Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Khung Quang liền trở nên trắng
bệch, y nhìn thẳng Vong Xuyên, Vong Xuyên cũng nhìn thẳng lại y như vậy, hồi lâu, Khung Quang mới đột nhiên bổ nhào lên trước, ôm vai Vong Xuyên lắc mạnh một lúc, giống muốn lắc cho những lời của y quay về trong
bụng: “Ngươi nói cái gì, ngươi nói cái gì!”
Vong Xuyên bị y dọa
sốc một trận, ngây ngốc yên lại đó, thấy ánh mắt Khung Quang thủy chung
chỉ nhìn mình chòng chọc, không chịu thả lỏng, cuối cùng cười cười có
chút hoang mang, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ hỏi một chút thôi.”
Thấy Vong Xuyên yếu thế, Khung Quang mới ý thức được mình xúc động, cứng
ngắc thu tay về rồi ngồi sụp xuống, trong mắt đã có vài phần vô vọng,
chỉ lẩm nhẩm: “Ngươi nói y chính là người nào? Ngươi nói chính là ai?
Ngươi yêu ai?”
Vong Xuyên dè dặt nhìn Khung Quang đang thất hồn lạc phách, vẫn nói nhỏ: “Ta chỉ không xác định, ta có phải đã yêu y hay không.”
“Ai?” Khung Quang sắc bén hỏi, sau một lúc lâu mới cắn răng, thanh âm dịu
lại, nhưng vẫn mang theo vài phần cứng ngắc, “Là… Thiên Hoàng sao?”
Vong Xuyên gật đầu, cười nói có chút ngượng ngùng: “Lúc trước chở người qua
sông, người kia nói ta đã yêu y. Nhưng mà thật sự là như vậy sao? Y xinh đẹp như thế, còn có Khai Dương Tinh Quân kia không chịu tha thứ cho y,
ta không phải chỉ là thông cảm với y thôi sao?”
Khung Quang nghe y nói, sau một lúc lâu mới giống như nhớ tới cái gì, nói: “Trong lòng hắn đã có Khai Dương rồi, ngươi hà tất chen chân vào nữa, lại ở nơi này khổ não vấn đề yêu hay không yêu?”
Vong Xuyên có điểm khó xử: “Nhưng mà, yêu hay không yêu, cùng với y yêu ai, không có vấn đề gì cả.”
Khung Quang ngẩn người, đáp không ra lời. Hồi lâu mới cười khổ, cúi đầu thở
dài rồi đứng lên đi đến trước mặt Vong Xuyên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai y, lại thủy chung không nói gì.
Nhưng Vong Xuyên mẫn duệ cảm nhận được
sự khó chịu cùng nhẫn nại của gã, trong lòng mơ hồ có cảm giác tội lỗi,
lại vẫn nói theo bản năng: “Khai Dương nói, vĩnh viễn không thể tha thứ
cho y, y khóc trước mặt ta, y đưa tay chạm đến mắt của ta, ta liền không thể động. Kết quả y nói là mắt của ta rất giống với Khai Dương…” Ngay
cả chính mình cũng không biết mình muốn biểu đạt cái gì, thanh âm của
Vong Xuyên gượng gạo hơn, rất lâu sau mới khẽ nói tiếp, “Ta, khó chịu
lắm.”
Tay Khung Quang đang khoác chặt trên vai y lại thả lỏng,
hồi lâu mới buồn rầu cười cười, thấp giọng nói: “Nếu ta là Khai Dương,
sợ cũng vĩnh viễn không thể tha thứ cho hắn.”
Vong Xuyên giật mình, hỏi theo phản xạ: “Tại sao?”
Toàn thân Khung Quang như cứng đờ, qua thật lâu mới dời tay đi: “Nếu không
vì hắn, Khai Dương đã không lưu lạc đến ngày hôm nay. Ngươi có biết Khai Dương phải chịu đựng cái gì không?” Thấy Vong Xuyên ngẩng đầu, Khung
Quang vẫn do dự rất lâu, mới run giọng nói, “Lên Tru Tiên đài chặt đứt
tiên căn, kinh qua bách thế kiếp nạn mới có thể vào tam giới luân hồi
lần nữa. Bách thế kiếp nạn, đời đời nhận hết mọi tra tấn, thiếu niên
chết yểu… Thiên Hoàng nhìn thì thế nào? Hối hận lại như thế nào? Những
chuyện này không cách nào bù đắp được.”
Vong Xuyên chỉ cảm thấy
trong lòng đột nhiên nhói đau một trận, đau đến nỗi y mở miệng mà không
thốt ra lời, cuối cùng chỉ hỏi một câu như cũ: “Tại sao?”
Khung
Quang nhìn sắc mặt Vong Xuyên so với thường ngày còn tái nhợt hơn mấy
phần, lâu rất lâu, cuối cùng mở miệng như đã hạ quyết tâm: “Ta cho ngươi tự xem.”
Dứt lời liền đưa tay điểm lên giữa mi Vong Xuyên, Vong Xuyên nghi hoặc nhìn gã, cuối cùng từ từ nhắm mắt.
.
Thiên Hoàng nhìn người trước mắt vừa khẽ cười vừa đong đưa vật trong tay, không khỏi có điểm ngây dại.
Khai Dương cầm hai vò rượu nhỏ đến quơ quơ trước mặt Thiên Hoàng, không khỏi có điểm không hiểu: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Suy nghĩ một chút, cuối
cùng híp mắt cười, “Không dám uống? Đây là mỹ tửu Dao Quang mang từ thế
gian mang về, tiên nhưỡng trên trời không thể có loại hương vị này đâu.”
Thiên Hoàng thu lại tâm thần, nở nụ cười: “Ai nói không dám!” Vừa nói vừa
vươn tay đoạt lấy một vò rượu, không cần dùng chén, ngửa đầu uống luôn
từng ngụm từng ngụm.
“Ê ê… Cho dù muốn cậy mạnh, cũng không cần
lãng phí mỹ tửu như vậy!” Khai Dương cười mắng rồi đưa tay đoạt, đầu
ngón tay mới vừa chạm đến tay Thiên Hoàng, Thiên Hoàng đã rụt ngay về
sau, vẻ mặt khiếp sợ mà trừng lớn mắt, thấy Khai Dương đứng đó không dám động nữa.
Sau một lúc lâu, Thiên Hoàng mới xấu hổ cười cười, chỉ chỉ một vò rượu khác trên tay Khai Dương, nói với vẻ mặt chơi xấu:
“Ngươi không phải vẫn còn đó thôi, hà tất keo kiệt!”
“Ta keo kiệt?” Khai Dương nhướng mày, “Nếu Dao Quang biết ta lấy rượu của hắn tới tìm ngươi, lại phải ồn ào cả buổi.”
Thiên Hoàng bất mãn hừ một tiếng: “Tiểu thí hài!”
Khai Dương lại nhướng mày, cực kỳ buồn cười: “Người khác luôn nói các ngươi
ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nếu hắn là tiểu thí hài, vậy ngươi là cái gì?”
“Ta!” Thiên Hoàng nhất thời không đáp được, chỉ có thể rầu rĩ ngậm miệng,
giữa lúc ngẩng đầu cúi đầu nhìn thấy Khai Dương cười thật ấm áp, trong
lòng lại có vài phần hốt hoảng.
Một năm lại một năm, dục niệm trong lòng càng ngày càng sâu, có thể kiềm nén đến lúc nào đây?
Vô thức đưa tay lại hung hăng nhéo lên người mình một phen, Thiên Hoàng
thoáng bình tâm, giơ vò rượu lên uống tiếp, nhờ vò rượu che giấu mà nhìn trộm qua Khai Dương, người kia tựa hồ không phát hiện điều gì, chỉ bừng bừng hưng trí nếm rượu, cánh môi nhấp từng chút rượu càng lúc càng đỏ
tươi, trong mắt phủ lên một tầng men say hơi mỏng, bất giác có chút ghẹo người.
Thiên Hoàng cuống quít cúi đầu xuống, lại âm thầm nhéo
mình một phen nữa, trong bụng lẩm nhẩm một hồi, giọng điệu mới từ từ
giãn ra.
Không thể làm bẩn người trước mắt.
Dục niệm nhìn không ra người này trong lòng mình, không thể để người trước mắt biết, không thể làm bẩn y.
Nhưng cũng bất quá là pháo chưa châm, một ngày nào đó, một bàn tay tiến đến, liền bùm một tiếng hóa thành toái hồng đầy trời.
Chỉ có rời xa, sầu muộn đi vào trong nước, mới có thể yên tĩnh không tiếng động.
Nhưng mà, làm sao có thể rời xa?
Rầu rĩ dốc nửa vò rượu, trong mắt Thiên Hoàng cũng có thêm vài phần men say.
“Rượu này, tựa hồ… so với trên trời, còn mạnh hơn đây…” Khai Dương cười hì hì, giọng nói đã không rõ, dường như thật sự hơi say.
Thiên Hoàng ngồi đó ngơ ngác nhìn y, người thường ngày luôn ôn hòa bình tĩnh
lúc này đã hơi lộ vẻ say rượu, trên mặt nhiễm một mạt ửng đỏ khác
thường, ánh mắt mơ mơ màng màng, càng làm cho bốn phía thêm phần kiều
diễm.
Thiên Hoàng trong lòng cộp một tiếng! Thoáng chốc, đến khi
phục hồi lại tinh thần, vò rượu trong tay đã rơi xuống đất, người cũng
đè Khai Dương trên bàn.