“Chú ơi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, chú mau nói đi ạ!” Tôi không chờ được nữa, gần như từ dưới đất bắn lên.
“Đúng vậy, chú, chú mau nói đi. Chúng cháu còn phải về cứu ba cháu. Nếu như
ông ấy xảy ra bất trắc gì, cháu sẽ không còn ba nữa!” Em gái vừa nói vừa khóc nấc lên.
“Cô bé đừng khóc! Chuyện này xảy ra trước khi cậu và chú Hai cậu đến mấy ngày …” Hồ lão kể cho tôi biết về chuyện trước đó.
“Trước khi cậu và chú Hai cậu đến trừ tà, nhà ông chủ Hồng đào móng xây sương
phòng mới. Móng còn chưa đào hết lại phát hiện một cỗ quan tài. Đại quan bằng gỗ sơn màu đỏ, bên trên còn vẽ bùa chú gì đó không rõ lắm.” Hồ lão híp mắt lại, tâm sự nặng nề.
“Sau đó thì sao ạ, quan tài đào lên
thế nào? Bên trong có gì?” Tôi đột nhiên nhớ lại lần trước chú Hai vén
bố mạn màu đen đi ra, bên trong đúng là có một cỗ quan tài màu đỏ.
“Bên trong có gì tôi cũng không biết, nhưng nghe mấy người làm việc ấy nói,
nắp quan tài không ngừng rung, giống như bên trong có thứ gì đó muốn ra
ngoài, không ai dám mở ra. Sau đó, ông chủ Hồng sợ bên trong có thứ gì
không sạch sẽ nên mời tới mấy pháp sư. Trong đó, có một vị hòa thượng
nói với ông chủ Hồng, phù chú này là trận tà phù, bên trong nhất định có ác quỷ. Vì vậy, ông chủ Hồng cho mỗi người ba nghìn đồng bảo bọn họ
đuổi ác quỷ này đi.” Hồ lão nói xong nhìn tôi đăm đăm giống như rất sợ
thứ gì đó.
“Những thầy pháp kia không thể đuổi được ác quỷ đi
sao?” Tôi nhớ lại lúc cùng chú Hai đi vào sân nhà ông chủ Hồng. Đúng là
lúc đó có thấy mấy pháp sư ngồi đấy, còn có một đại hòa thượng, trang
phục của bọn họ không giống người tới từ nông thôn, mà giống những kẻ có tiền trong thành phố.
“Đúng vậy. Có một pháp sư, tôi cũng không
biết là đạo sĩ nào, hắn bày pháp trận, dùng bùa chú vây đại quan màu đỏ
lại, sau đó cầm một thanh kiếm gỗ đào, cắn đứt ngón tay giữa, bôi máu
lên kiếm gỗ đào, sau đó đâm vào quan tài. Thế mà lại không cắm được vào
quan tài, kiếm gỗ đào bắn ngược lại vào đạo sĩ kia, khiến ông ta ngất
đi, tỉnh lại chỉ điên điên rồ rồ không nói được gì.” Hồ lão vừa nói
trong mắt vừa hiện lên sự hoảng sợ.
“Sau đó lại có một đại hòa
thượng đứng dậy, nói với chúng tôi, ác quỷ này pháp lực cao cường, nhất
định là một ác quỷ chất chứa oán hận nhiều năm, lúc chôn cất dùng quan
tài màu đỏ, lại lớn như vậy, trước khi chết chắc chắn là một người có
tiền. Khi còn sống, nó nhất định có oán khí rất lớn, không muốn chết.
Pháp lực của mấy người chúng tôi không chế trụ được nó, không trừ được
nó không bằng cho nó ám lên thân người khác để nó rời khỏi nơi này, về
sau, ông chủ Hồng cũng không cần lo lắng gì nữa. Cho nên bọn họ sai
người đi tìm thì tìm được chú Hai cậu …” Hồ lão vừa ngừng, đầu tôi đã
ong ong, tức đến muốn bốc khói.
“Chú, đám người này thật là quá
thất đức. Tự mình giải quyết không được liền lấy ba cháu ra làm người
chết thay, cháu phải liều mạng với bọn chúng.” Em gái cũng tức đỏ mặt,
kéo Hồ lão đi tìm bọn họ liều mạng.
“Đúng vậy, chú à, bọn họ xấu
xa như vậy. Mặc dù, chú Hai cháu không phải thần tiên gì nhưng trong
mười dặm tám hương* cũng là một pháp sư nổi danh, làm sao có thể thất
đức như vậy được chứ? Cháu nhất định phải giết sạch tất cả bọn họ! Cháu
muốn báo thù cho chú Hai!” Tôi tức giận nhảy dựng lên.
(*)Mười dặm tám thôn.
“Aizzz! Cậu bé, việc đã đến nước này tức giận cũng có tác dụng gì đâu. Không
phải cậu bảo bây giờ chú Hai cậu đang được một người tên là Huyền Thanh
đạo trưởng khống chế sao? Hiện tại, nên đi tìm được đinh trấn hồn, đuổi
ác quỷ trên người chú Hai cậu đi, như vậy không phải là chú Hai cậu được cứu rồi sao? Cậu cũng không thể đi giết bọn họ được, giết người là phạm pháp!” Hồ lão nói cũng đúng, hiện tại nói gì cũng đã muộn, thời gian
không thể quay ngược lại, tìm được đinh trấn hồn rồi nói tiếp.
“Chú à, đinh trấn hồn ấy ở chỗ nào? Mau đưa cháu đi, cháu sợ chậm trễ sẽ không kịp nữa!” Tôi lo lắng nhìn Hồ lão.
“Ông chủ Hồng sợ người khác biết chuyện này nên đã lén dời quan tài đi nơi
khác rồi. Đinh trấn hồn hình như bỏ vào miếu sơn thần ở đầu thôn. Bây
giờ, tôi mang hai người đi.” Hồ lão đi phía trước, tôi và em gái vội
vàng theo sau.
“Miếu sơn thần cách đây có xa không ạ? Đi bao lâu
thì tới ạ? Chúng cháu phải nhanh chóng mang về cho Huyền Thanh đạo
trưởng.” Tôi không kiên nhẫn nói.
“Đi về phía trước khoảng nửa
tiếng, hai người yên tâm, tôi đưa hai người đi đường tắt, rất nhanh sẽ
đến nơi.” Hồ lão bước nhanh hơn.
Mặc dù, tôi chưa đi qua miếu sơn
thần nhưng tôi nhớ trong quyển Cửu ngự thần sách hú Hai đưa đã ghi lại
rõ ràng những điều tương tự: Từ núi rừng, sông nước, gò đồi, có thể hô
mưa gọi gió, dáng dấp kỳ lạ, đều gọi là thần. Vua Thuấn từng nói: “Trông khắp non sông, nơi đâu cũng là quần thần”, tương truyền, Vua Thuấn từng đi tuần tế khắp Thái Sơn, Hành Sơn, Hoa Sơn và Hằng Sơn. Vua chúa các
triều đại cũng phải phong thiện tế thiên, tiến hành đại tế Sơn thần.*Mặc dù, Sơn thần không phải là đại thần nhưng cũng là thần linh một phương. Ông ta đem đinh trấn hồn đặt ở miếu Sơn thân chắc là muốn nhờ linh lực
của sơn thần để trấn áp ác quỷ.
(*) Đoạn này khó hiểu vãi đạn. Các bạn thông cảm =.=
-Phong thiện tế thiên: lên núi bái trời.
Đinh trấn hồn là một loại đinh đóng trên quan tài, đầu đinh hình vuông. Trước khi người chết được chôn cất, tất cả các đinh đóng trên quan tài đều phải ngâm trong nước
ngâm đinh trấn hồn. Người ta nói rằng, Quỷ hồn rất sợ đinh ngâm qua nước này nên tác dụng giam giữ càng thêm mạnh mẽ. Nhưng tôi không hiểu, sao
bọn họ chỉ vứt mỗi đinh trấn hồn vào Sơn miếu, cái quan tài đỏ thẫm kia
đâu rồi?
Đi được khoảng hai mấy phút, cuối cùng cũng đã nhìn thấy
kiến trúc giống một miếu thờ ở xa xa. Đầy đủ nóc nhà, bên trên lớp ngói
lưu ly sặc sỡ chói mắt. Tượng sơn thần nhắm mắt ngồi ngay ngắn giữa
miếu, mỗi bên có một thiên binh uy vũ cầm đại đao, mắt nhìn thẳng về
phía trước, uy phong lẫm liệt.
“Anh, Anh nhìn xem cái gì ở bên trên kìa!” Theo hướng em gái chỉ, tôi thấy một vật dài màu đỏ, nhọn dần về phía đuôi.
“Đinh trấn hồn!” Lúc này, đinh trấn hồn như một cây gỗ dài hơn ba thước bị
bôi lên một lớp sơn đỏ, có thể là để chống mục ruỗng. Một đầu hình vuông đúng như Huyền Thanh đạo trưởng nói, hơn nữa, theo trí nhớ của tôi, màu sắc đinh trấn hồn này với cái trên quan tài nhà ông chủ Hồng giống nhau như đúc.
Tôi và em gái vui mừng khôn xiết, nhìn xung quanh không thấy ai, vội vàng chạy tới…
“Cậu bé, không còn chuyện gì nữa, ta đi trước, hai người cũng mau về nhà đi, hy vọng chú Hai cậu có thể bình an.” Hồ lão nói xong liền rời đi.
“Cảm ơn chú!” Nhìn bóng lưng đã xa, trong lòng tôi không khỏi cảm thán, Hồ
lão đúng là một người tốt. Ngày ấy ở nhà ông chủ Hồng, chỉ có Hồ lão là
muốn mở miệng nói cho tôi và chú Hai sự thật. Có thể là sợ hàng xóm, sợ
thế lực nhà ông chủ Hồng, còn có bà vợ béo nên hôm đó mới không dám nói
tiếp.
“Dừng tay! Hai đứa trẻ nghịch ngợm dám vào miếu Sơn thần làm gì đó?” Tôi và em gái đang định lấy đinh trấn hồn, đột nhiên vang một
tiếng quát lớn, thiếu chút nữa làm tôi giật nảy mình. Lúc này, có năm
sáu người cao lớn thô kệch đi tới, hình như là công nhân làm ngói, nhưng người đi đầu lại ăn mặc rất sạch sẽ, tuy không phải là quần áo hàng
hiệu nhưng giày da đen bóng giống như soi gương được.
“Chào các
anh! Chúng tôi ở thôn bên. Tôi là Niếp Vũ, còn đây là em gái tôi, Niếp
Nghiên. Hai chúng tôi được Huyền Thanh đạo trưởng chỉ điểm tới lấy đinh
trấn hồn cứu người.” Tôi vừa nói vừa khẩn trương nắm tay em gái.
“Hả? Dùng đinh trấn hồn cứu người? Cứu ai? Ở đâu? Tôi chỉ nhìn thấy một đứa
con trai đang nắm tay một đứa con gái, cô nam quả nữ các người ở đây làm gì?” Người cầm đầu âm dương quái khí hỏi dồn dập, khiến em gái đỏ mặt.
“Lão Hồ, qua đây! Này!” Người này nhìn thấy lão Hồ đi qua hô.
“À, hóa ra là chủ nhiệm Vương, sao hôm nay lại tới đây thế này? Hai đứa bé
này không nói dối đâu, để cho chúng nó đem cây gậy này đi đi. Đồ dùng
trên quan tài, xui xẻo lắm!” Hồ lão nhìn chủ nhiệm Vương cười ha hả.
“Lão Vương, tôi là trưởng thôn của thôn này, cũng là trưởng thôn của ông,
chỉ cần là đồ trong thôn này, muốn lấy là có thể lấy đi sao?” Chủ nhiệm
Vương trừng mắt nhìn tôi, thấy bọn họ nhiều người như vậy, tôi cũng
không dám lên tiếng.
“Ai ôi, chủ nhiệm Vương đi đâu mà mang theo nhiều người thế này? Là ai sắp xây nhà à?”
“À, một người bà con nhà tôi có chút việc nhà nông, cần mấy thanh niên trai tráng giúp phơi phóng, cũng không có gì, ông mang với hai đứa quỷ sứ
này là thế nào, bình thường không nhớ là ông có họ hàng gì mà!” Vương
trưởng thôn cười hì hì nhìn em gái từ trên xuống dưới.
“Trưởng
thôn để cho bọn họ đem đinh trấn hồn đi đi. Chú Hai nhà bọn họ bị quỷ
nhập phải dùng đinh trấn hồn để xua đuổi, nếu không sẽ chết!” Hồ lão vẫn giúp chúng tôi nói chuyện, trong lòng tôi vô cùng cảm kích.
“Hả?
Không mang đi sẽ chết người? Nghiêm trọng vậy sao? Thời đại gì rồi mà
vẫn còn mê tín vậy chứ? Tôi là trưởng thôn do dân chúng bầu ra, theo như ông nói, sau này không cần bầu cử nữa chỉ cần xem bát tự người nào tốt
nhất là được rồi. Lão Hồ, tôi thấy ông cần phải hiểu rõ hơn về vấn đề
này!” Hồ đại gia bị Vương trưởng thôn nói cho á khẩu không nói được lời
nào.
“Trưởng thôn, ông để cho chúng tôi đem đi đi. Cầu xin ông,
chúng tôi thực sự rất cần đinh trấn hồn, nếu không, ba tôi sẽ bị ác quỷ
giết chết mất!” Em gái gấp đến nỗi nước mắt cũng bắt đầu rơi.
“Không được. Ông chủ Hồng nói thứ để ở chỗ này rất quan trọng. Ngay cả miếu
Sơn thần này cũng là do ông ta xây, làm sao tôi có thể nói cho là cho
được? Cho mấy người rồi ông chủ Hồng trút giận lên đầu tôi thì tôi biết
làm sao?” Vương trưởng thôn nghiêm mặt.
“Vậy ông nói đi, phải thế
nào mới đem đi được? Chúng tôi cho ông tiền được chưa?” Tôi bực quá nên
mới bất đắc dĩ nói ra những lời này. Nhưng tôi sờ khắp người cũng không
có lấy một phân tiền, quay sang nhìn em gái.
“Chú, chú cho chúng cháu đinh trấn hồn đi.” Nói xong, em gái móc trong túi áo ra hai trăm đồng.
“Hô hô! Chút tiền này thì đủ làm cái gì? Tiểu quỷ, tiền này còn không đủ
cho mười mấy người chúng ta uống trà, coi chúng ta là ăn xin à?” Vương
trưởng thôn nhìn em gái đắm đuối. Em gái cao gầy, dáng người thon nhỏ,
cũng được xem là một mỹ nữ. Tên dê già này, thật muốn xông lên làm thịt
lão nhậu một bữa.
“Cầu xin trưởng thôn, chúng tôi thực sự rất gấp. Tất cả tiền chúng tôi mang theo chỉ có ngần này thôi.” Em gái lột hết
túi tiền, lôi ra năm tờ một trăm đưa cho lão. Trưởng thôn cầm tiền nhìn
tôi cười ha hả.
“Nhìn đi, nhìn lại cậu đi. Một thằng con trai mà
còn không hiểu chuyện bằng một đứa con gái. Nếu hôm nay không nể mặt mũi em gái, tôi cũng không để cho hai người đem cái đinh này đi đâu. Các
người mau lấy đi, đừng để tôi gặp lại đấy!” Vương trưởng thôn hung tợn
nhìn tôi. Có lẽ, vừa rồi tôi cũng nhìn hắn hung tợn nên mới chọc giận
hắn.
Mặc kệ, dù sao cũng lấy được đinh trấn hồn rồi, tôi và em gái lập tức lên đường chạy về nhà chú Hai.