Biết mình sẽ có khả
năng vào Tấn thị làm việc, không thể nghi ngờ là Nhuế Tuyết Dương hưng
phấn nhất, Tấn thị tuyển người, không phải sinh viên đại học danh tiếng
là không cần, hơn nữa nghe nói sinh viên chưa tốt nghiệp đi vào đều làm
cho người ta cúi đầu khuất phục, bên trong tập hợp các nhân vật đứng đầu của các trường nổi tiếng, có thể nói là tập hợp nhân tài, chỗ cao lớn
như vậy, Nhuế Tuyết Dương luôn chỉ có thể ngước lên nhìn, thỉnh thoảng
cũng có khả năng nằm mơ thấy —— mặc dù luôn biết rõ trước mắt, người cầm lái tập đoàn Tấn thị là anh rể mình, nhưng Nhuế Tuyết Dương rất không
có khái niệm người anh rể kia, dù sao chị cũng đã nhiều năm không về
nhà, càng không cần hy vọng xa vời đối tượng đụng phải ở trên đường là
người anh rể hoàn toàn chưa từng thấy mặt kia, cho nên hiện tại Nhuế
Tuyết Tình chợt nói muốn sắp xếp cô vào Tấn thị làm việc, Nhuế Tuyết
Dương vui mừng không thua gì trúng giải đặc biệt năm trăm vạn.
Chị cô nói có thể đưa cô vào phòng tài vụ, một nơi cao cấp như vậy, coi như đi vào chỉ có thể làm bưng trà rót nước cho người ta cô cũng cam tâm
tình nguyện!
Nhuế Tuyết Dương vốn là người nhanh nhẹn, vui mừng
là vui mừng, cũng không nhăn nhó, hơn nữa Nhuế Tuyết Tình mạnh mẽ vang
dội, rất nhanh Nhuế Tuyết Dương làm xong thủ tục xin nghỉ ở đơn vị cũ,
nghe nói cô muốn vào công ty Tấn thị, ông chủ đơn vị cũ cũng sảng khoái
không bình thường, trực tiếp cho Nhuế Tuyết Dương đi, vốn là Nhuế Tuyết
Dương tính toán không cần tiền lương, ông chủ cũng chủ động nói sẽ để
phòng tài vụ gửi vào trong thẻ cho cô. Ngày hôm sau, Nhuế Tuyết Dương
liền đi theo Nhuế Tuyết Tình đi Tấn thị báo cáo.
Mặc dù lần đầu
tiên Nhuế Tuyết Dương tới công ty, đều rất xa lạ với tất cả ở nơi này,
các đồng nghiệp cũng không xa lạ, cúi chào với cô, trên dưới ở công ty
Nhuế Tuyết Tình có chút danh tiếng nhất định, lần trước khi Nhuế Tuyết
Tình đã tạo nên cảm giác tồn tại, trên dưới công ty đều đang suy đoán có phải Tấn tổng tiến vào “mùa xuân thứ hai” với bà xã hay không, Tấn tổng lại không hề có điềm báo trước tuyên bố chỗ trống chức quản lý nhân sự
sau này do bà xã anh đảm nhiệm, hơn nữa còn đưa một trong những tướng
đắc lực nhất bên người mình là thư ký Tố làm trợ lý cho bà xã, vì vậy
không nghi ngờ chút nào thật sự như mọi người suy đoán.
Nhuế
Tuyết Tình thân là bà xã của Tấn Duệ Dương, chỉ đảm nhiệm một chuyện
quản lý, người của công ty ngược lại không nói gì, Tấn Duệ Dương đưa thư ký tốt nhất của mình cho Nhuế Tuyết Tình, cũng làm cho mọi người thấy
BOSS chăm sóc bà xã, hiện tại quan mới nhậm chức, lập tức sắp xếp người
nhà mình vào công ty —— mặc dù không nói rõ, nhưng mà tên của Nhuế Tuyết Dương cũng đã đủ làm cho người ta mơ tưởng viễn vong, hơn nữa hiện tại
phòng tài vụ không thiếu người, chợt tăng thêm một nhân viên mới ngay cả phỏng vấn cũng không cần, đến cùng là có chuyện gì xảy ra cũng không
biết, thế nhưng quản lý nhân sự mới nhậm chức cậy quyền thiên vị, BOSS
cũng không nói gì, thoạt nhìn là thái độ cam chịu, người phía dưới càng
thêm không phản đối.
Vì vậy Nhuế Tuyết
Dương ở phòng tài vụ vô cùng được nhiệt liệt hoan nghênh, các đồng
nghiệp nhiệt tình hữu nghị, chẳng những không cần cô làm việc, hơn nữa
còn cướp giúp cô làm việc, một chút Nhuế Tuyết Dương cũng không cho rằng những “cổ cồn trắng”* tinh anh này kêu ngạo, thái độ thân thiện quả
thật làm cô được sủng ái mà lo sợ.
(*"Cổ cồn trắng" là một thuật
ngữ tiếng Anh (White-collar worker) để ngụ ý những nhân viên trí thức,
thường làm việc trong văn phòng và mặc áo trắng với bộ vest (Suit), khác với "cổ cồn xanh" (Blue-collar worker) thường ngụ ý công nhân lao động
chân tay.)
Trong khoảng thời gian này Nhuế Thành rất bận, các
loại bảo vệ luận văn cho tốt nghiệp, còn phải phiền não tìm việc, sau
khi trôi qua nửa tháng bể đầu sứt trán, rốt cuộc có thời gian nghỉ ngơi, dừng lại một chút thì gọi điện thoại cho ba mẹ, vừa nghe đến ba mẹ anh
nói chuyện kia, Nhuế Thành lại bắt đầu nhức đầu, mới nửa tháng không
gặp, tại sao người chị không đáng tin cậy của anh đã bay lên cao?
Nhuế Thành lại vội vàng gọi điện thoại cho Nhuế Tuyết Tình, nhưng giống như
Nhuế Tuyết Tình đang họp, không tiện nhiều lời, Nhuế Thành liền nói:
"Như vậy đi, chị, buổi tối em đi nhà chị."
"Được." Trước sau như
một Nhuế Tuyết Tình vẫn tiếc chữ như vàng, chuyện này Nhuế Thành đã
thành thói quen, suy nghĩ một chút lại nói: "Buổi chiều em cũng không có chuyện gì, nếu không chúng ta đi đón An Nhiên tan học, được chứ?"
"Tùy em."
Vì vậy Nhuế Thành cúp điện thoại rất vui vẻ đi mua quà tặng cho Tấn An
Nhiên, thời gian trước anh bán một bộ lập trình, kiếm một chút, mấy ngày nay mới nhận được tiền, hiện tại cũng coi là nửa nhà giàu, mặc dù mua
không nổi cái gì mà bản số lượng có hạn, nhưng ít ra cũng có thể có được bản lĩnh, đều là bé trai vẫn tương đối có tiếng nói chung, cũng có thể
là cháu ngoại giống như cậu, quả nhiên Tấn An Nhiên rất thích món đồ
chơi Nhuế Thành đưa, dọc theo đường đi luôn ôm vào trong ngực không
buông tay.
Tài xế đưa hai người đến dưới lầu khu nhà, liền lái xe đi, anh ta còn phải trở về báo cáo cho bà Tấn, Nhuế Thành lôi kéo Tấn
An Nhiên vào phòng. Vừa vào nhà, Nhuế Thành đã cảm giác có chút biến
hóa, căn nhà này ban đầu là anh và chị anh chọn lựa sắp xếp, rất nhiều
thứ anh rất rõ ràng, lúc này mới nửa tháng không tới đây, lại sắm thêm
rất nhiều thứ, vốn căn nhà có vẻ trống trải, cũng biến thành phong phú
—— nhưng mà, nhất định chị anh lười quản cái này. Nhuế Thành thoáng nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy một đôi dép đàn ông xa lạ, còn có bên cạnh
trên kệ giày cũng nhiều thêm đôi giày da nam, vì vậy gọi Tấn An Nhiên
lại: "An Nhiên, gần đây ba cháu đều ở đây sao?"
Tấn An Nhiên gật đầu, rốt cuộc lưu luyến để món đồ chơi xuống, sau đó lấy
sách bài tập từ trong cặp sách ra, tự giác cũng không giống đứa bé, thấy thế, Nhuế Thành đi tới xoa đầu cậu: "Ngày mai là chủ nhật, không cần
học, có rất nhiều thời gian làm bài tập, bây giờ có thể xem phim hoạt
hình trước một chút."
Tấn An Nhiên lắc đầu nói: "Ngày mai phải đi chỗ bà nội."
Nhuế Thành dừng lại, lúc này mới nhớ tới bà Tấn đã trở về nước, suy nghĩ một chút hỏi "Bình thường chủ nhật cũng phải đi chỗ bà nội sao? Là chính
cháu tự đi hay ba mẹ đi với cháu?"
"Cháu tự đi."
"Hai ngày đều ở nhà bà nội sao?"
Tấn An Nhiên gật đầu nhỏ một cái, mở bài tập ra, Nhuế Thành cũng không hỏi
nhiều, cũng không tiếp tục ngồi ở bên cạnh quấy rầy Tấn An Nhiên làm bài tập, mà đứng dậy đi tới phòng bếp, nhìn một chút trong tủ lạnh xem có
nguyên liệu gì nấu ăn hay không, thuận tiện làm một chút đồ ăn cho cháu.
Trong tủ lạnh chất đầy nguyên liệu nấu ăn mới, Nhuế Thành thuận tiện làm bữa
cơm tối luôn, khi Tấn An Nhiên cầm cánh gà nướng mật gặm trông rất vui
vẻ, đám người Nhuế Tuyết Tình cũng trở lại rồi, mở cửa ngửi thấy được
mùi thơm cánh gà nồng đậm, cũng không có thời gian hàn huyên mấy câu với em trai đã lâu không gặp, Nhuế Tuyết Tình đã rất tự giác vào phòng bếp, Nhuế Tuyết Dương theo sát phía sau, ngược lại Tấn Duệ Dương chào hỏi
Nhuế Thành: "Em qua đây, nhưng không nghe thấy chị em nói, nếu không hôm nay phải đi bên ngoài ăn."
"Không cần khách khí, em cũng không
phải là người ngoài." Nhuế Thành cười cười, chỉ chỉ phòng bếp. "Cánh gà
em đều làm xong rồi, không thể cho An Nhiên ăn quá nhiều, còn dư rất
nhiều, anh rể cũng đi nếm thử một chút đi, còn có cơm tối đấy."
Đương nhiên Tấn Duệ Dương hết sức rõ ràng ý tứ của
Nhuế Thành, thật ra thì hoàn toàn không cần Nhuế Thành nhắc nhở. Quét
phòng bếp một cái, Tấn Duệ Dương cười cười với Nhuế Thành, rồi cũng vào
phòng bếp, vừa nhìn thấy anh đi vào, Nhuế Tuyết Dương lên tiếng chào
hỏi: "Anh rể, anh cũng ăn đi." Nói xong cũng một tay cầm một cánh gà rất tự giác đi ra ngoài.
Tấn Duệ Dương đi tới bên cạnh Nhuế Tuyết Tình, nói: "Ăn cánh gà ít một chút, còn có cơm tối đấy."
Nhuế Tuyết Tình nghe được âm thanh gật đầu theo bản năng, ngay cả mắt cũng
không nhìn, vừa nhìn cũng biết là đối phó, Tấn Duệ Dương cũng không để
ý, vươn tay khoác lên trên vai Nhuế Tuyết Tình, Nhuế Tuyết Tình dừng
động tác trên tay một chút, lúc này mới ngẩng đầu lên liếc anh một cái,
sử dụng ánh mắt hỏi thăm, Tấn Duệ Dương cười nói: "Khó có lúc Tiểu Thành tới đây một chuyến rồi còn nấu cơm cho mọi người, em nhất định phải ăn
cơm, nếu không cậu ấy sẽ đau lòng."
Động một chút là đau lòng rồi tan nát cõi lòng gì đó, người địa cầu quả nhiên yếu ớt! Nghĩ như vậy,
ngược lại Nhuế Tuyết Tình liếc Tấn Duệ Dương một cái, ném xương ăn xong
vào trong thùng rác, rút giấy lau miệng ra, thuận tiện lau sạch dầu mỡ
trên tay rồi lại rửa nước sạch một chút, trở lại phòng ăn ngồi ở trên
bàn ăn, toàn bộ quá trình ngay một ánh nhìn cũng không cho Tấn Duệ Dương bên cạnh, Tấn Duệ Dương cũng không để ý, đi theo cô trở lại phòng ăn,
ngồi xuống chỗ bên cạnh Nhuế Tuyết Tình.
Hai người kia đều lên bàn, những người khác không cần gọi, cũng leo lên ngồi rồi.
Gần đây Tấn Duệ Dương tùy ý không ít, lại cũng có thể có chung đề tài với
Nhuế Thành, sau khi hàn huyên mấy câu, anh hỏi Nhuế Thành: "Chủ nhật
không có việc gì thì ở lại chỗ này luôn?"
Tôi vốn không có ý định đi buổi tối, Nhuế Thành lặng lẽ nói trong lòng, gật đầu, Nhuế Tuyết
Tình nghe vậy ngẩng đầu liếc anh một cái: "Không có phòng trống, em ngủ
với ai?"
"Không có phòng trống? Không phải có bốn phòng ngủ sao?"
"Đúng vậy." Nhuế Tuyết Tình đương nhiên đáp.
Nhuế Thành nhìn Nhuế Tuyết Dương, Nhuế Tuyết Dương lặng lẽ gật đầu, quả thật không sai. Nhuế Thành suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì chị và anh rể
ngủ chung một phòng, chị biết em không thích ngủ chung với ai mà."
Nhuế Tuyết Tình cau mày, ánh mắt quét về phía Nhuế Thành bên này, rồi nhìn
về phía Nhuế Tuyết Dương ngồi bên cạnh Nhuế Thành, không đợi tầm mắt của cô quay về, lắc đầu lập tức: "Chị biết em cũng vậy mà không ngủ chung
với người khác được, chị!"
Có thể là tâm trạng Nhuế Tuyết Tình
tốt, chưa từng làm khó em trai em gái của cô, trực tiếp nói với Tấn An
Nhiên: "Hôm nay với con ngủ với ba."
“Như vậy không tốt lắm đâu,
Tuyết Tình, không phải em muốn Tấn An Nhiên có tích cách độc lập sao?”
Tấn Duệ Dương vẫn luôn không phát biểu ý kiến lên tiếng, lúc nói chuyện
cũng nhìn Tấn An Nhiên một cái, kết quả Tấn An Nhiên chỉ không có biểu
cảm gì nhìn anh, giống y khuôn đúc với mẹ cậu, Tấn Duệ Dương chợt có
chút hối hận, để con trai và mẹ cậu gần nhau không biết là đúng hay sai, hiện tại con trai cũng là “tiểu chính thái” mặt than rồi, còn có thể
trị được sao!
"Đúng vậy, chị, chị không thể lật ngược lời mà mình đã nói được, nếu không sau này sẽ không có chút uy tín nào." Không đợi
Nhuế Tuyết Tình nói chuyện, Nhuế Tuyết Dương lập tức rất hợp với chính
nghĩa và lợi ích chung nói một câu, gần đây cô và chị gần như sớm chiều ở cùng nhau, đã từ từ nhận được dáng vẻ đúng đắn của việc trao đổi với
chị gái rồi.
Nghe vậy, quả nhiên Nhuế Tuyết Tình dừng một chút,
không lập tức lên tiếng, sau đó Nhuế Thành lại không chút để ý nói: "Hơn nữa, chị và anh rể đã tốt lại rồi, lại chia phòng ngủ thì giống vợ
chồng gì chứ? Vợ chồng không ở cùng nhau, không có chút khoa học nào."
Đến phiên Nhuế Tuyết Tình bắt đầu cau mày, thật sự rất không khoa học sao?
Có phải người địa cầu phát hiện ra cái gì không, vậy cô phải làm sao
đây? Trong chớp mắt này, thậm chí Nhuế Tuyết Tình suy nghĩ dựa vào năng
lực của cô bây giờ có thể hủy diệt địa cầu này không, kết quả không thể
nghi ngờ, cho nên cô quyết định —— cũng không cần nhiều lời.