"Rời giường, rời
giường, con heo lười rời giường." Tiếng chuông quen thuộc ở bên tai
Tuyết Nhi vang lên, mỗi ngày đúng 5 giờ 30 phút báo thức, bởi vì cách
công ty rất xa, cho nên Tuyết Nhi không thể không sớm rời giường để
chuẩn bị, mơ mơ màng màng tắt đồng hồ báo thức, cảm thấy vẫn còn buồn
ngủ, nhìn thân thể mình trần trụi, dấu ấn ô mai đầy trên ngực kia, trí
nhớ tối hôm qua như sóng thần kéo tới, giống như anh Thần rất tức giận
chất vấn hỏi chuyện mình muốn chuyển đi, sau đó... Sau đó... . Chẳng lẽ
mình cứ như vậy trở thành người của anh Thần sao? Nhưng nghe nói hạ thân sẽ đau đớn phải không, vì sao mình không có cảm giác gì, đúng rồi, cuối cùng anh Thần dường như đã ngừng lại, một màn kia như phim điện ảnh
chiếu lại, Âu Dương Thần xa lạ như thế, làm cho Tuyết Nhi rất sợ hãi,
người luôn đối xử với mình đầy dịu dàng che chở đột nhiên dùng sức mạnh
với mình, cho dù ai cũng không thể tiếp nhận được. Nhất định anh Thần có nguyên nhân, có thể do uống rượu, hoặc mình không báo trước chuyện này
với anh cho nên anh mới tức giận.
Quên đi, quên đi, không nghĩ
nữa, dù sao hôm nay là chủ nhật, còn sớm, ngủ thêm một lát nữa, nhưng
nằm sấp xuống được vài phút trái lo phải nghĩ vẫn không ngủ được, dứt
khoát đứng lên đi rửa mặt, xuống dưới lầu làm bữa sáng, cô không muốn
suy nghĩ chuyện Âu Dương Thần thất lễ, coi như anh say rượu loạn tính
đi, trên thực tế Âu Dương Thần cũng không uống rượu, chỉ là Tuyết Nhi
không muốn đi tra cứu cái này, hoặc là trốn tránh đi.
Tuyết Nhi
vừa mở cửa phòng đã thấy Âu Dương Thần cũng từ phòng ngủ đi ra, Âu Dương Thần một đêm không ngủ đang muốn ra ngoài chạy bộ, sau đó trở về làm
bữa sáng cho Tuyết Nhi, không nghĩ tới Tuyết Nhi thức dậy sớm như vậy.
"Tuyết Nhi, ngày hôm qua".
"Anh Thần, ngày hôm qua ".
Hai người đồng thời mở miệng, lúc này trong không khí có chút xấu hổ, nhất
là Âu Dương Thần anh không biết làm sao đối mặt với Tuyết Nhi, ngày hôm
qua đã tổn thương cô sâu như thế, không biết Tuyết Nhi có thể tha thứ
cho mình không.
"Tuyết Nhi, thực xin lỗi, ngày hôm qua anh."
"Anh Thần, ngày hôm qua anh uống hơn nhiều, em giúp anh làm bữa sáng, dạ dày trống rỗng sẽ không tốt." Nói xong muốn đi xuống lầu dưới, giờ phút này Âu Dương Thần có chút cảm động, bởi vì Tuyết Nhi thật sự rất lương
thiện, anh kéo Tuyết Nhi. Một câu "Anh cùng em làm" không còn cái gì
khác, nếu Tuyết Nhi không muốn nói, vậy thì để cho nó qua đi, chẳng qua
cảnh cáo mình một cái, không bao giờ cho phép mình tổn thương Tuyết Nhi, không bao giờ nữa.
Hai người bận rộn ở phòng bếp, hai chén cháo
nhỏ thơm ngào ngạt đặt ở trên bàn ăn, mùi thơm chén cháo tỏa ra dường
như cũng làm tăng không khí ấm cúng, hai người ngồi đối diện ở trên bàn
cơm nhỏ, toàn bộ hài hòa như thế.
"Anh Thần, em muốn chuyển đi là bởi vì nơi này cách quá xa chỗ em làm việc, không thuận tiện, thật ra
em thật sự rất thích nơi này, em cũng muốn đợi anh trở về để nói với
anh, hơn nữa em ở cùng với một đồng nghiệp, ngay trong thành phố, cách
chỗ em đi làm cũng không xa, thật sự, em không phải cố ý, anh đừng nên
tức giận." Tuyết Nhi phá trầm mặc trên bàn cơm, vội vàng giải thích, cô
không muốn Âu Dương Thần hiểu lầm, tuyệt không muốn.
"Vì quá xa sao?"
"Vâng, từ khi đi làm, mỗi ngày em phải dậy từ 5 giờ rưỡi." Giọng Tuyết Nhi
càng ngày càng nhỏ, thậm chí còn cực nhỏ, nhưng Âu Dương Thần vẫn nghe
rõ ràng. Anh biết Tuyết Nhi rất thích ngủ nướng, đoạn thời gian trước
Tuyết Nhi ngủ thẳng đến chín giờ tự nhiên tỉnh, hơn năm giờ quả thật đã
làm khó cô, nhưng.
"Từ đây lái xe đến nội thành cũng mất hơn một giờ đồng hồ, sao sáng em dậy sớm để làm gì."
"Em không có xe, bắt taxi lại rất đặt, em mỗi ngày phải đuổi theo xe buýt
còn chen chúc trên tầu điện ngầm." Nói xong cái miệng nhỏ nhắn có chút
oán giận, lúc này Âu Dương Thần mới nhớ đến không đưa xe cho Tuyết Nhi,
nhất thời chán nản, mình quá sơ sót, hại Tuyết Nhi trong khoảng thời
gian này chịu khổ rồi.
"Về sau anh đưa em đi làm, không thì thuê tài xe lái xe cho em, hoặc em muốn tự mình lái xe, thì anh đưa em đi mua."
"Không cần, một tháng tiền lương cùa em mới mấy vạn, em không cần xe đi cũng
không cần tài xế, anh Thần, anh để cho em ở cùng đồng nghiệp đi, cô ấy
là một cô gái rất đáng yêu, rất tốt, em sẽ chăm sóc bản thân, anh yên
tâm."
"Không được, " Âu Dương Thần kiên quyết nói, chuyện này không có bất kỳ thương lượng gì.
"Vì sao?"
"Tuyết Nhi, em biết không? Anh chờ em ròng rã hai năm, em thật sự muốn bỏ lại
một mình anh, để cho anh tiếp tục cô đơn sao?" Âu Dương Thần rầu rĩ nói, được rồi, giờ phút này Âu Dương Thần cô đơn như thế, như một thiên sứ
rơi xuống nhân gian, Tuyết Nhi thật sự rất không nhẫn tâm, Âu Dương Thần thấy Tuyết Nhi không đành lòng bỏ thêm một câu."Anh nhất định phải cô
đơn, anh nên tập thói quen cô đơn thôi." Được rồi, thật ra Âu Dương Thần thật sự rất phúc hắc, anh thấy Tuyết Nhi không đành lòng. Cho nên dở
bài đau khổ.
"Anh Thần, không phải như thế, không phải, em chỉ
là... Em vẫn sẽ ở cùng anh, anh không chỉ có một mình, Tuyết Nhi, em từ
trước đến nay vẫn bằng lòng ở cùng một chỗ với anh Thần, thật sự." Tuyết Nhi vội vàng nói.
"Ừ, thật." Tuyết Nhi thật sự trả lời, hoàn toàn không biết mình giống như
con dê con rơi vào bẫy của con sói. Bóng dáng hai người gắt gao ôm nhau
thật chặt, ánh mặt trời sáng sớm hôm nay thật lấp lánh sáng lạng.