“Thi Mẫn, con đang nói bậy gì đó, không được nguyền rủa ca ca, ca ca khó lắm mới tỉnh lại.”Uyển nương nhẹ giọng trách mắng.
“Nương, là Giang di nương đẩy nhị ca xuống hồ, nếu bây giờ nhị ca bình an không có chuyện gì, lần tới nàng ta tất sẽ sử dụng thủ đoạn độc ác hơn, thừa
dịp nhị ca không chuẩn bị, hại…Hại huynh ấy một lần nữa. Không bằng
chúng ta thuận nước đẩy thuyền, làm bộ nhị ca rơi xuống nước quá lâu,
sau khi tỉnh lại biến thành kẻ ngốc, được không?” Thấy ca ca tỉnh lại,
nàng không để ý có thể bị mẫu thân hoài nghi hay không, một lòng chỉ
muốn thay đổi cục diện.
“Là Giang di nương đẩy nhị ca con?” Uyển nương kinh hãi.
“Dạ, nhị ca cũng biết, đại ca cũng nhìn thấy, là con và đại ca cùng nhau kéo nhị ca lên.”
Uyển nương nhìn nhi tử một cái, chờ hắn chứng thực, Mạc Phương Mẫn gật đầu,
hai hàng lông mày của Uyển nương nhíu lại, tỉ mỉ suy nghĩ.
Hâm
Mẫn đầu óc ngu xuẩn lại không thích đọc sách, thường trốn học, cùng mấy
hài tử gần đó đi bắt cá ném chim, sư phó trong trường đã nói với trượng
phu mấy lần, còn Phương Mẫn đọc sách nghiêm túc, thành tích các cuộc thi đều là tốt nhất trong trường, nó là hài tử học tốt nhất trong học
đường, sư phó rất thích hài tử này.
Chẳng lẽ vì vậy gặp phải họa
sát thân? Nói như vậy, Hâm Mẫn không bằng Phương mẫn, Phân Mẫn không
bằng Thi Mẫn, có phải người gặp họa tiếp theo sẽ là Thi Mẫn không?
Nhớ năm đó, trượng phu tuy đầy bụng tài hoa, trong nhà lại nghèo khó, ngay
cả tẩu gạo cũng không có, không thể không đồng ý hôn sự với Hạ gia, Hạ
gia là Thương hộ, Sĩ Nông Công Thương, Sĩ đứng đầu trong bốn ngành,
nhưng vì ngân lượng, trượng phu cưới nàng vào cửa, chuyện này mãi là nỗi đau trong lòng hắn.
Nhưng cũng vì nàng mang đồ cưới tới, kinh tế Mạc gia mới có thể cải thiện, chẳng những mua tòa trạch viện trước mắt, trượng phu cũng có bạc để vào kinh dự thi.
Thân là nàng dâu Mạc
gia, nàng chẳng những chăm sóc tốt cha mẹ chồng, cũng đem cửa hàng hồi
môn kinh doanh có thanh có sắc, khiến Mạc gia trên dưới không lo ăn mặc, dần dần, thoát khỏi cảnh nghèo, trượng phu cũng làm quan tại nơi này.
Có thầy tướng số nói: Mệnh cách của nàng là ích tử vượng phu, tương lai
sinh hạ hài tử nhất định quý không gì bằng, trượng phu có nàng che chở,
tương lai nhất định có thể làm thừa tướng.
Lời này khiến cha mẹ chồng thật tâm yêu thương nàng, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà cũng cho nàng quyết định.
Mà trượng phu một đường thi cử, từ Cử Nhân, Tiến Sĩ đến Trạng Nguyên, vượt qua khó khăn để vươn lên, sau khi lên làm Thất phẩm Quan huyện, người
lãnh đạo trực tiếp kia, viên quan ngũ phẩm Giang Xương Bình coi trọng
năng lực của trượng phu, biết hắn sau này rất có tiền đồ, nguyện ý gả nữ nhi Mỵ Nương cho hắn làm thiếp.
Có thể trèo cao đến Giang gia,
tâm trượng phu rất vui mừng, yêu thương Mỵ Nương hơn hẳn nàng, hơn nữa
có quan lớn chống lưng, hắn sẽ không phải dựa vào đồ cưới của nàng để
sống qua ngày, liền đem mọi chuyện trong ngoài giao cho Mỵ Nương.
Từ đó, trượng phu không còn lui tới Hạ gia nữa, cũng không cho phép nàng
liên lạc với cha mẹ, hắn một lòng giao tiếp với quan gia, hy vọng một
đời bắt đầu từ đây, từ nông dân tấn thăng làm quan, hoàn toàn thoát khỏi cảnh nghèo khổ của nửa đời trước.
Uyển nương biết, chuyện tốt
của Mỵ Nương, xuất thân của nàng tốt hơn mình, lại bởi vì thứ tự đến
trước sau, không thể không lấy thân phận thiết để vào cửa, đây cũng là
tâm bệnh của nàng.
Nhiều năm qua nàng trốn ở Trúc viện không quản chuyện gì, dùng hết tâm huyết để chăm sóc hai hài tử và kinh doanh cửa
hàng hồi môn của nàng, thật không muốn xung đột chính diện với Mỵ Nương.
Nàng biết trượng phu xem thường nàng là nữ Thương gia, nếu không phải như
thế, hắn sẽ không vào lúc Mỵ Nương mang thai, không có thời gian chăm
sóc, mới thuận theo tâm ý của cha mẹ chồng, chuyển tới Trúc viện, để cho nàng có Phương Mẫn.
Vì vậy Phương Mẫn sau Hâm Mẫn, mà Thi Mẫn
sau Phân Mẫn, từ đó về sau, bên cạnh trượng phu có nhiều thị thiếp hơn,
nàng hiểu, thứ mà mình có, chính là hai hài tử này.
Cho nên, nàng tránh né khắp nơi, nhưng Mỵ Nương vẫn không chịu buông tha cho nàng,
nàng ta muốn cái gì? Muốn hài tử của nàng ta thay thế Phương Mẫn, Thi
Mẫn, trở thành trưởng nam trưởng nữ?
Tâm bỗng nhiên sợ, Uyển nương nói: “Không được, chuyện này quá lớn, ta phải thương lượng nói phụ thân của con.”
Nương, phụ thân sẽ không tin người.”
Thi Mẫn nói trắng ra như vậy khiến Uyển nương giật mình, ngưng mắt nhìn nữ nhi, nàng chỉ là một hài tử năm tuổi.
Thấy vẻ mặt kỳ quái của mẫu thân, Thi Mẫn tự biết, nàng dụi mắt, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.
“Phụ thân rất thiên vị,đại tỷ cướp đồ của con, con tố cáo, phụ thân không
nghe, Giang di nương không giải thích được đánh bà vú một bàn tay, con
khóc xin phụ thân chủ trì công đạo cho bà vú, phụ thân cũng không để ý,
chúng ta nói gì phụ thân cũng sẽ không tin, phụ thân chỉ nghe lời Giang
di nương thôi.”
Uyển nương nhìn con trai tám tuổi, Mạc Phương Mẫn cười khổ gật đầu.
Đúng vậy, phụ thân vô cùng thiên vị,sự coi trọng con trai trưởng của chính
thê, lại không bằng con của thiếp thất, nếu không phải thái độ của phụ
thân quá chênh lệch, thái độ của bọn người làm trong nhà đối với bọn hắn lại kém như vậy.
Bất đắc dĩ trong mắt nhi tử và tiếng khóc của
nữ nhi làm Uyển nương đau lòng, thì ra bọn nhỏ vẫn âm thầm chịu uất ức,
cũng không dám nói cho nàng biết.
“Nương, người nghe con lần này
đi, để cho ca ca giả bộ ngốc, chờ Thi Mẫn lớn lên, có thể bảo vệ ca ca
và nương, ca ca thông minh trở lại là được rồi.”
“Ca ca con là con trai, phải đọc sách thi công danh, không thể cả ngày ở trong nhà giả ngu được.”
“Nương có tiền, chúng ta chi tiền mời sư phó về nhà ở, nói là tớ dạy Thi Mẫn
đọc sách, ca ca ở một bên học, nhất định có thể hiểu.”
“Ca ca con tám tuổi, con mới năm tuổi…”
“Con nhất định sẽ liều chết đọc sách, để sư phó dạy nhị ca bài mà nhị ca nên học.”
Uyển nương vẫn do dự, Thi Mẫn không thuyết phục được mẫu thân, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía nhị ca một cái xin giúp đỡ.
Hắn gật
đầu một cái, cầm tay mẫu thân, khẽ nói: “Nương, con thấy lời muội muội
nói rất có đạo lý, nương vốn không so đo với người, tính tình không
thích tranh đoạt, nhưng nếu tiếp tục nhượng bộ, sẽ làm cho người ta thấy nương hiền lành dễ ức hiếp. chuyện sinh hoạt vụn vặt lúc trước liền
thôi lúc này liên quan đến tính mạng, Giang di nương đẩy con xuống nước
con đã nhìn thấy ánh mắt hung ác của bà ta, chắc chắn không phải bà ta
bất cẩn, mà là cố ý dồn con vào chỗ chết. Để sau này có được cuộc sống
yên bình, không bằng tranh thủ lần này, dù sao mặc kệ con thông minh hay ngốc nghếch, cũng không được phụ thân coi trọng.”
“Trong nhà
này, không ai có thể bảo vệ chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính
mình, nếu điều làm nương lo lắng là việc học của con, nương, con rất có
lòng tin vào bản thân, nhất định có thể thi đậu Trạng Nguyên.”
Nói rõ đầu đuôi, lòng Uyển nương không ngừng chua xót, nhị tử đã chịu bao
nhiêu thiệt thòi mới có thể thấy rõ như vậy? Nàng ôm nhi tử và nữ nhi,
đau lòng nói không ra lời.
Quản gia nhất quyết không mời đại phu đến, bà vú đợi không kịp, tự mình ra cửa tìm đại phu.
Uyển nương mặc dù đồng ý với ý kiến của nữ nhi, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng đối với trượng phu.
Vì vậy khi phụ thân hạ triều, nghe chuyện Phương Mẫn ca ca rơi xuống nước, cùng Giang di nương đi đến Trúc viện thăm thì Thi Mẫn nhìn vẻ mặt do dự của mẫu thân, hạ quyết tâm, vì để mẫu thân hoàn toàn hết hy vọng với
phụ thân, nàng bất cứ giá nào!
Nàng dụi mắt lớn tiếng khóc to, ngón tay nho nhỏ chỉ vào Giang di nương, kể hết đầu đuôi sự việc đã xảy ra.
Đối mặt với nhi tử ngốc đang nghiêng đầu, chảy nước miếng, và nữ nhi tự
dưng lên án, Mạc Lịch Thăng ngày càng tức giận, tát một cái lên mặt nữ
nhi.
Thi Mẫn mới năm tuổi, sao có thể chịu nổi sức lực lớn như
vậy, quay đầu, cả người té ngã trên đất, lúc ngã cái đầu của nàng đụng
vào góc bàn, cái trán trong nháy mắt sưng lên một cục lớn.
Uyển
nương ôm lấy nữ nhi, mắt thấy nữ nhi sợ hãi nhìn trượng phu, lòng đã
hoàn toàn nguội lạnh rồi, rất đau xót nhưng nhi tử nói đúng, cái nhà này không người nào có thể bảo vệ bọn họ, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính
mình.
Nàng trầm mặc không nói, quay đầu ánh mắt chỉ trích nhìn trượng phu. Đây chính là phu quân tốt mà phụ mẫu đã chọn cho nàng?
Trước ánh mắt khiển trách của thê tử, Mạc Lịch Thăng dâng lên mấy phần cảm
giác tội lỗi, nhưng… Coi như Phương Mẫn bị thương, nàng đau lòng không
chịu nổi, cũng không nên tự dưng sinh sự.
Nếu không phải hắn biết Mỵ Nương đang học nấu ăn vì mình, cả buổi sáng cũng không rời nhà bếp,
mấy câu nói của Thi Mẫn, chắc chắn làm hắn sinh lòng nghi ngờ, thủ đoạn
tranh giành tình cảm như vậy, tuyệt không thể dung túng.
Khuôn
mặt rét lạnh nói từng câu: “Ngươi ở nhà cả ngày ngay cả một đứa trẻ cũng trông không được, xảy ra chuyện còn dạy nữ nhi đổ tiếng xấu cho người
khác, tranh thủ tình cảm tranh đến bực này đúng không? Mẫu thân như
ngươi, có thể dạy ra dạng hài tử gì?”
Thi Mẫn nép vào ngực mẫu
thân, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt, muốn biết nương dạy ra loại hài
tử gì sao? Lặng lẽ đợi thời gian chứng minh.
Mạc Lịch Thăng xoay người, nhanh chân đi ra khỏi Trúc viên, Giang Mỵ Nương hả hê đi phía sau.
Tranh thủ tình cảm? Lại còn nói nàng tranh thủ tình cảm? Oan quá, lòng nàng phải chịu oan đến bao giờ, mới có thể được rửa sạch?
Uyển nương không kiềm được nước mắt, Thi Mẫn và ca ca vỗ nhẹ lưng nàng.
Mạc Phương mẫn nói: “Nương, nhi tử sẽ cố gắng chăm chỉ, nhất định giành lại tiếng nói cho người, để phụ thân nhìn thử xem người dạy nhi tử như thế
nào.”
Thi Mẫn nói: “Nương, ca ca còn sống, huynh không có bị
Giang di nương hại chết, đây chính là trời cao mở to hai mắt, đang nhìn
từ trên cao, người tốt sẽ gặp điều lành, ác nhân gặp ác báo, không phải
không báo, mà là chưa tới lúc.”
Uyển nương ôm nữ nhi, ngưng khóc rồi cười. “Đúng vậy, có Phương Mẫn, có Thi Mẫn, kiếp này của nương còn thiếu cái gì nữa chứ?”
Cho đến trời tối, bà vú mới nổi giận đùng đùng đưa đại phu quay lại.
Lúc trước, nàng tức giận đuổi theo hỏi quản gia, quản gia nói đã sai người
làm đi mời đại phu, nhưng kết quả, hắn lừa gạt bà, để bà đợi một thời
gian dài như vậy!
Lòng bà tràn đầy oán hận, những hạ nhân này nếu không có người phía sau sai khiến, bọ họ sao dám không đặt mệnh của chủ tử vào trong mắt, chẳng lẽ Giang di nương cố ý không chạy chữa cho
thiếu gia?
Đúng là như vậy, Hâm Mẫn thiếu gia không thể sánh bằng một sợi tóc của Phương Mẫn thiếu gia, Giang di nương đã sớm ghen ghét
rồi.
Nguy rồi, bà không nên chờ, nếu đến trễ Phương Mẫn thiếu gia gặp chuyện không may, làm sao mới tốt đây? Phương Mẫn thiếu gia còn là
tâm can bảo bối của phu nhân nữa.
Bà rời khỏi nhà, vừa đi vừa lau nước mắt, đi tìm đại phu, tìm liên tiếp hai y quán, đều nói đại phu
không có ở đây, nàng gấp đến độ toàn thân đổ mồ hôi, cả người cũng sắp
hôn mê, vẫn cố gắng trống đỡ muốn tìm đại phu cho thiếu gia.
May
mà ông trời có mắt, bà lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, một thiếu niên
đã đỡ bà, thấy sắc mặt bà trắng bệch, thuận tay bắt mạch cho bà.
Thấy thế, bà nắm lấy tay đối phương hỏi: “Ngươi là đại phu?”
Hắn cười đáp lại, “Học qua một ít.”
Bà vú không nghĩ cái gì khác, chỉ khóc lóc cầu xin, rồi mang hắn trở về Trúc viện.
Thiếu niên này tên là Lăng Trí Thanh, trong vòng xoay số phận trước kia, hắn sẽ xuất hiện năm Thi Mẫn tám tuổi.
Khi đó Uyển nương vì ngày đêm nhớ con mà sinh bệnh, bà vú ngoài ý muốn gặp
được trên đường, mời hắn về nhà, hắn ở lại Mạc phủ sáu năm, một mặt vì
chữa bệnh cho Uyển nương, một mặt dạy y thuật cho Thi Mẫn, vì vậy Thi
Mẫn mới có thể trở thành từ mi Quan Âm, có năng lực chữa bệnh miễn phí
cho người dân nghèo.
Một khắc khi Thi Mẫn nhìn thấy Lăng Trí
Thanh, đáy lòng nàng biết, số mệnh đã thay đổi, đại ca được cứu trở lại, sư phụ của nàng xuất hiện trước ba năm, vận mệnh bởi vì nàng trọng
sinh, đã hoàn toàn thay đổi.
Lăng Trí Thanh vừa thấy Thi Mẫn đã
thích, nàng tuyệt đối tin tưởng hắn, bởi vì có kinh nghiệm của kiếp
trước, nàng biết rõ hắn là người như thế nào.
Nàng không giấu
giếm Lăng Trí Thanh bất cứ cái gì, cả chuyện Giang di nương hung ác, ca
ca giả ngốc thoát chết, nàng năn nỉ mẫu thân giữ Lăng sư phó lại, nói
với bên ngoài là vì chữa bệnh cho Mạc Phương Mẫn.
Chuyện này
truyền ra, trong phủ trên dưới đều cười nhạo Uyển nương, nói: “Ngốc
không phải bệnh, nếu có thể chữa được, người trên đời ai cũng có thể trở thành Trạng Nguyên.”
Giang Mỵ Nương miệng lưỡi bén nhọn, cay
nghiệt nói: “Có bạc chi tùy tiện như vậy, không bằng lấy ra để chi tiêu
chuyện thường ngày.”
Mạc Lịch Thang mặc kệ chuyện này, dù sao
Uyển nương dùng là đồ cưới bên nhà nàng, lại không lấy tiền trong phủ,
liền mắt nhắm mắt mở, mặc kệ nàng.
Uyển nương không phải là người mượn cớ làm người tốt, nhưng vì nhi tử, nữ nhi, lòng nàng nhất định
phải cứng rắn. Nàng lấy lý do người làm tranh cãi, đuổi toàn bộ người
hầu kẻ hạ trong Trúc viện đuổi hết ra ngoài, sai bà vú mua ba bốn người
có tuổi ở bên ngoài, làm việc ổn thỏa, từ đó Trúc viện trở thành nơi
tách biệt, không còn qua lại với những viện khác.
Trừ lúc đi thỉnh an cha mẹ chồng, Uyển nương tận lực không ra ngoài, những người khác trong Trúc viện cũng như vậy.
Chuyện làm Thi Mẫn kinh ngạc là, kiếp trước nàng chỉ biết Lăng Trí Thanh y
thuật rất cao minh, hôm nay còn biết hắn có một thân công phu vô cùng
lợi hại, hắn tiến cử Trang Bách Hiên với mẫu thân nàng, hai người một
văn một võ, cùng nhau dạy nàng và Phương Mẫn ca ca.
Thi Mẫn không có hứng thú với kinh sử điển tích, ngược lại theo Lăng Trí Thanh học y thuật.
Nàng thật sự có hứng thú với y thuật? Chưa hẳn, kiếp trước là vì chữa trị
bệnh tâm bệnh cho mẫu thân, cuộc đời này muốn dính bên người sư phó, tìm kiếm tình yêu thương của phụ thân trên người hắn.
Lăng Trí Thanh cũng thích tiểu nha đầu Thi Mẫn lanh lợi này, sau khi trưng cầu qua ý
kiến của chủ mẫu, liền thu Thi Mẫn làm đồ đệ, để nàng suốt ngày đi theo
bên cạnh hắn, true đùa bình bình hũ hũ cùng một sân dược liệu.
Hai thầy trò được sự đồng ý của Uyển nương, cách mỗi nửa tháng, liền dẫn
Mạc Phương Mẫn “ngu dại” cùng đi về phía Pháp Hoa Tự nổi danh nhất Tấn
Châu bố thí gạo chữa bệnh từ thiện.
Bên ngoài, nói là vì cầu xin
kì tích cho bệnh tình của Mạc Phương Mẫn; Bên trong, Lăng Trí Thanh nói: làm quan, chính là vì bách tính, vì dân sinh, không phải vì danh lợi.
Hắn yêu cầu Mạc Phương Mẫn học tập từ trên người những bần dân này, làm
sao để bách tính an cư lạc nghiệp.
Sau lần đó, mỗi lần cứu tế gạo về xong về nhà, huynh muội hai người lại tụ lại một chỗ rủ rỉ rù rì
không ngừng, hai sư phụ ở bên nghe bọn họ nói và nhận xét.