Tôi thấy trong chuyện này mình quyết định rất chính xác.
Từ trước đến nay tôi không thích liên lạc với người yêu cũ,
nguyên nhân là vì tôi dễ mềm lòng, nếu trong lúc nói chuyện người kia để lộ chút tình nồng mật ý nào đó, tôi sợ mình sẽ quẳng vũ khí đầu hàng mà dẫm lên vết xe đổ. Vậy nên cứ thẳng thừng cắt đứt liên lạc, chặt đứt
con đường nối lại tình xưa.
Trừ khi hai bên chia tay vì hiểu lầm, còn không tôi thấy loại
chuyện ‘gương vỡ lại lành’ này chẳng hề đáng tin. Giang sơn dễ đổi bản
tính khó dời, hàn gắn rồi lại dễ dàng chia tay đó thôi. Như thế chỉ tổ
lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh.
Nếu hai người tính cách đã không hợp, thì vĩnh viễn sẽ không hợp.
Chuyện đời đâu thể chỉ nhìn bề ngoài là được.
Chia tay rồi hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người kia cũng không hẳn là nhẫn tâm, mà đó là phương án tốt lành cho tất cả.
Giống như nói đàn ông đa tình đi gieo rắc tình cảm khắp nơi, cứ
nhớ thương đến những người tình cũ – thật ra bản chất anh ta là người vô tình mới đúng. Anh ta chỉ yêu bản thân, chỉ yêu chính anh ta mà thôi.
Nên trong chuyện này, tôi thấy mình không thẹn với lương tâm.
Nhưng tối hôm nay, lúc tôi ngồi trên sô pha cùng Cố Dung Dịch
xem chương trình ẩm thực, đang thảo thuận thịt kho tàu nấu sao cho béo
mà không ngấy, làm cách nào để thịt vừa thơm vừa mềm thì điện thoại trên bàn chợt ‘Ting’ một tiếng, màn hình hiển thị một tin nhắn.
Người gửi là Vu Viễn – “Anh sẽ không buông tay, anh sẽ chờ em.”
Tin nhắn hiện ngay trên màn hình, mắt tôi bị cận còn thấy rõ, huống chi là bác sĩ Cố Dung Dịch mắt 10/10.
Đọc tin nhắn, trán tôi toát mồ hôi lạnh – mặc dù tôi không thẹn
với lương tâm, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng vẫn dâng lên cảm giác có
tật giật mình.
Thế mới nói những người phụ nữ nhát gan đơn thuần như tôi không
thể làm cái chuyện yêu đương vụng trộm hay ngoại tình này nọ, nó vượt
quá sự can đảm của tôi.
Thật ra tôi có thể hiểu tại sao Vu Viễn lại gửi tin nhắn này.
Có ai đó từng nói: “Phụ nữ sau khi chia tay đều muốn cho bạn
trai cũ một đao, còn đàn ông sau khi chia tay luôn muốn bạn gái cũ lưu
luyến.”
Tôi rất tán thành, còn coi đó là chân lí.
Thái Thái cũng từng nói với tôi: “Đàn ông hôm nay muốn ăn thịt
nướng, ngày mai lại muốn ăn cá hấp xì dầu, nhưng trong lòng anh ta biết
rõ sẽ có một ngày lại thèm ăn thịt nướng, vậy nên không bao giờ bỏ đi cơ hội ăn thịt nướng đâu.”
Vì thế Vu Viễn sẽ không bao giờ ngồi đó chờ tôi như lời anh ta
nói, mà có thể ngày mai anh ta lại quen một cô gái mới, nhưng trong lòng vẫn vấn vương không muốn mất tôi.
Cũng chỉ là một tin nhắn thôi, động mấy ngón tay rồi lừa mình, lừa người, lừa thế giới để bản thân vui vẻ.
Nhưng cái tin nhắn này lại mang đến cho tôi một chút rắc rối.
Tôi lén nhìn Cố Dung Dịch, thấy anh vẫn tập trung xem TV như vũ, trông chẳng có gì khác thường cả.
Tôi thầm thả lỏng người, Cố Dung Dịch đúng là người đàn ông trưởng thành chín chắn, không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này.
Nhưng sau khi thả lỏng, trong lòng lại dâng lên chút hờn dỗi –
có gã đàn ông khác tơ tưởng đến người phụ nữ của anh, vậy mà Cố Dung
Dịch lại chẳng có chút phản ứng gì, điều đó cũng chứng tỏ anh không quan tâm đến tôi.
Tôi cứ ôm tâm trạng mâu thuẫn như vậy ngồi xem hết chương trình
ẩm thực với anh. Sáng mai Cố Dung Dịch có một ca phẫu thuật nên phải về
ngủ sớm. Tôi tiễn anh ra cửa, nói đùa: “Ngoan ngoãn lên lầu ngủ đi nhé,
vào thang máy nhớ nhìn trước nhìn sau, cẩn thận cướp sắc.”
“Yên tâm, anh nhất định liều chết bảo vệ trong sạch vì em.” Cố Dung Dịch nháy mắt với tôi.
Đi giày, lúc ra khỏi cửa anh lơ đãng quay đầu, nói: “Đúng rồi,
nếu có cơ hội em nhắn tin cho gã Vu Viễn kia giúp anh – nói anh ta không cần chờ, em đã được anh bao trọn rồi, bảo anh ta đến từ đâu thì về chỗ
đó đi.”
Nói xong Cố Dung Dịch không thèm để ý tới vẻ ngạc nhiên của tôi, bước ra ngoài.
Dưới ánh đèn ấm áp tự dưng tôi thấy anh thật mụ nội nó đẹp trai.
Đợi bóng dáng anh khuất sau lối rẽ tôi mới ngậm miệng lại. Trong trái tim như có dòng nước ấm chảy qua, giống như được ăn bánh mật ngọt
ngào.
Dấm của của Cố Dung Dịch đúng là ăn trong âm thầm lặng lẽ nha.
Đương nhiên tôi chẳng liên lạc với Vu Viễn, mà thẳng tay cắt đứt liên lạc với anh ta. Mặc dù nhìn Cố Dung Dịch ghen là một chuyện khá
vui vẻ, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, nếu thật sự làm cho Cố
Dung Dịch hiểu lầm thì không tốt cho tình cảm của chúng tôi.
Cái gọi là ghen nhỏ gia tăng tình cảm, ghen lớn thì thương nhân – chính là đạo lí này.
Thật ra trong mắt tôi, Cố Dung Dịch được xem như là người đàn
ông có cá tính mạnh – đẹp trai chân dài, mặc quần áo nhìn thon gầy còn
thoát y là cơ bắp, tam quan đoan chính, không rượu chè trai gái. Đàn ông như vậy đến nay còn chưa kết hôn mà cuối cùng lại bị tôi bắt cóc, trừ
duyên phận ra còn có nguyên nhân nữa, đó là do công việc của anh rất
bận.
Ngày nào cũng phải kiểm tra phòng bệnh, giải phẫu, có khi còn bị điều đi khám bệnh, về nhà còn phải tra tư liệu, làm báo cáo. Thời gian
công tác lại còn không cố định, có khi phải ở bệnh viện hai ngày hai
đêm.
Sau này từ miệng Tô Vũ tôi mới biết, thật ra có không ít cô gái
theo đuổi Cố Dung Dịch, anh cũng từng trải qua mấy mối tình, nhưng vì
công việc quá bận, không có thời gian hẹn hò với bạn gái, dẫn đến bạn
gái cô đơn đi tìm người khác, thế là tình tan.
“Rốt cuộc có mấy lần vậy?” Tôi tò mò.
Tô Vũ đỡ cái bụng to nói thầm bên tai tôi: “Ba lần, nhưng chị ngàn vạn lần đừng cho Dung Dịch biết là em nói nha.”
Tôi bỗng bật cười, cảm thây nhân ngoại hữu nhân sơn ngoại hữu
sơn, thảo nào lần trước tôi hiểu lầm Cố Dung Dịch ngoại tình anh lại
phản ứng lớn như vậy, thì ra đã có nhiều kinh nghiệm đau thương như thế.
Hai chúng tôi đúng là người lưu lạc thiên nhai, xứng đôi vừa lứa.
May mà chúng tôi đều là người trưởng thành, không cần cả ngày
quấn quýt yêu đương. Mỗi khi ở bệnh viện mệt mỏi, anh sẽ nhắn tin cho
tôi.
Có khi nói: “Mệt quá, sáng nay mổ hai ca, chiều lại có tiếp, cầu thịt kho tàu thơm nức mũi.”
Có khi nói: “Hôm nay thấy một bé trai, còn ăn nhiều hơn Khỉ Con nữa, xin số điện thoại rồi, có thể suy nghĩ làm thông gia.”
Có khi anh không nhắn gì, chỉ gửi một cái mặt cười.
Tôi ở nhà vẽ tranh, mỗi khi thấy tin nhắn của anh đều bật cười.
Mỗi khi ở bên Cố Dung Dịch đều có cảm giác vô cùng bình yên,
được biết đến những hạnh phúc giản đơn, mà những hạnh phúc đó đều chân
thật, có thể nắm trong tay.
Khi tình cảm của tôi và Cố Dung Dịch ngày càng thắm thiết hơn thì Thái Thái gọi điện tới, báo cho tôi biết cô ấy đang mang thai.
Tôi vui mừng thay cô ấy, dặn dò những thứ cần lưu ý trong thời gian mang thai cho cô ấy biết.
Nhưng Thái Thái không kiên nhẫn nghe, bắt đầu tám chuyện. Thời
đại học trong lớp chúng tôi có một bạn gái rất xinh đẹp nhưng hay thích
giả bộ, đặc biệt là trước mặt các bạn nam luôn giả bộ đơn thuần, làm
tiểu bạch thỏ. Thật ra bạn gái kia đã quen N bạn trai rồi, nhưng mỗi lần nghe bọn tôi nói chuyện 18+ cô ta đều tròn mắt hỏi: “Các cậu đang nói
gì thế? Sao tớ nghe chẳng hiểu gì cả.”
Thái Thái và tôi lúc đó ngay cả mối tình đầu cũng chưa có, nhưng lại hay thích nói mấy chuyện 18+, tỏ ra kinh nghiệm đầy mình. Còn bạn
gái kia kinh nghiệm đầy mình lại làm ra vẻ ngây thơ theo kiểu nam nữ nắm tay là có thể mang thai vậy.
Thái Thái lúc ấy tổng kết một điều: “Càng là người trong sáng
thì càng thích giả bộ không trong sáng, còn người không trong sáng thì
lại thích giả bộ trong sáng.
Chuyện Thái Thái muốn tám với tôi là bạn gái kia sau khi đi làm
liền yêu đương với một phú nhị đại1, không lâu sau dọn đến sống chung
với anh ta.
[1] Phú nhị đại: Con nhà giàu đời thứ hai.
Mà phú nhị đại mới chia tay với bạn gái trước, nói cách khác căn nhà hai người họ đang ở chính là nơi chung sống hơn một năm của phú nhị đại với bạn gái cũ. Sau này bạn gái cũ không cam lòng, quay về gây sự,
hơn nửa đêm gọi cho phú nhị đại nói mình đang đi du lịch, bảo anh ta
chuyển tiền cho mình. Phú nhị đại cũng đa tình, trước mặt bạn gái hiện
tại chuyển tiền cho bạn gái cũ. Cô kia tức điên lên nhưng vẫn kìm được,
bày mưu tính kế cuối cùng cũng đuổi được cô bạn gái cũ, kết hôn cùng phú nhị đại.
“Mày nghĩ cô ta có hạnh phúc không?” Thái Thái hỏi.
“Hạnh phúc là chuyện riêng của mỗi người, có lẽ trong mắt chúng
ta thì tình yêu như vậy không thuần khiết, sẽ không thể hạnh phúc. Nhưng cô ta lại thấy đó là hạnh phúc, cô ta giành được thứ mình muốn, như thế là đủ.” Tôi nói.
Thái Thái thở dài: “Mày cũng biết trước đây tao rất ghét cô ta,
mỗi lần gặp mặt đều cãi nhau ầm ĩ. Bây giờ trưởng thành rồi tao vẫn
khinh bỉ tam quan của cô ta, nhưng tao phục cô ta một điểm – từ đầu đến
cuối cô ta luôn biết mình muốn gì, và dùng hết thủ đoạn để giành được
nó.”
Tôi ngẫm nghĩ, thấy đúng thế thật. Người ta sống trên đời, quan trọng nhất là biết được mình muốn gì, để dựa vào đó mà cố gắng.
“Ở điểm này hai chúng mình không bằng cô ta.” Tôi nói.
Đúng thế, tôi và Thái Thái đều trải qua đổ vỡ, đi đường vòng, dính đầy vết thương mới biết rõ bản thân muốn gì.
Nhưng bọn tôi cũng được xem là may mắn, vì cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn.
“Bây giờ mày gả cho ông chồng tốt, lại có em bé, cũng coi như
trọn vẹn rồi còn gì, sau này ngồi hưởng phúc giúp chồng dạy con là
được.” Tôi nói.
Thái Thái hừ một tiếng: “Vạn lý trường chinh mới bắt đầu thôi.
Vợ mang thai là lúc chồng dễ ngoại tình nhất, có vết xe đổ là mày đó,
tao phải lấy đó làm bài học, phải trói anh ta thật chặt.”
Khốn kiếp, bạn thân có khác, giết người không cần dùng gươm đao, không sợ làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của tôi gì cả.
Thái Thái phỉ nhổ: “Đừng giả bộ yếu ớt, tâm hồn mày còn mạnh hơn cả Hulk khi tức giận nữa đó.”
Tôi thấy Thái Thái nói cũng có lí, tôi cũng cảm thấy may mắn vì
mình có tâm hồn mạnh mẽ như vậy, vì nó mà tôi có thể sống bình an đến
tận hôm nay.
Cuối cùng Thái Thái tổng kết: “Tình cảm không bao giờ là mãi
mãi, xã hội này quá nhiều cám dỗ, chúng ta đều là người, mà người thì
đều có thói hư tật xấu, tình cảm của hai người rồi sẽ gặp nhiều sóng
gió, chúng ta lúc nào cũng phải hâm nóng tình yêu.”
Sau cuộc nói chuyện với Thái Thái, không lâu sau, tôi và Cố Dung Dịch gặp phải một trắc trở nhỏ.