Chính là thế gian này ai định ra quy củ, Phượng Hoàng cùng múa, Thanh Loan
độc ca! Buồn cười tới cực điểm là, Thanh Thương ta càng muốn làm chuyện
nghịch thiên kia. Phượng Cửu, ngươi nói giữa ngươi và ta đúng là nghiệt
không phải duyên, nhưng xứng đứng cạnh ngươi ngoài Thanh Thương ta ra
thì còn có thể là ai nữa!
Thanh Loan không thể so với Phượng Cùng Hoàng, hoàng tử phượng trĩ từ nhỏ có một đôi cha mẹ dưỡng dục nuôi lớn, yêu thương vô cùng, tính tới lúc niết bàn tự thiêu kia đúng là chuyện
lớn kinh động toàn tộc. Mà Thanh Loan từ trước tới này một mình đi đến,
cha mẹ Thanh Loan lúc sinh con đã chết một lúc, thiên cổ không thay đổi. Phượng Hoàng ngàn năm Loan vạn năm, như một vạn năm mới ra đời được một Thanh Loan, đã là trời giáng phúc rồi, chớ đừng nói chi tới Thanh Loan
Vương kia thống lĩnh toàn tộc cao quý nhất tồn tại.
Vào lúc trước khi ta ra đời tới thế gian này, phụ hoàng ta đã vạn năm làm Vương, sau
khi cùng Mẫu Hậu mang thai ta rồi yên lặng biến mất. Làm Thanh Loan, ta
với Phượng Hoàng được nuông chiều từ bé khác hẳn, ta sẽ không muốn rời
xa phụ mẫu mình, vì bọn họ mà lúc ta phá xác ra cũng là lúc rời đi nhân
thế.
Thanh Loan không dễ ca hát, tuy chúng ta có được âm thanh
cực kỳ xinh đẹp của trời cho, mà ta đây cả đời lại hát vì hắn. Phượng
Cửu, tiếng ca của ta chỉ hát riêng cho mình ngươi nghe!
Một thân
một mình ở giữa đỉnh núi Đan Nhi, trong rừng tùng, ta yên tĩnh trưởng
thành, không có bạn, không có cha mẹ. Mãi cho tới khi gặp được hắn, ta
mới biết cô đơn là thế nào, ta mới biết bản thân mình vừa sinh ra đã cô
đơn rồi, còn hắn nói cho ta biết, là Phượng Cửu….
Đó là một buổi
chiều tầm thường chẳng khác những chiều khác, ta lười nhác nằm trên
nhánh cây thô to hưởng thụ ánh nắng mặt trời. Cứ như từ lúc sinh ra tới
giờ, ta đã biết, sau ngàn năm chờ đợi thành niên, ta sẽ trở thành tân
vương của tộc Thanh Loan, vương giả trẻ tuổi nhất.
Gặp được hắn
là ngẫu nhiên, nhưng cũng là tất nhiên, từ nhỏ hắn ngu dốt đúng là bị
trận cuồng phong từ núi Đan Huyệt Xích Nguyên thổi tới trên núi Đan Nhi. Đúng vậy, là do hắn ngu dốt nên mới bị thổi tới, dù có mười đầu bò cũng không kéo trở lại nổi.
Một con chim chưa đủ lông, chẳng hề báo
động trước như từ trên trời giáng xuống. Màu đỏ tươi đẹp như ngọn lửa,
màu vàng như thái dương, mỗi một chiếc lông đều phản xạ hoa lệ vô cùng.
Ta cả đời lần đầu tiên nhìn thấy một loại chim chóc đẹp như thế, đẹp hơn so với bất cứ vật gì trên núi Đan Nhi, cái loại đẹp chạm khắc tận sâu
đáy lòng không bao giờ quên được. Mãi cho tới sau này, ta mới tỉnh lại,
từ lúc đó ta liền bị mê đảo tâm hồn, trong lòng trong mắt chỉ có mỗi
người kia.
Ta coi như bị mê muội, cái con chim chóc xinh đẹp ấy
lại tự dưng vuốt vuốt lông chim, tao nhã ngóc đầu nhìn chung quanh.
Chẳng bao lâu đôi mắt lóng lánh mê người như đá quý của hắn liền nhìn
thấy ta, trong nháy mắt lóe lên tia vui sướng.
Hắn vỗ cánh, bay
lên trên nhánh cây ta đang nghỉ, ta lúc này mới để ý thấy trên má hắn
bao trùm lấy một lớp lông tơ chim màu tối xinh đẹp chẳng sặc sỡ như lông trên người, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đối với việc ta thưởng
thức sự xinh đẹp của hắn.
“Lần đầu tiên ta thấy có loại chim chóc xinh đẹp như ngươi vậy, nhìn còn đẹp hơn Viêm Hoàng trong tộc chúng ta
nữa đó” Hắn dè dặt cẩn trọng tới gần ta, cứ như sợ ta vậy, dùng giọng
mộc mạc ca ngợi vẻ đẹp của ta. Tộc Phượng Hoàng, Viêm Hoàng Phượng Hỏa,
hóa ra hắn là Phượng Hỏa.
Hắn ngu dốt nếu từ lúc mới bắt đầu đã
phân biệt được giới tính của ta, chắc sau này chúng ta sẽ không có
chuyện cắt đứt dây loạn nghiệt nữa, hoặc là duyên.
TA không lên
tiếng, nói thật, ta chưa từng mở miệng nói nhiều chuyện. Ta theo dõi
hắn, nhìn không nháy mắt, vì hắn mộc mạc, vì lời ca ngợi của hắn, trong
đáy lòng bỗng dâng cơn xúc động muốn cất tiếng ca, muốn ca hát cho hắn
nghe, chỉ cho mình hắn nghe thôi.
“Ngươi có biết nơi này cách núi Đan Huyệt có xa lắm không?” Hắn thấy ta không nói gì thì dè dặt cẩn trọng hỏi ta.
Mãi lâu sau ta gật gật đầu, lại thấy trong đáy mắt hắn niềm vui sướng.
Giương cánh, bay lượn trên bầu trời, hắn ngầm hiều liền lập tức đuổi kịp tốc độ của ta. Một đỏ một xanh, hai loài chim khác nhau hoàn toàn mà
lại bay song song với nhau.
Ta rất ít rời đi Thanh Khâu, nhưng ta biết Xích Nguyên ở đâu, bởi vì ta từng ở xa xa nhìn cây ngô đồng tới
thu không có lá, chẳng giống thươgn buông của ta, bốn mùa lá xanh ngát.
Rất xa, núi Đan Huyệt đã không còn xa nữa, ta thấy Hỏa Phượng bên cạnh mình rõ ràng nhận ra nhà của hắn, lưu luyến nhưng cũng tuyệt vọng xoay người trở lại núi Đan Nhi, nơi đó mới đúng là nơi thuộc về Thanh Loan, liền
tính nơi đó không bằng người tộc Phượng Hoàng ồn ào náo nhiệt.
“Ta tên Phượng Cửu, ta còn chưa biết ngươi tên gì đó?” Hắn ở đằng sau ta
kêu lên, ta không thèm để ý tới hắn, cũng không chậm tốc độ.
“Ta nhớ tới đoạn đường này rồi, ngày mai ta tới tìm ngươi chơi nha” Giọng hắn xa dần, chỉ còn lại tiếng gió vù vù rung động.
Ta vẫn chưa coi lừa hứa hẹn của hắn quan trọng lắm, chẳng qua hôm sau khi
mặt trời lên, ta bắt đầu mong mỏi được gặp lại hắn, Phượng Cửu.
Một ngày, hai ngày, liên tục mấy ngày hắn không xuất hiện lại, ta lạnh
lùng đứng ở trên đỉnh Thương Buông, có chấp nhìn về phía nam, trái tim
sớm đã bị lời hứa hẹn của hắn ăn mòn không hoàn chỉnh nữa.
Lúc
gặp lại hắn, ta không nhận ra hắn nữa, bởi xuất hiện trước mặt ta là một nam tử mặc bộ màu đen. Ngũ quan không thể nói là tinh xảo, lại bên mặt
có một vết thương không hoàn mỹ. Ta chán ghét loại chim thú có thể biến
hình trưởng thành, mặc kệ hắn là ai, chỉ cần hắn không phải Thanh Loan,
không phải Phượng Cửu là được.
Ta định xoay người muốn bay, còn
năm năm nữa ta có thể biến hình, trước đó, ta cũng vì muốn bảo toàn bản
thân mình vạn năm thành một Thanh Loan Vương duy nhất, nên lựa chọn trốn tránh hết tất cả thị phi.
Ta tự tin với tốc độ của mình, cũng
vừa định mở cánh ra bay thì đã bị người ta ôm chặt vào lòng. Khẩn
trương, giận dữ, mỏ chim của ta hung hăng hướng hắn mổ, không thấy máu
không bỏ qua.
“Đừng giận đừng giận nữa, thật xin lỗi, ta đã lỡ
hẹn” Cánh tay sạch sẽ kia rõ ràng vì ta mà bị rách chảy máu, chỉ trên
trên mặt người đó vẫn treo mãi nụ cười ôn hoàn, “Ta là Phượng Cửu, có
còn nhớ rõ ta không?”
Làm sao có thể không nhớ rõ chứ…. Ta gục đầu xuống, không giãy dụa nữa. Hóa ra hắn đã vạn tuổi….
“Vốn đồng ý trở lại thăm ngươi rồi, ai ngờ sau đó lại bị buộc phải tu luyện
pháp thuật, không lúc nào thoát thân được, chỉ đợi sau khi biến hình rồi mới lại tới tìm ngươi, rồi phát hiện ra nhoáng cái đã qua ba trăm năm,
hóa ra ngươi vẫn còn nhớ ta” Nụ cười kia làm lung lay mắt ta, ba trăm
năm, hóa ra đã ba trăm năm không được gặp hắn rồi.
“Cha ta…Cha ta đồng ý cho ta tự do mười năm, ta liền lại đây cùng ngươi có được
không?” Bàn tay ấm áp của Phượng |Cửu xoa xoa lông chim ta, ta khẽ run
lên, không phải sợ hãi lại cả kinh rụt tay hắn về.
“Ta cũng thật khờ, quả thật nhiều năm rồi mới biết được ngươi là Thanh Loan, ngươi có tên không?”
Ta trầm mặc để hắn ôm, cũng không đạp tránh ra.
Phượng Cửu thấy ta chưa trả lời, liền nghiêng đầu một hồi, hắn suy xét biểu
hiện nghiêm túc dị thường, mang theo sự dẻo dai một dòng. Hắn không
biết, hắn như vậy chắc sẽ nhìn thấy một cô gái điên cuồng vì hắn, vẻ đẹp mắt trong suốt thuần khiết như sương buổi sớm. Bỗng hắn như nhớ ra gì
đó, lập tức vỗ đầu bảo, “Đúng rồi, ta nghe cha ta nói, Thanh Loan không
thích quần cư, cũng rất ít nói chuyện. Đi nào, ta cũng không ép ngươi
nói chuyện, nếu khi nào ngươi muốn mở miệng nói thì cứ nói nhé”
Ta quay đầu đi, bình tĩnh nhìn hắn, hắn cũng liếc ta cười. Phượng Cửu, ta
cũng không phải là không muốn nói chuyện, ngươi có đợi được ta năm năm
không, sau năm năm, khi ta có thể không lấy bộ dáng hiện giờ để ngươi ôm nữa, ta chắc chắn sẽ mở miệng nói cho ngươi biết tên của ta.
Lần này, Phượng Cửu không nuốt lời, hắn bồi bên cạnh ta, làm bạn với ta vẻ
vẹn năm năm. Hắn không để cho ta cả ngày ngồi trên cành Thương buông
không nhúc nhích, cứ nương theo sự biến hình mạnh mẽ của hắn, ép ta mang đi khắp mọi chỗ trên tám phương đại lục, để cho ta được nhìn thấy nhiều cảnh đẹp, chim quysm tiên thú hiếm chưa từng thấy qua mấy trăm năm.
TA vẫn cho rằng Phượng Cửu sẽ vĩnh viễn làm bạn với ta mà không phải cô
đơn nữa. Chỉ là khi ta đạt được ngàn năm biến hình, cũng là lúc hắn cũng gặp được bình dáng trầm mặc của ta, năm năm qua, Phượng Cửu chưa từng
bao giờ rời ta đi nhìn ta thật sâu một cái, rồi xoay người rời đi, đi mà không lưu lại. Phượng Cửu… Ta vẫn còn chưa nói tên ta cho ngươi biết,
sao ngươi đã không từ mà biệt rồi, sao ngươi có thể vứt ta mà đi chứ.
Theo tay vung lên, lấy nước hóa kính, pháp thuật Thanh Loan đúng là trời
sinh mà có, truyền thừa từ cha mẹ. Trong thủy kính có ta, có thể ôn nhu
thanh nhã hơn cô gái, một mà múa đồ đằng Thanh Loan xoay quanh cần cổ,
đó là tượng trưng Vương. Cũng có con ngươi đen giống Phượng Cửu, những
không có ôn hòa của hắn, chỉ còn lạnh lẽo. Ta oán hận phất tay áo, nước
hóa thành gương lập tức bể thành vô số bọt nước, dưới ánh mặt trời xoẹt
qua từng tia sáng đẹp mắt, không mang theo lo lắng.
Bị trưởng lão mời trở về Thanh Khâu, ta chính thức trở thành tân Vương duy nhất tộc
Thanh Loan, người trong tộc của ta cũng gặp được Phượng Cửu giống ta lúc trước, không thích sống cùng người khác, như thế cũng tốt, ta cũng
không biết đi đối mặt với họ thế nào, như thế cũng tốt…
Ta đã cho là mình có thể quên mất Phượng Cửu, liền tính chuyện hắn rời đi làm ta
khó hiểu. Chỉ là lúc trưởng lão nói cho ta biết, tộc Phượng Hoàng mới có tộc trưởng vừa nhậm chức tên Phượng Cửu, ta rốt cuộc không cách nào
thuyết phục bản thân mình bình tĩnh được nữa, thuyết phục mình quên đi
nữa.
“Người tới là ai, có cần báo danh ra trước không?” Đi đến Xích Nguyên, đúng như dự kiến bị những hộ vệ bên đó ngăn lại.
Ta lạnh lùng liếc mắt nhìn, họ hơi hoảng. Hừ, chẳng ai bì nổi Phượng và
hoàng cũng chỉ có thế. Nghĩ nghĩ cuối cùng cũng muốn được gặp hắn, ta
lấy từ trong tay áo ra một chiếc lông chim màu xanh lam, đưa cho vị kia
bảo hắn giao cho Phượng Cửu, còn Phượng Cửu cũng phải giải thích một lời với ta.
Chẳng biết bao lâu, Phượng Cửu sai người mời ta vào
trong hành cung Xích Linh. Nhìn thấy hắn ở trên cao, ta vốn nên tức giận thì trái tim lại bình tĩnh dị thường, coi như nhận định, nếu ta là
Phượng Cửu, nhất định cũng sẽ ở địa vị trên cao mà quan sát cùng ta với
chúng sinh.
Hắn bảo tất cả lui, lập tức an tĩnh nhìn ta, một thân áo màu vàng gấm, càng làm nổi bật sự tao nhã như lan của hắn. Trong tay hắn vẫn cầm chiếc lông chim xanh kia của ta, trên mặt chẳng còn chút
tươi cười ôn hòa ngày xưa nữa, mà càng giống Vương giả, không phải là
Phượng Cửu của ta.
Rất lâu sau đó, cuối cùng hắn thở dài đi tới cạnh ta, định đưa tay song lại khiếp đảm rụt trở lại.
Ta cười lạnh, lùi lại sau từng bước, lúc này mới cất giọng lành lạnh, là
lần đầu tiên mở miệng, “Năm năm trước, ngươi hỏi ta có tên không, trong
lòng ta thầm nói, đợi sau ngàn năm biến hình rồi thì chính miệng ta sẽ
nói cho ngươi biết, ta khác ngươi, lời hứa của ta nhất định sẽ tự mình
thực hiện. Thanh Thương, là tên của ta. Phượng Cửu, ngươi hãy nghe cho
kỹ đây, ba trăm năm trước, ngươi nói, “Ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi
chơi” Ta tin ngươi, vì thế ta vẫn đợi tới ba trăm năm. Năm năm trước,
người còn muốn nói theo giúp ta mười năm, ta vẫn tin ngươi như cũ, nhưng người lại lần nữa bội bạc. Vì thế Thanh Thương ta vứt hết tôn nghiêm,
cũng ép ngươi thực hiện lời hứa chỉ còn sót lại ước hẹn năm năm”
Phượng Cửu chưa từng nghe qua ta nói chuyện, lần này ta nói bù lại cho xong,
hắn khiếp sợ nhìn ta, vẻ mặt mang theo thống khổ. Hắn từ từ ngẩng đầu,
nhìn ta mặc đồ, khẽ thở dài, “Nếu lúc trước ta biết ngươi là Vương tộc
Thanh Loan, sao lại dám hứa hẹn như vậy, Thanh Thương, Phượng Cửu đã ngộ nhận ngươi là cô gái, mới không khống chế nổi bản thân mình nỗi nhớ
nhung. Hiện giờ biết rõ sai lầm lớn đúc thành thế, nên ngừng thôi”
“Được, chỉ một cái thì ngừng cắt đứt! Giỏi cho một Phượng Vươgn Phượng Cửu!”
Ta lấn gần hắn, ra sức níu chặt vạt áo hắn, gầm nhẹ hỏi, “Ngươi đã từng
hỏi qua ta xem ta có muốn cắt đứt không? Thanh Loan cả đời chỉ yêu có
một lần, cả đời chỉ vì một người cất tiếng hát vang. Phượng Cửu, ngươi
là của ta!” Nói xong ta oán hận cắn lên môi hắn, hắn cũng bị đau kêu rên một tiếng liếm láp. Cuối cùng lại luyến tiếc sợ hắn đau, sợ hắn khổ.
Máu ngập trong miệng, lại khiến ta khó ức chế nổi cơn bộc phát, không ngừng nghĩ, không ngừng trở lại hiện thực, thầm nghĩ khiến cái hôn này trở
nên sâu sắc, thầm nghĩ muốn cùng hợp lại với người yêu hai thành một
vĩnh viễn không xa rời.