Từ sáng sớm đến chạng vạng tối,ngày qua ngày, hồ ly đứng trong rừng giữa sườn Thanh Long Sơn, trải qua từng ngày một. Đôi
khi nó ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy thời gian trôi qua nhanh chóng,
những đám mây trắng giống nhau cứ bay từ đầu núi này sang đầu núi kia,
mặt trời và mặt trăng lên xuống, gió thổi qua rừng núi, bóng cây dao
động.
Khi có người thì nó trốn đi, lúc không có người nó lại trở vê bên
chân Trấn Yêu trụ,có chút ngơ ngẩn mà nằm đó, thường xuyên nhìn về mảnh
phế tích trên núi, sau đó lại nằm suy nghĩ.
Thẩm Thạch đã đi thật lâu, nhưng hồ ly cũng không biết thời gian này
nên làm như thế nào, nó chỉ trầm mặc chờ đợi, sau đó một thời gian con
hồ ly này bỗng giật mình, nguyên lai mình đã không còn thói quen sinh
sống độc lai độc vãng, tự do tự tại, nó đã quen ở cùng một chỗ với một
nam tử gọi là Thẩm Thạch lưu lạc thiên nhai.
Không có Thẩm Thạch, hồ ly có cảm giác mình bị mất phương hướng,
không biết nên rời đi nơi nào, chỉ dựa vào bản năng để sống sót sau đó ở đây kiên nhẫn đợi Thẩm Thạch xuất hiện.
Cuộc sống như vậy từng ngày trôi qua, có đôi khi hồ ly nghĩ, hắn đến cùng lúc nào mới trở lại đây?
Trong khoảng thời gian rất dài, vấn đề này cũng không có câu trả lời, sau đó hồ ly cũng dần dần chết lặng, nhưng vẫn kiên nhẫn ở trong mảnh
núi rừng này chờ đợi.
Thẳng đến một ngày, vào giữa trưa nắng, khi hồ ly đang lười biếng nằm ở Trấn Yêu tháp, híp mắt buồn ngủ hoặc có thể đã ngủ rồi, đột nhiên một thân ảnh như quỷ mị từ hư vô nhảy ra, thoáng cái vọt đến phụ cận, sau
đó ném vật trên tay đi, một sợi dây thừng đã tròng lên cổ hồ ly.
Hồ ly kinh hãi nhảy lên, liền phát hiện đó là một thợ săn, hơn nữa
còn là tán tu có nghề, hiển nhiên là người chuyên môn bắt linh thú, yêu
thú. Sợi dây thừng do thợ săn ném ra cũng là đồ đặc chế, khi tròng vào
cổ hồ ly liền lập tức khóa lại, căn bản không cách nào giãy giụa, mặc
cho hồ ly giãy thế nào cũng không tránh được, chỉ có thể nhìn thợ săn
nhe răng cười lấy dây buộc chặt day thừng, sau đó dùng lực kéo hồ ly
trên mặt đất, giày vò nó mấy lần cho đến khi kiệt sức rồi mới rút ra
lưỡi dao sắc bén phóng về phía hồ ly.
Hồ ly đã thông linh tính, trong mắt không khỏi lộ ra thần sắc sợ hãi, nằm sấp dưới mặt đất ô ô mà kêu, dường như nửa cầu cứu nữa cầu xin loại người đáng sợ này tha mạng. Chẳng qua nó lại nhận được câu nói như vậy:
“Một thân Bạch hồ da lông thật tốt, đợi khi đem vào nội thành có thể đổi lấy không ít linh tinh a”
Hồ ly trong mắt lộ ra ý tuyệt vọng, đã dùng hết khí lực toàn thân vật lộn một phen, nhưng vần không dùng được, cuối cùng cũng chỉ có thể thở
hổn hển nhìn lưỡi đao chậm rãi ép tới cổ họng mình.
Sau một khắc, nó liền cảm thấy cổ mát lạnh, cây đao kia đã chạm vào bên ngoài da thịt nó.
&&&
Hồ ly tuyệt vọng chuẩn bị nhắm mắt lại, cùng đợi tử vong kéo đến,
nhưng vừa lúc đó, bỗng nhiên nó cảm giác đỉnh đầu của mình hơ tối, ngay
sau đó một bóng ma bao phủ đến.
Dường như bầu trời bị che khuất, che cả hồ ly, cũng che cả tán tu nhân tộc thợ săn kia.
Hồ ly cùng thợ săn đồng thời ngẩng đầu nhìn, ngay lập tức sợ choáng
váng, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện con cự long màu đen cực lớn,
thân thể nó dường như vô biên vô hạn, chặn tất cả ánh sáng phía chân
trời, như ác ma hàng lâm, đem hắc ám đến toàn bộ thế giới.
Người thợ săn sợ tới mức toàn thân phát run, quát to một tiếng quay
người bỏ chạy, nhưng mới lao ra vài chục trượng, bỗng nghe được tiếng
long ngâm trên không trung, một cỗ hỏa diễm kinh khủng lập tức phun ra,
người thợ săn ngay tại sát na này lập tức biến mất trên đời.
Hoàn toàn triệt để mà biến mất!
Hồ ly ngốc tại chỗ, cả chạy trốn cũng quên, toàn thân không ngừng
phát run, khí tức đáng sợ nọ từ không trung truyền đến, mang theo uy
nghiêm của long tộc cổ xưa, khiến một dã thú nhỏ yếu như nó hoàn toàn
không cách nào ngăn cản, chỉ có thể ngốc đứng tại chỗ bị vô biên sợ hãi
bao phủ.
Mà cái đầu rồng thật lớn ở giữa không trung kia vậy mà lại tiếp cận,
lúc con rồng đáng sợ một mực ngả vào trước mặt nó, hồ ly đáng thương
cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, hét lên một tiếng, sau đó tứ chi co
lại, ngất đi.
&&&
Khi hồ ly lại lần nữa thong dong... tỉnh lại, phát hiện mình rõ ràng
cũng không trở thành thức ăn của hắc long đáng sợ kia, hơn nữa rõ ràng
còn nằm dưới chân Trấn Yêu trụ trên chân núi lúc trước. Hồ ly thoáng
nhảy dựng lên, tựa hồ vẫn không thể tin tưởng vận khí tốt của mình, hầu
như không thể tin được nhìn về bốn phía.
Hắc long đáng sợ đột nhiên xuất hiện đã biến mất không thấy, hồ ly
không biết vì cái gì mà hắc long đáng sợ kia lại không ăn mình, có lẽ
thịt hồ ly không thể ăn? Hay hoặc giả là hắc long này quá khổng lồ còn
mình quá nhỏ, không đủ nhét kẽ răng.
Nói ngắn lại, cái này đương nhiên là 1 đại hảo sự, hồ ly vui sướng
nhảy dựng lên, sau đó kẹp lấy đuôi chạy về phía rừng. Sống sót sau tai
nạn, quả nhiên là may mắn muôn phần.
Chẳng qua là nó vừa vặn chạy ra một bước, bỗng nhiên lại nghe trên
đầu truyền đến một tiếng vang không lớn, nhưng tuyệt đối là tiếng gầm
kinh tâm động phách, thanh âm không quá mức mạnh mẽ uy nghiêm, không
đáng sợ như tiếng của hắc long, long uy bài sơn đảo hải làm người ta hít thở không thông, nhưng âm điệu hầu như hoàn toàn giống với tiếng long
ngâm lúc trước, làm cho chân hồ ly lập tức mềm nhũn, trực tiếp nằm rạp
trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
Con hắc long kia, chẵng lẽ vẫn còn ở nơi này?
Hồ ly nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn lại, sau một lát, nó bỗng nhiên
ngẩn ngơ, thân hình bàng đại khí thế (thân hình to bự - nghe mất uy
phong quá :D) uy nghiêm của hắc long đã không còn thấy, ngược lại cách
đó không xa, trên đỉnh Trấn Yêu thụ, chẳng biết lúc nào có một con hắc
trư đang nằm sấp ở đó.
Một con heo màu đen!
Chứng kiến hồ ly phía dưới tỉnh lại, hắc trư có chút tức giận mà hừ
hừ, sau đó vênh váo tự đắc mà đứng lên trên Trấn Yêu trụ, cao cao tại
thượng liếc mắt nhìn xuống hồ ly, một lát sau, đột nhiên thả người nhảy
lên, trực tiếp nhảy xuống tới.
Hồ ly lại càng hoảng sợ, theo bản năng co rụt lại về phía sau, chỉ
nghe phịch một tiếng, hắc trư đã như hòn đá nặng rơi xuống cách người nó không xa, trực tiếp tạo ra một cái hố nhỏ trên mặt đất. Hắc trư chỉ hơi dao động thân thể, bộ dạng tựa hồ không thèm để ý chút nào, chỉ lắc đầu một cái, liền đi về phía hồ ly.
Hồ ly đột nhiên cảm giác có chút quen mắt, nó cảm thấy giống như đã từng quen biết hắc trư này, giống như đã gặp ở nơi nào đó.
Hồ ly không biết là, cùng thời khắc đó, tại chỗ sâu vô tận trong thế
giới hắc ám thần bí, Thẩm Thạch trong lúc đó cũng có cảm giác kỳ quái
giống vậy.
Cảm giác đã từng quen biết này rút cuộc là cái gì, hồ ly nhìn chằm
chằm vào hắc trư bắt đầu vắt hết óc mà nghĩ lấy, đến nỗi có chút ngẩn
người có dáng ngốc nghếch. Hắc trư kia đi đến trước mặt nó, trừng liếc
hồ ly, lập tức phát hiện con hồ ly này vẫn vụng về như trước, ngơ ngác
không nói tiếng nào, lập tức có chút căm tức.
“hống hống hống....” (???)
Hắc trư hùng hùng hổ hổ phun ra mấy âm thanh, sau đó nhấc lên móng
heo, “đông” một tiếng nện lên đầu hồ ly, lập tức nghe phịch một tiếng,
cả thân thể hồ ly liền bay ra ngoài, phù phù một tiếng chổng vó, ngã vào bụi cỏ bên đường núi.
Sau đó, hồ ly chấn động toàn thân, như đột nhiên bị đánh tỉnh, nhảy
dựng lên nhìn tên hắc trư vênh váo tự đắc, lập tức tỉnh ngộ, ngay sau đó cái đuôi hồ ly điên cuồng dao động, trong miệng gọi ai ai không ngừng,
nhanh như chớp lẻn đến bên người hắc trư, trơ mặt không chút tiết tháo
mà liên tục cọ cọ lên người hắc trư, thoạt nhìn thân mật vô cùng, tựa hồ liều mạng vuốt mông ngựa.