Vừa xuống máy bay Âu Dương Thần không kịp chờ đợi chỉ muốn trở về gặp người trong lòng, mà
hoàn toàn không để ý đến bạn đồng hành, đồng bạn hợp tác kiêm bạn tốt
Lưu Phàm, trời mới biết những ngày qua Âu Dương Thần làm thế nào chịu
đựng nổi, thậm chí đang làm việc mà trong đầu luôn hiện lên bóng dáng
của Tuyết Nhi, thật sự không muốn đi công tác lâu như vậy, thế nhưng đơn đặt hàng rất có lợi đối với mình, hơn nữa còn có bạn tốt Lưu Phàm cơ
hội thật tốt, không thể không nghiêm túc đối đãi nha, nhưng mà rất nhớ
Tuyết Nhi, cho nên lượng công việc trong hai ngày liền gộp lại làm thêm
hai giờ, thảo luận xong các điều khoản, lập tức đặt chuyến bay gần nhất
để trở lại.
Lưu Phàm đang phía sau lảm nhảm Âu Dương Thần đúng là
người cuồng công việc, thật vất vả mới đàm phán xong, vốn nên ăn mừng
một bữa, thế nhưng tên kia trực tiếp dặt chuyến bay sớm nhất để trở về, ở trong nhận thức Lưu Phàm biết, những ngày qua Âu Dương Thần là liều
mạng làm việc mặc dù thường ngày vẫn điên cuồng làm việc, nhưng đây
chính là Âu Dương thần loại công việc này cuồng sẽ làm chuyện, nhưng mà
anh hoàn toàn không ngờ lần này làm việc cuồng điên cuồng như thế, là vì một người phụ nữ, hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đương nhiên biết
Âu Dương Thần không gần phụ nữ, còn không có người nào có thể đến gần
anh, trừ cô gái kia, nhưng mà không có người thấy cô, rất nhiều bạn thân đã hoài nghi khi đó Âu Dương Thần nói dối, thật ra thì anh ta là gay,
âm thầm cũng mất không ít tiền đánh cuộc, chỉ là những thứ này không thể nào nói ra ở trước mặt Âu Dương Thần, đừng nói Âu Dương Thần này bản
lĩnh, thế lực sau lưng, ngay cả công ty Thần Phàm cũng là một vị thần
tài đó nha, chỉ cần thích đồ thiết kế của anh là tốt rồi, để cho anh ta
phụ trách đi kiếm tiền, thật tốt nha, Lưu Phàm tự nhận là anh không có
ngu như vậy dám đi đắc tội với Âu Dương Thần, cho nên bất mãn thì bất
mãn, oán hận thì oán hận, vẫn là ngoan ngoãn để cho anh tự do đi. . . . . . .
Âu Dương Thần cho tài xế đi về trước, anh lái xe trở về ngôi nhà nhỏ, cả quãng đường đều với tốc độ 200, giống như là một trận gió, dừng xe xong, thấy phòng của Tuyết Nhi vẫn sáng đèn, một loại cảm giác
về nhà lại tự nhiên sinh ra, đúng vậy nh, đây chính là nhà, là nhà của
anh và Tuyết Nhi, đối với Âu Dương Thần mà nói nơi nào có Tuyết Nhi nơi
đó chính là nhà của anh.
Nhẹ nhàng lên lầu, thấy cửa phòng Tuyết
Nhi cũng không có khóa, nghĩ thầm nhất định là cô nhóc này lại đang
nghiêm túc thiết kế rồi, nhưng khi nhìn vào trong phòng lại là cảnh
tượng hoàn toàn khác, vali hành lý được sửa sang lại, còn có Tuyết Nhi
đang ngẩn người, chẳng lẽ. . . . . . Cô phải đi, phải trở về bên cạnh
Diệp Phi, giờ khắc này trong lòng của Âu Dương Thần bùng lên cơn giận
dữ, trời mới biết anh ôm một ý nghĩ như thế nào khi trở lại, tưởng tượng vô số cảnh tượng, khi nhìn thấy Tuyết Nhi, lại
không nghĩ tới tình huống như thế này, cô lại muốn thừa dịp khi anh
không có ở đây rời đi, anh lại nghĩ muốn nhìn thấy cô rất vui mừng khi
thấy anh trở lại, ha ha, thật châm chọc nha.
"Cứ như vậy muốn rời khỏi anh sao?" Giọng nói lạnh lùng của Âu Dương Thần truyền đến, cũng làm Tuyết Nhi sững sờ.
"Thần. . . anh Thần, làm sao anh trở lại." Một giây trước còn đang suy nghĩ
đến anh, một giây sau đột nhiên xuất hiện đối với Tuyết Nhi mà nói không thể nghi ngờ là rất vui mừng, vì vậy cô hoàn toàn không để ý đến Âu
Dương Thần đang lạnh lùng chất vấn.
"Nếu anh không trở về, có phải là em cứ đi như thế hay không, không kịp chờ đợi muốn đoàn tụ với Diệp Phi như vậy sao."
"Thần. . . anh Thần, em không phải. . . anh Phi anh ấy."
"Không nên nói với anh về anh Phi của em, anh không muốn nghe."
Anh Phi, vẫn cho là mình khác biệt, đã từng thích nhất hai chữ anh Thần,
bây giờ thật châm chọc, cho dù cô mất trí nhớ, anh vẫn còn có lòng tin
để cho cô lại yêu anh lần nữa, nhưng. . . . . . Tuyết Nhi uất ức chu cái miệng nhỏ nhắn, như thế vừa thấy đã thương, Âu Dương Thần vừa nghĩ tới
Tuyết Nhi cũng bày ra dáng vẻ này trước mặt Diệp Phi, càng thêm căm tức, còn nghĩ Tuyết Nhi vui sướng ở phía dưới Diệp Phi càng thêm phẫn hận,
một phát kéo Tuyết Nhi ngã xuống giường, hung hăng che ở trên người
Tuyết Nhi, hung hăng gặm cắn môi Tuyết Nhi.
"Ô ô, anh Thần. . .
." Âu Dương Thần không cho Tuyết Nhi cơ hội nói chuyện, lại một lần nữa
nặng nề hôn sâu, không, là cắn, giống như dã thú, trong đầu Âu Dương
Thần chỉ có một ý nghĩ muốn cô, hai mươi mấy năm độc thân thanh tâm quả dục ở một khắc sụp đổ, anh nghĩ muốn cô, chỉ muốn muốn cô, cởi quần áo
của Tuyết Nhi ra, trong nháy mắt da thị nhẵn nhụi trắng hồng cứ như vậy
bại lộ ở trong không khí. . . . Thật lạnh, rất lạnh.
Tuyết Nhi
hoảng sợ, một hồi sợ hãi tràn đầy trời đất đánh tới hoàn toàn không có
bất kỳ sức chống cự, Âu Dương Thần như vậy rất xa lạ, Tuyết Nhi run rẩy
khóc, hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống, Âu Dương Thần thấy nước mắt của
Tuyết Nhi trong nháy mắt do dự, nhưng nghĩ đến cô có tình cảm với Diệp
Phi, anh nắm chặt tay hung hăng xé nát che đậy dưới hạ thân Tuyết Nhi.
"Không. . ." Âu Dương Thần lại một lần nữa chặn lại môi Tuyết Nhi, anh cướp đi
không khí của Tuyết Nhi, lập tức nắm lấy đôi chân mảnh khảnh của Tuyết
Nhi vội vàng vọt vào thân thể khô khốc của Tuyết Nhi .
Đau đớn giống như sóng biển đánh tới, đôi mắt của Tuyết Nhi trợn to, trong nháy mắt toàn thân cứng đờ. . . .
Có chướng ngại, không vào được, Âu Dương Thần sửng sốt, điều này đã nói rõ rồi. . . . . . Mặc dù không có trải qua tình hình, nhưng Âu Dương Tthần vẫn biết, anh lập tức rút lui khỏi thân thể Tuyết Nhi, không có cướp đi thuần khiết của cô, ôm thân thể Tuyết Nhi, nhẹ nhàng vỗ Tuyết Nhi,
Tuyết Nhi chỉ còn lại hoảng sợ, cô dùng quả đấm nho nhỏ đánh Âu Dương
Thần, không, anh không phải là anh Thần, anh Thần
không bao giờ làm như vậy với cô. Tuyết Nhi nhẹ nhàng nức nở. Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Tuyết Nhi Âu Dương Thần thật sự hối hận, mình rốt
cuộc đang làm gì thế này, đây là Tuyết Nhi mình thích nhất. Nhìn Tuyết
Nhi vẫn còn đang khóc thầm, trong nháy mắt Âu Dương Thần cảm thấy mình
không biết nên làm cái gì, chỉ biết dùng toàn bộ sức lực ôm Tuyết Nhi,
để cho cô đánh, cuối cùng Tuyết Nhi mệt mỏi chậm rãi ngủ thiếp đi ở
trong ngực Âu Dương Thần, ở trong tiềm thức của Tuyết Nhi, cái ôm này ấm áp như vậy, còn có cảm giác rất an toàn, cho nên cô liền ngủ. Hoàn toàn không nghĩ tới đây là ngực của người đàn ông vừa rồi thiếu chút nữa
cưỡng ép cô.
Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt đang ngủ say của Tuyết
Nhi, Âu Dương Thần đứng dậy đi pha nước nóng rồi vội laui mặt cho Tuyết
Nhi, sau đó kéo chăn đắp kín choTuyết Nhi, nhẹ nhàng khép cửa, trở về
phòng, chuyện tối hôm nay, quá ngoài ý muốn, nhìn bảo bối của mình vẫn
ngẩng đầu đứng thẳng như cũ, Âu Dương Thần quyết định ở phòng vệ sinh
tắm rửa, mấy giờ nước lạnh, trong lúc đó càng thêm suy nghĩ thật kỹ
chuyện lúc tối, đối với hành động thú tính của mình, Âu Dương Thần trừ
ảo não càng thêm tự trách, suốt đêm mất ngủ. . . . . . .