Hôm nay là Chủ nhật, Tuyết Nhi cùng San San hẹn cùng đi xem nhà, đã đi làm
gần được một tuần, mặc dù trong công ty vẫn thường hay bắt nạt người
mới, nhưng có San San chăm sóc, Tuyết Nhi vẫn làm việc rất vui vẻ,
nhưng mà, ngôi nhà nhỏ của Âu Dương Thần ở vùng ngoại ô, có thể nói là ở trên núi, mặc dù xung quanh có rất ít người, đối với việc đi làm của
Tuyết Nhi cũng không dễ dàng, mỗi ngày hơn năm giờ đã phải rời giường,
quan trọng nhất là cô không có xe, mỗi ngày vất vả chen lên xe buýt cũng rất cực khổ, cô lại không quen, cho nên lôi kéo San San cùng nhau đi
xem một chút, có thể tìm nơi nào gần thành phố một chút để thuê hay
không, đi làm cũng dễ dàng.
"Tuyết Nhi, tại sao đột nhiên lại muốn tìm nhà vậy, trước đây cậu ở chỗ nào?"
"Mình à, trước ở chỗ người khác, nhưng cách chỗ này xa quá."
"A, như vậy sao, cũng đúng, ở cùng người khác cũng không có thoải mái,
nhưng mà, dạo này, giá nhà rất đắt, thuê nhà thì phải mất hơn nửa tiền
lương nha." Ở trong nhận thức San San biết, Tuyết Nhi ăn mặc mộc mạc,
lại khiêm tốn, nhất định là gia cảnh không tốt, hơn nữa, Tuyết Nhi không quen thuộc thành phố cho nên San San vẫn cảm thấy Tuyết Nhi là ở tại
đây học đại học, sau đó ở chỗ này tìm việc làm, nói không chừng, trong
nhà vẫn chờ cô phị dưỡng, ai, mặc dù trong nhà mình cũng không phải là
giàu có gì, nhưng mà cha cũng có công ty nhỏ, cũng cho tự mua một phòng
trọ nhỏ, cuộc sống thì không cần lo nghĩ. Trong tiềm thức, San San vẫn
muốn chăm sóc Hạ Tuyết nhiều hơn.
"Đúng vậy nha, xem trước một
chút thôi." Tuyết Nhi nhàn nhạt đáp lại, nói thật mình rất yêu thích
ngôi nhà nhỏ, anh Thần đối với cô cũng rất tốt, nghĩ đến anh Thần, Tuyết Nhi cảm giác mấy ngày nay cô luôn nghĩ đến anh, thói quen đúng là điều
rất đáng sợ.
"Ai nha, người môi giới này cũng quá lừa gạt đi, dẫn chúng ta đi xem cái loại phòng đó còn thu 200 đồng, nơi như vậy người
có thể ở sao? Thật là tức chết tớ rồi. . . . . ." San San ở một bên lảm
nhảm oán trách, hai người tìm nửa ngày, nhìn hồi lâu, vẫn là không có
hài lòng, không phải quá đắt, chính là phòng ốc quá tồi tàn, thật ra thì Tuyết Nhi cũng không phải là không có tiền, khi Âu Dương Thần đi đã để
lại một số tiền mặt lớn, còn có một tờ giống như ghi mã số thẻ tín dụng, chỉ là trong tiềm thức, Tuyết Nhi có tư tưởng độc lập, cô cũng không
muốn dùng đến tiền của Âu Dương Thần, bây giờ mặc dù cũng có tác dụng,
nhưng mà cô vẫn còn tiền lương, hiện tại công việc trợ lý này cũng chỉ
có 4000 đồng, tiêu thoải mái một chút một tháng cũng còn hơn 1000 đồng,
hơn nữa còn ăn ở, ai, cảm thán nha, đúng là muốn giết người nha, thật ra thì tiền lương của Tuyết Nhi cũng không coi là thấp bởi vì ở tiền lương ở công ty Thần Phàm đã cao hơn nhiều so với những công ty khác, nhưng
mà tiền nhiều hơn cũng cảm thấy không đủ nha.
"Ai, Tuyết Nhi còn
đứng đó làm gì vậy, đừng như vậy, nếu không, cậu ở nhà tớ đi, dù sao
bình thường cũng chỉ có một mình tớ, nhiều bạn thật tốt nha, cách công
ty cũng không xa, như thế nào."
"Ở nhà cậu." Tuyết Nhi chần chừ.
"Đúng vậy, chủ ý của tớ quá tốt đi, tại sao tớ lại đần như vậy chứ, hiện tại vừa nghĩ đến nha, được rồi, coi như giúp tớ đi."
"Nhưng. . . . . ."
"Chớ nhưng là, bình thường giúp tớ quét dọn vệ sinh nha, ừ ừ, không tệ nha." San San ở một bên tưởng tượng. . . . . .
"Vậy, vậy cũng tốt."
"Oa, thật tốt quá." San San ở một bên hưng phấn, tưởng tưởng cùng Tuyết Nhi
tan làm cảnh tượng thật tốt đẹp, nhưng tưởng tượng vĩnh viễn chỉ là ảo
tưởng, người nào đó đang ở trên máy bay tuyệt đối sẽ không đồng ý. Tuyết Nhi khéo léo từ chối ý tốt của San San chủ động muốn tới giúp cô cầm
hành lý, một mình cô lại trở về ngôi nhà nhỏ, mặc dù mới ở cái phòng nhỏ màu trắng này gần một tháng, nhưng cũng có không ít tình cảm, thậm chí
so với nhà họ Diệp càng làm cho cô cảm thấy không nỡ, cái xích đu gần
cửa đó, Tuyết Nhi lần nữa ngồi lên, còn nhớ rõ khi lần đầu tiên thấy cái xích đu này liền yêu thích, trong nháy mắt, một tháng sắp hết, anh Phi
tìm được hạnh phúc của anh, mà anh Thần đâu rồi, cô không dám nghĩ, anh
đối với mình rất tốt, trong lòng rất đau khổ, nhưng cô lại cảm thấy
những điều tốt như vậy rất không chân thật, Tuyết Nhi sợ, sợ mình mê
luyến loại dịu dàng trí mạng này, sẽ không bỏ được, cho nên cô vẫn muốn
giống như con rùa lựa chọn trốn tránh trong chính mai rùa của mình, cô
luôn tránh né ánh mắt yêu say đắm của Âu Dương Thần, cô sợ sẽ đắm chìm
trong đó.
Trở về phòng, thu thập một chút hành lý đơn giản, đột
nhiên phát giác, ban đầu cũng là một mình đi tới nơi này, nhưng không
biết, lại có nhiều đồ như vậy, trừ một xấp bản thiết kế thật dầy, còn có những vật nhỏ do anh Thần đưa cho, lại lâm vào một phen trầm tư, hai
ngày nữa anh Thần trở về, khi biết mình đi anh sẽ có cảm giác gì, trước
thấy anh uống thuốc dạ dày, không biết có ăn cơm đúng giờ hay không,
nghĩ đi nghĩ lại, Tuyết Nhi không khỏi lại lo lắng cho Âu Dương Thần.