Lão Vĩnh Ninh Hầu ngồi ở nhà không yên, bèn mặc triều phục tiến cung thỉnh an.
Vệ thái hậu ban ghế ban trà, “Sức khỏe của phụ thân vẫn ổn chứ?”
Lão Vĩnh Ninh Hầu bưng tách trà, làm gì có tâm tư uống trà, gật
đầu nói, “Lão thần luôn mạnh khỏe, nương nương cứ yên tâm. Nhưng nương
nương dạo này quá bận rộn triều chính, lại phải chăm sóc long thể của bệ hạ, lão thần lo lắng khi thấy nương nương gầy yếu hơn rất nhiều.” Lão
Vĩnh Ninh Hầu thật sự quan tâm đến Vệ thái hậu, cho dù ông ấy là phụ
thân nhưng cũng không tiện hỏi Vệ thái hậu rốt cục đã xảy ra chuyện gì,
có chỗ nào cần mẫu tộc giúp đỡ hay không.
Cũng may lão Vĩnh Ninh Hầu xưa nay luôn trầm tĩnh, chỉ lặng lẽ nhắc một câu.
Với trí tuệ của Vệ thái hậu thì đương nhiên hiểu được ý tứ của
lão Vĩnh Ninh Hầu. Vệ thái hậu cười cười, “Chắc là vì thời tiết, nữ nhi
luôn bị sụt cân vào mùa hè, nên trông có vẻ gầy ốm hơn một chút.”
“Như vậy thì được.” Lão Vĩnh Ninh Hầu thoáng yên lòng, hậu đài
vững chắc mà Vệ thái hậu tin tưởng nhất chính là Vĩnh Ninh Hầu phủ. Nay
vì chuyện này bị lan truyền khắp nơi, kết quả là Vệ thái hậu vẫn trầm
tĩnh, dựa vào ảnh hưởng của lão Vĩnh Ninh Hầu đối với nữ nhi của mình,
nghĩ rằng nếu Vệ thái hậu không dự liệu trước thì nhất định đã có cách
hóa giải.
Lão Vĩnh Ninh Hầu nói một cách thân thiết, “Chỉ cần phượng thể
của nương nương an khang thì chính là phúc khí của người trong thiên
hạ.” Thân thể là vốn liếng của sinh mạng, bởi vì thân mình của lão Vĩnh
Ninh Hầu rất tốt nên mới có thể mần thịt bao nhiêu đối thủ cạnh tranh.
Anh minh giống Minh Trạm, nếu không phải thân thể bệnh tật thì cũng sẽ
không khiến Vệ thái hậu bị khó xử như vậy.
Vệ thái hậu uống một ngụm trà rồi hỏi, “Có lẽ phụ thân cũng nghe nói đến chuyện của tôn tử Lỗ An Công: Phượng Kỳ Niên rồi đúng không?”
Nếu người khác hỏi thì lão Vĩnh Ninh Hầu nhất định phải giả vờ
hồ đồ. Vệ thái hậu cố ý hỏi thì lão Vĩnh Ninh Hầu đáp, “Đúng vậy, lão
thần ở trong phủ thỉnh thoảng cũng nghe được chút đỉnh. Chẳng qua những
lời này nếu không để Tông Nhân phủ thẩm vấn thì không được,”
“Hầy, vì chuyện này, Nội các và tôn thất dám động tay động chân, thật sự không ra thể thống gì cả.” Vệ thái hậu nhìn về phía lão Vĩnh
Ninh Hầu, “Nữ nhi cân nhắc, nếu có người quả thật âm thầm nguyền rủa
Hoàng thượng thì rõ ràng mưu đồ của người này không hề nhỏ.”
Nguyền rủa.
Nghe thấy từ như thế, trong đầu của lão Vĩnh Ninh Hầu giống như
bị cái gì đó làm nổ tung, đôi mắt nhướng lên rồi chợt lóe một chút lạnh
lùng. Vệ thái hậu nói tiếp, “Vì sự tình liên quan đến quốc gia, Nội các
luân phiên thượng tấu nhất định phải tam ty hội thẩm Phượng Kỳ Niên.
Nhưng tôn thất lại cắn chặt quy củ của tổ tông, nhất định phải để Tông
Nhân phủ nội thẩm. Hai bên vì việc này mà không ngừng tranh chấp, nữ nhi nghĩ, Tông Nhân phủ thẩm tra xử lý tôn thất là đúng lẽ, bất quá lời của Nội các cũng hợp tình hợp lý. Sự việc liên quan đến Hoàng thượng, nữ
nhi không thể yên tâm, nhất thời không có chủ ý.”
“Nội các muốn Tông Nhân phủ dự thính, bất quá nếu Nội các muốn
can thiệp vào vụ án của Tông nhân phủ, nếu được lần này thì ngày sau sợ
là có một sẽ có hai, tôn thất khó tránh khỏi mà có nhiều dị nghị.” Vệ
thái hậu nhìn về phía lão Vĩnh Ninh Hầu, Tông Nhân phủ luôn luôn là địa
bàn của tôn thất, tùy ý để thế lực của Nội các rót vào Tông Nhân phủ,
bất luận vụ án này quan trọng hay không, tôn thất vì lợi ích của mình,
chắc chắn sẽ đoàn kết phản đối. Nếu bởi vì vậy mà khiến tôn thất mang dã tâm bừng bừng đoàn kết với nhau thì chẳng phải là ăn trộm gà không được mà còn bị mất nắm gạo hay sao?”
“Điều mà nương nương lo lắng rất có lý.” Lời của Vệ thái hậu chính là suy nghĩ của lão Vĩnh Ninh Hầu. fynnz.wordpress.com
Nội các giơ cao khẩu hiệu trung với vua hiếu với nước, nếu nhúng tay vào Tông nhân phủ thì trong triều đình này còn chỗ nào mà bọn họ
không quản lý hay không? Sợ là bước tiếp theo Nội các sẽ đòi cai quản cả Thọ An cung?
Lão Vĩnh Ninh Hầu đề nghị, “Nương nương, nếu vụ án này quan
trọng, không bằng chọn vài trưởng bối tôn thất đức cao vọng trọng dự
thính, bảo đảm tính công chính khi thẩm vấn.”
Vệ thái hậu nhẹ nhàng nói, ánh mắt cũng trở nên ấm áp, “Nữ nhi
cũng nghĩ như vậy, chẳng qua nữ nhi ở tại đế đô chưa được bao lâu, tôn
thất phần đông đều ở bên ngoài, nữ nhi cũng không quá quen thuộc.”
Lão Vĩnh Ninh Hầu không tin Vệ thái hậu không quen thuộc với đám tôn thất, trong khi Nội các hiện tại đang muốn khuếch trương địa bàn,
chẳng lẽ tôn thất đều là người hiền lành cả hay sao? Hơn nữa còn xảy ra
chuyện của Phượng Kỳ Niên ở phủ Lỗ An Công. Lão Vĩnh Ninh Hầu là một con cáo già, đương nhiên không tùy tiện nghĩ rằng Vệ thái hậu muốn hắn tiến cử vài tôn thất hiền tài đáng tin cậy.
Lão Vĩnh Ninh Hầu chưa kịp hiểu rõ ý của Vệ thái hậu thì đã nghe Vệ thái hậu thản nhiên nói, “Người khác thì nữ nhi không biết, cũng ít
lui tới, ngược lại vài nha đầu xưa nay biết quan tâm lo lắng.”
Công chúa?
Lão Vĩnh Ninh Hầu không thể tin tưởng, “Ý của nương nương là để Công chúa đi dự thính?”
Vệ thái hậu nói, “Cũng không phải bảo các nàng đi thẩm án, chỉ
là đi nghe thị phi đúng sai thôi. Minh Diễm lớn lên cùng Minh Trạm, xưa
nay thân thiết với Minh Trạm, Minh Trạm ngã bệnh, Minh Diễm thường xuyên tiến cung xử lý cung vụ giúp nữ nhi, hiếu kính với Thái hoàng thái hậu, bằng không nhiều việc như thế này, nữ nhi có thể gánh vác được tất cả
mới là vấn đề.”
Lão Vĩnh Ninh hầu có chút khó nuốt đối với tính toán của Vệ thái hậu. Tương Nghi thái trưởng công chúa vẫn bị liệt chưa khỏe lại, nhưng
còn có ba vị đại trưởng Công chúa có thân phận cao quý, tiếp đến mới đến phiên đại Công chúa. Nay bỏ qua đại trưởng Công chúa, trực tiếp lệnh
cho đại Công chúa đi dự thính Tông Nhân phủ thẩm án thì e rằng có chút
khó khăn.
Nhưng nếu không khó khăn thì e rằng Vệ thái hậu cũng sẽ không mở miệng với lão Vĩnh Ninh Hầu.
Lão Vĩnh Ninh Hầu cũng không hỏi nhiều, chỉ trầm giọng đáp, “Nương nương phân phó như thế, lão thần đã hiểu rõ.”
Việc này tuy khó nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận của Nội các và tôn thất.
Công chúa cũng thuộc về tôn thất, huống chi hoàng thất xưa nay
đối đãi rộng rãi với Công chúa. Mà Kính Mẫn đại trưởng công chúa tuy là
đại trưởng công chúa nhưng vì có chút giao tình với Vệ thái hậu, khi
bệnh tình của Minh Trạm chưa rõ thực hư thì các đại trưởng công chúa
cũng không muốn can thiệp vào triều chính để tránh sơ sót, ngộ nhỡ dẫn
lửa thiêu thân thì sao.
Bởi vậy nhiệm vụ liền rơi xuống trên vai của người đứng đầu các
đại Công chúa là Minh Diễm. Nay Thục Viện đại công chúa lớn tuổi hơn
Minh Diễm đang bị cấm túc tự kiểm điểm, cho nên việc này mới rơi lên đầu Minh Diễm.
Việc Minh Diễm dự thính Tông Nhân phủ thẩm án vừa mới được quyết định, khi đám người Lý Bình Chu vẫn đang chú ý vụ án Phượng Kỳ Niên thì điều chờ đón bọn họ lại là một phát giáng trả cay độc.
Nội các và tôn thất luận võ trước mặt Thái hậu, chuyện này nói ra thật sự bất nhã.
Ban đầu Vệ thái hậu lệnh cho bọn họ dâng tấu chương tạ tội, cũng không nhiều lời, mọi người tưởng rằng chuyện này thế là ổn. Đương nhiên cũng có người âm thầm tính toán: Từ khi Hoàng đế bệ hạ bệnh nặng, quyền uy của Thái hậu đã ngày càng xuống dốc, bằng không thì Nội các và tôn
thất cũng không dám làm càn vô lễ trước mặt Thái hậu.
Nếu Hoàng đế bệ hạ vẫn cầm quyền như cũ thì làm gì có chuyện này.
Những người nghĩ như vậy cũng không phải số ít.
Nhưng Tạp san Hoàng thất số mới vừa được xuất bản thì đã hoàn toàn thay đổi quan điểm của mọi người đối với Vệ thái hậu.
Tiêu đề chính của Tập san Hoàng thất chính là Thủ phụ và Thứ phụ Nội các cùng Lỗ An Công và Tề An Hầu dâng tấu chương tạ tội. Vệ thái
hậu phê bình: Ngày xưa khi Hoàng thượng còn đương triều thì không hề xảy ra chuyện như vậy. Nay Thọ An cung thay quyền chấp chính thì Nội các và tôn thất lại có hành vi lỗ mãng vô tiền khoáng hậu. Lời nói và hành
động đó, truy về nguyên do thật khiến người ta khó hiểu.
Chân của Từ Tam đang lành lặn, nhìn thấy lời của Vệ thái hậu
trên Tạp san Hoàng thất thì liền dâng tấu chương xin nghỉ, bao gồm cả
một phong tấu chương tạ tội thêm lần nữa.
Lý Bình Chu xưa nay chưa từng mất mặt như vậy, còn nữa, với địa
vị của Lý Bình Chu, hắn xem thể diện như tánh mạng. Mặc dù có chút phân
tranh với tôn thất ở trước mặt Thái hậu, bất quá cũng không phải Lý Bình Chu ra tay trước, kết quả là Lý Bình Chu cũng bị mất mặt.
Nhìn thấy Từ Tam xin cáo bệnh thì Lý Bình Chu cũng thượng tấu xin từ quan.
Minh Trạm thích dùng trầm hương, Vệ thái hậu lại thích mùi hoa
quả, trong thiên điện ở Chiêu Đức điện thoang thoảng hương thơm, Vệ thái hậu ngồi trên nhuyễn tháp, trong lòng bàn tay quen sờ miếng ngọc ấm áp, “Hoàng thượng giao triều đình cho Lý tướng, nay Lý tướng muốn từ quan,
chẳng lẽ Lý tướng nghĩ rằng bệnh tình của Hoàng thượng sẽ không khỏi hẳn hay sao?”
Mở đầu là xin từ chức, nhưng kết quả là Vệ thái hậu lại dễ dàng
chuyển đề tài sang long thể của Hoàng đế bệ hạ, cho dù Lý Bình Chu có
gan lớn bằng trời cũng không dám nói chữ không, huống chi Lý Bình Chu
vẫn cho rằng chính mình và Minh Trạm hơi có chút quân thần tương đắc.
Khi xưa, lúc Minh Trạm chấp chính thì Lý Bình Chu không cảm thấy loại tình cảm này. Nay đổi lại là Vệ thái hậu thay thế làm gia chủ, Vệ
thái hậu và Minh Trạm tuy là mẫu tử, nhưng phong cách chấp chính lại là
trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Minh Trạm thông minh, lại rất thẳng thắn, hắn muốn cái gì sẽ nói rất rõ ràng với ngươi.
Vệ thái hậu lại có sở trường nói năng vòng vo, ý tứ trong đó
ngươi cần phải suy đoán thật lâu, mà chưa biết là có đoán đúng hay
không. Vệ thái hậu chấp chính chưa đến hai tháng mà tóc của Lý Bình Chu
đã bắt đầu rụng không ít.
Vì vậy Lý Bình Chu thật lòng hy vọng Minh Trạm nhanh chóng bình
phục, lúc này nói một cách khẩn thiết, “Bệ hạ nhân hậu rộng lượng, ban
ân vô hạn cho thiên hạ, đương nhiên sẽ được ông trời phù hộ, ắt sẽ sớm
ngày bình phục, long ngự vạn niên.”
“Đúng vậy, nay Lý tướng muốn từ quan với ta, sau này đợi Hoàng
thượng khỏe lại thì Lý tưởng phải ăn nói thế nào với Hoàng thượng đây?”
Vệ thái hậu không nhanh không chậm mà nói một cách nhẹ nhàng, “Những
ngày Hoàng thượng đăng cơ luôn nói với ta Lý tướng là lão thần tứ triều, làm việc vững chải, quốc sự giao cho Lý tướng thì Hoàng thượng mới yên
tâm.”
“Trong các triều đại Hoàng đế, Nội các chưa từng có quyền bác bỏ phê duyệt. Hoàng thượng tín nhiệm khanh như vậy, Lý tưởng nghĩ rằng
phong tấu chương thỉnh từ quan của mình có xứng đáng với Hoàng thượng
hay không?”
Lý Bình Chu đã từng tuổi này, trải qua bao nhiêu chuyện, có địa
vị như ngày hôm nay thì đương nhiên da mặt sẽ không mỏng, nhưng Lý Bình
Chu lại bị câu hỏi của Vệ thái hậu làm nóng mặt, trong lòng chột dạ