Từ Doanh Ngọc không nói chuyện, Nhạc Sơn nôn nóng nhìn Hà Hoa, hy vọng Hà Hoa có thể hỗ trợ nói vài câu hay.
Hà Hoa thuở nhỏ hầu hạ bên cạnh Từ Doanh Ngọc, tất nhiên hiểu
được ý tứ của tiểu thư nhà mình, chỉ mỉm cười với Nhạc Sơn, nói thay,
“Được rồi, tiểu thư của nhà ta mới từ bên ngoài trở về, ít nhất cũng
phải đợi tiểu thư thay đổi xiêm y rửa mặt cái đã, có phải không? Thật
chưa thấy qua ai thỉnh khách như nhà ngươi, thỉnh người ta dùng bữa mà
lại đứng đây dong dài cả buổi, người nào không biết còn tưởng rằng ngươi chặn cửa muốn cự cãi với chúng ta đó.”
Nhạc Sơn vội vàng cười làm lạnh, “Là tiểu nhân không có mắt. Như vậy tiểu nhân đi về phục mệnh chuẩn bị thức ăn.” Vội vàng mừng rỡ chạy
như điên.
Nhạc Sơn thuở nhỏ đã đi theo Lâm Vĩnh Thường, Lâm gia không có
ai, mười năm nay ngay cả việc hắn học hành cũng là Lâm Vĩnh Thường đích
thân dạy dỗ. Hắn bẩm sinh hoạt bát nhanh nhẹn, khi quay về phục mệnh thì nói với Lâm Vĩnh Thường, “Đại nhân, Từ đại nhân thật sự là khó nói
chuyện.”
Lâm Vĩnh Thường cũng không bận tâm đến hắn, nữ nhân dễ đối phó
thì làm sao có thể làm quan? Người ta chịu đến là được rồi, cần gì phải
vô nghĩa.
Nhạc Sơn chạy ra ngoài nói thầm với Nhạc Thủy.
Không biết Lâm Vĩnh Thường đã đọc thư của Trầm Chuyết Ngôn bao
nhiêu lần, muốn nhìn ra một chút gian tình ở trong đó. Hắn chỉ mới rời
đi hai tháng vậy mà đã xảy ra chuyện này. Có lẽ Trầm Chuyết Ngôn mới
mười bảy tuổi, là tuổi trẻ xúc động, chớ không phải là quy củ đỗ tiến sĩ mới được thú thê của hắn quá khắc nghiệt, thế cho nên mới tạo phản,
khiến tiểu tử ngốc này chẳng cần biết là nữ nhân nào mà cứ thoải mái
động tâm như thế?
Hắn thật sự cảm thấy kỳ lạ, trước kia Trầm Chuyết Ngôn cũng đâu
có khuynh hướng thích ngược như vậy. Ngô Uyển là nữ nhân như thế mà
Chuyết Ngôn cũng dám thú, nhưng chưa hẳn là có thể tiêu hóa nổi đâu!
Hy vọng có thể thăm dò một chút tin tức từ Từ Doanh Ngọc.
Từ Doanh Ngọc mặc một bộ y phục màu xanh ngọc, đầu quấn búi tóc
đơn giản, hoàn toàn không gắn trang sức mà chỉ cài một cây trâm gắn
chuỗi ngọc linh lan tinh tế trên mái tóc đen nhánh, xinh đẹp và quyến
rũ.
Lâm Vĩnh Thường cũng không phải người cổ hủ, có mỹ nhân trước
mặt, khó tránh khỏi mà nhìn nhiều một chút. Có lẽ ánh mắt của hắn quá rõ ràng khiến Từ Doanh Ngọc chú ý, thấy trong phòng chỉ có nàng và Lâm
Vĩnh Thường thì bèn hỏi, “Lâm đại nhân, không có Trương thái y hay sao?”
“Trương thái y đi xem dược liệu ngoài phố, trưa nay không về.”
Lâm Vĩnh Thường giải thích, “Phạm Duy và Phùng Trật đều có công sự, ta
thỉnh Từ đại nhân dùng bữa là vì có chuyện muốn hỏi.”
Từ Doanh Ngọc tự nhiên ngồi xuống.
Vì hỏi thăm chuyện của Trầm Chuyết Ngôn và Ngô Uyển cho nên Lâm
Vĩnh Thường không cho ai ở trong phòng, tự chủ động rót rượu cho Từ
Doanh Ngọc rồi tạ tội, “Là Lâm mỗ đường đột.”
“Đại nhân đã đường đột thì cần gì phải nói lời vô nghĩa như
vậy.” Từ Doanh Ngọc không phải không cần thanh danh, nếu sớm biết chỉ có một mình nàng và Lâm Vĩnh Thường uống rượu thì nàng sẽ không tiến đến.
Lâm Vĩnh Thường bị nghẹn họng, chỉ ngượng ngùng cười cười, “Mong Từ đại nhân thứ lỗi, thật sự là Lâm mỗ lo lắng cho ngoại sanh. Lại liên quan đến việc riêng của Chuyết Ngôn vì vậy tốt nhất không nên có người
khác ở đây.”
Dong dài một lúc, Lâm Vĩnh Thường mới nhập chủ đề chính, “Từ đại nhân, đại nhân quen biết Ngô Uyển Ngô đại nhân đúng không?”
“Chúng ta từng là cộng sự.”
“Những lời này liên quan đến thanh danh của Ngô đại nhân, nhưng
ta vẫn muốn hỏi một câu. Từ đại nhân cảm thấy Ngô đại nhân có ý với
Chuyết Ngôn hay không?” Muốn giải quyết chuyện này thì đương nhiên phải
bắt đầu từ phía Trầm Chuyết Ngôn, bất quá trực tiếp hồi âm răn dạy Trầm
Chuyết Ngôn không phải là thượng sách, dù sao thì thiên cao Hoàng đế xa, tiểu tử ngốc ngớ ngẩn thì ai có thể ngăn cản được? Lâm Vĩnh Thường có
kế sách khác.
Từ Doanh Ngọc cũng không giật mình, nàng đã sớm nhìn ra. Lúc ấy
có người ám sát nàng và Ngô Uyển, Trầm Chuyết Ngôn là một thư sinh vậy
mà lại dám ngăn cản trước mặt Ngô Uyển, liều mạng che chở cho Ngô Uyển.
Nếu nói Trầm Chuyết Ngôn không có ý gì đối với Ngô Uyển thì Từ Doanh
Ngọc nhất định không thể tin tưởng
Nhưng Ngô Uyển chưa hẳn đã có ý với Trầm Chuyết Ngôn.
Từ Doanh Ngọc hiểu rõ lời của Lâm Vĩnh Thường, nàng hơi cau mày lại, “Chuyện này, Lâm đại nhân nên hỏi lệnh sanh mới đúng.”
Lâm Vĩnh Thường thở dài, “Không dối gạt Từ đại nhân, trong thư
Chuyết Ngôn có nhắc với ta, hắn muốn thú Ngô đại nhân làm thê tử. Cho
nên ta muốn hỏi Từ đại nhân một câu có liên quan đến Ngô đại nhân.”
“Dù sao nếu muốn thành thân thì cũng không phải chuyện đơn giản. Ta chỉ có một mình Chuyết Ngôn là ngoại sanh, thận trọng một ít cũng
không có gì là quá.”
Lời này còn giống tiếng người một chút, Từ Doanh Ngọc thở dài,
“Lâm đại nhân nghĩ nhiều rồi, nếu để ta nói thì Ngô Uyển sẽ không đồng
ý.”
“Đại nhân nhà cao cửa rộng.” Từ Doanh Ngọc nghiêm mặt nói, “Ta
có chút hiểu biết đối với Ngô Uyển, nếu nàng ta là cái loại nữ tử ái mộ
hư vinh thì lúc trước nhất định đã sớm đồng ý gả vào Nam Phong Bá phủ
rồi.”
“Tuy Ngô đại nhân xuất thân thấp hèn nhưng không phải người thấp hèn.”
Lâm Vĩnh Thường cảm thán, “Lâm mỗ rất kính nể Ngô đại nhân.”
Từ Doanh Ngọc yên lặng.
Ngô Uyển đương nhiên làm người ta kính nể.
Nhưng cũng chỉ là kính nể mà thôi.
Lâm Vĩnh Thường kính nể nàng, nhưng đối với việc Trầm Chuyết Ngôn muốn thú Ngô Uyển thì hắn lại không nói ra bất kỳ chữ tốt nào.
Đương nhiên không phải Lâm Vĩnh Thường nghĩ thế là sai, nếu đổi
lại là Từ Doanh Ngọc thì Từ Doanh Ngọc cũng sẽ do dự y như vậy. Điều này không có nghĩa là Ngô Uyển không tốt.
Bản tính con người vốn là như thế.
Nguyễn Hồng Phi giao của hồi môn của Nguyễn Gia Duệ cho Vệ thái
hậu, mấy thứ này đã đưa đến Nội vụ phủ, đánh dấu hiệu riêng của cung
đình.
Vệ thái hậu chưa nhìn kỹ mà chỉ vuốt ve bộ đồ cưới, thật lâu sau mới nói, “Cả đời này của Hồng Phi xem như cũng viên mãn.” Lúc trước Vệ
thái hậu cũng không biết thân phận thật sự của Nguyễn Gia Duệ, nay mới
biết, nghĩ đến nửa đời phong ba nhấp nhô của Nguyễn Hồng Phi thì có chút cảm thán: Thế gian có mấy người có thể làm được như Nguyễn Hồng Phi?
“Ta đã hết sức viên mãn rồi.” Nguyễn Hồng Phi mỉm cười, “Người
khác chưa từng chịu khổ, ta thì đã nếm qua. Người khác không chiếm được
báu vật, ta thì đã có trong tay.”
Ánh mắt của Vệ thái hậu trở nên ấm áp, nhìn về phía Nguyễn Hồng Phi, im lặng không nói gì.
Vệ thái hậu nhớ rõ bộ dáng tuấn mỹ của Nguyễn Hồng Phi khi còn
trẻ, nhiều năm trôi qua nhưng nàng vẫn chưa từng quên. Cách hai mươi
năm, tướng mạo của Nguyễn Hồng Phi cũng không có nhiều thay đổi. Nhưng
khí chất của hắn đã trở nên phấn chấn tự tin và càng thêm thông thấu hơn xưa.
Một viên ngọc thô tuyệt thế rốt cục bị năm tháng vô hình chạm trỗ thành một viên bảo ngọc tuyệt thế.
Vệ thái hậu được người ủy thác, sau khi kiểm tra xong liền đem của hồi môn này đưa cho Nguyễn Gia Duệ.
Tuy rằng Minh Diễm phụng lệnh Minh Trạm đưa Nguyễn Gia Duệ về
phủ Công chúa chờ ngày xuất giá, chẳng qua chính nàng cũng không hiểu rõ thân phận của Nguyễn Gia Duệ, vì vậy cảm thấy rất khó hiểu khi Vệ thái
hậu tặng của hồi môn rất nhiều cho Nguyễn Gia Duệ.
Mấy thứ này đương nhiên đáng giá, nhưng cũng chỉ là đáng giá mà thôi.
Muốn nói trân bảo quý hiếm thì thật sự là không có.
Nhưng nhìn chung thì quá mức chu đáo.
Minh Diễm sẽ dùng hai chữ hậu tặng để hình dung dụng tâm của phần của hồi môn này.
Minh Diễm từng xuất giá, khi nàng tiếp nhận danh mục lễ vật mà
Vệ thái hậu ban tặng thì liền sâu sắc phát hiện đây là một phần của hồi
môn vô cùng đầy đủ và chu toàn. Lớn thì đồ đạc trang trí trong nhà, nhỏ
thì là son phấn này nọ, đầy đủ mọi thứ. Cho dù Nguyễn Gia Duệ không bị
gạch tên ra khỏi gia phả thì e rằng của hồi môn của nàng ở Nguyễn gia
cũng không thể bằng được như thế. Trong lòng của Minh Diễm càng lúc càng nghi hoặc thân phận của Nguyễn Gia Duệ.
Minh Diễm dẫn Nguyễn Gia Duệ tiến cung tạ ơn, Vệ thái hậu cũng
không nói quá rõ ràng mà chỉ nói, “Gia Duệ, ngươi không cần sợ hãi, cứ
an tâm mà nhận. Ngươi sống tốt thì sẽ không phụ lòng khổ tâm.”
Không phụ lòng khổ tâm?
Rốt cục là không phụ lòng khổ tâm của ai?
Nguyễn Gia Duệ muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.
Nguyễn Gia Duệ đứng dậy, cung kính dập đầu ba cái đối với Vệ
thái hậu, sau đó đứng dậy, lại quỳ xuống rồi tiếp tục cung kính dập đầu
ba cái.
Vệ thái hậu than khẽ, cũng không nhiều lời.
Nguyễn Hồng Phi làm chuyện tốt mà không muốn lưu danh.
Minh Trạm không thể không kế thừa phẩm chất tốt đẹp của ái nhân, hắn gọi Bảng nhãn Triệu Thanh Di vào hành cung mà mỉa mai một trận,
“Trẫm chỉ hôn Nguyễn gia tiểu thư cho ngươi, ngươi cảm thấy uất ức lắm
ư?”
Triệu Thanh Di thật sự là cảm thấy rất uất ức, người ta đường
đường là Bảng nhãn, chưa muốn thành thân là vì muốn treo giá cao, nào
ngờ sét đánh một phát, Thánh thượng ban hôn.
Nếu Hoàng thượng ban hôn cho Công chúa hoặc Quận chúa thì Triệu
Thanh Di có thể cao hứng nhảy cẫng lên. Thế mà lại cố tình ban cho hắn
một nữ nhân đã bị gạch tên khỏi gia phả.
Sau khi Triệu Thanh Di nhận được thánh chỉ thì lập tức hoài nghi Minh Trạm muốn chỉnh hắn. Nay Minh Trạm hỏi như vậy, cho dù Triệu Thanh Di có cả vạn uất ức thì cũng không dám thừa nhận, vội nói, “Bệ hạ coi
trọng hạ thần, ban thưởng cho một thục nữ, cả nhà hạ thần đều vô cùng
cảm kích, làm sao dám có tâm tư oán hận?”
Minh Trạm gật đầu, “Như vậy thì được.”
“Gia Duệ là một nữ tử cực kỳ xuất chúng, nếu không phải ngươi
xuất thân là Bảng nhãn, xem như có vài phần tài học thì trẫm đã không
chỉ hôn cho ngươi rồi.” Minh Trạm nói, “Chẳng qua, ai bảo ngươi có phúc
làm chi.” Để Phi Phi nhà hắn nhìn trúng.
“Sau này cuộc sống như thế nào thì ngươi phải có tính toán.”
Minh Trạm chỉ điểm cho Triệu Thanh Di một câu, “Trẫm xem người chưa bao
giờ sai. Đến phiên ngươi, trẫm cũng không hy vọng là mình nhìn lầm
người.”
“Thần không dám. Thần nhất định sẽ sống tốt, thần lĩnh mệnh.”
Triệu Thanh Di bị Minh Trạm dọa vài câu khiến cả đầu toát mồ hôi hột.
Hiện tại hắn rất nguyện ý thành thân với Nguyễn gia tiểu thư.
Lúc trước Nguyễn gia tiểu thư bị đuổi ra khỏi gia phả, sau đó lại bỗng
nhiên được bệ hạ ban hôn, Thái hậu thưởng cho của hồi môn, ở phủ đại
Công chúa chờ xuất giá, Hoàng thất ban thưởng mạnh tay làm cho đế đô từ
cao xuống thấp đều lọt vào sương mù, hoài nghi không biết có phải Nguyễn Gia Duệ có thân phận bí mật nào hay không.
Tỷ như nữ nhi tư sinh của Thái thượng hoàng?
Đủ thứ suy đoán linh tinh.
Triệu Thanh Di đương nhiên cũng có nghi ngờ, bất quá hắn tự nhận là người có văn hóa, không thích tung tin thị phi vô căn cứ như đám
người ở đầu đường xó chợ.
Nay gặp mặt Minh Trạm, Triệu Thanh Di toàn thân toát mồ hôi
lạnh, sau đó hắn xác nhận chắc chắn: Vị hôn thê của mình nhất định có
thân phận khác người bình thường.
Đương nhiên đây cũng là lý do Triệu Thanh Di đối đãi Nguyễn Gia
Duệ rất trọng hậu. Lão bà có núi thái sơn tựa lưng, thật sự không dám
động vào a.
Hỉ sự của Triệu Thanh Di và Nguyễn Gia Duệ sắp diễn ra, Trầm
tiểu cử nhân lại ôm ấp một nỗi bi thương, cùng ở đế đô mà lại mỗi người
một cảnh.
Trầm Chuyết Ngôn nhận được thư của cữu cữu Lâm Vĩnh Thường, Lâm
Vĩnh Thường giáo huấn Trầm Chuyết Ngôn một trận, về việc Trầm Chuyết
Ngôn muốn thú Ngô Uyển, Lâm Vĩnh Thường chỉ có một câu: Ngươi có thể thu phục Ngô Uyển hay không?
Những lời này tràn đầy nghi ngờ đối với năng lực của Trầm Chuyết Ngôn.
Lâm Vĩnh Thường lấy thông tin từ Từ Doanh Ngọc, hơn nữa còn có
ấn tượng trước kia đối với Ngô Uyển, tuy rằng chưa từng chân chính gặp
mặt Ngô Uyển, bất quá chắp ghép thông tin lại với nhau thì Lâm Vĩnh
Thường đã có một trình độ hiểu biết nhất định đối với Ngô Uyển.
Cho nên mới hỏi như vậy.
Ngươi có đủ bản lĩnh ư? Ngươi có thể thu phục nữ nhân này, thuyết phục nàng gả cho ngươi hay sao?
Đối với Lâm Vĩnh Thường thì có lẽ Ngô Uyển thông minh khôn khéo và cũng rất xuất chúng, bất quá Ngô Uyển rất cá tính.
Nữ nhân này có tự tôn rất cao, nữ nhân như vậy lại được Thái hậu và Hoàng thượng coi trọng, hơn nữa gia sản giàu có, tay nắm quyền, nàng ta sẽ không nguyện ý miễn cưỡng gả vào gia đình nhà cao cửa rộng để làm thê tử tam tòng tứ đức.
Lâm Vĩnh Thường hỏi câu này khiến Trầm Chuyết Ngôn thật sự chán
nản. Cùng lúc đó, Minh Trạm nhân được mật tấu khẩn cấp của Lâm Vĩnh
Thường.
Mật tấu của Lâm Vĩnh Thường được viết rất tường tận, tuyệt đối
không có những lời linh tinh vô nghĩa như mong Hoàng thượng long thể an
khang. Hắn dùng từ rất ngắn gọn và bao quát, thánh cung an khang.
Lâm Vĩnh Thường tường tận thuật lại tình hình gia tộc Tiễn thị
và Vạn Lý thư viện, hơn nữa còn bày tỏ sự lo lắng của mình, “Một nửa sĩ
tử Hoài Dương xuất thân từ Vạn Lý thư viện, Vạn Lý thư viện trên danh
nghĩa là của công, nhưng thật ra là của Tiễn gia. Như thế, một nửa sĩ tử Hoài Dương xuất thân từ Tiễn gia. Cũng có nghĩa sĩ tử Hoài Dương chỉ
biết có Tiễn gia, không biết đến bệ hạ. Thần thật lo lắng.”
Mặc khác Lâm Vĩnh Thường còn nói đến tiến độ cải cách thuế muối. Không có gì trì hoãn chuyện này, người trong thiên hạ đã cam chịu việc
thuế muối được cải cách. Hơn nữa việc cải cách thuế muối thành công cũng giúp giá muối của Thiên triều giảm đi một nửa, đợi cải cách hoàn toàn
thì giá muối nhất định sẽ còn giảm mạnh.
Cùng lúc này, Hoài Dương đem một số ngân lượng lớn thu được từ việc bán muối đưa đến đế đô,
Cuộc sống êm đẹp, ngân khố có bạc, cho dù Từ Tam luôn âm thầm lo lắng cho nữ nhi ở xa tận Giang Nam, nhưng lúc này nhìn ngân lượng đầy
rương, sắc mặt cũng trở nên hồng hào, tươi cười rạng rỡ, cảm thấy bệ hạ
thật sự là thánh minh.
Cuối cùng, Lâm Vĩnh Thường dành một phần dài dằng dặc thuật lại
tình tiết từ đầu đến cuối trong vụ án của thứ tử Vĩnh Định Hầu và tiết
phụ Đoạn thị. Sở dĩ Lâm Vĩnh Thường tin tưởng Hà công tử trong sạch là
vì Hà Thiên Sơn cũng chỉ mới đến Hoài Dương ba tháng.
Trong ba tháng này đa phần Hà Hoan đều ở bên cạnh phụ thân hỗ
trợ luyện binh, chỉ khi nhàn rỗi mới cùng bằng hữu ra ngoài nghe hát
uống rượu này nọ. Tính tình của Hà Hoan trong đám hào môn thế tộc có thể xem là tương đối hiếm thấy, so với đám công tử quần là áo lượt thì hơn
hẳn cả trăm lần.
Chỉ trong ba tháng thì làm sao Hà Hoan biết được bộ dạng và tính tình của Đoạn thị, lại vì sao mà chạy đến nhà Tiễn gia để thông dâm với Đoạn thị hoặc là cưỡng gian Đoạn thị?
Còn nữa, trong nhà Tiễn gia mặc dù không phải tường đồng vách
sắt, bất quá người ta là thế tộc, xảy ra vụ việc này thì cũng là chuyện
xấu trong nhà. Dựa vào thanh danh đức cao vọng trọng của Tiễn Vĩnh Đạo
cùng mấy trăm năm danh vọng của Tiễn gia, Lâm Vĩnh Thường thật lòng cho
rằng việc này nếu do Tiễn gia tham dự thì khả năng cũng không quá cao.
Nhưng chuyện này lại vẫn xảy ra, chẳng phải là kỳ lạ hay sao?
Mặt khác, Lâm Vĩnh Thường còn nhắc đến vài tên sĩ tử ở Vạn Lý
thư viện dám cả gan làm loạn đăng tin lên tập san về vụ Hà Hoan và tiết
phụ Đoạn thị, cũng nói rõ cách xử trí của chính mình.
Cuối cùng Lâm Vĩnh Thường còn thỉnh công giúp Từ Doanh Ngọc,
trong vụ án Hà Hoan và tiết phụ Đoạn thị thì Từ Doanh Ngọc đã hỗ trợ rất nhiều.
Minh Trạm chẳng bao giờ giấu diếm bất cứ chuyện gì với Nguyễn
Hồng Phi, vì vậy hắn đưa mật thư cho Nguyễn Hồng Phi xem, muốn nghe ý
kiến của ái nhân.
Nguyễn Hồng phi cau mày suy nghĩ một lúc rồi cười nói, “Xem ra Lâm Vĩnh Thường không hề có hảo cảm đối với Tiễn gia.”
Hai người đều là người thông minh, đương nhiên Minh Trạm hiểu rõ ý của Nguyễn Hồng Phi, gật đầu nói, “Mặc dù bề ngoài Lâm Vĩnh Thường
bảo rằng vụ án của Hà Hoan không liên can đến Tiễn gia, nhưng trên thực
tế hắn rất nghi ngờ Tiễn gia. Hắn viết thế này cũng là đang thử lòng của ta đây mà.”
Đầu ngón tay trắng trẻo của Minh Trạm chỉ vào “sĩ tử Hoài Dương
chỉ biết có Tiễn gia, không biết đến bệ hạ”, vừa cười vừa bình luận,
“Những lời này của Lâm Vĩnh Thường thật sự là độc địa.” Thảo nào ngày đó khi Lâm Vĩnh Thường làm Ngự sử, tham tấu người khác thì nhất định là
đắc thủ. Người ta lại đặc biệt hiểu lòng đế vương, không nói thì thôi,
nói liền đúng ngay tâm điểm.
Người đọc sách lợi hại ở điểm đó.
“Học vấn của Tiễn tiên sinh rất tinh thâm….” Nguyễn Hồng Phi do
dự, sau một lúc cũng không nói chuyện. Hắn cũng không muốn hoài nghi
nhân phẩm của Tiễn Vĩnh Đạo, chẳng qua cuộc đời của Nguyễn Hồng Phi từng trải qua nhiều chuyện, bao nhiêu người, đại gian đại ngụy vẫn tỏ ra như đại thiện.
Minh Trạm liếc mắt nhìn ái nhân một cái rồi cười nói, “Xem ra
nhân phẩm của Tiễn Vĩnh Đạo cũng chưa đến mức khiến ngươi khăng khăng
ủng hộ.”
Nguyễn Hồng Phi mỉm cười, cầm lấy ngón tay mềm mại của Minh
Trạm, miệng nói lời tâm tình, “Trên đời này cũng chỉ có nhân phẩm của
tiểu mũm mĩm nhà ngươi mới có thể khiến ta khăng khăng ủng hộ mà thôi.”
Xoa nắn đầu ngón tay non mềm của Minh Trạm. Tứ chi của tiểu mũm mĩm
không săn chắc, thân thể cũng không khỏe mạnh như quân nhân, bất quá vừa mềm vừa mịn, giống như đậu hủ non vừa ra lò. Thật sự là mê người, xoa
xoa một hồi vẫn muốn xoa tiếp.
Nguyễn Hồng Phi cũng không muốn can thiệp vào chuyện Hoài Dương, chỉ khư khư lấy lòng Minh Trạm.
Minh Trạm quả nhiên cười cong cả khóe môi, hôn một cái lên miệng của ái nhân rồi cười he he, “Đã lâu không nghe ngươi nói thật lòng như
vậy.”
“Ta muốn thỉnh Tiễn Vĩnh Đạo đến đế đô.” Minh Trạm không thể tự
mình đi Hoài Dương, bất quá có thể tưởng tượng Lâm Vĩnh Thường hiện tại
đang rất gian nan, nếu dời Tiễn Vĩnh Đạo ra khỏi Hoài Dương, thiếu đi vị Tiễn tiên sinh đức cao vọng trọng này thì chắc chắn Lâm Vĩnh Thường sẽ
thoải mái hành động hơn rất nhiều.
“Dù sao cũng phải có lý do chính đáng.”
“Đồ thư quán ở đế đô đã chuẩn bị ổn thỏa, có thể mở cửa bất cứ
lúc nào.” Minh Trạm ôn hòa nói, “Còn cả chuyện mời tiên sinh dạy học tại Quốc Tử Giám. Cũng không phải tất cả người đọc sách trong thiên hạ đều
thích vào triều làm quan. Để cho tuần phủ Tổng đốc các nơi tiến cử những người có tài đến đế đô, thu gom tất cả, tựa như thời kỳ Chiến Quốc, chư tử bách gia đua tiếng, ta hy vọng có thể khiến cho Quốc Tử Giám trở
thành một học đường huy hoàng.”
“Đương nhiên đại nho tài danh như Tiễn Vĩnh Đạo thì ta sẽ đích thân viết thiếp mời, có lẽ hắn sẽ nể mặt ta.”
“Chắc chắn sẽ được.”
Minh Trạm bẩm sinh có một loại hiểu biết thông suốt đối với
chính trị, ưu điểm của hắn cũng không hoàn toàn nằm ở chỗ ánh mắt nhìn
xa trông rộng, mà là ở chỗ hắn hoàn toàn có thể sử dụng triệt để mỗi một người mỗi một sự kiện.
Nguyễn Hồng Phi nhắc nhở hắn, “Đám thư sinh ở Vạn Lý thư viện
gây rối, ngươi cũng phải cẩn thận đối với Tập san Hoàng thất một chút.”
“Nói rất đúng.” Minh Trạm gật đầu.
Không thể để cho đám dân chúng chỉ trích, khi tất yếu thì kẻ
chấp chính phải đi thẩm tra. Loại hồ ngôn loạn ngữ mê hoặc lòng dân như
vậy là không được.
Minh Trạm bỗng nhiên nở nụ cười, nói với Nguyễn Hồng Phi, “Xem
ra Lâm Vĩnh Thường hợp tác với Từ Doanh Ngọc không tệ, Từ Doanh Ngọc
thật sự có bản lĩnh, chỉ mới đến Hoài Dương có vài ngày mà đã có thể
khiến cho Lâm Vĩnh Thường phải thỉnh công thay nàng.”
Nguyễn Hồng Phi lắc đầu, “Là Lâm Vĩnh Thường cao kế, e rằng còn
có chỗ cần nhờ Từ Doanh Ngọc nên trước tiên mới ra tay chặn miệng nàng
lại. Bất quá nữ nhân này cũng không phải dễ dàng.”
“Ngươi nói như vậy thì còn ai được đãi cơm miễn phí nữa cơ chứ.
Không cho người ta một chút lợi ích thì người ta dựa vào cái gì mà đi
giúp ngươi?”