“Lâu ca….” Một tiếng kêu sợ hãi gọi ta đằng sau lưng, mà Phượng Cửu đang dại ra bỗng tỉnh táo trong nháy mắt, hơn nữa còn đẩy mạnh ta ra, chẳng chút chần chờ nào. Ta xoay người trên môi vẫn lưu lại máu Phượng Cửu, yêu dã say lòng người. Mắt lạnh đánh giá người tới, bên phải này là mộtcô gái
có đuôi vàng nhu nhược. Hóa ra ngươi vì nàng, mới đối xử với ta như thế
sao?
Không đợi Phượng Cửu mở miệng, ta mềm mắt, mỉm cười xoa cằm
nói, “Tại hạ Thanh Thương, là khách của Phượng Cửu, không biết cô
nương….”
“Tiểu nữ Tử Hoàng bái kiến công tử Thanh Thương. Nếu Lâu ca có khách, vậy để tới đêm muộn chút ta lại tới đi vậy” Nàng nho nhã
lễ độ khom người, không nghi ngờ lùi ra ngoài.
Đợi nàng đi khuất, nụ cười trên mặt ta biến mất, “Còn sư lại năm năm này, ngươi đừng mong
thoát khỏi ta” Ta cười lạnh, công khai ở trọ Xích Nguyên của Phượng Cửu.
“Lâu Ca, công tử Thanh Thương”
Lại là nàng ta, nụ cười tươi rói sáng rực như hoa đào kia thật chói mắt,
Phượng Cửu đối xử dịu dàng với nàng ta cũng thật chói mắt.
Hoàng
Muộn không biết giữa ta và Phượng Cửu tồn tại tâm tư gì, lại vì ta là
khách quý của hắn nên dần cũng đối xử gần gũi với ta. Nàng nói cho ta
biết, đã có Phượng Vương, thì tất có Hoàng HẬu, nàng sinh ra cũng chính
là vì Phượng Cửu.
Ta lặng lẽ tán thưởng vẻ đẹp của nàng, bất ngờ
thấy nàng ngượng ngùng. Ta sao nhường Phượng Cửu cho người khác chứ, cho dù là định mệnh thì sao, ta càng muốn nghịch thiên!
Phượng Cửu
ngầm đồng ý cho ta đứng cạnh hắn, rõ ràng hắn đối đãi không còn ôn hào
như trước, thỉnh thoảng đụng chạm phải ánh mắt ta cũng chỉ thờ dài xoay
người đi.
Ở cùng Phượng Cửu trong năm năm nháy mắt trôi qua, ta
với hắn chấp niệm như mạng nhện trói chặt ta lại. Năm năm này, ta vẫn
lặng lẽ, lặng lẽ lừa Phượng Cửu, cùng Hoàng Muộn gần gũi từng chút một,
cho tới khi thấy nàng giãy dụa trong mắt ta, nhìn tới si mê, thì biết
mình đã thành công. Nếu so tuổi, chỉ dựa vào bề ngoài, Phượng Cửu dĩ
nhiên là không cách nào so được với ta. Phượng Hoàng từ bé tới giờ chỉ
thích chưng diện, nàng ấy vì ta mà thay đổi chẳng có gì lạ.
Phượng Cửu, ngươi hãy nhìn đi, nhìn cái người Hoàng Muộn cứ lúc nào cũng gọi
ngươi một tiếng “lâu ca” kia đi chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử tầm
thường vì nhan sắc mà thôi, chỉ có ta sẽ yêu ngươi cả đời, chết cũng
muốn cùng xuống hoàng tuyền với ngươi.
“Bốp” một cái, mặt ta lập
tức bị sưng phồng lên nóng bừng. Thò lưỡi ra liếm máu khóe miệng, ta nở
nụ cười sung sướng, Phượng Cửu trong dĩ vãng cưng chiều ta không còn
nữa, cả đời này lần đầu tiên khiến cho ta biết người yêu là hắn, lần đầu tiên đánh ta vẫn là hắn.
“Ngươi!” Phượng Cửu tức giận vô cùng,
nhưng vẫn cố nén giận chất vấn ta, “Ta hỏi ngươi, đứa bé trọng bụng Muộn Nhi là của ngươi sao?”
“Ha ha, ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai đây? Biết đâu là của ngươi thì sao?”
“Thanh Thương!”
“Làm gì thế! Phượng Cửu, nàng ấy không thủ thân như ngọc vì ngươi, mà ngươi
lại tìm ta hỏi tội, vậy cứ tính đứa bé ấy là của ta thì sao, chẳng qua
ta cho ngươi thấy rõ, người phụ nữ này chẳng có tư cách trở thành Hậu
của ngươi!”
“Lâu ca… Chết yểu….” Hoàng Muộn nghiêng ngả lảo đảo
chạy tới, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đong đầy nước mắt, chỉ tiếc là ta từ
trước tới giờ chẳng yêu nàng.
Ta cười lạnh liếc mắt nhìn Hoàng
Muộn mọt cái, lập tức nói với Phượng Cửu, “Đồng ý với ta từ nay về sau
cũng không liên quan gì với phụ nữ khác, ta sẽ tặng nàng” Ta biết tính
Phượng Cửu, hắn là người rất lương thiện, có thể chết vì người khác.
Quả nhiên, Phượng Cửu không chút nghĩ ngợi đồng ý, “Ta đồng ý, từ đây ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn lui tới nữa, nàng và đứa bé sẽ
được đối xử tử tế” Nói xong, hắn liền quay lưng đi, không nhìn ta nữa.
“Phượng Cửu ngươi phải nhớ kỹ, là ngươi trêu chọc ta trước. Nếu không có năm đó ngươi lanh chanh láu táu ngộ nhập trên Đan Nhi Thanh Khâu, sao ta lại
lỗ mãng mắc vào lỗi lầm chứ. Ha ha, đây là duyên của ta và ngươi, ngươi
phải nhớ kỹ, ngươi là người của Thanh Thương ta, cắt đứt không được, một đời cũng không cắt đứt được”
Mãi sau, Phượng cửu mới cất tiếng thở dài bảo, “Đúng là nghiệt, không phải duyên. Ngươi đi đi, ta sẽ không gặp lại ngươi nữa”
Phượng Cửu, ta vì ngươi, đem một thân loan kiêu ngạo bỏ qua tất, thế mà ngươi rốt cuộc cũng không liếc mắt nhìn ta.
Ta mang theo Hoàng Muộn chậm trở về Thanh Khâu, mãi cho tới khi đứa bé
được sinh ra, ta mới giật mình thấy bản thân đã có con nối dõi, cùng một Viêm Hoàng sinh ra, bề ngoài lại giống đứa nhỏ Thanh Loan hơn.
Hoàng Muộn ôm đứa nhỏ tới tìm ta, sắc mặt nàng ấy tái nhợt, nhưng vẫn lộ ra
quyến luyến. Ta liếc mắt nhìn con chim non được một lớp lông tơ bạc bao
phủ trong ngực nàng ấy, biết nàng đến là vì muốn được lấy một cái tên mà phụ thân chẳng mong chờ được yêu ấy đặt.
“Thanh Phượng” Nói
xong, ta liền gọi người dẫn hai mẹ con nàng ấy đi. Ta chỉ sống vì Phượng Cửu, người khác, cho dù là là con nối dòng huyết thống đi chăng nữa,
với ta chẳng liên quan.
Nghe người hầu nói, từ lúc Hoàng Muộn
sinh ra Thanh Phượng, thì đã buồn bực không vui suốt ngày, tuy sau này
có Thanh Phượng, nhưng cũng chỉ chống đỡ được vài năm rồi đi. Dĩ nhiên
ta mang Thanh phượng tới bên cạnh mình, trong mắt đưá bé kia chưa đầy
quật cường và hận ý không cách nào tiêu tan được.
Ta lạnh lẽo liếc nhìn nó, nó cũng không phục trừng lại ta, nhìn thực ra cũng kahs thú vị.
“Kể từ hôm nay, ngươi theo ta học pháp thuật tự bảo vệ mình, đợi khi nào
ngươi trưởng thành, ta sẽ không xen vào dạy ngươi nữa, tới lúc đó, ngươi muốn làm gì thì làm” TA rất vừa lòng với biểu hiện của nó. Lúc trước ta đợi mẫu thân nó như thế, nếu nó có thể để cho người ta không nhìn ra
chút hận ý, nếu không có lòng dạ sâu hiểm, thì là đứa nhỏ ngây dại, bất
luận là người trước hay người sau, ta cũng sẽ không giữ nó lại.
Thanh Phượng chưa bao giờ mở miệng gọi ta một tiếng phụ thân, ta cũng chưa
bao giờ giống mẹ nó gọi nó một tiếng thân thiết “Phượng Nhi”, nó giống
tộc nhân của ta, trong lòng ta chẳng có gì khác. Trên đời chỉ có một
người duy nhất không giống, chỉ có Phượng Cửu.
Đem theo Thanh
Phượng hạ phàm, cho hắn biết thế giới rộng lớn nhường nào, cũng để n ó
hiểu được kẻ mạnh thì sống, để nó biết được ta làm tất cả cũng đều không phải cực ác.
Quán trà thế gian, cầm nữ cách mành gẩy một bản
Phượng Cầu hoàng, nhưng âm trời như thế lại khiến ta không nhịn được cơn giận, cả Thanh Phượng cũng đều lộ ra tia sợ hãi.
Giỏi cho một khúc Phượng Cầu Hoàng! Đợi lúc tỉnh táo lại, cả quán trà đã bị ta san phẳng.
Trở vể Thanh Khâu, vẫn không ngừng được nhớ nhung, loại tâm tình này có lúc mãnh liệt tới mức cắn nuốt ta sạch sẽ không còn.
Rồi tiếp đó, Thanh Phượng làm bạn bên ta mấy trăm năm cũng tới lúc trưởng
thành. Thương Tùng Hạ, thiếu niên tuấn tú, đứa con Thanh Phượng của ta,
hắn trầm mặc khôm người thật sâu vái chào ta. Ta biết, cái vái chào này
bao hàm chuyện bồi tài mấy trăm năm qua, cái khom người chào này liền
chặt đứt hoàn toàn tình phụ tử giữa ta và nó. Đúng như dự đoán, nó lập
tức bay lên rời đi, cũng không quay đầu lại, không lưu luyến.
Mà
cứ sau mỗi ngày ta dù không tham dự bất kỳ tiệc chiêu đãi nào hắn mở,
cũng sẽ không bỏ qua bất luận tin tức gì liên quan tới Phượng Cửu. Hắn
quả thật tuân thủ lời hứa, vẫn chưa cưới bất cứ Viêm Hoàng nào làm hậu.
Hoa nở hoa tàn, lá mọc lá rụng. Bỗng có một ngày trên núi Đan Nhi Thương
buông bỗng lặng lẽ xuất hiện một cây ngô đồng nho nhỏ, có thể là do chim chóc mang hạt tới, lại trùng hợp rớt vào nơi này. Lúc phát hiện ra nó,
có nhiều người trong tộc đã muốn chém nó rồi. Biết rõ ý tốt của họ, ta
lại vẫn không ngừng trách họ.
Họ biết ta vẫn còn giữ một cây ngô đồng thì sợ hãi ngừng tay, ào ào tản đi.
Để mình ta ở lại với nó, ta tiến lên, áp nhẹ mặt lên trên cành cây khẳng
khi của nó, thật giống như có Phượng Cửu ở bên cạnh ta vậy. Cây ngô
đồng nhỏ này như trời ban cho ta dần mọc rễ ở Thanh Khâu. Quanh năm suốt tháng, cũng dần hiện rõ bộ dáng của nó còn có vẻ cao lớn hơn cả Thương
Buông.
Nói đến cũng buồn cười, Phượng Hoàng và Ngô Đồng, lời này
ngày nào đó cũng thành thật. Tộc Thanh Loan từ trước tới giờ có ảo thuật cự giỏi, ta lại như muốn ẩn nấp thân mình, thì nhất định không bị bất
luận kẻ nào phát hiện ra. Vì thế, làm vậy với Phượng Hoàng bay tới Thanh Khâu, hơn nữa còn dừng lại ở trên cây ngô đồng ta tỷ mỉ che chở, tiện
đà biến hóa thành hình người, ta sớm lén lút đứng cạnh một gốc cây
Thươgn Buông, mắt lạnh nhìn họ có kết quả vì sao lại đến.
Hỏa
Phượng Viêm Hoàng, một đôi này thật đúng là xứng, chỉ nhìn xem bộ dáng
của họ, chẳng giống như yêu nhau quang minh chính đại, ngược lại lén lút tới chỗ hẻo lánh của ta mà lén vụng trộm yêu đương.
Ta nhếch môi cười yên lặng xem xet. Dự liệu thế nào, lúc này vừa nghe lại khiến cho
ta nghe được một chuyện khiến ta thấy tức giận vô cùng.
“Ngọc
Nhi, nàng có biết ta ngày nào cũng nhìn nàng nói đùa với hắn, trong đầu
thấy khó chịu biết chừng nào không?” Tên Hỏa Phượng kia gọi Viêm Hoàng
kia là Ngọc Nhi ôm vào trong lòng, lúc nhắc tới tên “Hắn” kia trong mắt
lóe lên ghen tị và hận ý.
“Khúc lang, Ngọc Nhi cũng không muốn
thế. Phượng Vương những năm gần đây vốn chẳng có tính toán lập hậu gì,
cha ta cùng mấy vị trưởng lão khác cũng đã khuyên hắn mấy lần, hắn vẫn
không thèm để ý. Nếu hắn không có con nối dòng, sau này kế vị Vương sẽ
là huynh là tiểu điện hạ Phượng Lê. Nhưng mà…”
“Nhưng mà thằng
nhóc thối Phượng Lê kia lại được cha ta và gia gia cực yêu thích, còn ta thì lại bị yếu thế” Kẻ được gọi là Khúc Lang Hỏa Phượng kia giọng căm
giận nói. Rõ ràng là ta ngửi thấy mùi âm mưu, Phượng Cửu à, ngươi vẫn
ngu dốt tới vậy, để cho loại người này có tâm tư khác, ngươi đều nhìn
không ra sao…
“Vì thế, hiện giờ phải dựa vào đứa con này” Ngọc
Nhi xoa xoa bụng mình, lại nói, “Hiện giờ toàn bộ Xích Nguyên đều biết
ta và Phượng Cửu gần gũi nhau nhất, những năm gần đây hắn chỉ cần vừa
tới thời tiết lá ngô đồng rơi, thì ngay ngày uống rượu say khướt, hàng
đêm bất tinh nhân sự. Vì thế ai cũng sẽ không hoài nghi đứa nhỏ này có
phải là của hắn không nữa”
“Ngọc Nhi, ta thật không cam lòng để con mình gọi tên xấu đó là cha đâu”
“Khúc lang, đừng nói nữa, đợi đứa nhỏ này xong, chúng ta sẽ lặng lẽ tìm cơ
hội giết hắn. Đến lúc đó, ta có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ
với chàng rồi”
Sau đó họ nói gì đó, ta rốt cuộc cũng không nghe
nổi nữa. Đợi khắc chế được lửa giận của bản thân thì lại giật mình phát
hiện ra ta đuổi theo họ, mà Xích nguyên trước mắt đã nhiều năm qua chưa
từng đặt chân. Cùng Phượng Cửu nhớ lại ngập đầu trong nháy mắt, hiện giờ hồi tưởng lại, lại thu hoạch được vui vẻ và hạnh phúc.
“Ai!” Một tiếng quát nổi giận cắt ngang suy nghĩ của ta, hóa ra không rõ từ lúc
nào ta đã gỡ bỏ ảo thuật, mà đôi cẩu nam nữ lén lút kia cũng phát hiện
ra sự tồn tại của ta.
Ta hừ lạnh một cái, chưa nói hai lời thì đã xuất ra kiếm tùy thân. Kiếm này là Vương giả chi kiếm truyền các đời
tộc Thanh Loan, tuy là kiếm đá, nhưng với tất vạn vật cứng trên thế gian chém sắt như chém bùn.
Mà Hỏa Phượng kia phản ứng cực linh mẫn,
vội vã rút vũ khí của mình ra đấu. Thanh Loan dù không dũng mãnh thiện
chiến như tộc Phượng Hoàng, nhưng ta cũng sẽ không thua kẻ trước mắt
này.
Ai ngờ, ngay lúc ta và Hỏa Phượng triền đấu, người tên Ngọc
Nhi kia lại nhận cơ hội lặng lẽ lẻn đi. Ta lập tức dùng sức lớn, bổ về
phía Hỏa Phượng, hắn đưa vũ khí ra đỡ, lại bị kiếm đá của ta cắt đứt hai đoạn, còn chính hắn thì bị kiếm khí xộc tới tổn thương nguyên khí.
Nhân cơ hội đó, ta lập tức hua kiếm đuổi theo con tiện nhân kia, đang định
đâm vào tim nàng ta, trước mắt quần áo đen loáng thoáng, sau khi trợn
mắt nhìn kỹ lại phát hiện ra Phượng Cửu thay tiện nhân kia đỡ một kiếm
của ta.
“Phượng Cửu, cút ngay!” Ta vội vàng thu kiếm lại, chỉ
tiếc dùng sức quá mạnh, dù chưa làm thương tổn tới những chỗ quan trọng
của Phượng Cửu, nhưng mũi kiếm sắc bén vẫn xẹt qua má trái của hắn, nhìn sâu tận xương. Máu tươi nháy mắt nhiễm đỏ, nhuốm đầy má hắn.
Lòng ta co rút đau đớn, vẫn nhắc bản thân mình, nếu lần này làm sai, để tiện nhân kia sinh ra con hoang, thì hậu họa vô cùng. Chẳng rảnh bận tâm tới vết thương Phượng Cửu, ta bỏ qua hắn, chẳng chút lưu tình đâm kiếm vào
ngực con tiện nhân phía sau hắn kia.
“Đừng!” Hai nam nhân cùng
đồng thời kêu to, mà Khúc Lang Hỏa Phượng ở đằng trước lại từng bước
nhào tới cạnh tiện nhân, ôm chặt lấy nàng ta.
Vẻ mặt phượng Cửu phức tạp nhìn hai người, một tay che miệng vết thương, nhưng không lên tiếng.
Hắn từ từ nhấc kiếm ra, khóe miệng tươi cười, quần áo xanh giờ đã nhuốm đầy điểm đỏ sẫm. Đôi mắt dù liếc phượng Cửu nhưng kiếm lại nhanh như chớp
ném về phía sau một cái, chuẩn xác không nhầm đâm xuyên qua người tiện
nhân Hỏa Phượng kia, dính chặt một chỗ với tiện nhân.
Phượng Cửu thoáng chốc mù quáng, hắn không ngờ rằng ta sẽ quyết giết kẻ đó tới cùng.
Ta nhìn thấy vết thương Phượng Cửu, chẳng chút suy nghĩ vọt tới trước mặt
hắn, cuối cùng cất giọng mềm mại, đau lòng nói, “Vết thương thế kia mau
chạy đi trị thương cho khỏi đi”
“Ngươi đi đi!” Phượng Cửu dùng
lực đẩy mạnh ta ra, cũng mặc ta tiếp xúc gần hắn, lại dùng pháp thuật
bức ta lùi. Rồi cất giọng căm tức nói, “Thanh Thương, ngươi nhớ kỹ. Từ
nay về sau chớ để cho ta gặp được ngươi, nếu không Phượng Cửu sẽ chẳng
tiếc mạng giết ngươi. Ta ngươi từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt”
Ta
giật giật môi, vẫn chẳng nói được câu nào, định khuyên hắn nên bận tâm
tới vết thương của mình mà sớm đi trị thương đi, lo lắng hắn vì ta mà
mắc bệnh thành sẹo, và bốn chữ kia “Ân đoạn nghĩa tuyệt” cũng vang lên
không ngừng bên tai ta. Đờ đẫn xoay người, ngay trước khi người tộc
Phượng Hoàng tới, ta rút kiếm rời đi Xích Nguyên, rời đi Phượng Cửu.