Quãng thời gian ấy, Cố Dung Dịch lại bắt đầu trở nên bận rộn. Hôm đó,
vốn dĩ anh ấy nói buổi tối sẽ về ăn cơm, tôi bèn hầm một nồi canh gà,
kết quả lúc gần tan ca anh được thông báo lại có một cuộc phẫu thuật
khẩn cấp, vì thế đành phải lỡ hẹn. Tôi xót anh mấy ngày gần đây vất vả,
nên quyết định mang canh gà đến bệnh viện cho anh uống.
Tôi bấm chuẩn thời gian anh tiến hành phẫu thuật xong để đến,
quả nhiên lúc đến cuộc phẫu thuật của anh đã kết thúc, đang nằm trong
phòng làm việc nghỉ ngơi.
Nhưng đồng thời trong phòng làm việc vẫn còn người khác, đó là một ý tá trẻ tuổi.
Cô ý tá đó tên là Vạn Quyên, lần trước Khỉ Con nằm viện tôi từng gặp qua cô ta mấy lần, cơ bản đều luẩn quẩn xung quanh Cố Dung Dịch.
Hơn nữa tôi cũng vô ý nghe được đám ý tá tám nhảm rằng cái cô Vạn Quyên
đó có ý với Cố Dung Dịch.
Lúc này, Cố Dung Dịch ngồi trước bàn làm việc, đặt đầu trên hai
tay, say giấc nồng. Còn cái cô Vạn Quyên kia lại nhẹ nhàng đắp tấm thảm
lông lên lưng Cố Dung Dịch, ngắm nhìn Cố Dung Dịch, tình ý trong đôi mắt tựa biển sâu.
Một vị chua loét trào lên ngực tôi.
Dựa theo bản tính của tôi, tuyệt đối muốn xông lên lôi Vạn Quyên ra, ôm trọn lấy Cố Dung Dịch tuyên bố chủ quyền.
Nhưng sống trên đời, bản tính luôn là thứ cần được che dấu. Hơn
nữa hành vi của Vạn Quyên cũng có thể giải thích là sự quan tâm giữa
đồng nghiệp, cho nên tôi cũng chỉ đành đứng ngoài cửa, mỉm cười nói với
Vạn Quyên: “Cảm ơn nhé!”
Câu nói này ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa: Cảm ơn cô đã đắp tấm thảm lông cho người đàn ông của tôi .
Vạn Quyên quả nhiên cũng không phải nhân vật tầm thường, nhìn
thấy tôi chỉ ngây ra một chút, không xấu hổ cũng chẳng vội vã, liếc nhìn sang cặp lồng giữ nhiệt tôi đang cầm, cười nhạt: “Mang đồ ăn đến cho
bác sĩ Cố phải không? Ninh tiểu thư quả thật là người hiền hậu, không hổ là người đã làm mẹ.”
Câu nói này của Vạn Quyên không mặn không nhạt, nghĩ qua loa đại khái hay nghĩ sâu nghĩ xa đều mang hàm ý.
Tôi cũng bình tĩnh cười: “Đúng thế, quãng thời gian này anh ấy
bận rộn quá. Hôm nay anh nói với tôi rằng lâu rồi chưa được ăn canh gà
tôi hầm, thế nên tôi liền hầm nồi canh mang đến cho anh.”
Trên mặt Vạn Quyên mặc dù đang cười nhưng trong giọng nói lại
chẳng có gì là vui vẻ cả: “ Ninh tiểu thư thật quan tâm chăm sóc bác sĩ
Cố, ân cần như thế, chẳng trách bác sĩ Cố chọn Ninh tiểu thư làm bạn
gái.”
Tôi suy tư một chút, cho rằng câu nói này có ý là, bởi vì tôi quan tâm chăm sóc Cố Dung Dịch nên anh ấy mới nhìn trúng tôi.
Khuôn mặt tôi cứng ngắc, nhưng công phu diễn vẫn phải làm, bèn
đáp: “Tình cảm đều phải có qua có lại, anh ấy đối với tôi tốt như thế,
tôi nhất định sẽ đối xử tốt với anh ấy. Cô nhìn những người yêu đơn
phương mà xem, theo đuổi cuồng nhiệt thế nhưng cuối cùng vẫn là công dã
tràng, chính bởi vì đối phương không có tình cảm, nên chỉ có một bên cố
gắng chủ động sẽ không có kết quả. Cô nói có đúng không, Vạn tiểu thư.”
Vạn Quyên dường như bị tôi nói phải chỗ đau, hai má phập phồng, miễn cưỡng cười nói: “Tôi phải đi làm việc rồi.”
Đợi cô ta đi khỏi phòng làm việc, tôi bưng cái ghế đến ngồi cạnh Cố Dung Dịch. Nhìn anh đang say giấc nồng, cơn giận không kìm được mà
trào dâng, ngủ đến một chút cảnh giác cũng chẳng có, xém chút nữa thì bị người ta cướp sắc cũng không biết.
Càng nghĩ càng tức, càng tức càng nghĩ, không nhịn nổi mà nhéo
tai Cố Dung Dịch. Tai anh cũng sạch sẽ tựa bạch ngọc, bị tôi nhéo,
thoáng chốc đỏ bừng. Mà lúc này, Cố Dung Dịch nắm chặt tay tôi, không
kiên nhẫn mà hừ một tiếng, ý thông báo rằng mình đã tỉnh. Lúc này tôi
mới nhớ Cố Dung Dịch sau khi ngủ dậy có tật xấu là hay cáu gắt, tim đập
lỗi một nhịp, nên tôi đã chuẩn bị tốt tinh thần để hứng chịu lửa giận
của anh.
Cố Dung Dịch cau mày mở mắt nhìn chằm chằm vào tôi, khiến dây
thần kinh của tôi căng như dây đàn, đang chuẩn bị lấy chuyện Vạn Quyên
để đối kháng với cơn giận của anh. Ai ngờ anh ấy nhìn thấy tôi xong,
biểu cảm trên khuôn mặt nhất thời thả lỏng, sau đó liền nắm lấy bàn tay
vừa nhéo tai anh lúc nãy của tôi, đặt xuống bàn, dùng làm gối đầu tiếp
tục ngủ.
Đây có khác nào lấy tay tôi làm thành gối đầu bằng thịt đâu.
Hơi thở nóng bỏng từ mũi anh phà lên mu bàn tay tôi, có cảm giác ngưa ngứa, cái ngứa ấy từ mu bàn tay truyền đến trái tim tôi.
Thái độ không đề phòng của Cố Dung Dịch với tôi khiến tôi vô
cùng vui vẻ, lúc này dù thêm bao nhiêu oán hận cũng đều bị dung hòa.
Đợi anh tỉnh hẳn, tôi quyết định đưa anh về nhà, có người thầm
thương trộm nhớ miếng thịt ba chỉ này rồi, phải coi chừng nghiêm ngặt.
Tôi lái xe, Cố Dung Dịch ngồi bên ghế phụ húp sạch sành sanh
canh tôi mang đến, dáng vẻ đó rất chi là hưởng thụ, làm cho đầu bếp lớn
tôi đây rất có cảm giác thành tựu.
Nhưng song song cảm giác thành tựu, trong lòng tôi dấy lên cảm giác của nguy cơ.
Ngay lập tức, tôi vờ vô tình hỏi: “Cái cô đồng nghiệp tên Vạn
Quyên của anh rất tốt, hôm nay lúc em mới đến vừa hay thấy cô ấy sợ anh
bị lạnh mà đắp tấm thảm lông cho anh.”
“Ồ.” Cố Dung Dịch trả lời một câu theo bản năng, dừng một lát,
lại dùng cái ngữ điệu chầm rì rì nói: “Không phải em … đang ghen đấy
chứ?”
Tôi quả thực là đang ghen đấy, nhưng suy cho cùng Cố Dung Dịch
cũng không làm ra động nào không đúng đắn, cho nên tức giận với anh có
lẽ là chuyện bạn gái không nên làm.
Thế là tôi thở dài môt hơi, nói: “Thực ra, cô ấy nhìn trúng anh
cũng là chuyện thường tình, chứng minh năng lực thẩm mĩ của cô ta không
kém. Nhưng em vẫn muốn anh gửi một lời đến cô ấy.”
“Lời gì?” Đôi mắt Cố Dung Dịch như biết cười trong đêm khuya tăm tối.
“Anh nói với cô ấy, bác sĩ Cố Dung Dịch đã bị tôi bao chọn rồi.” Tôi muốn “gậy ông đập lưng ông” .
Nói xong, tôi và Cố Dung Dịch nhìn nhau, rồi cả hai đều bật cười.
Mặc dù không xảy ra tranh chấp với Cố Dung Dịch bởi chuyện này,
nhưng tôi nghĩ đến bệnh viện có quả bom hẹn giờ Vạn Quyên, trong lòng
vẫn cứ không thoải mái.
Bạn nghĩ xem, thời gian Cố Dung Dịch ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà, nếu như ở cùng với Vạn Quyên nhiều mà lâu ngày sinh tình, thật sự
làm ra chuyện gì khuất tất, tôi đây chẳng phải lại trở thành bi kịch rồi sao.
Chuyện nay chẳng mấy chốc đã bị Thái Thái biết, cô ấy lập tức
nghĩ mưu kế giúp tôi, bảo tôi nhất định phải bóp chết cái ý nghĩ kia của Vạn Quyên từ trong trứng nước.
“Thế nhưng hai người phụ nữ tranh giành một người đàn ông, có khi nào cảm thấy không coi mình ra gì không.” Tôi hỏi.
Tôi trước nay luôn tin vào một câu nói: thứ đồ có thể bị cướp đi thì không phải là của bạn.
Thái Thái mới mang thai, nội tiết tố mất cân bằng, dễ dàng bị
xúc động, lập tức mắng lớn tôi: “Ninh Chân à Ninh Chân, mày là con gà mờ ù ù cạc cạc. Dù cho trên phương diện công việc hay trên phương diện
tình cảm, mày đều không muốn tranh giành, không muốn cướp đoạt. Mày cho
rằng như thế là bình tĩnh, thực ra đó là đần! Thứ của mình thì phải cướp về! Đổng Thừa Nghiệp bệnh đã ăn vào máu, không thuốc cứu chữa, trực
tiếp từ bỏ cũng coi như thôi, nhưng Cố Dung Dịch còn trẻ trung lại tốt
đẹp như thế, mày nhất quyết không được buông tay! Chưa hết đâu, hạnh
phúc là dựa vào bản thân đi tranh giành mà có, không cần theo chủ nghĩa
quá hoàn mĩ, bất kỳ một người đàn ông nào cũng có thể bị mê hoặc, dụ dỗ. Mặc dù nguyên nhân bên trong quyết định bản chất bên ngoài, nhưng
nguyên nhân bên ngoài cũng không kém phần quan trọng, có trách nhiệm, có nghĩa vụ đuổi bay những con ruồi nhặng lởn vởn xung quanh một nửa của
mình.”
Tôi khá để tâm đến những lời Thái Thái nói, cho nên hôm nay Cố
Dung Dịch hẹn tôi quốc khách đi cắm trại ngoài trời cùng anh với mấy
người đồng nghiệp, tôi đồng ý luôn, bởi vì Vạn Quyên cũng sẽ đi.
“Đường hiểm gặp địch, kẻ mạnh dạn ắt thắng”, tôi quyết định chống lại Vạn Quyên.
Chúng tôi đến một khu khỉ mát nằm trên núi gần ngoại thành,
phong cảnh nơi đây tuyệt đẹp, không khí trong lành, có thể khiến cho con người ta tạm thời quên đi những phiền não nơi thành phố bê tông cốt
thép.
Vạn Quyên và một đồng nghiệp nữ khác không có xe, Cố Dung Dịch
và tôi liền chở bọn họ. Vốn dĩ Vạn Quyên rất hưng phấn, ai dè nhìn thấy
tôi đang ngồi trên ghế lái phụ, sắc mặt phút chốc ỉu xỉu.
Người đồng nghiệp nữ kia biểu hiện lại rất bình thường, nhìn
thấy tôi liền trêu ghẹo: “Tôi nói này, bác sĩ Cố Dung Dịch là một trạch
nam chính hiệu, lúc trước hoạt động gì anh ấy cũng không tham gia, chẳng hiểu sao lần này lại đổi tính, thì ra là mang theo bạn gái đến để hưởng thụ lãnh mạn nha.”
Cố Dung Dịch không ngờ lại rất thoải mái, chẳng ngượng ngùng,
trực tiếp thừa nhận: “Đúng thế, ngày thường công việc quá bận rộn, thời
gian bên cạnh cô ấy quá ít, nên phải tranh thủ lúc nghỉ phép mà bồi
thường cho cô ấy thôi.”
Lúc này, cái người im phăng phắc từ lúc lên xe cho đến giờ bỗng
mở miệng: “Ninh tiểu thư không mang con đến sao? Thế đứa trẻ đó ai trông nom? Trẻ nhỏ hiện đang trong giai đoạn mẫn cảm, có khi nào lại cảm thấy mẹ chỉ mải hẹn hò với bạn trai mới, không quan tâm đến nó mà ghen tị
không?”
Mặc dù Vạn Quyên cố tình ra vẻ đang đùa nhưng trên thực tế, lại tuyên cáo với tất cả mọi người sự thực tôi là người đã có con.
Ngay tức khắc, tôi thấy cô đồng nghiệp kia âm thầm dùng củi chỏ
huých vào tay Vạn Quyên, nhắc nhở cô ta đừng có nói lăng nhăng, nhưng
khuôn mặt Vạn Quyên vẫn như thường, vẫn cứ làm theo ý mình.
Dẫu sao chuyện tôi là bà mẹ đơn thân cũng chẳng phải bí mật gì,
mọi người đều biết cả. Càng muốn trốn tránh càng chứng tỏ có gì đó nên
mới che dấu, mà Khỉ Con là niềm kiêu hãnh, không phải là nhược điểm của
tôi, tôi hoàn toàn chẳng có gì để che dấu cả.
Tôi liền đáp: “Con gái tôi được ông bà ngoại mang về quê chơi
rồi, Dung Dịch vốn cũng muốn mang con bé theo, nhưng lại lo lắng đi dã
ngoại ban đêm nhiệt độ ngoài trời thấp dễ khiến trẻ con mắc bệnh. Hơn
nữa, hiện tại con gái tôi không hề ghen tỵ với Dung Dịch, mà là ghen tỵ
với tôi. Bởi Dung Dịch thân với con bé, cho nên lúc tôi và anh ấy ở bên
nhau, con bé đều bám lấy Dung Dịch.”
“Đó là bởi vì sức hấp dẫn của anh quá lớn.” Cố Dung Dịch đắc ý.
“Đó là bởi vì da mặt anh dày.” Tôi cười nói.
Thật ra, tôi thấy đấy võ mồm chỉ là thứ yếu, đối với Vạn Quyên
mà nói, vũ khí có lực sát thương lớn nhất chính là tôi và Cố Dung Dịch
khoe ân ái.
Quả nhiên, thấy chúng tôi kẻ tung người hứng như thế, sắc mặt Vạn Quyên còn đen hơn đít nồi.
Kỳ thực, tôi rất rõ ý nghĩ của Vạn Quyên, cô ta chẳng qua thấy không phục.
Cô ta cho rằng mình trẻ hơn tôi, lại chưa từng kết hôn, cho nên rất không phục khi Cố Dung Dịch chọn tôi mà không phải là cô ta.
Tôi lại chẳng xem thường chính mình, tôi tin bản thân có sức hấp dẫn và điểm nổi bật thuộc về riêng tôi.
Hơn nữa suy nghĩ của Vạn Quyên cũng quá mức đơn giản, nếu như Cố Dung Dịch kén vợ kén chồng dựa vào điều kiện, thế thì trên thế giới này vẫn còn biết bao nhiêu cô gái chưa kết hôn trẻ trung xinh đẹp hơn cô
ta, không có tôi Cố Dung Dịch cũng không nhất định sẽ chọn cô ta.
Hai tiếng sau, chúng tôi đến được khu nghỉ dưỡng. Biển rừng ở
đây mịt mờ, phóng tầm mắt ra xa tất cả đều là một mày xanh, khiến cho
tâm tình con người trở nên vui vẻ thoải mái. Nhảy xuống xe, tôi hít thở
không khí nơi rừng núi, chỉ cảm thấy mỗi một tế bào đều đang dãn nở.
Còn hai người đồng nghiệp nam khác cũng đến nơi, đã đứng đợi ở
đó từ sớm. Lúc này đã gần đến trưa, mọi người quyết định bắt đầu nướng
đồ.
Ba người đàn ông ở đây phụ trách rải than nhóm lửa, tôi, Vạn Quyên và một người đồng nghiệp nữ khác thì phụ trách làm đồ ăn.
Chẳng mấy chốc, than đã nhóm lửa, xiên thịt, chân gà cánh gà,
râu mực, đậu phụ khô các loại được đặt trên giá nướng sắt, dưới nhiệt độ cao, dưới hương dầu mỡ bao trùm tỏa ra mùi hương thơm lừng.
Có lẽ do bệnh nghề nghiệp, lúc nướng đồ Cố Dung Dịch và mấy
người bọn họ sạch sẽ hơn hẳn những du khách khác, không chịu nổi một vết bẩn, vô cùng chú trọng vệ sinh thực phẩm. Không biết vì sao, tôi nghĩ
đến bệnh sạch sẽ của Cố Dung Dịch, không kìm được mà mỉm cười.