Vì tỏ vẻ coi trọng ân khoa lần này, buổi chiều Minh Trạm rãnh
rỗi liền dẫn Nguyễn Hồng Phi và Vệ thái hậu đến trường thi, làm cho đám
sĩ tử đang rất khẩn trương càng bị tăng thêm áp lực.
Có người không hài lòng chuyện Đỗ Nhược Vương và Vệ thái hậu
đích thân đến trường thi, Minh Trạm bèn nói, “Đỗ Nhược Vương muốn mở
rộng nhãn giới về Thiên triều chúng ta, vì sao lại không toại nguyện
hắn? Về phần Thái hậu, tháng năm nhiều muỗi, dược huân muỗi trong trường thi là do Thiện Nhân đường của Thái hậu cung cấp miễn phí. Thỉnh Thái
hậu đến nhìn xem hoàn cảnh trong trường thi để biết dược huân muỗi này
có dùng được hay không. Ta dùng bạc của Thái hậu, chẳng lẽ không thể cho Thái hậu nhìn xem bạc của mình dùng ở đâu hay sao?”
Vì thế cho dù trong lòng không phục nhưng mọi người vẫn phải câm miệng.
Minh Trạm mang đến tin xấu cho Lâm Vĩnh Thường, “Tiểu tử mà ngươi dắt đi dùng tảo thiện hôm trước, hình như để lỡ kỳ thi.”
Lâm Vĩnh Thường không hiểu rõ ý của Minh Trạm, Trầm Chuyết Ngôn
là một tiểu sĩ tử, để lỡ kỳ thi hay không thì làm sao mà Hoàng thượng
biết được? Chẳng lẽ Trầm Chuyết Ngôn dọn ra ngoài ở trong khoảng thời
gian này lại có được cơ may kỳ ngộ Hoàng thượng hay sao?
Minh Trạm thiện tâm giải thích cho Lâm Vĩnh Thường nghe, “Hắn mê rượu của Thừa Ân Công phủ, uống rượu đến bất tỉnh nhân sự, tạt nước
lạnh vào mặt cũng không tỉnh, làm sao có thể đến dự ân khoa? Khiến Tử
Nghiêu bị dọa mất hồn mà vội vã truyền ngự y, trẫm còn tưởng Thừa Ân
Công phủ có ai gặp chuyện gì cơ chứ. Thế mới biết, hầy, tuổi còn trẻ mà
đã mê rượu hỏng việc. Ân khoa mùa xuân ba năm một lần, lần này trùng hợp trẫm lên ngôi nên mới tăng thêm một kỳ ân khoa trong năm nay, vậy mà
hắn lại bỏ lỡ.”
Lâm Vĩnh Thường chẳng còn tâm tư để giám thị trường thi.
“Yên tâm đi, trẫm sẽ lệnh ngự y chiếu cố kỹ càng cho hắn, ngươi cứ yên tâm mà làm giám thị đi.” Minh Trạm nói dông dài.
Lâm Vĩnh Thường càng thêm lo lắng.
Trầm Chuyết Ngôn bỏ lỡ ân khoa mùa xuân.
Vừa kinh hoàng vừa tức giận mà hôn mê bất tỉnh, chẳng qua hắn
cũng hiểu được chuyện này chẳng thể trách Ngụy Tử Nghiêu nhà người ta.
Tật xấu của hắn thì hắn phải tự biết. Mọi người đều có khuyết
điểm, khuyết điểm của Trầm Chuyết Ngôn chính là không có tửu lượng nhưng lại rất hảo tửu. Hắn, hắn cũng không muốn uống nhiều, chẳng qua trước
ngày ân khoa hắn khẩn trương đến mất ngủ, nghĩ rằng uống một chút rượu
có thể giúp an thần.
Ai ngờ vừa nằm xuống ngủ thì không thể dậy nổi.
Trầm Chuyết Ngôn tuổi còn trẻ, vô cùng tự tin đến tham dự ân
khoa mùa xuân, tự nhận là nắm chắc thắng lợi, kết quả vì rượu mà hỏng
việc, khiến hắn ảo não và thương tâm, hung hăng khóc một trận, định thu
dọn mọi thứ rồi đến chỗ của Lâm Vĩnh Thường, hắn không tham dự ân khoa
mùa xuân, đương nhiên cũng không cần phải tránh né. Nhưng lại lo lắng
nếu chuyện này để cữu cữu biết được thì chẳng phải sẽ khiến cữu cữu giận điên người hay sao?
Ngụy An thật sự tiếc nuối thay hắn, bèn an ủi, “Ngươi còn nhỏ,
đợi ba năm sau vẫn kịp mà.” Nói cũng như không. Thậm chí càng đâm vào
nỗi đau trong lòng của người ta.
“Đa tạ ngươi.” Trầm Chuyết Ngôn nhìn thấy Ngụy An thì lại muốn
giận cá chém thớt, nhưng chỉ có thể trách chính mình sơ xuất, trong lòng vô cùng ảo não, thút thít một chút rồi nói, “Ta đi đây.”
“Chẳng phải ngươi không có chỗ để đi hay sao?” Ngụy An vẫn lo
lắng cho sĩ diện của người đọc sách, “Ngươi ở lại nhà của ta đi, dù sao
nhà của ta còn nhiều phòng trống mà.”
“Không cần, ta đến nhà của biểu thúc là được.” Trầm Chuyết Ngôn
thật sự không còn khí lực để ý đến Ngụy An, cầm theo tay nải rồi đi ra
ngoài.
Ngụy An vội vàng phân phó, “Tiểu Lý Tử, lấy xe ngựa đưa tiểu Trầm cử nhân quay về.”
Nghe thấy bốn chữ tiểu Trầm cử nhân thì Trầm Chuyết Ngôn cảm
thấy giống như có người dùng đao đâm vào tim của mình, hận không thể hộc ra hai ngụm máu! Ôm tay nải, bỏ đi không hề quay đầu lại.
Ngụy An cảm thán một tiếng, ngoại trừ bảo rằng Trầm Chuyết Ngôn
vận khí kém thì liền ném việc này ra sau đầu, một lòng một dạ chăm lo
cho nghiệp lớn xuất bản tập san của hắn.
Không ngoài dự đoán của Trầm Chuyết Ngôn, sau khi ân khoa mùa
xuân kết thúc thì Lâm Vĩnh Thường đã tức đến mất ngủ ba ngày liên tục vì tin tức Trầm Chuyết Ngôn để lỡ ân khoa, đem bài thi của thí sinh giao
cho ngự tiền rồi xin về nhà nghỉ ngơi, vừa thấy Trầm Chuyết Ngôn, không
nói hai lời, lập tức xắn y mệ mà đánh tiểu tử này một trận.
Ở thời này mọi người thường giáo huấn vãn bối bằng ngôn từ nhẹ
nhàng, đôi khi hùng hùng hổ hổ cũng là chuyện bình thường, đến khi nổi
đóa thì sẽ dùng nắm đấm quyền cước hung hăng mà đánh cho một trận,
chuyện này cũng như ăn cơm bữa mà thôi.
Đi ra ngoài hỏi thăm một chút, có nam hài nhi nhà nào mà chưa
từng bị đánh bị phạt đâu? Ngay cả Cổ Bảo Ngọc được sủng ái tận trời,
được xưng là phượng hoàng đản nhưng có lúc cũng bị Cổ Chính lấy gậy đập
cho một trận kia mà.
Chẳng qua, cùng bị đánh bị phạt nhưng các tiểu hài nhi sẽ có phản ứng khác nhau.
Tỷ như Minh Trạm, thuộc loại không sợ bị ăn đòn, không bận tâm
Phượng Cảnh Nam đánh thế nào mắng thế nào, hắn cứ nói theo ý hắn, có khi cũng không thèm giảng đạo lý mà nhào vào giống như chó điên, thường
xuyên khiến Phượng Cảnh Nam phải đau đầu.
Tỷ như Ngụy An Ngụy Tử Nghiêu, thuộc loại kêu cha gọi nương lớn
nhất, nhu nhược nhất, bọn tay sai Hán gian đều là những người như thế.
Bình thường Ngụy Ninh chưa kịp xuống tay thì Ngụy Tử Nghiêu đã nằm úp
sấp nhận lỗi. Đương nhiên chỉ nhận lỗi mà không chịu sửa sai, càng khiến người ta thêm tức giận.
Tỷ như Trầm Chuyết Ngôn, tuổi không lớn nhưng xương lại rất
cứng, thuôc loại liệt sĩ cách mạng. Biết mình sai thì đánh như thế nào
cũng đứng im chịu trận, cũng không chịu van xin tha thứ, uổng cho cái
bản mặt nhìn có vẻ thông minh này. May mà Lâm Vĩnh Thường là người có
học, cộng với việc mất ngủ mấy ngày vì chuyện ân khoa mùa xuân nên không còn sức lực, chưa đánh được mấy cái đã bị lão nô khuyên nhủ mà ngừng
tay.
Dù là như thế nhưng khi Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi cải trang
đến Lâm gia thì Trầm Chuyết Ngôn vẫn đang bị phạt quỳ gối ở hành lang để học bài.
Lâm Vĩnh Thường đưa ra quy củ, mỗi ngày một canh giờ, phải học thuộc lòng.
Minh Trạm thổn thức, “Vĩnh Thường, nhìn không ra ngươi ở nhà lại nghiêm khắc như vậy.”
Lâm Vĩnh Thường thản nhiên nói, “Cá không ăn muối cá ương. Bệ
hạ, thỉnh vào trong.” Đối với Lâm Vĩnh Thường thì Trầm Chuyết Ngôn không chỉ trì hoãn thời gian mà còn có cả tiền đồ. Chuyện quan trọng như vậy
mà lại có người uống rượu làm hỏng việc, Lâm Vĩnh Thường nghĩ đến liền
nổi trận lôi đình, hận không thể đánh Trầm Chuyết Ngôn một chút cho hạ
hỏa. Vì vậy cũng không chịu nhượng bộ đối với Minh Trạm.
Minh Trạm nhấc chân đi vào, Lâm gia cũng không giàu có, chỉ có
ba tiểu viện, tính từ trước ra sau cũng chỉ có hơn hai mươi gian phòng
là cùng. Đối với một đại quan thì nhà ở như vậy xem như cũng hơi khó
coi.
Lâm Vĩnh Thường tự mình bưng trà cho Minh Trạm, cười nói, “Bệ hạ thích cải trang xuất hành thì nên chú ý an toàn. Thần cũng không có trà ngon, uất ức cho bệ hạ rồi.”
“Không sao, ta uống trà cũng không phân biệt ngon dở.” Minh trạm thúc khuỷu tay vào Nguyễn Hồng Phi, cười nói, “Nhưng uất ức Phi Phi thì là thật, hắn để ý chuyện này hơn ta.”
Nguyễn Hồng Phi thản nhiên không để ý.
“Ôi chao, ta nghe nói Nội vụ phủ hay bảo thế này, không biết có
phải thật hay không.” Minh Trạm vừa cười vừa nói tiếp, “Nghe người ta
bảo, mặc dù bên ngoài cống đến thứ tốt thì trước tiên đều đưa cho đám nô tài sử dụng mà không để Hoàng đế hưởng thụ, các ngươi biết vì sao hay
không?” Không đợi Lâm Vĩnh Thường lên tiếng thì Minh Trạm đã tự cười
nói, “Bọn họ bảo rằng nếu hằng năm đem thứ tốt cho Hoàng đế ăn thì sợ
rằng Hoàng đế ăn hoài sẽ nghiện, hằng năm đều phải ăn thứ tốt. Nếu không may vào một năm nào đó mà địa phương dâng cống phẩm lại không đạt năng
xuất như dĩ vãng thì chỉ sợ Hoàng đế ăn quen thứ tốt, chợt đụng đến thứ
kém hơn thì sẽ đòi mạng đầy tớ! Vì vậy, cho dù có dâng cống phẩm tốt
nhất thì cũng không thể tiến vào bụng của Hoàng đế.”
Lâm Vĩnh Thường nghĩ rằng nếu có người của Nội vụ phủ nghe được
thì e rằng chỉ muốn đập đầu mà chết. Đành phải nói, “Bệ hạ nghe được
chuyện này từ đâu? Bệ hạ trí thâm như hải, nhất định là không có ai dám
lừa gạt ngài.”
Minh Trạm cười ha ha, “Chỉ là nói đùa vài câu mà thôi, Vĩnh
Thường tưởng thật hay sao? Ta thấy ngươi quá nghiêm túc nên trêu ngươi
vui vẻ một tí ấy mà.”
Lâm Vĩnh Thường quả thật muốn chửi mụ nó, lời này của ngài chẳng có nửa điểm vui vẻ tẹo nào, còn tưởng rằng ngài có thâm ý gì ở đây.
Ngay cả Nguyễn Hồng Phi cũng liếc mắt khinh thường Minh Trạm, tự mình cười ngây ngô con khỉ khô.
Minh Trạm cười đã đời thì mới nói với Lâm Vĩnh Thường, “Trẫm
xuất cung để lén đến đây thăm ngươi. Vì có chuyện riêng, cũng không tiện gọi ngươi tiến cung nên quyết định đến đây nói với ngươi một tiếng,
ngươi sớm nên chuẩn bị tâm lý. Sau ân khoa mùa xuân, trẫm muốn lệnh cho
ngươi xuống Hoài Dương chủ trì cải cách thuế muối.”
Tuy Lâm Vĩnh Thường có thể đoán được một chút tâm tư của Minh
Trạm, bất quá hắn vẫn không dám xác định, dù sao hắn vẫn còn trẻ, luận
về tư cách thì căn bản không sánh bằng các lão thần trong triều. Tuy cải cách thuế muối khó tránh khỏi đắc tội với người ta nhưng đã có tiền lệ
từ Vân Quý thì cải cách thuế muối cũng không còn gian nan như đã nghĩ:
Có thể sao chép.
Đây lại là một công lao to lớn, nếu có thể chủ trì cải cách thuế muối thì khi quay về triều nhất định sẽ được thăng chức.
Với niên kỷ và địa vị hiện tại của hắn thì có thể chủ trì ân khoa đã là rất hãnh diện.
Nay Minh Trạm lại phó thác chuyện thuế muối, cho dù là xưa nay
Lâm Vĩnh Thường luôn bình tĩnh thì cũng khó có thể tránh được cảm giác
thụ sủng nhược kinh, lập tức đứng dậy từ chối, “Thần có đức hạnh gì đâu, làm sao có thể dám đảm đương chuyện này?”
“Khi trẫm chọn ngươi làm chủ khảo ân khoa, cũng có nhiều người
nói rằng ngươi không được, nay ân khoa mùa xuân đã qua, cũng chẳng có gì là không được.” Minh Trạm ôn hòa mỉm cười, “Xưa nay trẫm nhìn người rất chuẩn, trẫm nói ngươi làm được thì ngươi sẽ làm được.”
“Vĩnh Thường, trẫm không chọn người khác mà chỉ chọn ngươi, đương nhiên có đạo lý của trẫm.”
Minh Trạm chỉ tạm thời làm cho Lâm Vĩnh Thường chuẩn bị một chút tâm lý, cũng không nói sâu vào vấn đề.
Minh Trạm là người đã tạo ra tiền lệ cải cách thuế muối.
Năm nay ân khoa có ba vấn đề, vấn đề đầu tiên chính là Bình luận xem thuế muối có nên cải cách hay không. Tuy rằng đề văn thiên về luận
đàm nhưng khi đặt chuyện này ở trước mắt triều thần và sĩ tử thì sẽ
khiến những người này không thể không tự hỏi, không thể không nhìn sâu
vào thế sự.
Minh Trạm có khả năng thiên phú trong việc nắm chặt thời cơ
khiến người ta phải hâm mộ. Cùng nguyễn Hồng Phi đi trên đường, ngẫu
nhiên có thể nghe được đám sĩ tử bình luận về việc cải cách thuế muối.
Không cần ai dẫn đường thì bọn họ cũng chủ động đưa ra điều lệ cải cách
thuế muối ở Vân Quý, thảo luận phân tích tỉ mỉ, tranh cãi vô cùng lợi
hại.
Minh Trạm mỉm cười ngoảnh mặt nhìn Nguyễn Hồng Phi.
Nguyễn Hồng Phi nghĩ: thật sự là thiên tài.
Cho dù là Nguyễn Hồng Phi cũng không ngờ Minh Trạm lại có một chiêu thần kỳ như vậy, phải nói là chân chính hoàn mỹ.