Đag
ngồi học chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối học kì II sắp tới, chợt điện thoại nó
rung lên. Bắt máy nó im lặng nghe người ở đầu dây bên kia:
-Ngọc
Yến?
Im lặng…
-Ngọc
Yến?
Im lặng…
-Phải
Ngọc Yến không? – Tuấn Phong ở đầu dây bên kia hơi bực mình.
-Nghe! –
Sau lần thứ 3 nghe giọng nói của người lạ nó đã nhận ra đây là Tuấn Phong người
mà nó đã… “Nhớ”.
-Cậu
đang làm gì vậy?
-Học.
-Đi
chơi không?
-Không.
-Cậu có
muốn biết vì sao tớ biết số cậu không?
-Không.
-Thế
cậu có muốn biết vì sao tớ gọi cho cậu
không?
-Tùy.
-Thôi,
cúp máy nhé, bye!
Nó là
vậy – rất kiệm lời. Nhưng Tuấn Phong là người đầu tiên không phải trong gia
đình khiến nó nói nhiều như vậy (nhiều quá ==).
-Nhảm! –
Cúp máy xong nó thì thầm. Rồi không hiểu vì sao mà môi nó tạo thành 1 nụ cười
nhẹ trong tích tắc. Nếu nhìn không kĩ sẽ
không thấy nhưng… một khi đã nhìn thấy thì chắc chắn sẽ khiến người ta mê mẩn
đến tham lam muốn thấy tiếp.
… Học
xong nó cải trang rồi khoác áo vào. Sau 5’ chạy bộ nó đã xuống được gara. Cái
lâu đài này đẹp thì đẹp thật nhưng thật phiền phức mà !
Vào
siêu thị, nó đi 1 vòng tìm mua thức ăn. Đi đến đâu người ta nhìn nó đến đó.
Dửng dưng trước sự chú ý một cách thái quá của mọi người nó vội về khi đã mua
xong, trong lòng nó thầm thán phục tài make – up của mình.Về nhà nó tẩy trang
rồi lên mạng kiếm mấy cái công thức nấu ăn. Tìm được các công thức phù hợp nó
bắt tay vào làm. Vì đây là lần đầu tiên nó vào bếp nên còn hơi gượng gạo. Nhưng
với chỉ số IQ 200 thì nó hoàn thành tất cả trong vòng 1 tiếng đồng hồ. Bây h
trên bàn thức ăn đã trải dài từ đầu đến cuối. Tự hào nhìn thành quả của mình
sau 1h “vật lộn” với nhà bếp, bỗng nó nghe thấy 2 giọng nói đã in sâu trong
tiềm thức:
-Nhiều
thế ư?
Ngước
đôi mắt long lanh nhìn 2 người nó cởi tạp dề rồi ngồi vào bàn ăn một cách ngon
lành. Ba và anh nó cũng nhanh chóng ngồi vào bàn và ăn. Họ h đag cùng chung 1
suy nghĩ: đây chính là bữa ăn ngon nhất họ được ăn từ khi mẹ nó mất. Đag ăn,
anh nó hỏi:
-Em
biết nấu ăn từ khi nào vậy?
Nhìn
đồng hồ, bây h là 10h30’, nó tự tin trả lời:
-Từ 9h30’
sáng nay.
Đặt bát
xuống, nó lau miệng, đứng dậy và đi thẳng lên phòng.
…
Hnay nó
đến trường như thường lệ. Đag đi bộ thì 1 chiếc siêu xe màu bạc phóng tới.
Không
để ý, nó vẫn tiếp tục đi. Biết tính nó rất bướng nên anh gọi quản gia đến lấy
xe và chạy bộ đuổi theo nó. Anh vẫn vậy…. vẫn đi cạnh nó và kể cho nó nghe hàng
tá câu chuyện. Từ khi nào nó đã trở nên dể dãi để cho người khác bước vào cuộc
sống của mình? Phải chăng là từ lúc nó nhận được sự quan tâm từ anh chàng này?
Bước vào trường, dù đã 1 tuần trôi qua nhưng họ đều nhìn nó và Tuấn Phong bằng
cặp mắt vô cùng khó hiểu.Vừa đến lớp nó lấy laptop ra làm việc thì Hoàng Ân đặt
lên bàn nó cốc capuchino nóng:
-Của
em!
Nó
không nhìn anh, gật nhẹ đầu. Xong nó cầm cốc cà phê lên và uống.Quỳnh Anh ngồi
cạnh thấy vậy liếc xéo nó, nghĩ bụng: “ Tuy hôm qua anh ấy đi chơi cùng mình rất
vui… nhưng 1 ngày con nhỏ đó sống là 1 ngày mình cảm thấy lo sợ. Bây h nó còn
cướp cả Tuấn Phong của Quỳnh Hương nữa chứ. Mình phải làm gì đó!”
-Cả lớp
nghiêm! – Tiếng hô của lớp trưởng kéo Quỳnh Anh thoát khỏi dòng suy nghĩ.
-Nào
lớp trưởng lên phát đề cho các bạn. hãy nhớ trong căn phòng này gắn rất nhiều
camera và hiểu học sinh của Super Star không có quyền gian lận trong thi cử.
Good luck!
Phát đề
xong, nó làm chưa đến 20’. Tất cả những bài này, hôm qua nó đã làm cả rồi. Còn
đến 50’ thế là nó gục xuống bàn ngủ. (Lưu ý chút với các bạn là toàn bộ môn bọn
nó học thì đều thi trong bài thì này có nghĩa là tổng hợp tất cả và chỉ có 60’
để hoàn thành tất. Bộ đề gồm 100 bài, toàn bộ bài đều là tự luận từ mức khó trở
lên). Thấy nó thế, Quỳnh Anh chợt nhếch môi. 5’ sau cô đưa tay ra trước mặt nó
xem nó đã ngủ say chưa. Nhìn quanh lớp, cô thấy ai ai cũng chăm chú làm bài,
không ai để ý … và rồi một hành động đáng khinh đã xảy ra… nó biết… biết nhưng
vẫn vờ như không biết. Không phải Quỳnh Anh không đủ khả năng làm bài … chỉ là
cô muốn hại nó thôi. Còn nó? Nó chỉ khẽ nhếch môi cười khinh cho việc làm vừa
rồi.
“Reng” –
Chuông reo, báo hiệu đã hết giờ, cô giáo bước xuống thù từng bàn. Sau khi nộp
bài, hs nhốn nháo hỏi bài nhau. Đến bàn của nó, Quỳnh Anh nhanh ý đưa bài cho
cô, cười: -Cô để bạn ấy ngủ đi ạ!
-Em
thật là cô bé tốt bụng ! – Cô giáo nhận bài và cười khen.