Ánh sáng trắng chói lọi ẩn mình trong bóng tối chợt được phóng thích, quang mang từ thanh trường kiếm cổ xưa bắn ra bốn
phía lập tức bức lui Hắc Ám xung quanh; giống như mặt trời xuất hiện
giữa đêm đen phát ra vô vàn ánh sáng rực rỡ vô cùng đẹp mắt.
Hắc Ám lảo đảo rút lui, Thẩm Thạch hai tay cầm kiếm đứng trên thềm
đá, chỉ thấy một màu trắng xóa vây lấy hắn, thế gian hy hữu nhưng vẫn
chưa chịu trở lại bình thường, ngược lại còn không ngừng bành trướng.
Đột nhiên như có tiếng gào thét không rõ ràng, ngàn vạn tia sáng cùng
nhau hội tụ thành một cột sáng chói lọi ầm ầm bắn nhanh về phía trước.
Như là tia chớp xé toạc đêm đen, mảnh hắc ám nơi đây đã bị cột sáng
điên cuồng xé tan thành hai nửa. Cột sáng kia bắn ra xa hơn trăm trượng, những nơi đi qua hắc ám phải tan ra nhường đường. Như một quân vương
lạnh lùng cao ngạo cúi xuống nhìn những con dân của mình nhỏ nhoi như
con sâu cái kiến.
Một lát sau, cột sáng chậm rãi rút ngắn về dáng vẻ bình thường. Thẩm
Thạch cũng nhân cơ hội mượn ánh sáng cổ kiếm để quan sát tình hình xung
quanh.
Sau đó hắn liền giật mình.
Té ra là chẳng biết từ lúc nào hắn đã vọt tới cuối thềm đá xoắn ốc.
Chỗ hắn đứng hiện tại chính là cuối tầng một. Xuống bước nữa chính là
đất bằng. Hơn nữa khi quang mang cổ kiếm rọi xuống giúp Thẩm Thạch phóng tầm mắt có thể thấy được đây là một mảnh đất bằng thật rộng lớn, nhìn
không thấy giới hạn chứ đừng nói chi là có vách động.
Trong lúc bạch sắc quang mang đang từ từ thu lại cũng phần nào giúp
cho cặp mắt Thẩm Thạch dần thích ứng với cái thế giới dưới lòng đất này. Hắn vô cùng kinh ngạc, chỗ sâu nhất dưới huyệt động vô cùng rộng lớn
thì không nói, đàng này cũng không phải là hoàn toàn u tối. Bên trong
thổ nhưỡng cùng nham thạch có một loại gì đó phát ra ánh sáng âm u thập
phần kỳ dị. Ngoài ra nơi đây cũng không hẳn là một thế giới hoàn toàn
hoang vu tĩnh mịch.
Cái thông đạo hình xoắn ốc kia chứa đựng tràn đầy lực lượng quỷ dị,
dường như là có thể bóp chết hết thảy mọi sinh linh bước qua. Thế nhưng ở cái lối đi sâu trong lòng đất này vậy mà không phải là nặng trĩu tử
khí, nơi đây rõ ràng còn có sinh linh tồn tại.
Thẩm Thạch thấy được mặt đất có ít đá đóng rêu qua một ít ánh sáng
còn sót lại. Thậm chí hắn còn thấy được một số loài động vật kỳ dị thỉnh thoảng bò qua trước mặt. Đại đa số là có cơ thể thật nhỏ, có loại toàn
thân trong suốt trắng tinh, nhìn giống như là một loài rủa nhỏ biến dị.
Trước mặt còn có gió thoang thoảng , trong không khí cũng không khô
ráo. Thẩm Thạch thậm chí có thể cảm nhận được một chút mùi ẩm ướt. Có
gió, có nước, có thực vật, lại còn có những loài động vật kỳ quái này,
hiển nhiên tình cảnh trước mắt so với Hoàng Tuyền địa phủ thực sự chênh
lệch quá xa. Khi một người đi vào lòng đất quá sâu, vô luận là ai thì
cũng không tránh khỏi liên tưởng đến cái địa phương quỷ dị chỉ có trong
truyền thuyết kia.
Quang mang bên trên Lục Tiên cổ kiếm đã thu hồi hoàn toàn, đại bộ
phận là rút về trên thân cổ kiếm, còn lại một số ít vẫn bao bọc Thẩm
Thạch vào trong kiên quyết thủ vệ cho hắn.
Thẩm Thạch lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, phóng chân bước xuống thềm đá tầng cuối cùng này.
Tại một khắc này hắn chợt nhớ tới một tỉnh cảnh của vạn năm trước lúc mà Nguyên Vấn Thiên cùng Hoàng Minh đồng thời tiến vào cái huyệt động
này, Hoàng Minh bị lực lượng thần bí bên trong lối đi kia ăn mòn huyết
nhục, thế nhưng Nguyên Vấn Thiên vẫn suôn sẻ một đường đi xuống.
Như vậy vị Thánh Hiền chi Vương của Nhân Tộc kia cũng đã bước tới
đoạn cuối này hay không? Có phải cũng đã từng đặt chân lên chỗ này, thậm chí là còn đi được xa hơn.
&&&&
Bước chân đạp trên nền hang sâu tối tăm tiếp nhận từng hồi cảm giác
cực kỳ kiên cố truyền đến từ mặt đất. Thời điểm hắn rởi bỏ cái thềm đá
để bước chân lên nền đất, Thẩm Thạch chợt phát hiện tầng ánh sáng trắng
vốn vây quanh hắn cũng dao động rồi nhẹ nhàng rút vào trong cổ kiếm,
nhanh chóng biến mất chẳng thấy đâu.
Lục Tiên cổ kiếm lại lần nữa quay về trạng thái ngủ say. Trông như
một cây côn bằng đá mà lại nắm giữ một lực lượng Thượng Cổ thần bí quá
kinh hãi. Thế nhưng Thẩm Thạch cũng không dám thu hồi chuôi cổ kiếm này. Bên trong cái thế giới xa lạ này, hắn vẫn phải nắm thật chặt chuôi tiên kiếm tiến về phía trước.
Thế giới dưới lòng đất ánh sáng âm u, không tính là đặc biệt sáng
ngời nhưng cũng đủ để soi rọi cảnh quang xung quanh. Thế nên Thẩm Thạch
không sử dụng Hỏa cầu thuật, mà cứ thế hướng tiền phương bước tới. Trong lòng hắn nổi lên vài nghi hoặc khó có thể cởi bỏ, Hoàng Minh rốt cục đã đi đâu, cường địch thần bí đột nhiên xuất hiện rồi lại thất tung đi
phương nào? Nếu như bọn họ đều xông qua cái thông đạo xoắn ốc đầy chết
chóc kia để đến thế giới bên dưới thì ngay đây lại không hề có dấu vết
gì.
Thẩm Thạch nhìn qua bốn phía phụ cận chỉ thấy một mảnh đất Nguyên
Thủy, thô ráp, hiển nhiên không có dấu vết phá hoại nào. Mà thế giới
trước mắt không thể nói là có thông đạo, tất cả đất đai hầu như đều là
giống nhau như đúc, im ắng trải dài tới phía trước, không biết nơi đâu
là tận cùng, cũng không thấy một bóng người.
Thẩm Thạch cũng không biết nên đi hướng nào. Bên trong một khu vực
khổng lồ như thế muốn tìm một người sống tựa hồ như mò kim đáy bể.
Hắn mù tịt bốn hướng lại chẳng có bất kỳ chỉ dẫn nào. Tât cả mọi
hướng đều giống nhau như đúc. Hắn chưa bao giờ nghĩ qua lòng đất sẽ có
dạng thế này, trong lúc nhất thời do dự không biết nên đi về đâu. Hắn
cẩn thận suy nghĩ một chút sau đó nhớ tới Lục Tiên cổ kiếm trong tay,
nhẹ nhàng khua tay hai cái nhưng cổ kiếm cũng chẳng có chút phản ứng
nào.
Mà ngoại trừ cổ kiếm ra thì trên người Thẩm thạch chẳng còn đồ vật
nào có liên quan tới cái thế giới dưới lòng đất này. Hắn nhíu mày suy tư rồi lập tức thử rót một ít linh lực vào cổ kiếm.
Trong quá khứ hắn đã từng quán chú lên thanh Lục Tiên cổ kiếm nhưng
tất cả đều là tốn công vô ích. Thế nhưng có lẽ là ở cái nơi thần bí dưới lòng đất này thì đồ vật cũng sẽ không giống nhau, lúc này Lục Tiên cổ
kiếm có chút ít phản ứng. Theo linh lực hắn rót vào liền xuất hiện một
luồng bạch quang nổi lên trên thân kiếm.
Thẩm Thạch liền trở nên vui vẻ, ánh mắt tập trung lực chú ý lên thân
kiếm bạch quang nhưng chỉ thấy tia sáng không vọt tới hộ vệ xung quanh
thân thể hắn như lúc trước mà lúc này phô ra một màn sáng hoàn toàn
khác. Trông như một đoàn hỏa diễm màu trắng im lặng thiêu đốt.
Chẳng qua là giây lát sau, đột nhiên đoàn bạch sắc mạnh mẽ nghiêng sang hướng khác, giống như cánh tay đột nhiên chỉ hướng.
Khóe miệng Thẩm Thạch xẹt qua một nét cười lập tức quay người nhìn về bên đó. Ánh sáng âm u mờ nhạt, phía trước tựa hồ cũng là vô biên vô
hạn. Nhưng lúc này đây lại chẳng đáng sợ tí nào.
Hắn nắm chặt trường kiếm trong tay bước nhanh tới trước.
Không có đường, chỉ dựa vào đôi chân.
Chẳng qua nơi này là một phiến rộng lớn còn hơn sự tưởng tượng của
hắn nhiều. Hắn rời đi theo phương này đã thật lâu nhưng vẫn không có
phát hiện chút gì khác thường, nếu không phải lâu lâu hắn lại rót linh
lực vào chuôi cổ kiếm để xác định phương hướng thì chỉ sợ hắn đã có cảm
giác lạc đường.
Thế nên một hồi dài dòng buồn chán. Không biết lộ trình đã qua tiêu
tốn hết bao nhiêu thời gian nhưng thoạt nhìn tựa như gần muốn rối loạn,
vài ngày, mấy tháng hay là vài năm? Mãi đến một ngày hắn chợt nhìn thấy
trên mặt đất phía trước đột nhiên xuất hiện một cỗ hài cốt cực lớn.
Thân thể hắn khựng lại, nhìn qua bộ hài cốt có vài phần quen mắt, giống như là đã từng gặp ở nơi nào đó.