Vong Xuyên vô thức nghiêng
người, rời khỏi bàn tay Thiên Hoàng, Thiên Hoàng lập tức phản ứng trở
lại, vẻ mặt xấu hổ mà lui một bước, trong mắt lộ vẻ vô thố, chỉ cúi đầu
trốn tránh chứ không dám nhìn Vong Xuyên. “Xin, xin lỗi… Ta…” Trù trừ
một hồi, y cuối cùng đứng yên đó, không nói được điều gì.
Vong Xuyên nhìn y, vẻ mê man trong mắt càng sâu hơn.
Nhìn nhau không nói gì.
Không biết qua bao lâu, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng bùm của
thứ gì rơi xuống nước, giống như tìm được cớ để trốn tránh, hai người
đều không hẹn mà cùng nhìn qua.
Dưới cầu Nại Hà, trên mặt sông hiện ra một vòng lại một vòng sóng gợn, nhưng không nhìn thấy gì cả.
Vong Xuyên bất động một hồi, đột nhiên quay người cầm lấy mái chèo, Thiên
Hoàng cơ hồ kéo ống tay áo y lại theo phản xạ, khi đầu ngón tay dùng
sức, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Vong Xuyên chỉ lẳng lặng nhìn tay Thiên Hoàng, hồi lâu, Thiên Hoàng cuối cùng cũng dần buông lỏng tay ra.
Vong Xuyên im lặng khua mái chèo, khẽ gạt nước, thuyền con liền chen lẫn
tiếng nước rời bờ, hướng đến trung tâm gợn sóng đang lay động.
Đợi cho đến gần rồi, trong nước mới có thứ gì phịch phịch vài cái, Vong
Xuyên hất tay lên ném ra một vật, vật này quay một vòng quỷ dị giữa
không trung, giống như dây tơ, mềm mại rơi xuống, nhẹ nhàng chui vào
trong nước.
Một lát sau, chỉ nghe tiếng nước ào một hồi, một thân ảnh màu đỏ bị quẳng vào bên trong thuyền con, vật kia lăng không quay
một vòng như trước rồi cuốn vào trong tay Vong Xuyên, phút chốc liền
tiêu thất.
Vong Xuyên định thần, quay đầu đảo mắt, trên thuyền có một hồng y nữ tử đang nằm sấp, tóc che lấp mặt, cả người ướt đẫm đang
hơi run rẩy, qua một hồi mới từ từ đứng lên, nhích từng chút một về
hướng mạn thuyền.
Hồng y nữ tử kia run lên, sau một lúc lâu rốt cuộc quay đầu, lộ ra gương mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên một mạt kinh hoàng, lập tức liền bị phòng
bị đậm hơn che đi.
Vong Xuyên giống như không nhìn thấy phòng bị
trong mắt nàng, chỉ mỉm cười, khom người xuống, nữ tử liền rụt lại, nghe Vong Xuyên nói: “Cô không nên xuống đó, nên đi qua cầu.”
Hồng y nữ tử ngang ngược liếc y một cái, lạnh lùng nói: “Ta chính là không biết sống chết muốn nhảy xuống, ngươi quản được à?”
“Cô đã chết rồi.” Vong Xuyên vẫn ôn hòa nói, “Những chuyện khi còn sống đã là cách một đời, hà tất phải chấp nhất nữa?”
Hồng y nữ tử nhìn y hồi lâu, mới cười thê lương: “Khi còn sống đã tác
nghiệt, tới trước mặt Diêm vương lão gia rồi còn phải chịu tội, chịu tội xong lại vào luân hồi, nhân thế cực khổ, không phải cũng là một kiếp
như trước? Chẳng thà rơi xuống Vong Xuyên, xong hết mọi chuyện.”
“Cô sai rồi,” Vong Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ vào trong nước, “Nơi này
đầy ắp những oán linh không được siêu sinh, ở lại đây hàng ngàn hàng vạn năm, đấu đá lẫn nhau, được xem là xong hết mọi chuyện ư? Những oán hận
tích tụ này, cô có thể chịu đựng được sao? Tình nguyện chịu đựng chứ
không nguyện tái nhập luân hồi?”
Ánh mắt hồng y nữ tử hơi dao động, cuối cùng cởi bỏ phòng bị, thảm đạm cười: “Ngươi rất giỏi hù dọa người.”
Vong Xuyên ngẩn người: “Ta không có hù dọa cô.”
Hồng y nữ tử nhìn y thuận theo nở nụ cười. “Ta khi còn sống bị người sở phụ, thân ở giữa thị phi, cả đời lận đận, cuối cùng kéo người khác đồng quy
vu tận, lại chẳng có lấy một chút hả hê… Chẳng qua nghĩ, nhân thế các
loại, bất quá là như vậy, luôn ngươi hại ta, ta hại ngươi, cuối cùng đã
trăm năm, thật sự khiến người tuyệt vọng…”
Vong Xuyên đột nhiên
nhẹ giọng hỏi: “Như vậy mà đã tuyệt vọng sao? Những việc cô từng trải
qua, cũng bất quá là chuyện một đời, ai biết đời tiếp theo có thể bình
an như ý, cả đời thuận cảnh hay không?”
Hồng y nữ tử giật mình, cười đến có điểm vô thố.
Vong Xuyên chần chừ một chút, cuối cùng đưa tay chỉ lên bờ, hòa hoãn nói:
“Cô xem người kia, y vốn là thượng tiên trên thiên đình, hiện tại lại
đuổi theo một người hận y sâu vô cùng đời đời luân hồi, mỗi lần nhìn
người yêu chết đi trước mắt mà bất lực, nếu đổi lại là cô thì như thế
nào cho phải?”
Hồng y nữ tử hơi trương miệng, quay đầu nhìn lên
bờ, lại trông thấy một thân ảnh ảm đạm đang im lặng hướng bên này gật
đầu rồi quay người ly khai, khoảnh khắc quay người đi, rõ ràng là phong
hoa tuyệt đại, nhưng vẻ tuyệt vọng lại phủ lên dày hơn, cách xa thế mà
vẫn có thể cảm thụ được sâu sắc như vậy.
“Ta hỏi y, nếu thương
tâm, tại sao không chịu bỏ đi, y nói không bỏ xuống được, ta hỏi y, nếu
biết rõ là bất lực, tại sao còn muốn tiếp tục, y nói đó là trừng phạt
của y…” Vong Xuyên líu ríu từng chữ, mới phát hiện những lời này cư
nhiên đều ghi tạc trong lòng, chưa từng quên mất.
Hồng y nữ tử quay đầu nhìn y, sau một lúc lâu lại bật cười.
Vong Xuyên đưa mắt nhìn nàng, tràn ngập khó hiểu.
“Ngươi không phải đã phát hiện rồi sao?” Hồng y nữ tử bình tĩnh ngồi trên thuyền mà mỉm cười, cũng là phong tình khó được.
Vong Xuyên không hiểu: “Phát hiện cái gì?”
“Ngươi không phải cảm thấy sợ hãi sao?” Trong mắt hồng y nữ tử mang theo một
mạt am hiểu, “Ta cả đời này đã ước đoán vô số, khẩn trương của ngươi, ta có thể nhìn ra được.”
Vong Xuyên cũng tự nhiên ngồi xuống đối diện nàng, chỉ nói: “Ta không hiểu.”
“Ngươi sợ hãi, là bởi vì ngươi đã phát hiện người kia ở trong lòng ngươi bất đồng, đúng không?”
Vong Xuyên chần chừ một chút, cuối cùng gật gật đầu.
Hồng y nữ tử nở nụ cười: “Nhưng ngươi không hiểu là vì sao, đúng không?”
Vong Xuyên lại gật đầu.
“Đó là bởi vì, ngươi đã yêu người kia.”
Vong Xuyên giương mắt nhìn nữ tử một hồi, cuối cùng cúi mắt xuống, giống như còn đang nghiêm túc suy tư.
“Ngươi suy nghĩ cái gì vậy? Không tin à, hay là bị quan niệm làm mê hoặc?”
Hồng y nữ tử thản nhiên cười, “Cũng đâu phải là nhân gian thế tục, nam
tử nữ tử, thân phận qua lại, có cái gì liên quan đâu!”
Vong Xuyên thận trọng lắc đầu, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ta chỉ đang nghĩ, lời cô nói là đúng hay sai thôi.”
Nữ tử hơi ngẩn ra, cuối cùng cười lên thành tiếng, không nói nữa.
Vong Xuyên bắt đầu chống mái chèo đưa nữ tử từ từ vượt sông, y chỉ trầm tư,
ngay cả lúc nàng lên bờ rời đi đã nói điều gì cũng không nghe thấy.
Ngơ ngẩn ngồi trên chiếc thuyền con, mặc cho nó tự trôi đi, mãi đến khi đầu thuyền trầm xuống, y mới ngẩng đầu lên theo bản năng, liền trông thấy
Khung Quang đang đứng đó, nhìn mình có điều lo lắng.
Lúc này thấy Vong Xuyên ngẩng đầu, Khung Quang mới âm thầm thở ra, nhướng mày cười
rồi nghênh ngang ngồi xuống, đang định nói chuyện, lại nghe Vong Xuyên
đột nhiên mở miệng: “Ngươi nói, ta có thể yêu y không? Không phải bởi vì y bộ dạng đẹp, cũng không phải bởi vì đồng tình?”