn
động toàn thân, không nói gì, chỉ nghe Nguyên Ương chậm rãi nói tiếp,
“Sư huynh không bỏ được Ương nhi, Ương nhi cũng không bỏ được y, dù hôm
nay có rời khỏi nơi đây, trốn đi thật xa chăng nữa, tấc lòng chung quy
cũng chẳng thể rời khỏi chỗ này, hà tất phải như vậy? Kiếp này đã định
là phụ huynh, phụ cả thiên hạ, ta… không muốn lại phụ cả chính mình
nữa”.
Thiên Hoàng cười khổ lắc đầu, vô thức thốt lên: “Không, Ương nhi, kỳ thực là ta…”
Ảo ảnh bên trong từ từ mờ nhạt, lúc Thiên Hoàng nói ra câu kia đã dần
không còn nghe thấy thanh âm, chỉ nhìn thấy bóng người lắc lư, khi ly
khi hợp, không rõ nguyên do vì sao.
Vong Xuyên quay đầu nhìn
Khung Quang theo phản xạ, nhưng Khung Quang lại sờ mũi cười đến là vô
tội: “Những việc này đều là chuyện về sau, dù sao cũng không thể cho
ngươi nhìn thấy tương lai nhiều quá!” Gã chỉ chỉ trên đầu, “Sẽ bị trời
phạt”.
“A…” Vong Xuyên thì thào đáp một tiếng, trên mặt ngược lại cũng không có gì biểu tình, chỉ xẹt qua một tia thất vọng mỏng manh,
chờ khi Khung Quang định nhãn nhìn lại thì đã không còn nhìn thấy.
Ánh mắt dừng lại trên mặt Vong Xuyên, Khung Quang nhất thời thoáng thất
thần, đến lúc Vong Xuyên giương mắt nhìn qua gã mới tỉnh lại, đĩnh đạc
cười nói như trước: “Nếu ngươi muốn xem, lần sau lại xem tiếp đi”.
“Lần sau?” Trong mắt Vong Xuyên có chút hoảng động, “Ngươi phải đi sao?”
Khung Quang bật cười, bất giác vẫn né tránh ánh mắt của y: “Ta chỉ tranh thủ
được một lúc để đến xem ngươi, không thể ở lại lâu”.
“À.” Vong Xuyên vẫn ôn hòa đáp một câu, không nói nữa.
Khung Quang ngược lại thở dài, lẩm bẩm: “Lần sau quay lại chỉ sợ ngươi lại
quên…” Một mặt duỗi tay ra, đầu ngón tay dừng ngay ấn đưởng của Vong
Xuyên, ngừng một hồi, mới thấp thoáng có ánh sáng nổi lên, tụ thành một
ấn ký đặc biệt, từ từ dung nhập da thịt, đoạn biến mất không thấy đâu.
“Thế này là được rồi, năm ba trăm năm, dù sao cũng không đến mức quên
quá nhanh”.
Vong Xuyên chỉ im lặng nhìn gã, không hề phản kháng, nhưng tiềm thức lại cảm thấy thiếu niên trước mắt sẽ không thương tổn mình.
Khung Quang nhìn dáng vẻ đó của y lại nhịn không được thở dài, quay người
sang chỗ khác, thấy Vong Xuyên vẫn chỉ định nhãn nhìn mình, trong mắt
thanh đạm như nước, rốt cuộc tức giận lẩm bẩm một câu: “Ta đi!”
“Được!” Vong Xuyên sảng khoái đáp, thanh âm dường như còn hàm chứa ý cười nhàn nhạt.
Khung Quang cúi mắt, giây lát liền tiêu thất vào trong hư không.
Vong Xuyên vẫn yên lặng nhìn về chỗ gã vừa biến mất, qua một hồi mới bỗng
nhiên tỉnh ngộ, nói: “Hóa ra y không phải là người của địa phủ.” Hồi sau lại mỉm cười lắc đầu, lẩm bẩm: “Không phải là người ở đây, đương nhiên
sẽ không ở lại chỗ này… Nhưng ta thì sao… ta thì sao…”
Một tiếng lại một tiếng, hoang vắng vô tận, hòa vào làn khói nước mờ mịt cũng liền phai nhạt.
Năm tháng vẫn qua đi như trước, ngày lại ngày, phảng phất như chỉ có một
ngày lặp lại, trên bờ vẫn không thấy thân ảnh quen thuộc chạy qua, người nói sẽ đến nữa cũng không thấy quay lại.
Vong Xuyên dường như
cũng đã quen với việc ngày ngày tịch mịch, thỉnh thoảng lại ngồi trên
chiếc thuyền con, quá khứ đều đã không còn nhớ được, nhưng cảnh tượng
ngày ấy khi Khung Quang đến lại vẫn rõ nét như trước.
Vô thức làm theo động tác của Khung Quang khi đó, lăng không vẽ nên một vòng tròn,
rốt cuộc cũng có hồng quang ngưng tụ, sau một lúc lâu mới chậm rãi thành hình, cũng như Khung Quang ngày ấy tạo nên, từ từ có hình ảnh xuất
hiện.
Đầu tiên là hình ảnh lắc lư chạy một mạch như điên, Vong Xuyên híp mắt nhìn vào, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.