Sáng
hôm sau, vừa bước chân vào trường thì nó gặp Tuấn Phong. Anh cười tươi hỏi nó:
-Cùng
lên lớp nhé?
Nó vờ
như không nghe thấy, cố tình đi nhanh hơn. Còn Tuấn Phong thì cứ bám theo nó,
anh kể chuyện trên trời dưới đất làm nó chẳng hiểu mô tê gì. Tất cả đều nhìn
thấy. Những cô bạn trong FC của Tuấn Phong bức xúc nhìn nó bàn tán. Còn hắn,
Quỳnh Anh, Hoàng Ân và những người còn lại thì trố mắt ngạc nhiên.
Giờ ra
chơi, nó đag làm việc thì Tuấn Phong không biết từ đâu đi tới chìa ra trước mặt
nó chai nước cam:
-
Uống đi!
Ngước
mắt, nó nhìn anh. Tưởng nó sẽ nhận lấy chai nước nên anh cười rất tươi. Nhưng
anh đã lầm, nó nhìn anh 3s rồi cúi xuống làm việc tiếp.
-vậy để
đây lát uống nhé!
Dù là
tức giận nhưng anh vẫn cố nặn ra nụ cười méo mó. Đặt chai nước xuống bàn, anh
bỏ đi. Mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên này thì đã tới ngạc nhiên khác. Tuấn
Phong vừa đi thì Hoàng Ân lại gần ghé vào tai nó nói chỉ đủ mình 2 người nghe:
-
Hãy cẩn thận!
Nghe
anh nói, nó nhìn anh khó hiểu… còn anh chỉ cười đầy ẩn ý rồi quay về chỗ với
khuôn mặt lạnh lùng thường ngày. Quỳnh Anh nhìn hành động thân mật của nó và
Hoàng Ân liến cố gắng kiềm chế sự tức giận rồi cũng bỏ đi. Nhìn theo cô với anh
mắt đượm buồn, hắn thầm nghĩ:
-
Tại sao không là anh?
Hôm nay
có giờ thể. Thật may cho nó khi bọn chúng không giở trò với nó.Tiết này là kiểm
tra chỵ xa nên cả nam và nữ học cùng nhau. Chân nó tuy không còn đau nhưng vết
thương vẫn chưa khỏi hẳn.
-Nguyễn
Ngọc Yến!
Cô giáo
gọi nó, Thế là nó liền vào vị trí và… chạy. Nó cố chạy hết sức, những giọt mồ
hổi lấm tấm trên trán nó. Rồi nó bị ngã. Dòng chất lỏng chảy xuống từ chân nó.
Đau quá! Rát quá! Nó ngồi bệt dưới đất. Vẫn là khuôn mặt không biểu cảm đó.Nó
tìm cách để đứng dậy. Cả lớp bật cười… và 1 điều bất ngờ đã xảy ra. Hoàng Ân
tiến lại bế nó lên đi thẳng lướt qua người Quỳnh Anh. Cô không tin nổi nữa. Anh
chưa nao giờ làm thế với cô. Đúng rồi
tất cả tại nó! Từ khi nó tới anh ấy không còn quan tâm mình nữa. Anh ấy không
còn cười nói với mình như trước.Có có thì đó cũng lã 1 nụ cười gượng gạo. Tất
cả đều là lỗi của nó! Con nhỏ đó đúng là chết tiệt. Cứ chờ đi, tao sẽ không để
mày yên đâu. – QUỳnh Anh tự nhủ.
Về phía
nó và Hoàng Ân, nó tức giận vùng vẫy đòi xuống. Do sức lực không bằng anh nên
nó không làm gì đk. Nó nói: - Thả!
-CHân
em… em cần đi vào phòng y tế! – Hoàng Ân lo lắng.
- Thả!
– Nó kiên nhân nhắc lại.
Không
biết làm sao, Hoàng Ân đành thả nó xuống. Nó sau khi đc thả xuống, nó liền quay
lại chỗ sân thể. Tiến lại gặp giáo viên, nó lên tiếng hỏi:
-Thi
lại… được không?
-À… ờ
tất nhiên rồi! Em vào vị trí đi.
- Chuẩn
bị!... Bắt đầu. – Cô giáo hô và nó cắm đầu chạy. Tuy là đau chân nhưng nó vẫn
cố gắng. Cuối cùng thì nó cũng hoàn thành
bài ktra.
-8
điểm!
Đột
nhiên, Tuấn Phong từ đâu chạy lại,đưa cho nó chai nước lọc, anh cười:
-Cho
cậu!
Chần
chừ 1 lát rồi nó cũng nhận lấy. Xong, anh cúi người xuống, lấy ra 1 chiếc gạc
rồi dán vào vết thương lúc nãy của nó. Anh ngẩng mặt lên nhìn nó cười- 1 nụ
cười rất nố làm nó ngẩn ngơ trong vài s. Một lần nữa cả lớp lại ngạc nhiên.
Hnay đúng là ngày tồi tệ với các hs nữ trên cả thế giới. 2 trong nhóm 3HB đều
thể hiện sự quan tâm với nó. Bây h chắc thông tin đã lan đi cả nước, là tin
nóng trên các mặt báo. Có lẽ antifan của nó trog cả nước đã lên đến 2/3 (nổ tí
chết ai mọi người nhỉ ^^).
… Một
tuần qua. Ngày nào Tuấn Phong cũng đi bên cạnh nó, chăm sóc nó từng chút một.
Một tia ấm áo chợt len lỏi trog trái tim nó. Đêm nay nó lại ngồi bên của sổ
ngắm trăng. Ánh mắt nó đặt vào mặt trăng lung linh kia.Thật lạ! Không hiểu sao
thay vì là hình ảnh mẹ với nụ cười rạng rỡ hiện lên thì đó là hình ảnh của ba
với nụ cười hiền hậu. Tiếp đó là anh 2 với nụ cười dịu dàng… và 1 điều đặc biệt
hơn nữa lad hình ảnh cuối cùng hiện lên chính là hình ảnh Tuấn Phong với nụ
cười thân thiện trên môi… Tất cả họ đều mỉm cười với nó, đều dành tặng nó sự
quan tâm, yêu thương vô bờ bến.
Ngay
lúc này đây, nó chợt cảm thấy mình thật hạnh phúc. Nỗi đau trog nó hình như đã
đc chữa lành đôi phần. bất giác nó chợt mỉm cười:
-Mình
là… đanh nhớ anh ta sao? – Tự hỏi rồi má nó chợt ửng hồng. Leo lên giường, nó
chìm vào giấc ngủ mà nụ cười trên môi vẫn nguyên vẹn.
… Ngày
mai nó đc nghỉ. Thế nhưng nó vẫn thức dậy rất sớm như mọi hôm. Đêm qua nó đã
ngủ rất ngon. Nó không còn mơ thấy những hình ảnh đáng sợ nữa…. Những hình ảnh
làm đóng băng trái tim nó. Vì thế tâm trạng nó rất tốt… sau khi VSCN, nó xuống
nhà cùng dùng bữa sáng với ba và anh. Hnay thật thoải mái vì không cần cải
trang. Bữa sáng diễn ra trong sự im lặng. rồi 1 tiếng nói vag lên phá vỡ bầu
không khí ngột ngạt đến chết người:
-
Trưa nay, tôi sẽ làm đồ ăn!
Giọng
nói lạnh lùng của nó nhanh chóng tan vào
không gian.
-Được
được! – Ba và anh nó không hẹn mà cùng đồng thanh. Họ vui lắm! Vậy là chắc nó
cũng đã dần chấp nhận họ. Làm sao không vui được chứ? Dù không ngon thì chắc chắn họ cũng sẽ ăn cho
bằng hết mới thôi. Xong bữa snag, ba nó thì tới công ty còn Hoàng Ân thì đi hẹn
đi chơi với Quỳnh Anh. Nhìn qua là biết Hoàng Ân yêu QUỳnh Anh… và QUỳnh Anh
cũng vậy… nhưng dường như sự ghen tuông làm cô không nhận ra điều này, Biết nhỏ
không phải là người xấu… chỉ là nhỏ quá yêu anh của nó mà thôi. Có trách thì
trách tình yêu làm cho con người ta mù quáng chứ nhó không có lỗi. Đây cũng là
lí do mà nó không chấp Quỳnh Anh.