Vì là đầu tháng nên trên trời vẫn còn một vầng trăng khuyết che
mặt thẹn thùng, còn có vô số những chấm nhỏ lóe sáng, khiến cho nơi này
trở nên lung linh huyền ảo.
Thật sự thích hợp để yêu đương vụng trộm.
Minh Trạm cười thầm trong lòng, thấy thời tiết và sắc trời thật
tốt, tuy rằng ái nhân nhà hắn không cần phải đi trộm thì cũng đã có sẵn, nhưng mà thiên thời địa lợi thế này thì thật sự thích hợp làm một chút
gì đó, bèn kéo Nguyễn Hồng Phi ra bên dòng suối ở Hạnh Hoa viên một cách thần bí.
Cây cỏ, ao hồ, cầu nhỏ, trên cây hạnh treo đầy các loại đèn
lồng, đều là lấy ra từ trong khố mà treo lên, đều là các tác phẩm đẹp
nhất trong Tết Nguyên Tiêu hằng năm.
Những chiếc đèn lồng xinh đẹp làm bừng sáng một khu vườn nho
nhỏ, Minh Trạm đứng bên dưới chiếc đèn lồng quả lựu mà trước kia Nguyễn
Hồng Phi từng tặng hắn làm vật đính ước, thò tay vào trước ngực mà tìm,
tìm, tìm cả buổi, vẫn còn tìm….
Nguyễn Hồng Phi thấy hai hàng lông mày của Minh Trạm càng lúc
càng cau chặt, trên trán toát mồ hôi hột, bèn hỏi một cách thân thiết,
“Sao vậy? Tìm cái gì thế? Có muốn ta giúp ngươi ngẫm lại đã để quên ở
chỗ nào hay không?”
“Ngươi không biết đâu.” Minh Trạm không tìm thấy trong lòng
ngực, bắt đầu xốc hà bao trong y mệ, ngay cả dưới hài cũng tìm một lượt, nhưng vẫn không thấy! Minh Trạm nhất thời nôn nóng, hỏi Nguyễn Hồng
Phi, “Ngươi có nhìn thấy tiểu trư do ta tự tay điêu khắc hay không?”
“Có phải cái này không?” Đầu ngón tay của Nguyễn Hồng Phi lắc
lắc, cũng không biết lấy ra từ đâu một cái mặt dây chuyền, dưới ánh đèn
mờ ảo mà toát ra ánh sáng lấp lánh ôn nhã. Đây là dương chi bạch ngọc,
cực phẩm bạch ngọc, nhưng khắc cái gì không khắc, lại đi khắc một con
tiểu trư.
Đương nhiên vóc dáng của tiểu trư không lớn, chỉ cỡ chừng vài phân, tiểu trư vừa béo lại vừa tròn, cực kỳ khả ái.
Minh Trạm đoạt lấy, nói một cách cả giận, “Vì sao ngươi lấy đồ của người ta mà chẳng nói một tiếng nào vậy?”
“Hả? Chẳng phải ngươi muốn tặng cho ta hay sao?” Nguyễn Hồng Phi cười hỏi. Tiểu Minh ù lén lút khắc tiểu trư đã lâu, giống như ăn trộm,
lúc trước còn không để cho người ta xem, Nguyễn Hồng Phi còn tưởng rằng
Minh Trạm ngoại tình, vì vậy mới trộm lấy trước, chờ Minh Trạm tìm đến
thì hắn sẽ nhân cơ hội mà tìm hiểu cặn kẽ.
Nay xem ra tiểu Minh ù thật sự muốn tặng cho mình, trong lòng
của Nguyễn Hồng Phi hơi vui mừng, cố ý đem tiểu ngọc trư lắc lắc trước
mặt tiểu Minh ù. Tiểu Minh ù cũng tốn công tốn sức lắm đây.
“Đương nhiên không phải. Cái này để ta tự đeo.” Minh Trạm thở
phì phò mà đoạt lại trong tay, âm thầm oán giận: Nhìn vẻ mặt thông minh
như thế mà lại chẳng biết lãng mạn tí nào cả. Không đợi người ta tặng mà đã tự mình đi lấy, đây là đạo lý gì hả?!
Nguyễn Hồng Phi chỉ mỉm cười nhìn Minh Trạm, nụ cười kia tựa như nguyệt hạ thanh phong, tao nhã đến cực điểm, thoải mái đến cực điểm.
Trái tim háo sắc bé nhỏ của Minh Trạm đã sớm nhũn thành nước,
nhưng vẫn giả vờ giáo huấn, “Sau này không được lộn xộn lấy đồ của ta
nữa, biết chưa?”
Nguyễn Hồng Phi ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Minh Trạm mới đem tiểu trư bằng ngọc trận trọng tặng cho Nguyễn Hồng Phi, bắt đầu nói ra một tràng buồn nôn, “Ngày mai là sinh
thần của ngươi, ta sẽ cùng ngươi trải qua sinh thần này. Đây là lễ vật
của ta tặng cho ngươi, ngươi tuổi hợi, vì vậy ta khắc một con tiểu trư
cho ngươi, thích không?”
“Thích.” Mặc dù Nguyễn Hồng Phi đã sớm đoán được đại khái nội
dung mà Minh Trạm sẽ nói, chẳng qua đến khi tự tai nghe thấy thì trong
lòng vẫn có một loại cảm động rất đặc biệt, ấm áp ôn hòa.
Nguyễn Hồng Phi ôm lấy bờ vai của Minh Trạm, nói với hắn, “Để ta cõng ngươi trở về.”
“Vì sao?” Vừa hỏi vừa xoay người nhảy lên lưng của Nguyễn Hồng
Phi. Vóc dáng của Nguyễn Hồng Phi cao lớn, tuy rằng hơi gầy nhưng lại đủ rộng, Minh Trạm nằm úp sấp cũng cảm thấy rất thoải mái.
“Trước đây ở Tây Bắc, có một lần trong thành gặp biến cố, phu
nhân của Bình Dương Hầu dẫn nữ nhân trong thành lên tường thành giết
địch. Sau đó trận chiến chấm dứt, chúng ta thành công bảo vệ biên thành. Phu nhân của Bình Dương Hầu mệt mỏi chịu không nổi nên đã dựa vào tường thành mà ngủ, Bình Dương Hầu cõng nàng xuống tường thành rồi cõng về
đến phủ.” Nguyễn Hồng Phi cõng Minh Trạm, Minh Trạm cũng không tính là
nặng, hai tay của Nguyễn Hồng Phi vòng ra phía sau, bợ lấy mông của Minh Trạm, nghe tiếng hít thở của Minh Trạm ở bên tai, Nguyễn Hồng Phi nói,
“Khi đó ta rất hâm mộ tình cảm giữa hai người bọn họ. Nghĩ rằng sau này
nếu ta có lão bà thì cũng muốn cõng giống như vậy.”
“Hứ, ngươi là lão bà của ta mới đúng.” Minh Trạm nhẹ nhàng liếm
lỗ tai của Nguyễn Hồng Phi một chút, Nguyễn Hồng Phi rùng mình, “Đừng
phá.”
Minh Trạm lại cắn một cái.
Nguyễn Hồng Phi uy hiếp, “Ngươi muốn đánh dã chiến hay sao?”
Minh Trạm bắt đầu vươn người lên, trong miệng hét to như đang cưỡi ngựa, “Giá! Giá!”
Khóe miệng của Nguyễn Hồng Phi giật giật, cực lực kiềm chế mới
không ném tiểu Minh ù xuống đất để giẫm đạp vài cái, nhẫn nhịn đến lúc
trở về tẩm cư thì mới xử lý ðối phương một trận.
Từ khi biết điệt tử bỏ lỡ ân khoa, Lâm Vĩnh Thường chẳng có ngày nào ngủ ngon.
Đi Thiện Nhân đường bốc vài thang thuốc an thần, khó khăn lắm
bệnh mất ngủ mới cải thiện đôi chút. Hôm nay lại bị Minh Trạm phóng cho
một quả thuốc nổ làm cho Lâm Vĩnh Thường tiếp tục mất ngủ.
Trầm Chuyết Ngôn nói, “Cữu cữu, Hoàng thượng để cho ngài đi Giang Nam chẳng phải là chuyện tốt hay sao?”
“Người không thi tiến sĩ thì câm miệng đi.” Lâm Vĩnh Thường hỏi hắn, “Lễ vật đưa cho Ngụy gia đã chuẩn bị hết chưa?”
“Dạ rồi.” Trầm Chuyết Ngôn cũng buồn bực không thôi đối với việc mình bỏ lỡ ân khoa mùa xuân, ngoại trừ chính mình thì hắn còn nghĩ một
phần trách nhiệm rơi lên đầu Lục lão bát đã hại hắn phải tị nạn nhà Ngụy gia, căm giận nói, “Nếu không phải cái tên Lục lão bát chết tiệt kia
gây phiền phức cho ta thì….Cữu cữu, ngài buông tha cho hắn như vậy hay
sao?”
“Người không thi tiến sĩ thì câm miệng đi.”
Trầm Chuyết Ngôn nghẹn họng. Lâm Vĩnh Thường nói, “Sáng mai phải đi Ngụy gia trả lễ, ngươi sớm đi ngủ đi.”
Đến khi trời tờ mờ sáng thì phòng của Lâm Vĩnh Thường mới tắt đèn.
Lâm Vĩnh Thường chính thức đưa thiếp xin bái phỏng, Ngụy Ninh
nghĩ rằng Lâm Vĩnh Thường là đại quan, trước kia bọn họ ngoại trừ gặp
mặt ở Chiêu Đức điện thì thật sự chẳng có giao tình gì. Càng là như thế
Ngụy Ninh càng tỏ ra lo lắng có phải Lâm Vĩnh Thường có chuyện gì muốn
nói hay không? Hay là Tử Nghiêu lại ra ngoài gây họa? Tra hỏi đệ đệ nửa
ngày nhưng vẫn không hỏi ra được gì, Ngụy Ninh liền phân phó đệ đệ đi ra ngoài trốn một chút, giữa trưa không cần về nhà. Còn hắn thì dùng xong
tảo thiện liền mặc quan phục ngồi chờ Lâm đại nhân đến thăm.
Chuyện này cũng lạ, Trầm Chuyết Ngôn ở Ngụy gia một tuần mà vẫn
không nói ra bối cảnh gia đình. Ngụy gia thấy hắn ăn mặc bình thường,
nghe nói phụ mẫu đã qua đời, chỉ có một thân một mình đến đế đô thi cử.
Coi như làm việc thiện, thu nhận Trầm Chuyết Ngôn mấy ngày.
Ai ngờ tuy rằng tiểu Trầm cử nhân không có phụ mẫu nhưng người
ta có cữu cữu là một người cao quý: hiển hách trong triều, lại đang lên
như diều gặp gió.
Lâm Vĩnh Thường cố ý chuẩn bị lễ mọn tiến đến nói lời cảm tạ,
“Ít nhiều gì thì nhị lão gia của quý phụ đã đưa tay cứu giúp, Chuyết
Ngôn tuổi còn nhỏ, vừa mới đến đế đô, lại không phân biệt nặng nhẹ, suýt nữa đã gặp chuyện không may. Ta chỉ có một mình hắn là điệt nhi, tỷ tỷ
và tỷ phu đã sớm qua đời, nếu hắn có chuyện gì bất trắc thì ta thật
không có mặt mũi đi gặp tỷ tỷ dưới cửu tuyền.”
Lại tuôn ra một tràng cảm kích.
Ngụy Ninh không ngờ Ngụy An tùy tiện nhặt một tiểu hài nhi có
bối cảnh thế này về nhà, hòa nhã cười nói, “Chỉ là Tử Nghiêu giương lao, trùng hợp nhìn thấy, cho nên không có đạo lý nào mà không đưa tay vớt
lấy.”
Lâm Vĩnh Thường nói, “Lúc ấy cũng không chỉ một hai người nhìn
thấy Chuyết Ngôn gặp nguy, người xem thì nhiều nhưng chỉ có Ngụy nhị gia ra tay cứu giúp, qua đó có thể thấy được tấm lòng hiệp nghĩa của Ngụy
nhị gia.”
Khen đệ đệ nhà mình thì cho dù nghe nhiều đến bao nhiêu cũng
không ngán, Ngụy Ninh cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Nghĩ rằng số phận của
tiểu Trầm cử nhân thật không may, để lỡ ân khoa, Ngụy Ninh mỉm cười,
“Nay Tử Nghiêu đang làm đương sai cho Hoàng thượng, còn hữa, hắn cũng
không biết tiểu Trầm là điệt nhi của Lâm đại nhân, bằng không thì nhất
định sẽ ở lại phủ để gặp tiểu Trầm rồi. Thứ ta nói thẳng, tiểu Trầm để
lỡ ân khoa, không biết có tính toán gì hay chưa?”
“Không biết ý của Tử Mẫn huynh là….” Ngụy Ninh là người thông
minh, Lâm Vĩnh Thường cũng rất biết cách ăn nói. Lúc này Ngụy Ninh nhắc
đến tiền đồ của điệt nhi thì đương nhiên không có ác ý, vì vậy hai người xưng hô càng thêm thân cận. Ngụy Ninh lớn hơn vài tuổi nên Lâm Vĩnh
Thường xưng huynh để tỏ ý thân cận.
Ngụy Ninh là người rất lanh lợi, nay nhìn thấy Lâm Vĩnh Thường
sắp phát đạt, đệ đệ vừa mới cứu điệt nhi của Lâm Vĩnh Thường, có thể tạo nên quan hệ với Lâm gia thì chẳng còn gì tốt hơn. Đương nhiên nếu có
thể tiến thêm một bước thì càng hoàn mỹ. Ngụy Ninh cười nhàn nhạt, trong lòng đã có sẵn chủ ý, nói một cách hòa nhã, “Hoàng thượng phái Tử
Nghiêu đi làm một việc. Không dối gạt ngươi, người của đế đô xưa nay
luôn hiểu lầm đệ đệ của ta. Tuy Tử Nghiêu có chút phóng túng nhưng cũng
không làm xằng làm bậy, tiểu Trầm ở nhà của ta mấy ngày, tuy không hiểu
rõ Tử Nghiêu nhưng ít nhất cũng biết hắn có quy củ. Nếu Tử Nghiêu thật
sự không làm được gì thì Hoàng thượng cũng không giao việc cho hắn đi
làm.” Lúc này Ngụy Ninh hoàn toàn quên mất chính mình đã da mặt dày thế
nào mà dắt đệ đệ đến trước ngự tiền cầu xin.
Ngụy Ninh ôn nhã mỉm cười, dung nhan của hắn vốn tuấn tú, lúc
này thật sự giống như chi lan ngọc thụ, làm cho người ta bất giác sinh
ra hảo cảm. Cho dù là Lâm Vĩnh Thường thì cũng phải thừa nhận Thừa Ân
Công thật tao nhã, càng miễn bàn đến Trầm Chuyết Ngôn chân chất quê mùa, tròng mắt như muốn lọt ra ngoài.
“Lần này việc Tử Nghiêu đi làm rất mới lạ, cứ cách năm ngày sẽ
xuất bản một tập san, trên tập san có khắc văn chương, công việc này cần phải có người có học vấn cùng làm. Tuy việc này do chính Hoàng thượng
trù tính nhưng mỗi ngày Hoàng thượng bận rộn trăm ngàn đại sự, cũng
không có bao nhiêu thời gian, đơn giản là đưa bạc cho Tử Nghiêu làm thay mà thôi. Tử Nghiêu vừa tiếp nhận việc này, đang cần người hợp tác,
Hoàng thượng bảo rằng tùy ý Tử Nghiêu muốn chọn ai cũng được. Ta thấy
tiểu Trầm không tệ, còn trẻ lại là cử nhân, hành văn nhất định rất tốt,
có học thức; Còn nữa, đây là việc mà Hoàng thượng đích thân quản lý, tuy tiểu Trầm bỏ lỡ ân khoa, nhưng nếu có thể nhờ việc này mà xuất hiện
thường xuyên trước mặt Hoàng thượng, làm cho Hoàng thượng sớm phát hiện
tài cán của tiểu Trầm thì cũng chẳng thua gì đỗ Trạng Nguyên.” Mấu chốt
là có thể nở mày nở mặt trước mặt Hoàng thượng, đây chính là cơ hội hiếm thấy. Ngụy Ninh cho Lâm gia một ân tình, đương nhiên phải giải thích rõ ràng.
Lâm Vĩnh Thường vừa động lòng vừa có chút chần chừ đối với lời của Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh nhìn về phía Trầm Chuyết Ngôn, cười nói, “Tiểu Trầm,
chẳng phải là ngươi thích hoa cỏ hay sao? Trong viện của Tử Nghiêu có
trồng thêm mấy loại cây mới, đi nhìn một chút đi.”
Cố ý đuổi Trầm Chuyết Ngôn đi, Ngụy Ninh cười nhàn nhạt, “Để tiểu Trầm ở đế đô an toàn hơn nhiều so với dẫn hắn đến Giang Nam.”
Lâm Vĩnh Thường cười, “Tuy rằng bệ hạ có ý cải cách thuế muối
nhưng cũng chưa hẳn sẽ phái hạ quan đi.” Không có thánh chỉ thì đương
nhiên hắn không dám nhận thức.
“Nếu không phải cố ý cho ngươi chủ trì cải cách thuế muối thì
làm sao ngươi có thể được làm chủ khảo ân khoa?” Ngụy Ninh vừa ôn hòa
vừa lạnh nhạt nâng lên tách trà nhỏ, chậm rãi nhấp một ngụm.
Lâm Vĩnh Thường tuổi còn trẻ mà có thể leo đến vị trí này, đương nhiên đầu óc không đần độn, mỉm cười tuân theo, “Nếu như thế thì làm
phiền Ngụy nhị gia chiếu cố dùm Chuyết Ngôn.”
“Đây là chuyện phải làm, bọn họ làm việc chung với nhau, đương
nhiên sẽ chiếu cố lẫn nhau.” Có thể cho đệ đệ một trợ thủ, Ngụy Ninh
tương đối hài lòng. Giữa trưa còn thỉnh cữu điệt hai người ở lại dùng
ngọ thiện rồi mới đích thân tiễn Lâm Vĩnh Thường và Trầm Chuyết Ngôn ra
phủ.
Nguyễn Hồng Phi nghe được tin tức Trầm Chuyết Ngôn ở lại đế đô,
đi theo Ngụy Tử Nghiêu làm tập san thì bèn nói với Minh Trạm, “Tử Mẫn
thật sự là nhất tiễn song điêu.”
Minh Trạm cảm thán, “Quả nhiên là hiểu lòng ta.” Tuy rằng hắn
bảo Lâm Vĩnh Thường đi Hoài Dương đương nhiên là tin tưởng Lâm Vĩnh
Thường. Bất quá Minh Trạm cũng có tâm tư ám muội của mình. Lâm Vĩnh
Thường sống độc thân, Minh Trạm đương nhiên hy vọng có một người thân
cận với Lâm Vĩnh Thường ở lại đế đô, người này không nhất định có thể
tạo nên tác dụng gì, chỉ là giúp an lòng người mà thôi. Lúc trước muốn
tìm người như vậy thì rất khó khăn, nay thật vất vả trời ban cho một
tiểu điệt nhi, có sẵn con tin, Minh Trạm há có thể buông tha hay sao?
“Ta muốn đổi tướng quân của Dương Châu.” Chuyện cải cách không
giống những chuyện khác, Minh Trạm không muốn xuất hiện điều gì bất
trắc. Văn thần võ tướng đều không thể thiếu.
“Chẳng phải Mã Duy ở Chiết Mân hay sao? Cứ điều xuống Hoài Dương chẳng phải là bớt việc à?”
“Mã Duy cũng đi, nhưng trước tiên thay thế tướng quân Dương Châu cũng không có gì là không tốt.” Lúc trước Minh Trạm để cho Mã Duy đi
Chiết Mân, vốn là muốn nhắm vào Hoài Dương, ai ngờ là quan trường Chiết
Mân lại xảy ra chuyện chấn động như vậy?
Nguyễn Hồng Phi đã hiểu được tâm ý của Minh Trạm, “Vĩnh Định Hầu?”
Minh Trạm gật đầu một cái, Vĩnh Định Hầu là người trung thành,
đi Hoài Dương thì Minh Trạm không cần phải lo lắng. Vả lại tuy rằng Vĩnh Định Hầu trung thành nhưng Minh Trạm lại chọn Vĩnh Ninh Hầu càng có
khuynh hướng trung thành với mình hơn để làm Cửu môn đề đốc.
Khi Minh Trạm tuyên bố trước đương triều thì mọi người đều bất chợt nhận ra mưu tính đế vương của Minh Trạm.