“Trong đây có hai điểm xuyên tạc sự thật, thứ nhất, tiết phụ Đoàn thị
chưa chết! Hơn nữa được sự điều trị của Trương thái y, ngày hôm nay Đoàn thị đã tỉnh lại!”
“Thứ hai, trong tập san cương quyết khẳng định Hà nhị công tử
cưỡng gian Đoàn thị! Vụ án chưa khai thẩm, không biết kết luận này từ
đâu mà ra? Các ngươi có bằng chứng gì?” Lâm Vĩnh Thường lạnh giọng nói
tiếp, “Mọi người đều biết Tiễn gia là đại tộc, trong gia phả có ghi lại
hai mươi lăm thế hệ tam triều, người ta là thư hương thế tộc, Đoàn thị ở nhà Tiễn gia, tụng kinh niệm phật, dệt cửi xe tơ, chưa từng bước ra đại môn nửa bước! Hà công tử mới đến Hoài Dương chưa đến hai tháng, đừng
nói là Đoàn thị, ngay cả đại môn của Tiễn gia ở hướng nào thì hắn cũng
không biết để mà mở! Tiễn gia nghiêm ngặt cỡ nào, có bao nhiêu ma ma nô
tỳ canh gác, Hà nhị công tử làm sao có thể đi vào nội trạch Tiễn gia?”
“Nếu nói là Hà công tử xông vào thì vì sao ma ma của Tiễn gia lại không có ai bị thương?”
“Nếu nói là Hà công tử mua chuộc ma ma thì bản quan nghĩ rằng
bên trong Tiễn gia không chỉ một hai người canh giữ, chẳng lẽ tất cả đều bị Hà công tử mua chuộc hay sao?”
Tiễn Vĩnh Đạo kinh hãi nói, “Chẳng lẽ Lâm đại nhân hoài nghi gia phong của lão hủ bất cẩn….Không, không, tuyệt đối không có khả năng
này, tôn tức phụ của lão hủ xuất thân từ Đoàn thị ở đế đô, là thư hương
thế gia nổi danh. Ngay cả Thái thượng hoàng cũng phải ca ngợi trinh tiết của tôn tức phụ…Tôn tử của lão vô phúc, nhưng tôn tức phụ hoàn toàn có
xuất thân nhất đẳng!”
“Tiễn tiên sinh, bản quan cũng không có ý này, chẳng qua chỉ dựa vào suy đoán có căn cứ mà thôi.” Lâm Vĩnh Thường nói, “Đương nhiên còn
có thể là Hà nhị công tử có võ công cao cường, thần không biết quỷ không hay mà xâm nhập Tiễn phủ? Nhưng bản quan cũng biết phàm là thế tộc thì
nhà nào mà không có người canh gác hộ viện?”
“Đây đều là những điểm đáng ngờ, những điểm này chưa được xác
thực rõ ràng mà các ngươi đã in ấn những thứ đầu độc lòng người! Bản
quan muốn hỏi một câu, rốt cục các ngươi có ý đồ gì? Có mưu mô gì?”
Lâm Vĩnh Thường tiếp tục lãnh đạm nói, “Thanh thiếu niên không
sợ nhiệt huyết xúc động! Nhưng quan trọng là không thể để người ta lợi
dụng! Các ngươi là người đọc sách, nếu có chút chứng cớ gì thì cứ đến
nha môn phủ Tổng đốc dâng lên chứng cớ, nếu có điểm gì đáng ngờ thì cứ
nói thẳng với bản quan!”
“Bất quá, bản quan chỉ giảng đạo lý! Không muốn đón tiếp sự phẫn nộ của quần chúng, sự càn quấy của điêu dân!” Lâm Vĩnh Thường giơ lên
tờ tập san, “Các ngươi có biết vì sao trong thiên hạ chỉ có một loại Tập san Hoàng thất hay không? Bởi vì tập san đó là do Hoàng thượng đích
thân thẩm duyệt! Cho nên Tập san Hoàng thất mới được khắc bản phát hành
toàn quốc!”
“Các ngươi vô lý vô cớ lại viết bây bạ đầu độc dân chúng, xuyên tạc phải trái! Ai cho phép các ngươi khắc bản?”
“Công đạo ở chỗ chứng cớ chứ không phải bất kỳ kẻ nào biết hành
văn là có thể tùy tiện phán xét phải trái!” Lâm Vĩnh Thường giận dữ vỗ
bàn, “Các ngươi viết ra những thứ này thật sự là sỉ nhục Đoàn thị, sỉ
nhục Tiễn tiên sinh, càng sỉ nhục nhu sam thư sinh mà các ngươi đang mặc trên người!”
“Có phải các ngươi muốn biết phải trái trắng đen như thế nào
đúng không?” Lâm Vĩnh Thường lướt mắt nhìn đám thư sinh câm như hến phía bên dưới, lạnh giọng trách mắng, “Đợi bản quan khai thẩm vụ án này thì
tất cả các ngươi cứ đến dự thính! Tự mình dùng đôi mắt của để nhìn một
cái, dùng lỗ tai để nghe một chút, xem thử bản quan rốt cục có công bằng hay không!”
Lâm Vĩnh Thường xuất thân là Ngự sử, tài ăn nói đương nhiên đám
thư sinh này không thể nào sánh kịp, hắn thóa mạ một trận khiến đám thư
sinh chỉ biết cúi đầu không dám lên tiếng.
Tiễn Vĩnh Đạo vội vàng đỡ lời thay các môn sinh của mình, “Lâm đại nhân, nể tình bọn họ còn trẻ không hiểu chuyện đi.”
“Còn trẻ không hiểu chuyện thì đọc sách thánh hiền nhiều một
chút, ít nhất cũng không đi ngồi lê đôi mách!” Dù sao thì Lâm Vĩnh
Thường cũng phải đè xuống cơn tức đối với Tiễn Vĩnh Đạo, nhẹ nhàng nói,
“Tiễn tiên sinh, tiên sinh an tâm đi, lần này bản quan sẽ không bắt
người. Nhưng bản quan sẽ tìm ra công đạo cho tôn tức phụ của tiên sinh,
còn thứ này là ai chủ bút và khắc bản thì các ngươi tự mình đi nha môn
tự thú, đến lúc đó các ngươi phải đích thân tạ tội với Đoàn thị!”
Tiễn Vĩnh Đạo ôn hòa nói, “Lâm đại nhân, thôi quên đi, tôn tức phụ của nhà Tiễn mỗ cũng không phải người như vậy.”
“Có phải hay không nhưng vẫn còn cái gọi là quy củ lễ nghĩa.”
Lâm Vĩnh Thường liếc mắt nhìn đám thư sinh của Vạn Lý thư viện, nói một
cách không khách khí, “Còn trẻ không hiểu chuyện, làm sai thì không cần
chịu trách nhiệm hay sao? Hôm nay ỷ là mình khôn khéo liền khinh thường
trinh tiết của nữ nhân, ngày sau không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa? Nếu đều dựa vào việc còn trẻ không hiểu chuyện, không so đo với bọn họ thì
quốc pháp đặt ở đâu?”
Lâm Vĩnh Thường nói hùng hồn vài câu khiến Tiễn Vĩnh Đạo cũng không thể tiếp tục mở miệng cầu tình.
Lâm Vĩnh Thường thay đổi sắc mặt, ôn hòa nói, “Tiễn tiên sinh,
nghe nói mấy ngày nay thân mình của tiên sinh không khỏe. Nơi này cứ
giao cho thủ hạ của bản quan giải quyết, tiên sinh về nhà nghỉ ngơi
trước đi, đừng làm mệt thân mình. Thỉnh.”
“Đạ tạ Lâm đại nhân.”
Con người luôn thích ăn mềm không thích ăn cứng.
Tiễn Vĩnh Đạo ở trên đài khuyên nửa ngày, các ngươi đừng làm bậy nữa, cứ ngoan ngoãn đọc sách đi.
Nhưng không có người nghe thì sẽ khiến kẻ đứng về chính nghĩa phải tức sùi bọt mép.
Nay Lâm Vĩnh Thường thóa mạ một trận liền làm cho bọn họ đều im thin thít.
Lâm Vĩnh Thường đưa cỗ kiệu của mình cho Tiễn Vĩnh Đạo hồi phủ, còn hắn thì ngồi cùng tuần phủ Lương Đông Sơ.
Lương Đông Sơ khuyên Lâm Vĩnh Thường, “Đại nhân đừng tức giận
nữa, đám tú tài hủ lậu này ỷ vào một chút tài văn chương thì liền múa
bút không an phận. Nếu đại nhân nổi giận vì bọn họ thì thật sự là không
đáng.”
“Tức chết bản quan mà.” Lâm Vĩnh Thường thở dài một hơi, “Đám thư sinh ở Quốc Tử Giám cũng chẳng kiêu ngạo như vậy đâu.”
Lương Đông Sơ cười cười, “Cũng may hiện tại đã trấn áp bọn họ,
cũng chưa tạo ra đại thị phi này nọ. Đại nhân không cần quá mức lo lắng, thuế muối được cải cách một nửa rồi, chỉ cần thuế muối cải cách xong
thì công lao lớn nhất chính là của đại nhân.”
“Cái gì mà công lao với không công lao, không cầu có công mà chỉ cầu yên ổn a.” Lâm Vĩnh Thường mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hoài Dương gà bay chó sủa, còn tại đế đô thì Minh Trạm lại đang ở bên cạnh xem Nguyễn Hồng Phi chọn của hồi môn cho Nguyễn Gia Duệ.
Minh Trạm hơi ghen tị, “Làm hải tặc thật sự là giàu có, vì sao chẳng bao giờ thấy ngươi tặng cho ta tín vật đính ước gì vậy?”
“Mũm mĩm, ta đã ở bên cạnh ngươi, ngươi còn muốn thứ gì nữa, nói đi? Nếu tặng được thì ta sẽ tặng.” Nguyễn Hồng Phi vừa cười vừa chọn
thêm vài thứ, tiện thể nựng bầu má trái đào của Minh Trạm, mềm mại phúng phính làm cho người ta rất thích, Nguyễn Hồng Phi cứ tiếp tục sờ thêm
một chút nữa, “Gia Duệ xuất giá, xem như ta cũng hoàn thành tâm nguyện
của tỷ tỷ.”
“Ngươi cũng đừng ban cho quá nhiều, nếu không đám đại thần sẽ hoài nghi đó.”
“Ngươi tưởng là hiện tại bọn họ không hoài nghi hay sao?” Nguyễn Hồng Phi nói, “Nhiều lắm thì không được, nhưng quá ít cũng không nên.
Dù sao Triệu Thanh Di là Bảng nhãn mà.”
“Hầy, ngươi cũng đừng quá lo lắng, vừa nhìn thấy Nguyễn Gia Duệ thì liền biết người này sẽ sống tốt thôi.”
“Ngươi đã thấy rồi à?”
“Đúng vậy, ánh mắt của ta nhìn người chẳng bao giờ sai cả.” Minh Trạm có sẵn tỷ dụ, “Ngươi thấy Phùng Thiệu Minh không, chính là ta chọn cho Minh Diễm đó, rồi ngươi nhìn thử phụ vương chỉ hôn ai cho Minh Phỉ
đi? Cả hôn sự của Minh Nhã nữa, cũng chẳng ra sao cả.”
Minh Trạm đặt cằm lên vai Nguyễn Hồng Phi rồi hỏi, “Ngươi có muốn gặp Nguyễn Gia Duệ hay không?”
“Không cần.”
Có rất nhiều chuyện Minh Trạm thật sự không thể hiểu rõ Nguyễn
Hồng Phi, nếu Minh Trạm làm được chuyện tốt thì hắn hận không thể tuyên
dương cho khắp thiên hạ đều biết. Nhưng Nguyễn Hồng Phi lại cực kỳ lãnh
đạm đối với thân nhân của mình.
Cho dù Nguyễn Hồng Vũ bị hạ xuống hai bậc tước vị thì Nguyễn
Hồng Phi cũng không có ý kiến. Đối với Nguyễn Gia Duệ, Nguyễn Hồng Phi
âm thầm chiếu cố rất nhiều nhưng lại không muốn gặp lại Nguyễn Gia Duệ.
Trong lòng Minh Trạm có chút khổ sở, hắn ôm lấy vai của Nguyễn Hồng Phi rồi nói, “Ta sẽ đối với ngươi thật tốt.”
Nguyễn Hồng Phi cười cười.
Nguyễn gia thật sự là tuột dốc.
Minh Trạm không phong hào cho Bắc Uy Hầu, cả đời này của Nguyễn
Hạo Phong có thể nói là nhấp nhô khúc chiết. Hắn nhịn không được khi bị
sỉ nhục, có cừu cũng đã báo cừu.
Cuối cùng kết quả chính là như vậy.
Tang sự của Nguyễn Hạo Phong chấm dứt, Nguyễn gia đuổi hơn phân
nửa số nô bộc, chủ tử trong nhà chỉ còn Nguyễn Hồng Vũ, Nguyễn Hồng
Nhạn, nữ quyến thì còn Bắc Uy Hầu phu nhân và thê tử của Nguyễn Hồng Vũ
là Điền thị.
Thời này tang nghi cũng không đơn giản. Nguyễn gia tràn đầy mệt mỏi, ngoại trừ Điền thị.
Điền thị xuất thân từ một nhánh bên Mang Ninh hầu phủ, lúc trước nàng gả cho Nguyễn Hồng Vũ cũng không được như ý cho lắm.
Nguyễn Hồng Vũ cũng không giống người có đại tiền đồ, bất quá ở
Công bộ cũng an nhàn, mỗi tháng hơn mười lượng bổng lộc. So với tiểu
thúc tử Nguyễn Hồng Nhạn thì hoàn toàn cách biệt một trời một vực.
Tuy rằng Nguyễn Hồng Vũ đã là trưởng tử trong nhà nhưng mẫu thân đã qua đời, hắn lại có quan hệ không tốt với Bắc Uy Hầu. Nhiều lúc Điền thị lo lắng tước vị sẽ rơi vào tay tiểu thúc tử.
Nay quanh co lòng vòng, tuy rằng bị giáng xuống hai bậc nhưng
tước vị vẫn là của phu thê bọn họ. Điền thị âm thầm vui mừng, thấy người nhà mặt mày mệt mỏi, nàng liền lặng lẽ đi ra ngoài làm vài món điểm
tâm.
Nguyễn Hồng Vũ được thừa hưởng tước vị, thái độ của hạ nhân trong nhà đối với Điền thị đương nhiên là kính cẩn khách khí.
Nguyễn Hồng Vũ lên tiếng trước, “Đại sự của phụ thân đã giải
quyết xong, mọi người đều nén bị thương đi. Ta có một chuyện muốn thương nghị với mẫu thân và tam đệ.” Nguyễn Hồng Vũ hoàn toàn không hề có ý
niệm nén bi thương đối với Bắc Uy Hầu. Chẳng qua nhìn thần sắc của kế
mẫu và đệ đệ thì hắn cũng chỉ đành khuyên nhủ một câu.
“Xin đại ca cứ nói.” Nguyễn Hồng Nhạn lấy lại tinh thần rồi lắng nghe.
“Lúc trước bệ hạ ban hôn cho Gia Duệ, chúng ta đều biết chuyện
này.” Nguyễn Hồng Vũ thở dài, “Gia Duệ thuở nhỏ lớn lên trong nhà chúng
ta, mười mấy năm qua luôn gọi ta là thúc thúc, gọi mẫu thân là tổ mẫu.
Tuy rằng vì chuyện của đại ca mà danh phận của Gia Duệ không còn quan hệ với chúng ta. Bất quá vẫn là máu mủ ruột thịt.”
“Lúc trước khi nàng đến tuổi xuất giá thì trong nhà vốn đã chuẩn bị một phần của hồi môn cho nàng.” Nguyễn Hồng Vũ mệt mỏi nói, “Ý của
ta là thêm một chút trang sức vào trong phần của hồi môn của Gia Duệ rồi đưa đến phủ đại Công chúa. Gia Duệ sắp xuất giá, có thêm chút vốn riêng phòng thân cũng tốt.”
Tuy rằng Nguyễn Hồng Nhạn vẫn đau lòng vì phụ thân, bất quá hắn
là người hiểu chuyện, cho dù xuất phát từ suy nghĩ như thế nào thì hắn
vẫn đồng ý với lời của Nguyễn Hồng Vũ, bèn phụ họa, “Đại ca nói rất
đúng. Quan hệ huyết thống không thể nói cắt đứt liền cắt đứt.”
Bắc Uy Hầu phu nhân cũng không có ý kiến.
Điền thị mang theo thị nữ bưng đến điểm tâm, vừa vặn nghe thấy
thì bèn nói, “Lão gia, thứ ta nói thẳng, trong nhà đã phải lãng phí vì
tang lễ của phụ thân, làm sao còn đủ ngân lượng mua của hồi môn. Còn
nữa, nhà chúng ta đang có tang, làm sao lại có người tiến đến đây để
mừng hỉ sự của đại tiểu thư?”
Nguyễn Hồng Vũ thản nhiên nói, “Nhà này vẫn chưa giao cho nàng
đâu, không đến phiên nàng quan tâm. Có ăn có uống còn chưa đủ để chặn
miệng của nàng hay sao?”
Bắc Uy Hầu phu nhân thở dài, “Hồng Vũ, tức phụ của ngươi chỉ hỏi một câu mà thôi, ngươi nhẹ nhàng nói với nàng là được rồi. Với lại
chuyện trong nhà sớm muộn gì cũng phải giao cho phu thê các ngươi quản
lý.”
“Từ khi phụ thân của ngươi qua đời.” Đôi mắt của Bắc Uy Hầu phu
nhân trở nên đỏ ửng, thở dài, “Từ khi phụ thân của các ngươi qua đời, ta chẳng còn sức lực để tiếp tục gắng gượng nữa. Chốc lát nữa ta sẽ lệnh
cho nha đầu đưa đến chìa khóa phòng sổ sách. Ngươi thừa hưởng tước vị,
trong phủ này phải do ngươi và tức phụ của ngươi quản lý mới được.”
Tuy rằng Điền thị bị trượng phu mắng vài câu, sắc mặt có chút
bối rối, bất quá nghe bà bà bảo rằng muốn giao lại gia nghiệp thì nhất
thời liền hưng phấn, khuôn mặt cũng hơi hơi sáng bừng. Không đợi trượng
phu lên tiếng thì Điền thị đã quỳ xuống dập đầu với Bắc Uy Hầu phu nhân, “Mẫu thân yên tâm, tức phụ nhất định sẽ học hỏi từ mẫu thân, nếu có chỗ nào không hiểu thì tức phụ nhất định sẽ thỉnh giáo mẫu thân.”
Nguyễn Hồng Vũ xoay mặt đi, hừ lạnh một tiếng.
Bắc Uy Hầu phu nhân cười khổ, đưa tay nâng dậy Điền thị, bà ta
cố ý chọn tức phụ cho Nguyễn Hồng Vũ, đây là một điều cực kỳ ngu xuẩn.
Nhưng nay bà ta bất quá là thử thăm dò một chút, kết quả là lại một lần
ngu xuẩn.
Có phải đây cũng là báo ứng hay không?
Lâm Vĩnh Thường giận dữ thóa mạ đám thư sinh Vạn Lý thư viện một trận, mặc kệ trong lòng bọn họ có bất mãn hay không, tóm lại nhìn thấy
Tổng đốc đại nhân nổi giận thì đám thư sinh Vạn Lý thư viện cũng trở nên an phận.
Lâm Vĩnh Thường trở về phủ, chưa kịp uống nước thì liền nhìn
thấy thị nữ Hà Hoa bên cạnh Từ Doanh Ngọc tiến đến. Hà Hoa thi lễ, vừa
mỉm cười vừa dâng lên một phong thư và một tay nải màu xanh, nhẹ nhàng
nói, “Tiểu thư bảo rằng hôm qua bận bịu nên chưa kịp thu dọn này nọ. Hôm nay mới tìm ra thư của Trầm công tử, còn có tay nải mà Trầm công tử gửi cho chúng ta, lệnh nô tỳ đưa cho đại nhân.”
“Đa tạ Từ đại nhân.” Lâm Vĩnh Thường lệnh cho hạ nhân ban thưởng Hà Hoa.
Hà Hoa đem đồ đạc giao cho Lâm Vĩnh Thường rồi lại cảm tạ một tiếng, sau đó mới kính cẩn lui ra.
Nhạc Sơn bưng trà đến, Lâm Vĩnh Thường vội vã xem thư của ngoại
sanh, làm sao lo lắng đến việc uống trà, khoát tay, Nhạc Sơn liền đặt
tách trà xuống rồi thức thời lui ra ngoài.
Lâm Vĩnh Thường cũng không dùng dao trúc để rọc thư mà chỉ xem
qua phần niêm phong, sau đó đưa tay xé phong thư rồi mở ra thư của Trầm
Chuyết Ngôn mà đọc một cách tỉ mỉ. Trầm Chuyết Ngôn cũng không thiếu
năng lực sống tự lập, bất quá là trưởng giả như Lâm Vĩnh Thường thì khó
tránh khỏi có vài phần lo lắng.
Cơ bản cũng không có chuyện gì lớn, đều là Trầm Chuyết Ngôn lo
lắng cho thân thể của hắn, được Hoàng thượng ban cho vài xấp tơ lụa
không tệ, bèn đi may xiêm y gửi đến cho cữu cữu. Còn kể một chút công sự ở đế đô, Lâm Vĩnh Thường mới hơi hơi an lòng. Đọc đến phần cuối cùng,
Lâm Vĩnh Thường hít sâu một hơi, suýt nữa đã ngất xỉu đi gặp tổ tông
dưới suối vàng.
Lâm Vĩnh Thường biết rõ đại danh của Ngô Uyển.
E rằng cả thiên hạ không ai là không biết.
Đương nhiên Lâm Vĩnh Thường không có thành kiến gì đối với bản
thân Ngô Uyển, hắn thậm chí cảm thấy nữ nhân có thể làm được những
chuyện như Ngô Uyển là rất giỏi!
Nhưng hắn tán thưởng Ngô Uyển cùng với việc Trầm Chuyết Ngôn muốn thú Ngô Uyển làm thê tử lại là hai chuyện khác nhau.
Tiểu tử này có bị ấm đầu không vậy?
Chẳng lẽ đế đô hết nữ nhân rồi sao, nữ nhân tốt không chọn lại đi chọn con sư tử về để làm gì?
Lâm Vĩnh Thường muốn răn dạy nhưng không biết phải nói từ đâu,
cố nén tức giận trong lòng thì mới không xé nát lá thư của Trầm Chuyết
Ngôn ra từng mảnh nhỏ! Mụ nó, chẳng thể nào yên tâm được! Đúng là súc
sinh!
Thời này chẳng những nữ nhân muốn tạo phản mà ngay cả nuôi dưỡng hài tử cũng khó khăn như vậy.
Lâm Vĩnh Thường thở hổn hển hết nửa canh giờ thì mới đè nén được lửa giận.
Từ Doanh Ngọc đến gia tộc.
Tuy rằng quan hệ khô khan giữa gia tộc và Từ gia đế đô cũng
không còn là bí mật. Lúc trước Từ Doanh Ngọc thẳng thắn đề nghị mẫu thân đưa điêu nô đến phủ doãn đế đô khiến gia tộc mất hết thể diện, nhất là
Từ thái phu nhân, giống như bị người ta lột da mặt, muốn hòa nhã cũng
thật khó khăn!
Từ Doanh Ngọc tiến đến thỉnh an cũng chỉ vì lễ nghi mà thôi.
Sắc mặt của Từ thái phu nhân cực kỳ cứng ngắc, ngay cả Từ đại thái thái, Từ nhị thái thái cũng không hề thân thiện.
Từ Doanh Ngọc hành lễ xong, chỉ nói vài câu đơn giản liền đứng
dậy cáo từ. Tuy nhiên Từ đại thái thái muốn giữ Từ Doanh Ngọc ở lại dùng bữa nhưng Từ Doanh Ngọc chỉ khiêm tốn nói, “Lần này phụng chỉ Hoàng
thái hậu đến đây, không tiện trì hoãn công sự. Chiều nay chất nữ còn
phải cùng Trương thái y đi xem vài mặt tiện cửa hiệu, thật sự là phải cô phụ ý tốt của bá nương rồi.”
Trương thái y vốn là thần y vang danh, nay danh hào ở Giang Nam
lại cực kỳ nổi tiếng, là vì mọi người đều biết các đại phu khác ở Dương
Châu đều thúc thủ vô sách, chỉ có Trương thái y có thể cứu được tức phụ
Tiễn gia vì bị làm nhục mà đâm đầu tự vẫn.
Từ đại thái thái giống như vô tình nói một câu, “Hầy, Đoàn thị thật sự là người đáng thương, không biết hiện tại thế nào rồi?”
Từ Doanh Ngọc chỉ mím môi cười, cũng không đáp lời.
“Đúng vậy, cho dù có tỉnh lại thì sao?” Từ nhị thái thái cảm
thán, “Đoàn thị có đền thờ trinh tiết, nay trinh tiết đã mất, cho dù có
sống thì cũng không bằng…”
“Đệ muội.” Từ đại thái thái mắng một câu, Từ nhị thái thái lập tức im bặt.
Từ Doanh Ngọc thản nhiên cười nói, “Nếu để chất nữ nói thì chết
tử tế cũng không bằng còn sống. Đoàn thị tỷ tỷ bất quá chỉ là mất trinh
tiết mà thôi, cũng đâu phạm vào tội mất đầu. Còn sống thì vẫn tốt hơn so với chết.”
“Đúng vậy.” Từ đại thái thái nói, “Tiễn gia là gia tộc có danh
vọng, Đoàn thị cũng xuất thân từ thế gia, chỉ trông mong nàng sớm khỏe
lại.”
Từ Doanh Ngọc khuyên nhị vị trưởng bối dừng bước, chính mình tự
dẫn theo thị nữ rời khỏi Từ phủ. Ngồi an ổn thoải mái trong xe ngựa thì
Từ Doanh Ngọc mới âm thầm thở dài.
Khi Từ Doanh Ngọc trở lại phủ Tổng đốc thì vẫn chưa đến chính ngọ.
Nhạc Sơn đang đứng bên ngoài sân của Từ Doanh Ngọc, thấy Từ
Doanh Ngọc trở về, vội vàng hành lễ vấn an, hô một tiếng, “Thỉnh an Từ
đại nhân.”
Từ Doanh Ngọc biết Nhạc Sơn là hạ nhân tâm đắc của Lâm Vĩnh
Thường, đương nhiên tỏ ra khách khí, dừng chân, nâng mắt cười hỏi, “Vì
sao lại đứng chờ ở đây, có việc gì ư?”
Nhạc Sơn nịnh nọt, “Từ đại nhân thật sự là đoán như thần. Đại
nhân của nhà nô tài bảo nô tài đến đây hỏi một tiếng, không biết Từ đại
nhân giữa trưa có thể dành chút thời gian hay không, đại nhân nhà nô tài đãi rượu đón gió tẩy trần cho Từ đại nhân.”
“Chẳng phải hôm kia đã uống rượu tẩy trần rồi sao? Đại nhân của
ngươi thật sự khách khí.” Từ Doanh Ngọc nhẹ nhàng nói, “Nói với đại nhân của các ngươi, ta không phải người trọng lễ tiết, không cần phải đãi
rượu tẩy trần nữa.”
Nhạc Sơn vội nói, “Đại nhân của nô tài đã phân phó hạ nhân thu
xếp rượu và thức ăn, chờ Từ đại nhân nể mặt tham dự mà thôi.” Thấy sắc
mặt của Từ Doanh Ngọc lãnh đạm, Nhạc Sơn nhanh nhạy khuyên nhủ, “Từ đại
nhân, nay đại nhân của nô tài thường xuyên lo lắng vì vụ án Đoàn thị, có lẽ có nội tình gì đó muốn thương nghị cùng Từ đại nhân,thỉnh Từ đại
nhân hỗ trợ cho ra chủ ý.”
Từ Doanh Ngọc cười một cái, thật giống chủ nhân. Lâm Vĩnh Thường cả bụng nội tâm, dạy dỗ ra đám nô tài cũng thật khó xơi.