Khóe miệng Mạc Hâm
Mẫn lộ ra tia ngoan độc, khẽ cười nói: “nương, nếu người muốn phân chia
lợi lộc, hãy thu mắt lại, cùng ta diễn một đôi mẫu từ tử hiếu đi, nếu
không, thân thế của ta bị vạch trần, sợ là ta gặp chuyện không tốt,
nương cũng không kiếm được chỗ tốt đâu.”
Sau khi uy hiếp mẫu thân, hắn mở ngân phiếu và khế đất ra, bỗng chốc hai mắt phát sáng, mở cờ trong bụng.
“Thi Mẫn đúng là giàu đến chảy mỡ, lại còn có ba cửa hàng và trang viên nữa, khó trách nàng phát gạo mỗi tháng, tiền giống như xài mãi cũng không
hết.”
Ngửa đầu vui vẻ cười to, Mạc Hâm Mẫn thu chìa khóa và khế
đất vào ngực, đắc chí vừa lòng nghĩ, hôm nay hắn đã trở thành phú ông,
không bằng dứt khoát ra ngoài lập phủ đệ riêng, lại đón mẫu thân ruột
về, về sau rốt cuộc không cần ở lại Mạc phủ, chịu cảnh uất ức này?
Cúi đầu, hắn thấy ngọc bội khắc hình rồng rất tinh xảo, không suy nghĩ nhiều, liền đeo ngọc bội lên thắt lưng.
Thi Mẫn nhảy xuống kỷ trà, Mạc phủ này thật đúng là nơi ẩn lang giấu cẩu,
không cần nàng nguyền rủa, hào quang của cái nhà này cũng không còn mấy năm nữa.
Nàng bay tới trước người Mạc Hâm Mẫn, muốn gỡ ngọc bội
bên hông hắn xuống, nhưng tay nàng lại xuyên qua ngọc bội, xuyên qua
thân thể hắn, cái gì cũng không sờ được…
Thở dài, nàng đã là một người chết, vật ngoài thân, đã mất ý nghĩa với nàng.
Chỉ là, không bỏ được…
Nàng lưu luyến nhìn ngọc bội kia, đó là Lăng sư phó trước lúc rời đi để lại
cho nàng, sau khi mẫu thân mất đi Phương Mẫn ca ca, thân thể không thấy
tốt hơn, hơn nữa phụ thân đối xử lạnh nhạt, bệnh tình ngày càng nghiêm
trọng.
Khi nàng lên tám, bà vú tìm đến Lăng sư phó, hắn ở lại
trong phủ sáu năm, trong lúc hắn dạy nàng y thuật, dạy nàng biết đọc
biết viết, cũng dạy nàng đạo lý làm người, với nàng, Lăng sư phó càng
giống như phụ thân hơn.
Nếu Lăng sư phó biết nàng đã chết, sẽ rất đau lòng…
Chậm rãi lắc đầu, nàng bay khỏi phòng, mùi thơm hoa Quỳnh vẫn phiêu tán nhàn nhạt trong không khí.
Ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen tối, không nhịn được hỏi: Tại sao người làm
chuyện tốt lại không có hồi báo? Tại sao kẻ ác lại trường mệnh sống lâu? Thế gian không có một nơi công bằng sao?
Trời xanh, nếu có thể
để cho nàng sống lại một lần, nàng sẽ không cần ngoan ngoãn, không cần
nghe lời, không muốn nhẫn nhịn vì đại cục, nàng tình nguyện làm người
xấu, cũng muốn lấy sức lực của mình để thay đổi Càn Khôn!
Mùa xuân, năm Khang Nguyên thứ hai tám.
Mạc Thi Mẫn từ trong mộng tỉnh lại, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Nàng ngơ ngác nhìn trần nhà, phụ thân, mẫu thân, Lý Hải Đình, Mạc Hâm Mẫn,
Mạc Phân Mẫn… Hình dáng của vô số người trong đầu nàng, giống như đèn
kéo quân không ngừng bay lượn.
Chân tướng làm người ta nôn mửa,
khuôn mặt hung dữ vì bị lòng tham khống chế, nhân tính tăm tối bẩn thỉu… nước mắt lặng lẽ lướt qua hai gò má nàng.
Thi mẫn theo bản năng
lấy lòng bàn tay lau đi những giọt nước mắt. Xúc cảm ấm áp khi tiếp xúc
từ lòng bàn tay truyền đến, hai mắt nàng bỗng mở thật to.
Cảm nhận được? Nàng lại có thể cảm nhận được ấm áp?!
Nàng do dự vươn tay, cẩn thận mà dè dặt tiếp xúc với sa màn màu xanh bên mép giường, tiếng tim đập đinh tai nhức óc, từng cái, khiến nàng phải thở
gấp.
Một tấc, một tấc lại một tấc, tay nàng chậm chạp di chuyển lên trước.
Chạm được rồi! Tay nàng không có xuyên qua màn lụa mà là sờ được màn lụa, mở năm ngón tay ra, nàng nhẹ nhàng cầm lấy màn lụa, nhắm mắt lại, nàng có
thể cảm giác được màn lụa mềm mại đang cọ xát trong lòng bàn tay.
Nàng không chết?! Hay là… Nàng sống lại!
Chợt từ trên giường ngồi bật dậy, Thi Mẫm kéo kéo chăn bông, ôm gối đầu, gõ
gõ bắp đùi của mình, nàng không ngừng chạm tới tất cả các đồ vật mà nàng có thể cảm nhận được.
Nàng quay đầu, mở to mắt, nhìn về phía vải bông con nít ở mép giường, gỗ đầu giường khắc cây hoa lựu, bàn trang
điểm mới toanh, cái bàn nhỏ chế tạo đặc biệt, cái ghế nhỏ, khi hiểu rõ
cảnh tượng trước mắt không khỏi làm người ta kinh ngạc, nàng tưởng chừng như không thở nổi.
Nơi này là, là quê hương Tấn Châu của bọn họ mà! Nàng làm sao có thể về đây? Nơi này đã bị bán rồi mà.
Nàng nói không ra là kinh ngạc hay vui mừng, nàng nhảy ra khỏi giường, đợi chút, đó là tay của nàng và… Chân?
Nàng hoài nghi cúi đầu, kéo cao ống quần màu hồng, chân ngắn ngủn, tròn
trịa, đầu ngón tay mập mập, thô thô, cổ tay trắng trẻo đang đeo một vòng ngọc nhỏ màu xanh biếc.
Vòng tay? Cái vòng tay này rơi bể năm nàng năm tuổi rồi mà.
Bỗng chốc như nhớ ra cái gì, Thi Mẫn dịch chuyển cái mông, cố sức nhảy từ
trên giường xuống, chạy thật nhanh tới trước bàn trang điểm, hình dáng
của nàng không cao, phải tốn rất nhiều sức lực, mới có thể leo lên ái
ghế.
Khi nàng ngồi vào chỗ của mình, ánh sáng chiếu trên gương
đồng hiện ra khuôn mặt tròn trịa, nàng chậm rãi thở ra một hơi, đó là
nàng, thời trẻ con của Mạc Thi Mẫn.
Nhẹ nhàng vuốt ve bàn trang
điểm, rất mới, là lễ vật mẫu thân tặng nàng lúc năm tuổi, nương nói: Nha đầu nhà chúng ta lớn rồi, muốn tự mình học cách trang điểm rồi nha.
Nàng mở bàn trang điểm ra, bên trong có Liên tử, khối Kim tỏa mà mẫu
thân tặng, có sợi dây hồng nhung và hoa tiểu quyên, mỗi lần Phân Mẫn đến đây, đều chảy nước miếng hâm mộ, còn hỏi mẫu thân nàng ta lúc nào nàng
ta có bàn trang điểm, Giang di nương cho nàng một cái tát thay cho câu
trả lời, mắng chửi: “Ai bảo ngươi là dòng thứ nữ, không phải dòng chính
nữ.”
Hiện tại Thi Mẫn hiểu, vấn đề không phải là dòng chính hay
thứ,mà là đồ cưới của nương phong phú, mà đồ cưới của Giang di nương
thật sự ít ỏi, nàng ta nói vậy là muốn khích bác Phân Mẫn cạnh tranh với nàng thôi.
Là mơ sao?
Nàng cắn đầu ngón tay, cơn đau từ đầu ngón tay truyền đến.
Đau, cho nên bây giờ không phải là mơ, như vậy là nàng mơ một giấc mơ, mơ
thấy mình lớn lên, mơ thấy mẫu thân, ca ca và mình chết thảm?
Lắc nhẹ hai ngón chân nhỏ, nàng nhảy xuống ghế, đi đến chỗ đứa ở Tiểu Trác
Tử nương đặc biệt đưa cho nàng, ngồi xuống cái ghế nhỏ.
Đây là
nơi nàng biết chữ đọc sách, nương thường nói: nha đầu à, phụ thân ngươi
xem thường nương là con cái thương gia, con phải đấu tranh vì nương, đọc sách, biết chữ, tương lai làm một Đại Tài Nữ.
Thi Mẫn mở ngăn
kéo dưới mặt bàn ra, bên trong có mấy quyển sách, đằng trước mất tờ có
kèm theo ghi chú, đó là sư phụ đã dạy nàng.
Nàng lật tới phía
sau, sư phụ chưa dạy bộ, xem qua từng chữ, đọc lên, nhận được, nàng nhận được từng chữ, cũng đều biết ý nghĩa của nó.
Tâm quýnh lên, nàng lật toàn bộ sách ra, nhanh chóng xem, cho nên… Nàng để sách thành một
cọc chống đỡ dưới cằm, nhắm mắt suy nghĩ sâu xa.
Cho nên không
phải là mộng, đó đúng là chuyện nàng đã trải qua khi mười bảy tuổi, xác
thực đã chứng kiến qua tất cả chuyện bẩn thỉu hèn hạ, cũng đã tử vong
rồi… Chỉ là, nàng sống lại, trời xanh nghe thấy nàng không cam lòng,
nguyện ý cho nàng một cơ hội thay đổi cuộc đời?
Dường như muốn
chứng thực cái gì, Thi Mẫn rời bàn ghế nhỏ, đi ra ngoài phòng. Nàng chạy nhanh đến xem nương, xem bộ dạng của nương có như trong trí nhớ của
nàng không.
Lúc ra cửa, nàng vượt qua ngưỡng cửa, lại quên vóc dáng mình nhỏ đi, chân chẳng qua là hơi nhấc.
Sải chân ngắn ngủn không vượt qua được ngưỡng cửa cao, chân bị vướng, lúc
này nàng mới biết, nhưng cả người đã không kịp khống chế ngã về phía.
Ầm!
Đau quá, nàng đau đến cắn răng nghiến lợi. Cặp mắt đỏ ửng, nàng lật người
ngồi dậy, cúi đầu kéo cao ống quần, hoàn hảo không có rách da, không
tính là nghiêm trọng.
Tay nhỏ của nàng chống đất, tính tự mình bò dậy, lại phát hiện vòng ngọc phỉ thúy giữa cổ tay bị vỡ thành hai
miếng, luyến tiếc, nàng rất thích cái vòng tay này.
Nhặt miếng vỡ lên, tính trẻ con muốn bỏ chúng vào trong túi.
Trong lúc bất chợt, giống như có ai đó cầm thanh đao hung hăng chém qua, tựa
như một hơi chém trái tim nàng thành hai nửa, nước mắt, không tự chủ
được chảy xuống.
Bất quá chỉ là một
vòng tay, đồ tốt hơn nữa nàng cũng đã thấy qua, nhưng nàng lại khóc lớn
tiếng, trực giác muốn đi tìm mẫu thân kể lể?
Nàng đang làm cái gì, ý nghĩ ngây thơ như vậy, nàng không phải năm tuổi, là mười bảy tuổi rồi!
Nàng nghĩ như vậy, nhưng cặp chân vẫn không tự chủ được chạy tới phòng của mẫu thân, chạy được mấy bước, chợt dừng lại.
Nàng nghĩ tới!
Trong ngày vòng tay bị bể ấy, nàng vừa khóc vừa chạy tới phòng mẫu thân, bà
vú không có cách nào bắt nàng, mẫu thân không ngừng dụ dỗ nàng, còn cắt
cho nàng người giấy nhỏ, mới khiến nàng ngừng khóc mà cười, sau đó, sau
đó… Tin ca ca chét truyền đến.
Tỳ nữ vội vàng vọt vào trong phòng nói: Phương Mẫn thiếu gia rơi xuống hồ.
Nương kinh hoàng luống cuống, được bà vú đỡ lảo đảo chạy vào trong vườn, đợi nàng theo sau nương chạy đến ca ca đã được vớt lên.
Ca ca nằm trên cỏ, mặt mũi trắng bệch, thân thể lạnh lẽo, khi mẫu thân ôm
lấy huynh ấy thì tai mắt mũi miệng máu tươi chậm rãi chảy xuống, đó là
người bị chết oan khóc lóc với người thân.
Không được, nàng không thể dẫm lên vết xe đổ! Thi Mẫn vứt bỏ vòng tay bị bể, xoay người chạy về phía vườn.
Còn kịp không? Nàng có tới kịp để cứu Phương Mẫn ca ca không?
Nhanh lên, chạy nhanh lên một chút!
Độc phụ đó sẽ hại chết ca ca của nàng, nàng nói với bản thân, tại sao chân
lại ngắn như vậy, không thể nhanh hơn một chút sao, nàng giận, nàng vừa
chạy vừa khóc. Nàng khóc xin ông trời: Nếu như Người nguyện ý cho con
sống lại, xin cho con cơ hội, để cho con thay đổi tất cả…
Nàng
chưa từng chạy nhanh như vậy, thở gấp, nhịp tim đập dồn dập, giống như
có gì đó sắp nhảy ra từ lồng ngực, nàng liều mạng, vẫn không ngừng cầu
khẩn trời xanh.
Rốt cuộc, Thi Mẫn chạy vào trong vườn, nàng xa xa nhìn thấy Mạc Hâm Mẫn núp phía sau cây đại thụ, nàng dựa vào bên cạnh
hắn, phát hiện cặp mắt hắn nhìn về phía hồ hơi giật mình.
Nhìn
theo tầm mắt của hắn, nàng nhìn thấy mẫu thân của Mạc Hâm Mẫn_Giang Mỵ
nương hung dữ_tát lên mặt Phương Mẫn ca ca, Phương Mẫn ca ca lui mấy
bước đến bên cạnh ao, thốt lên lời kháng nghị, Giang Mỵ nương đã không
làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, thừa dịp chân Phương Mẫn ca
ca đứng không vững, đưa tay, đẩy hắn vào trong hồ.
Thấy người rơi xuống nước, Giang Mỵ nương nhìn bốn phía, nhìn trái phải thấy không có
ai, hoàn toàn không để ý tới tiếng kêu cứu của Phương Mẫn, còn nhanh
chân chạy khỏi hiện trường.
Thi Mẫn ngẩn người, lại quên cứu người, đến khi Giang Mỵ nương rời đi, nàng mới hoàn hồn.
Lẫy lại bình tĩnh, nàng chạy từ sau cây đại thụ đến, mắt quan sát khắp nơi, phát hiện cây sào tre dài bên bờ, đó là của người ở dùng để vớt lá rụng trong hồ.
Nàng không nghĩ ngợi thêm, cầm sào tre di chuyển đến cạnh Phương Mẫn ca ca.
Mạc Phương Mẫn càng giãy dụa, cách mép bờ càng xa, mắt thấy sào tre sắp không với tới.
Nàng há miệng, giọng nói non nớt vang lên.
“Nhị ca đừng hoảng hốt, bắt lấy cây sào tre này, muội kéo huynh đi lên.”
Ngoài miệng thì nói vậy, thực ra thì Thi Mẫn đang rất hoảng sợ, tay run không ngừng, cố mấy lần cây sào vẫn không cách nào đến gần.
Lúc này,
một đạo thanh âm chắc chắn vang lên bên tai nàng: nha đầu, càng gặp
chuyện càng không thể hốt hoảng, bình tĩnh mới có thể thay đổi tình
huống xấu, không bình tĩnh mới có cục diện hòa.
Đó là lời của Lăng sư phó, dùng sức cắn môi dưới, nàng tự nói với chính mình, nàng phải cứu được nhị ca!
Không để ý biểu hiện của mình rất giống đại cô nương hay không, nàng đề khí,
buông lỏng âm thanh, nói với ca ca đang ở trong hồ: “Nhị ca không nên
gấp, không có chuyện gì,trước tiên hãy nổi lên mặt nước, hít sâu một
hơi, không cần giãy giụa, buông lỏng cơ thể, là có thể với được sào tre, đừng sợ, Thi Mẫn sẽ cứu huynh.”
Giống như nghe thấy lời nói của
nàng, Mạc Phương Mẫn dừng đập nước, đợi người hiện lên, hắn dùng lực hít thở, xoay đầu về phía muội muội.
“Đúng, chính là như vậy, nhị ca rất giỏi, kéo sào tre, đưa tay kéo sào tre.” Âm thanh bỗng nhiên nghẹn
ngào, bởi vì nàng nhìn thấy trong mắt nhị ca có tia hy vọng.
Mấy lần khiêu khích, Mạc Phương Mẫn cũng cầm được sào tre, nhưng thân thể năm tuổi của Thi Mẫn quá nhỏ, không đủ sức.
Ca ca vịn vào cây sào rồi, nàng lại không thể nào kéo người lên, tâm quýnh lên, Thi Mẫn lớn tiếng kêu cứu, nhưng trong vườn không có một bóng
người, nàng quay đầu, trông thấy bóng dáng khiếp đảm của Mạc Hâm Mẫn.
“Đại ca, huynh mau tới giúp muội đi.”
Lời này đã kéo hồn hắn trở lại, mạc Hâm Mẫn chạy đến bên cạnh nàng, hai người cùng nhau kéo cây sào, từ từ kéo người ra khỏi hồ.
Hai người đều dùng hết sức, Mạc Phương Mẫn sắp được kéo lên bờ thì một
người làm vườn nhìn thấy, sợ hết hồn, vội vàng chạy đến, nhảy xuống ao,
cứu người lên.
Sau khi Mạc Phương Mẫn thoát hiểm, nở nụ cười
trắng bệch yếu đuối với muội muội, lúc này, Thi Mẫn không lo được Mạc
Hâm Mẫn, đi theo người làm đang ôm lấy Mạc Phương Mẫn, chạy đến phòng
mẫu thân.
Nàng nhẹ một hơi, không ngừng tự nói với chính mình, không sao rồi, sẽ không có chuyện gì, nàng đã sửa chữa sai lầm thứ nhất.
Ca ca sẽ không chết, nương sẽ không vì đau thương sống qua ngày mà hao tổn thân thể, nàng sẽ không trở thành cô nhi không có mẫu thân năm mười
tuổi, bị người hãm hại.
Sau một hồi rối ren, mạc Phương Mẫn đã
tắm rửa qua, nằm ở trên giường, quản gia trong phủ đã đi tìm đại phu,
nhưng đại phu còn chưa có tới.
Uyển nương ôm nữ nhi, một tay cầm tay con trai áp vào má, nước mắt từ khóe mắt từ từ chảy xuống.
Hai đứa bé này là hy vọng của nàng, cầu xin ông trời có mắt, đừng để bọn
chúng phải gặp phải tai họa gì, cầu xin Bồ Tát hãy để nàng gánh hết mọi
khổ đau mà chúng phải chịu, nàng nguyện ý giảm thọ gánh chịu thay chúng.
Nửa canh giờ trôi qua, Mạc Phương Mẫn rốt cuộc tỉnh lại, hắn mở mắt ra,
nhìn thấy mẫu thân yên lặng rơi lệ, đưa tay muốn lau nước mắt cho nàng.
“Nương, đừng khóc, Phương Mẫn không sao rồi.”
Thấy hắn tỉnh lại, Uyển nương vội vàng đặt nữ nhi lên giường, ôm cổ nhi tử, nước mắt rơi càng nhiều.
“Tâm can của mẹ, cám ơn trời đất, con không có việc gì.”
“Không, nhị ca có chuyện.”
Thi Mẫn đột nhiên lên tiếng, mẫu thân và nhị ca cùng nhau nhìn về phía nàng, không hiểu cho lắm.