Lần trước làm pháp ở nhà ông chủ Hồng quả thực rất tà môn, hình ảnh
chiếc quan tài màu đỏ lại hiện lên trong đầu tôi. Đúng vậy, tôi mơ màng
nhớ ra, hình như trên nắp quan tài có mấy đầu đinh hình vuông màu đỏ
thật to, rất giống với đinh trấn hồn Huyền Thanh đạo trưởng nhắc tới.
“Đạo trưởng, việc này không thể chậm trễ, cháu sẽ đến nhà ông chủ Hồng ở Sư
Nha Bá tìm đinh trấn hồn ngay bây giờ. Thím Hai, em gái, hai người ở nhà trông chú Hai. Cháu sẽ về ngay.” Nói xong, tôi xoay người đi.
“Cậu bé, lần trước cậu nói với tôi chuyện cậu và chú Hai cậu trải qua, tôi
đã sớm nghi ngờ là bọn hắn dẫn ác quỷ sang chiếm lấy thân thể chú Hai
cậu. Cậu nhất định phải thật cẩn thận. Tôi sẽ cho cậu mấy lá bùa phòng
thân, trên đường đi phải nhớ, dù có chuyện gì cũng không được quay đầu
lại.” Huyền Thanh đạo trưởng nói xong, châm hương, niệm pháp chú vẽ cho
tôi hai lá bùa.
Nhận bùa, tôi lại nhìn chú Hai đang nằm im không nhúc nhích trong quan tài giấy một chút.
“Thím Hai, thím ở nhà trông chừng chú Hai cẩn thận, có chuyện gì hãy nhờ đạo
trưởng giúp. Cháu đi đây.” Tôi khoác túi bố chú Hai thường dùng đi đề
phòng bất trắc.
“Tiểu Vũ, dọc đường nhớ cẩn thận!” Thím Hai vừa
nói vừa sờ mặt tôi giống như sẽ không được gặp lại tôi nữa vậy, nước mắt không ngừng rơi. Tôi nhìn thím Hai mà đau xót trong lòng. Thím Hai, chú Hai giống như cha mẹ ruột của tôi vậy. Đối diện với tình cảnh bây giờ,
tôi cảm thấy mình thật vô dụng.
Huyền Thanh đạo trưởng ngồi xếp bằng, thầm niệm pháp chú, không nói chuyện.
“Anh, chờ em một chút. Em đi chung với anh.” Tôi vừa ra tới cửa, em gái đã gọi lại.
“Em đi với anh? Em ở nhà cùng thím đi. Anh tự đi được. Huống hồ, đã trễ thế này, con gái con đứa đi theo cũng không tiện. Bây giờ, chú Hai đang như vậy, em mà xảy ra chuyện gì nữa, thím sẽ thế nào đây?” Nhìn em gái
quyến luyến không muốn buông tay, tôi càng không muốn em ấy mạo hiểm đi
với mình.
“Không sao đâu a. Em không muốn a đi một mình. Hơn nữa,
đạo trưởng đã cho chúng ta bùa rồi còn sợ gì nữa? Bây giờ, mẹ và đạo
trưởng ở cùng một chỗ sẽ không có chuyện gì. Anh đưa em đi cùng được
không?” Em gái mở to hai mắt nhìn tôi.
“Không sao Tiểu Vũ. Em đi
theo con cũng tốt, có thể săn sóc cho nhau. Con đi một mình thím cũng
không yên tâm. Với lại, em con cũng lớn như vậy rồi, đâu còn con nít
nữa.” Thím Hai vừa nói vừa cầm hai bộ quần áo đưa cho tôi.
“Đến
nơi cũng không biết là mấy giờ, các con lạnh thì nhớ mặc thêm quần áo.
Có đạo trưởng ở đây rồi sẽ không sao đâu, đi nhanh về nhanh.” Thím Hai
không muốn tôi lo lắng, cố tỏ ra trấn định nói.
Bên ngoài tối đen như mực, tôi đóng cổng lại.
“Anh dắt tay em đi, em sợ tối.” Em gái vừa nói vừa thò tay nắm chặt tay tôi. Tay em gái lạnh, rất lạnh. Tôi vội vàng dùng hai tay nắm chặt tay em
ấy.
“Sao tay em lạnh vậy? Để anh ủ cho em!” Đột nhiên, em gái ôm chầm lấy tôi.
“Anh, em sợ! Hôm nay, thiếu chút nữa là ba chết rồi. Ông ấy biến thành cái bộ dáng ấy. Em sợ, em không muốn về nhà. Anh dẫn em đi đi!” Em gái khóc
nấc lên.
“Không sao đâu. Hiện tại, không phải đạo trưởng đã khống
chế được chú Hai rồi sao? Chỉ cần chúng ta tìm được đinh trấn hồn, ác
quỷ sẽ phải chạy ra, chú Hai sẽ trở lại bình thường. Còn nữa, chúng mình bỏ đi thì thím Hai làm sao bây giờ? Chẳng lẽ, em muốn để thím Hai đối
diện với tình cảnh đó một mình sao?” Thấy ánh mắt kiên định của tôi, em
gái ngừng khóc. Em gái ôm tôi thật chặt, giống như tôi chính là chỗ dựa
duy nhất của em ấy.
Nhà chú Hai cách Sư Nha Bá rất xa, khoảng 20
kilomet đường núi. Tôi thực sự chỉ muốn phi thật nhanh đến đó lấy được
đinh trấn hồn. Thế nhưng, tiểu sơn thôn hẻo lánh, không có xe cộ gì, chỉ có thể dựa vào hai chân. Tay em gái nắm chặt tay tôi, dần dần cũng ấm
lên. Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, xa xa trông như có thứ gì đó
bay trên trời. Bóng đen kia lại hướng về phía nhà chú Hai. Tôi tập trung nhìn, bóng đen kia hình như là một người, mà lại không giống người.
“Mau nằm xuống!” Tôi vội vàng ôm chặt em gái che dưới thân.
Bóng đen kia đột nhiên vọt tới, bay vòng quanh trên đầu chúng tôi, dường như không phát hiện ra cái gì nên đành bay đi. Trong lòng tôi vô cùng sợ
hãi, may mà có bùa chú đạo trưởng cho. Bằng kinh nghiệm của mình, tôi
thấy đó không phải là một bóng ma đơn giản mà giống như một Quỷ Hồn.
“Anh, đó là cái gì vậy?” Em gái hoảng sợ, nhỏ giọng hỏi tôi.
“Không có gì. Hình như là một cơn gió thôi. Chúng ta đi nhanh đi, đừng để cho
Huyền Thanh đạo trưởng phải chờ lâu.” Tôi sợ em gái lo lắng nên nói vậy. Kỳ thực, sau khi cùng chú Hai từ Sư Nha Bá trở về, nhiều chuyện bất khả tư nghị như vậy xuất hiện, chó và gà bị hút khô máu, còn có mấy đứa
nhóc đến từ nội thành nữa, tất cả đều khiến tôi sợ hãi trong lòng.
Đường từ nhà chú Hai đến Sư Nha Bá đều là đường núi. Núi nơi này đều cao tới
mấy trăm mét. Trên núi toàn là cây cối rậm rạp và hoa màu, mỗi lần tôi
và chú Hai đi Sư Nha Bá cũng phải mất hơn bốn tiếng đồng hồ. Hôm nay, để có thể đến Sư Nha Bá nhanh nhất, tôi và em gái vừa đi vừa chạy. Đi được ba tiếng, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, em gái cũng một thân ẩm ướt,
quần áo dính chặt vào người.
“Anh! Phía trước có phải là Sư Nha Bá không?” Em gái thở không ra hơi chỉ chỉ thôn trang đen như mực phía
trước. Tôi nhìn heo hướng ngón tay em gái chỉ. Thôn trang phía trước
đúng là Sư Nha Bá còn lác đác vài nhà chưa đóng cửa, tắt đèn.Tôi và em
gái đứng lên đi vào Sư Nha Bá khiến chó sủa một hồi.
Trí nhớ của
tôi rất tốt. Lần trước vừa vào thôn, chúng tôi đã gặp thanh niên mặc áo
sơ mi ngay đầu đường. Theo con đường này đi về phía trước chính là nhà
ông chủ Hồng. Một lát sau, tôi đã tìm được nhà của hắn. Em gái hình như
hơi sợ hãi, rúc vào sau lưng tôi.
Nhà ông chủ Hồng là kiểu đại
viện truyền thống, ở giữa là nhà chính, hai bên là sương phòng. Dù sao
cũng là ông chủ nên hai cánh cổng sơn đỏ rất là khí phách, bên trên là
hai cái đập cửa hình đầu sư tử rất là dữ tợn.
“Có ai không? Ông
chủ Hồng có nhà không? Có ai không… .” Tôi vừa gọi vừa đập cửa. Gần như
toàn bộ chó trong Sư Nha Bá đều bị tôi ầm ĩ sủa điên cuồng. Gọi đi gọi
lại mấy lần nhưng vẫn không thấy có người thưa. Tôi lén nhìn qua khe cửa nhòm vào bên trong, nhưng bên trong tối đen như mực, chẳng nhìn thấy
cái gì.
“Anh, có phải anh nhận nhầm nhà không? Nhà hắn vừa mới làm tang xong phải có người ở nhà chứ?” Em gái cũng nhón chân nhìn vào bên
trong.
“Tuyệt đối không sai. Lần trước anh và chú thực sự là tới
ngôi nhà này.” Tôi và chú Hai đi ra ngoài trừ tà chưa bao giờ gặp qua
cảnh như này, vị trí nhà bọn họ giống như một con dao nhỏ khắc sâu trong trí nhớ của tôi.
“Chắc là ngủ rồi, để anh gõ lớn hơn chút nữa.”
Thực sự, trong lòng tôi rất gấp, sợ thím Hai và đạo trưởng bên kia xảy
ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tôi ra sức đập cửa. Cánh cổng vừa dày vừa
nặng như vậy mà lại lắc lư. Chó lại điên cuồng sủa một trận. Tôi cảm
thấy có gì đó không đúng.
“Tiếng động lớn như vậy thì có ngủ cũng
phải nghe thấy chứ. Em gái, em ở đây không được đi đâu. Anh leo tường
vào xem thế nào.” Nói xong, tôi cởi bớt áo đưa cho em gái, nhún người
leo lên tường.
Trong sân nhà ông chủ Hồng tối đen như mực, tôi lấy bật lửa mang theo bật lên. Sân nhà ông chủ Hồng rất lớn nhưng hình như
trống rỗng, không có một cái gì. Tôi còn nhớ lần trước tôi và chú Hai
vào còn có mấy cái bàn mà bây giờ không thấy đâu. Cửa nhà đóng chặt,
không thấy phòng nào thắp đèn. Cửa nào cũng khóa, đẩy thế nào cũng không ra, không có cách nào khác, tôi đành nhảy ra ngoài.
“Anh! Sao
rồi? Đúng là nhà ông chủ Hồng không? Sao lại không có ai?” Em gái đưa áo cho tôi. Bây giờ đã khoảng mười hai giờ đêm, ban nãy đổ nhiều mồ hôi,
bây giờ có gió lạnh thổi qua, tôi không khỏi run lên.
“Anh vào
trong xem nhưng không thấy ai. Có lẽ, bọn họ sang nhà người thân. Bây
giờ không có cách nào khác, chúng ta đành chờ ở đây thôi.” Tôi bất đắc
dĩ lắc đầu một cái.
“Anh, nếu không thì chúng ta về đi, ở đây chờ
cũng không lấy được, cha mẹ ở nhà nếu có chuyện gì không may thì làm sao bây giờ?” Em gái kéo tay tôi muốn đi.
“Không được. Bọn mình trở
về cũng không giúp được gì. Anh chỉ có chút bản lĩnh tát bùn qua sông,
tự thân mình còn khó bảo toàn, nếu như gặp quỷ còn không biết có thể
chạy được hay không. Vì cứu chú, anh nhất định phải lấy được đinh trấn
hồn. Chỉ có lấy được đinh trấn hồn, chúng ta mới đuổi được ác quỷ. Hơn
nữa, có Huyền Thanh đạo trưởng ở đó, còn có thím Hai nữa, chắc sẽ không
có chuyện gì đâu.” Tôi và em gái thương lượng xong, liền ngồi ở cổng
đợi.
“Được anh, chúng ta ngồi đây chờ đến khi trời sáng, chờ đám
người kia đi ra rồi hỏi.” Em gái vừa nói vừa mặc thêm quần áo, em ấy
cũng lạnh đến phát run rồi.
Tôi nhìn xung quanh. Đối diện cổng nhà ông chủ Hồng có một đống rơm khô thật to, tôi và em gái ngồi dựa vào
đống rơm. Đi mười mấy kilomet đường núi mệt muốn chết, mơ mờ màng màng,
tôi nắm tay em gái ngủ thiếp đi.
Ngủ được một lúc, một bóng đen
bay lẩn quẩn trên đầu tôi và em gái. Bóng đen kia từ từ dừng lại. Từ
trong làn khói mù, một người bước ra. Người mặc quần áo màu trắng như
giấy, bước chân vững vàng vang lên ồn ào. Tôi thấy nó đi về phía tôi
nhưng thân thể như bị một tảng đá lớn đè lại, không nhúc nhích được. Tôi nâng tay lên muốn gọi em gái, nhưng trong miệng lại không phát ra được
âm thanh nào. Người này từ từ tới gần tôi, khom lưng túm lấy bả vai tôi. Từ trong mái tóc đen dài, lộ ra hai con mắt đỏ lòm. Không chỉ vậy,
trong mắt không hề có con ngươi! Tôi sợ đến nỗi tim cũng muốn bắn ra
ngoài…
“A…”
Hóa ra là nằm mơ.
“Này! Cậu bé, tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!” Tôi mở mắt ra lại càng hoảng hơn, một đôi tay đang ra sức
lay bả vai của tôi. Tôi vội vàng đẩy tay hắn ra, từ trong đống cỏ đứng
phắt dậy, nhìn xung quanh, trời đã sáng rồi.
“Cậu bé, cậu là người thôn nào? Sao cháu lại cùng cô bé này nằm trong đống rơm thế? Các cháu
đây là …?” Một ông lão đang nghi ngờ nhìn tôi.
Trong lòng tôi mừng thầm, ông lão này trông rất quen mắt. Ông ta không phải là lão Hồ lần
trước ngồi cửa nhà ông chủ Hồng sao? Sao ông ta lại ở đây?
“Bác ạ, chúng cháu đến tìm ông chủ Hồng có chút việc nhưng không nhớ nhà.” Tôi
vội vàng mặc lại quần áo, gọi em gái dậy. Mặt của em gái đỏ lên, chắc là cảm thấy sự ghét bỏ trong lời nói vừa rồi của ông lão.
“Hả? Cậu
tìm ông chủ Hồng làm gì? Nhà bọn họ đã chuyển đi rồi. Bây giờ, một người cũng không có. Mọi thứ trong nhà cũng chuyển đi rồi, cái gì cũng không
chừa.” Nghe lão Hồ nói vậy, tôi nhất thời bối rối.
“Họ đi đâu? Đi lúc nào?” Tôi lo lắng, nếu như không tìm được người thì biết đi đâu tìm đinh trấn hồn đây?
“Sau khi cậu và chú Hai cậu rời đi, sang ngày thứ hai, bọn họ liền chuyển đi luôn. Cậu tìm hắn có chuyện gì?” Lão Hồ cẩn thận quan sát tôi.
“Tìm đinh trấn hồn. Cháu muốn tìm đinh trấn hồn để đuổi ác quỷ trên người
chú Hai …” Tôi đem tất cả những lời Huyền Thanh đạo trưởng dặn dò nói
lại một lượt. Lão Hồ nghe xong sợ đến ngây người, vuốt vuốt râu, nhìn
chằm chằm vào tôi.
“Thực sự có chuyện như vậy? Nhưng nguyên nhân bên trong, tôi có thể giải thích một chút…” Lão Hồ bắt đầu nhớ lại.