Ăn cơm tối xong, Nhuế Thành nghiêm túc nói với Nhuế Tuyết Tình: "Chị, em muốn nói với chị."
Lúc ấy Nhuế Tuyết Tình đang chờ xem tập phim truyền hình mới, vẻ mặt của
Nhuế Thành hoàn toàn làm cho người mù nhìn, bởi vì Nhuế Tuyết Tình kiên
trì bất động ngồi ở trên sofa: "Ừ, nói đi."
Trong thư phòng Tấn Duệ Dương dạy con trai làm bài tập thuận tiện làm việc,
Nhuế Tuyết Dương ăn một lần hết cơm liền trốn trong phòng mình chơi trò
chơi, cô là một người thích trốn ở trong phòng, trước kia chỉ là thực
tập sinh của công ty nhỏ, cùng đi làm với đồng nghiệp cũng không cái gì, sau này thời gian tan việc đều tự do sắp xếp, nhưng hôm nay đến công ty lớn như Tấn thị đi làm, mới chính thức thể nghiệm cuộc sống phong phú
của các thành phần tri thức tinh anh, hôm nay nơi này tổ chức gặp mặt,
ngày mai bên kia mở hoạt động, ngành tụ tập xong đến phiên toàn bộ công
ty tụ tập, thay đổi đa dạng, quả thật không thể tiếp tục nhàn rỗi, hơn
nữa làm em vợ ông chủ, cô thân là em gái của bà chị nhảy dù làm lão đại
bộ phận HR, thứ nhất ông chủ lập tức đưa thứ ký Tô người đắc lực nhất
ngoại trừ trợ lý Lâm cho bà xã mình, có thư ký Tô giúp đỡ dù chị cô thật sự là bình hoa, cũng sẽ không dễ dàng bị gây khó dễ, huống chi chị cô
là quan mới nhậm chức phải lấy uy, vừa ngồi lên lập tức chỉnh đốn, hoàn
toàn không có người nào dám xem nhẹ chị cô, cho nên nhờ phúc của chị cô, Nhuế Tuyết Dương cũng được xem là người tâm phúc ở trong mắt toàn thể
nhân viên trên dưới công ty, không phải đồng nghiệp cùng ngành lén lút
tụ tập cũng thích gọi cô cùng đi, mà mặc dù ngoài miệng Nhuế Tuyết Dương không nói gì nhưng trong lòng cũng không muốn gây khó khăn cho chị cả,
đối với xã giao ai đến cũng không cự tuyệt, thật là khó cho cô - người
mê trò chơi này rồi, thật vất vả mọi người phải nghênh đón ngày chủ nhật nghỉ ngơi lấy sức, hôm nay sẽ không sắp xếp hoạt động, Nhuế Tuyết Dương ngứa tay không thôi, rất thích thú giành giật từng giây.
Cho nên hiện tại phòng khách cũng chỉ còn lại hai chị em Nhuế Tuyết Tình và Nhuế Thành.
Nhuế Thành sẽ không để ý đến thái độ Nhuế Tuyết Tình vẫn còn dính chặt vào
trên TV không bỏ được, trực tiếp nói: "Chẳng lẽ chị còn giữ suy nghĩ
trước đó lại?"
"Suy nghĩ gì?" Ánh mắt Nhuế Tuyết Tình cũng không chớp lấy một cái, không chút để ý hỏi ngược lại.
"Chính là anh rể không có ý định ly hôn, chị vẫn muốn ly hôn với anh ấy?"
"Không phải em nói chúng ta thế đơn lực bạc, không thể cứng rắn sao." Vào lúc
này Nhuế Tuyết Tình lại cảm thấy hứng thú với đề tài “được lợi còn khoe
mẽ” của em trai, cô cầm điều khiển ti vi ấn vào tạm dừng trong chốc lát, quay đầu nhìn Nhuế Thành, một đôi mắt rực rỡ phát sáng, "Chẳng lẽ bây
giờ em có biện pháp giải quyết khác?"
Nhìn mong đợi không chút
che giấu nào trong mắt chị cả, Nhuế Thành không đổi sắc mặt gật đầu:
"Đương nhiên là có, em thấy thái độ của anh rể thật không tệ, nếu không
chị đừng so đo những chuyện đã qua, sống vui vẻ qua những ngày tiếp đi."
"Đây là biện pháp gì." Nhuế Tuyết Tình xì mũi coi thường, chuẩn bị chuyển
tầm mắt quay lại trên ti vi, Nhuế Thành vội vàng ngăn cô lại, "Chị hãy
nghe em nói, chị, trước kia không tiếp xúc qua không rõ ràng lắm, nhưng
bây giờ em phát hiện, tính tình anh rể cao ngạo, ngay cả chuyện ly hôn
như vậy cũng không dễ dàng tha thứ, cảm thấy làm nhục nhà họ Tấn, sao
lại dễ dàng để lộ tin tức tình cảm ra ngoài được? Cho nên chuyện Hứa
Tình gần như xôn xao dư luận, cũng quá không bình
thường."
"Có ý tứ gì?"
Vốn định điểm
đến là dừng, Nhuế Thành không thể không nói ra: "Chuyện này, nếu như
không phải anh rể có tính toán khác, là có người đang gây sóng gió."
"Đương nhiên chị biết, chỉ là em giải thích cho chị làm gì?"
"Nếu anh rể và Hứa Tình không có gì, chị cũng đừng níu lấy không thả nữa,
một nhà ba người sống vui vẻ qua ngày không phải rất tốt sao? Em không
tin chị không nhìn ra anh rể muốn hòa thuận với chị."
"Cho nên
anh ta nghĩ thế thì chị phải đồng ý ngay?" Nhuế Tuyết Tình chê cười,
"Hơn nữa không phải anh ta cảm thấy chị thay đổi quá nhiều, không nằm
trong lòng bàn tay của anh ta, em cho rằng anh ta sẽ thật lòng?" Vốn là
Nhuế Tuyết Tình cũng không muốn nói điều này, nhưng thấy dấu hiệu em
trai ngu ngốc hình như có chút bị lừa gạt, không thể không lên tiếng
thức tỉnh, "Tấn Duệ Dương, trái tim người đó lạnh lắm, đừng thấy cái gì
là thật sự cho rằng như vậy."
"Mặc kệ trong lòng anh ấy nghĩ gì,
chỉ cần muốn cùng chị sống vui vẻ qua ngày điểm này không sai là được."
Nhuế Thành cũng cười, "Trước kia anh ấy không có một chút ý định gì, chị đều chết sống muốn gả cho anh ấy, hiện tại anh ấy cố ý thay đổi, chị
cũng không muốn thử một chút?"
Nhuế Tuyết Tình không lên tiếng,
dùng ánh mắt biểu đạt cô chẳng thèm ngó tới, cô cũng không phải là
nguyên chủ, thật vất vả có được mạng sống thứ hai, người địa cầu mạng
ngắn, cô hưởng thụ đời này mới không tồi, quỳ liếm một người đàn ông
tính là chuyện gì?
Nhuế Thành cũng thoải mái cười một tiếng, lơ
đãng nói: "Em chỉ nhắc nhở chị mà thôi, dù sao chị cũng không thể ly
hôn, tìm những người khác càng thêm không thể nào, còn không bằng dùng
hết khả năng đi hưởng thụ, ngược lại em thật sự tò mò, người giống như
anh rể vậy, một khi động tình sẽ như thế nào."
Nhuế Tuyết Tình vì đề cao kỹ năng sinh tồn ở địa cầu của mình, trước khi đi làm ở công ty
thì chuẩn bị rất cẩn thận, vẫn còn theo như đề nghị của Tấn Duệ Dương
trong vòng hai tiếng xem xong 《Binh pháp Tôn Tử》, biết một chiêu này của em trai “ngu ngốc” gọi là phép khích tướng, rồi lại không nhịn được suy nghĩ, nếu quỳ liếm người vậy thì không phải là mình sao? Chỉ là cái suy nghĩ này chỉ thoáng qua, nghĩ đến mặc kệ lúc nào Tấn Duệ Dương cũng
cười như không cười, bộ dạng giống như tất cả đều ở trong lòng bàn tay
của anh ta, nên tâm trạng gì cô cũng không có. Nhớ ngày đó kiêu ngạo của cô cũng không kém Tấn Duệ Dương, bởi vì người hành tinh mẹ tôn trọng
lực lượng tuyệt đối, quả đấm của người nào cứng rắn người đó liền định
đoạt, nào biết một lần biến cố, cô lại biến thành sức chiến đấu chống
lại đống cặn bã, quả thật không thể nhẫn nhịn được. Dĩ nhiên Nhuế Tuyết
Tình quen một đến một đi, cũng có chút không thích tác phong làm việc đi một bước coi là ba bước của Tấn Duệ Dương.
Lại không thể nói,
lần nói chuyện hôm nay của Nhuế Thành không hề có tác dụng, mặc dù trong lòng Nhuế Tuyết Tình không đồng ý, đến khi nên đi ngủ, Tấn Duệ Dương
mặt cười khanh khách, cùng ông chủ tự đắc đi tới phòng ngủ cô, rốt cuộc
cô không nói gì, tự nhiên tắm xong, vén chăn lên liền nằm trên giường
ngủ.
Tấn Duệ Dương biết cô mất hứng, cũng không chủ động đến gần
tự tìm mất mặt, dù sao đã thành công từng bước một, về phần những thứ
khác thì từ từ đi cũng không sao. Chờ Tấn Duệ Dương tắm xong ra ngoài,
Nhuế Tuyết Tình đã buồn ngủ, giác quan cô quá nhạy cảm, cho nên đối với
hoàn cảnh giấc ngủ yêu cầu cũng rất cao, không tắt đèn là tuyệt đối
không ngủ được, không muốn Tấn Duệ Dương vào phòng ngủ của cô cũng
nguyên nhân này, vậy mà hôm nay em trai đề tỉnh cô, dù sao "cô" trước
kia yêu Tấn Duệ Dương, yêu cũng không có lý trí đến không nhận người
thân, hiện tại làm tất cả đều có thể miễn cưỡng giải thích thành lạt mềm buộc chặt, hoặc là giận dỗi, hôm nay Tấn Duệ Dương “chủ động cúi thấp
gập thân” như vậy, coi như cô không lập tức chấp nhận, tuyệt đối cũng
không phải hoàn toàn thờ ơ—— một người không thể nào đang êm đẹp mà trở
thành nhanh như vậy được, gần như đã phá vỡ bản tính của cô. Không muốn
bị hoài nghi, Nhuế Tuyết Tình chỉ có thể miễn cưỡng nhịn.
Trong
phòng ngủ tối đen như mực, Tấn Duệ Dương cũng không mở đèn, ngay cả bên
ngoài rèm cửa sổ có ít ánh sáng lác đác, đi tới bên giường. Anh coi như
vô cùng “thân sĩ” rồi, Nhuế Thành đánh giá “tính cách rất cao ngạo” với
anh cũng không sai, một người đàn ông lộ ra kiêu ngạo từ trong xương
cốt, không thừa dịp người khác ngủ làm gì, sau khi anh lên giường kéo
chăn giúp Nhuế Tuyết Tình, liền nằm xuống chuẩn bị ngủ. Chỉ là Tấn Duệ
Dương “thân sĩ” đi nữa, cũng không chịu nổi hai người chung chăn chung
giường —— dù sao cũng vừa mua căn nhà không bao lâu, Nhuế Tuyết Tình lại chưa từng dính “nước mùa xuân”, mặc kệ như thế nào cũng không ngờ trong nhà phải chuẩn bị thêm một cái chăn dự bị, cho nên bây giờ thành lúng
túng như vậy, Tấn Duệ Dương ngủ, cũng cảm giác có chút lạnh, vừa mở mắt, phát hiện hơn phân nửa chăn cũng bị Tấn phu nhân cuốn đi rồi, cô cuốn
chăn không đủ còn coi anh như đệm, Tấn Duệ Dương chỉ đành phải lấy chân
cô ra, rồi kéo chăn lại, chỉ là cũng không lâu lắm Tấn phu nhân lại theo thói quen cũ, nếu như không phải động tác cô gác chân thật sự quá hào
phóng, Tấn Duệ Dương gần như cũng phải hoài nghi rốt cuộc là cô cố ý
phải không, dĩ nhiên cũng thầm than chính mình gấp gáp tìm hành hạ. Như
thế lặp lại ba lượt, rốt cuộc Tấn Duệ Dương không chịu nổi nữa, một tay
ôm người vào trong ngực, vừa bắt đầu Nhuế Tuyết Tình còn cựa quậy người
một cái, sau đó tìm được vị trí thoải mái, hoàn toàn yên tĩnh, mà rốt
cuộc Tấn Duệ Dương cũng ngủ lấy được cảm giác ngủ, lại cảm giác đến trời sáng.
Bình thường Tấn Duệ Dương rất chú ý tập thể dục, bởi vì
làm thêm giờ thành thái độ bình thường, thân thể không tốt thật sự lo
lắng không chịu đựng được, sáng sớm anh đã thức dậy, thận trọng nâng đầu người trong lòng đến trên gối, khi xuống giường quay quay cánh tay tê
cứng, thật ra thì anh nên may mắn gần đây Tấn phu nhân càng ngày càng bị người địa cầu đồng hóa, lại dính vào thói quen xấu - ngủ nướng, nếu
không hiện tại thật sự không phải là cánh tay anh tê cứng đơn giản như
vậy đâu, nói không chừng cánh tay này còn có thể không thuộc về anh cũng nên.
Tấn Duệ Dương đẩy cửa đi ra ngoài, vừa lúc Nhuế Thành cũng đã dậy kinh ngạc nhìn anh: "Anh rể?"
Tấn Duệ Dương cười cười, kịp thời làm động tác chớ lên tiếng, chờ đi vài
bước rời khỏi cửa phòng ngủ, mới nhỏ giọng nói: "Chị em giấc ngủ không
sâu, nhỏ giọng một chút chớ quấy rầy làm cô ấy tỉnh."
Nhuế Thành gật đầu một cái, đi theo Tấn Duệ Dương, cũng nhỏ giọng hỏi: "Anh dậy sớm như thế, là tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
"Ngủ rất ngon, đứng lên rèn luyện một chút, muốn cùng đi không?"
"Anh rể, anh đi trước đi, em còn chưa rửa mặt." Trừ phòng ngủ chính và trong phòng Tấn An Nhiên có phòng vệ sinh, những phòng ngủ khác đều dùng
phòng tắm bên ngoài phòng khách. Tấn Duệ Dương cười nói: "Không vội, vừa đúng lúc anh đi gọi An Nhiên."
"Sớm như vậy, không để cho An Nhiên ngủ tiếp một lát nữa sao?"
"Cũng ngủ đủ rồi, rèn luyện nhiều mới có dáng dấp tốt."
Không biết có phải vì dáng dấp cháu ngoại giống bản thân đến mấy phần hay
không, Nhuế Thành thật lòng yêu thương người cháu mới tiếp xúc không lâu này, dĩ nhiên cũng là Tấn An Nhiên khéo léo chọc người thương, cho nên
không nhịn được nghĩ vì cháu ngoại nhỏ tranh thủ một chút lợi ích, vốn
đang muốn khuyên đôi câu, lại chợt dừng lại, anh nghĩ đến dù sao thân
phận của cháu ngoại nhỏ cũng không giống với đứa bé bình thường, chị cả
yêu cầu cậu bé tự chăm sóc cho mình, bọn họ đều nhìn không được, làm ba
mà anh rể còn không tỏ vẻ gì, chỉ từ điểm này cũng biết thái độ của anh
ấy với An Nhiên là gì, đưa An Nhiên đến chỗ chị cả, có lẽ không hề giống như muốn An Nhiên và mẹ chịu khó bồi dưỡng tình cảm đơn giản như bề
ngoài, chỉ sợ là vì tránh bà cụ trong nhà kia yêu thường An Nhiên quá,
rèn luyện An Nhiên mới là mục đích chính —— Lúc này Nhuế Thành mới nhớ
tới lời chị cả nói tối hôm qua là có ý gì, chắc hẳn chị ấy đã sớm hiểu,
không khỏi ở trong lòng cảm thán một câu ai cũng không dễ dàng, anh rể
lớn cũng không dễ dàng, cả ngày tính toán tỉ mỉ chỉ sợ cũng không thoải
mái, cháu ngoại nhỏ không dễ dàng, nhà càng lớn trách nhiệm cũng càng
lớn, chị cả anh cũng không dễ dàng.
Suy nghĩ liên tục, trên mặt
Nhuế Thành lại cười, gật đầu nói được, "Sau đó cùng đi, tránh khỏi mỗi
lần cũng một mình em, không có ý nghĩa gì."