Người nọ kiên nhẫn đợi thật lâu, mới như là nhớ ra chuyện gì, khẽ hô lên một tiếng: “Ta nhớ rõ ngươi”.
Thiên Hoàng không hiểu, chỉ ngây ngốc nhìn người trước mắt, gương mặt kia
bình thường đến mức khiến người ta nhìn qua liền quên ngay, nhưng không
rõ vì sao đột nhiên lại làm cho y cảm thấy có chút quen thuộc. “Ngươi…”
Người kia giống không nghe thấy lời y, chỉ chậm rãi lẩm bẩm một mình: “Ta nhớ rõ ngươi… Cứ cách một thời gian ngươi sẽ trở lại địa phủ, luôn muốn
bước lên cầu, lại luôn bị ngăn cản…”
Thiên Hoàng ánh mắt buồn bã, một tiếng bị nghẹn tại yết hầu rốt cuộc không thể áp chế đã lộ ra, y hốt hoảng che mắt, thật lâu sau, nước mắt theo khe hở giữa mấy ngón tay chậm rãi rơi xuống, tiếng khóc nức nở trầm trầm liên tục, hòa cùng
tiếng nước chảy thong thả trên sông Vong Xuyên, liền sinh thêm ba phần
thê lương.
“Tại sao lại phải khóc?” Qua không biết bao lâu, y nghe được người kia hỏi, “Ngươi muốn lên cầu như vậy sao?”
Thiên Hoàng chỉ bưng mặt, không muốn đáp lại.
Người kia ngược lại cũng không sinh khí, từ trên chiếc thuyền con nhảy lên
bờ, đứng trước mặt Thiên Hoàng, nửa ngồi xổm, duỗi tay kéo tay Thiên
Hoàng, cảm giác lạnh lẽo thấu xương khiến Thiên Hoàng phát run phải rùng mình một cái.
“Ngươi không ở trong vòng luân hồi, vậy nên cầu
kia không thể đi qua”. Thanh âm của người kia vốn nhẹ nhàng, lúc này thì thầm nói, liền giống như đang an ủi tiểu hài tử, Thiên Hoàng nghe xong
trong lòng lại nghẹn ngào.
Thấy Thiên Hoàng thủy chung không nói
lời nào, người kia rốt cuộc cúi đầu thở dài, buông tay, chỉ ngồi xổm
trước mặt Thiên Hoàng, im lặng nhìn y.
Qua một hồi, tâm tình dần
bình phục lại, Thiên Hoàng mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt người nọ,
nhưng y chỉ ngượng ngùng cười cười mà không nói gì.
“Ngươi biết ta?”
Người nọ lắc đầu: “Nhưng ta còn nhớ ngươi, ngươi luôn từ chỗ này chạy qua”.
Thiên Hoàng sửng sốt một chút, lại một phen quan sát người nọ, bình thản lạ
thường, y phục đơn giản, so với những cô hồn đi lên cầu Nại Hà cũng
không có gì khác biệt. Ánh mắt dừng lại trên chiếc thuyền con phía sau
y, Thiên Hoàng rốt cuộc hỏi: “Ngươi là ai?”
Người nọ hoang mang cười cười, y đứng dậy, có chút bất đắc dĩ mà gãi đầu: “Ta không biết”.
Thiên Hoàng nhíu mày: “Không biết?” Y vươn tay, đầu ngón tay điểm tới ấn
đường người nọ, một luồng sáng màu trắng lóe lên, lại biến mất trong
nháy mắt, biểu tình của Thiên Hoàng càng kỳ quái, “Ngươi… không có quá
khứ?” Chỉ điểm qua một lần, cũng đủ để chạm đến hết thảy những việc đã
qua, nhưng quá khứ của người trước mắt này lại chỉ có dòng sông Vong
Xuyên.
Người nọ vẫn nhìn y, vẻ mù mờ: “Ta không biết”.
Thiên Hoàng thấy vẻ mặt của y càng lúc càng mờ mịt, trong mắt giống như bị
một tầng hơi nước nhàn nhạt bao phủ, bấy giờ mới phục hồi tinh thần,
miễn cưỡng xốc lại vẻ tươi cười: “Ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, ngươi
đừng để ý”. Sau cùng thấy người nọ vẫn không nhúc nhích mà giương mắt
nhìn mình, liền thuận miệng hỏi luôn, “Vậy tên thì sao, có chứ?”
“Vong Xuyên”. Người nọ ngược lại trả lời cực nhanh, Thiên Hoàng sửng sốt một
chút, mới hiểu được đây là tên của y, lại nghe y thong thả nói tiếp,
“Bọn họ nói, hơi nước trong sông này quá nặng, mới khiến ta không nhớ
thứ gì lâu được, vì ta ở đây đưa đò nên gọi luôn là Vong Xuyên, như vậy
sẽ không còn quên nữa”.
Thiên Hoàng chỉ gật đầu, không nói nữa,
Vong Xuyên cũng im lặng ngồi ngay bên cạnh y, Thiên Hoàng không cự
tuyệt, chỉ mỉm cười nhìn qua dòng sông tăm tối trước mắt, từ từ xuất
thần, không biết là đang nghĩ gì.
“Thượng tiên”. Không biết qua
bao lâu, phía sau hai người bỗng nhiên vang lên một thanh âm lạnh băng.
Thiên Hoàng vội vàng đứng dậy quay đầu lại, nhìn thấy một quỷ tốt áo
trắng đang cung kính đứng ở đằng kia, chờ cho y chuyển qua, liền tiến
lên một bước, đưa ra một tờ giấy trắng, vẻ mặt vô cảm nói: “Đây là Phán
quan đại nhân đưa cho ngài, ông ấy còn bảo tiểu nhân chuyển cáo cho
thượng tiên một câu”.
Thiên Hoàng có hơi sửng sốt: “Nói?”
“Ngàn vạn lần chớ nên cưỡng cầu”.
Thân thể Thiên Hoàng hơi chấn động, một hồi lâu mới gật đầu, cúi mắt mỉm
cười, thản nhiên nói: “Quay về cảm tạ Phán quan đại nhân của các ngươi
giúp ta”.
Quỷ tốt đáp ứng, trong nháy mắt đã tiêu thất trước mặt
hai người, Thiên Hoàng cúi đầu, trên mảnh giấy vẫn là bút tích quen
thuộc, viết một địa điểm, một thân phận, một cái tên.
Tịnh Nguyên triều, Thanh Văn đế, Nguyên Ương.
Vong Xuyên thấy Thiên Hoàng nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay hồi lâu bỗng nhiên bất động, bèn khe khẽ kéo tay áo y.
Thiên Hoàng quay đầu, thấy Vong Xuyên chỉ im lặng nhìn mình, trong đôi mắt
chẳng có buồn vui, không hiểu tại sao lại khiến cho y đau xót trong tâm, không khỏi nhắm mắt theo bản năng, miễn cưỡng cười nói: “Ta phải tới
nhân gian”.
“Còn phải đi nữa sao?”
Thiên Hoàng ngẩn người, hai người chẳng qua chỉ mới quen, thậm chí không thể nói là bằng hữu,
chẳng qua là ngẫu nhiên tương ngộ một lần bên sông Vong Xuyên mà thôi,
Vong Xuyên đột nhiên hỏi như vậy khiến y nhất thời không trả lời được.
Nhưng Vong Xuyên dường như không hề sốt ruột, chỉ im lặng chờ, Thiên Hoàng
hồi lâu mới hồi phục tinh thần, cười khổ nói: “Vẫn phải đi. Nếu gặp
lại…” Gặp lại thì có thể làm gì đây?
Thấy y không nói lời nào, Vong Xuyên tự nhiên tiếp lời: “Nếu gặp lại, vậy đầu tiên hãy nói cho ta biết tên của ngươi”.
Thiên Hoàng không khỏi bật cười : “Nhớ được sao?”
Vong Xuyên ngẩn người, sau một lúc lâu mới mở to mắt, nhìn thẳng vào Thiên Hoàng thật lâu, thốt ra một câu: “Có lẽ…”
Thiên Hoàng nhìn dáng vẻ đó của y, liền không nhịn nổi buồn cười, nét u buồn
vẫn quanh quẩn trên mặt cũng tán đi hơn phân nửa, chỉ để lại một mảnh
trong sáng: “Thiên Hoàng, tên của ta.” Vừa dứt lời, chính y lại đương
trường sững sờ, ngay cả vẻ tươi cười trên mặt cũng không kịp cởi ra.
Nhiều năm trước, dường như cũng từng nói với người kia như vậy. Khi đó…
“Thiên, Hoàng, ta nhớ rồi”. Vong Xuyên không lưu ý biến hóa trên mặt y, chỉ cẩn thận lặp lại cái tên, nhoẻn miệng cười.
Câu trả lời giống như đã từng gặp qua khiến cho Thiên Hoàng bất chợt ngẩn
người, hồi lâu mới quay người sang chỗ khác, không hề nhìn Vong Xuyên:
“Đến đây phải chia tay thôi”.
Vong Xuyên cũng chỉ gật đầu, nhìn
Thiên Hoàng đi thẳng một mạch, trong lòng vô cớ xẹt qua một tia ưu tư, y vỗ nhẹ lên ngực mình theo bản năng, đứng yên thật lâu, mới chậm rãi
quay người trở về thuyền con.
Khua nhẹ một chút, chiếc thuyền con liền nhẹ nhàng rẽ nước mà đi, tiếng nước nhỏ nhoi chốc lát liền biến
mất trong đám hơi nước vô tận.
.
Nhân gian một tháng, minh giới một năm.
Rất nhiều chuyện, tựa như thuyền nhẹ rẽ sóng, thuyền vừa đi xa, vệt nước
kia đã không còn ở lại trong làn sương mù mịt, khó lòng tìm lại được.
Vong Xuyên thỉnh thoảng cũng mù mờ hướng lên bờ nhìn xung quanh, nhưng cũng
chỉ là một hồi thất thần, lại tiếp tục rẽ nước đi, giống như hết thảy
đều chưa từng phát sinh.
Ngày hôm đó đưa đò quay về, để thuyền
tựa vào ven bờ, vừa được một lúc liền thấy chiếc thuyền con hơi trầm
xuống một chút, Vong Xuyên thoáng kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nhìn
thấy một thiếu niên đứng ở đầu kia, toàn thân cẩm bào thương hồng, gương mặt trương ra vẻ kiêu ngạo, nhưng nụ cười lại hòa nhã dịu dàng, y đứng
tại đó, hoàn toàn không phù hợp với sự u ám khắp bốn phía.
Tựa hồ có điểm quen thuộc, rồi lại rõ ràng là xa lạ, Vong Xuyên nhìn y một
hồi, cuối cùng mới nhớ ra là phải hỏi y: “Ngươi là ai?”
Thiếu
niên nọ thở dài, đến gần một chút, thuyền con khẽ lắc lư, khiến cho mái
chèo kẽo kẹt vang lên, y đứng trước mặt Vong Xuyên, vén vạt áo đĩnh đạc
ngồi xuống: “Khung Quang, Khung của thượng thiên, Quang của minh tích,
là bằng hữu của ngươi”.
Vong Xuyên lại nhìn một hồi: “Bằng hữu của ta?”
Khung Quang mang theo vẻ mặt “quả nhiên như thế”, xót xa kêu lên: “Ngươi quả
nhiên lại quên mất! Ta chẳng qua mới ba trăm năm không đến mà ngươi lại
quên mất! Ngươi như thế không phải làm ta thất vọng a!”
Vong
Xuyên nhìn vẻ khoa trương trên mặt y, nét cười đang giấu diếm giữa mi
lại rõ ràng chói mắt, càng tăng lên sự khác biệt với chung quanh, nghĩ
tới sắc điệu trắng đen u ám nhìn thấy ở minh phủ, càng tỏ ra không tin:
“Ta làm sao lại có bằng hữu như ngươi?”
Khung Quang chỉ vào y mà
rống lên: “Ngươi ngươi ngươi! Ngươi làm sao nhớ được! Ta nói, ngươi có
phải là bảo bối gì, đáng để cho ta phải giả mạo sao?”
Vong Xuyên
nghe y nói có vẻ giận dữ như vậy, bất giác có chút ân hận, lại nghĩ đến
những điều Khung Quang nói ngược lại cũng là đạo lý, cả cười: “Đúng là
như vậy”.
Khung Quang càng tức giận đến nghiến răng, nhưng Vong
Xuyên vẫn chỉ ôn hòa nhìn y, áp chế cơn giận một lúc mới thuận miệng
hỏi: “Vừa rồi đần ra làm gì?”
Vong Xuyên chần chừ một chút, ngẫm nghĩ: “Ta đã từng nói với ngươi chưa nhỉ, ta thường nhìn thấy một người từ bờ sông chạy qua?”
Khung Quang nhíu mày lắc đầu.
Vong Xuyên vẻ mặt hứng khởi: “Người kia ấy, y cực kỳ xinh đẹp, nhưng dường
như thần sắc lúc nào cũng thương tâm vô cùng. Y cứ cách một thời gian là sẽ từ trên bờ chạy thẳng tới, muốn đi lên cầu, nhưng lại luôn bị ngăn
cản”.
Ánh mắt Khung Quang lóe lên, không nói gì, chỉ chờ y nói tiếp.
“Lúc trước một lần thấy y ngồi trên bờ, ta bèn đi tới nói chuyện với y, sau đó y đi rồi”.
Khung Quang sững sờ một chút mới biết là Vong Xuyên đã nói xong, liền ngây ngốc hỏi: “Nói cái gì?”
Vong Xuyên cũng ngây ngốc trả lời: “Không nhớ nữa”.
Khung Quang khẽ thở dài, giữa mi lại tăng thêm vẻ ngưng trọng, hỏi: “Như vậy gọi là biết sao?”
Vong Xuyên nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, lại lắc đầu như trước: “Ta không nhớ được”.
Khung Quang thở dài, ánh mắt cũng dần nhu hòa xuống: “Vậy, vừa rồi ngươi còn nghĩ cái gì?”
“Y dường như đuổi theo một người nên đến nhân gian rồi”.
Khung Quang nhìn Vong Xuyên có phần mỏi mệt, một lúc sau, đột nhiên trong mắt hiện lên một chút ánh sáng: “Ngươi muốn xem tình hình hiện giờ của hắn ở nhân gian?”