Từ khi Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi cáo từ phụ tử Chu gia, cũng không
biết phụ tử hai người này tính kế thế nào mà lại đến đây thăm hỏi.
Hơn nữa, khiến Minh Trạm kinh ngạc là Chu Đại Toàn còn hỏi thăm
tình trạng kết hôn của hắn, Minh Trạm liếc mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi đang giả vờ vô tội, đuôi mắt lộ ra một chút tự đắc, quay sang cười hì hì với Chu Đại Toàn, “Nội tử trong nhà rất hay ghen, ta đi ra ngoài cùng huynh trưởng mà không được mang theo bất kỳ nha đầu nào. Hầy, huynh đệ ta
thật sự là khổ tâm.” Tuy rằng Chu Đại Toàn chỉ là một tài chủ ở nông
thôn nhưng ánh mắt thật không tệ, nhiều người như vậy mà lại nhìn trúng
hắn. Minh Trạm lặng lẽ đắc ý một hồi, nghiêm mặt liên tục từ chối.
Chu Đại Toàn cảm thấy thật đáng tiếc, trên thực tế người mà hắn
chú ý là Nguyễn Hồng Phi, chẳng qua thấy Nguyễn Hồng Phi hơi lớn tuổi,
có lẽ đã thành thân. Trong khi Minh Trạm nhìn vẫn còn nhỏ, tuy nói năng
không chừng mực, nhưng lại khá thông minh. Chu Đại Toàn tính toán, nếu
Minh Trạm còn độc thân, nhà hắn có muội muội vừa đến tuổi, muốn làm mai
cho Minh Trạm.
Bất quá lời này của Minh Trạm đã tiết lộ sơ hở, Chu Đại Toàn
cười nói, “Thì có gì đâu, ta có hai nha đầu lanh lợi, nếu tiểu Tống
huynh đệ không ghét bỏ thì ta đưa cho tiểu Tống huynh đệ sai bảo.” Nói
xong, Chu Đại Toàn còn cười xấu xa, “Cũng để huynh đệ có thể giải lao
một chút.” Mấy ngày điều tra, Chu Đại Toàn cho rằng mình đã đoán được
sản nghiệp của hai huynh đệ nhà này, liền có lòng lôi kéo. Nếu huynh đệ
hai người đã thành thân, không thể gả muội muội thì đi nước cờ tiếp
theo, đưa hai nha đầu tặng cho cũng được.
Nào ngờ Minh Trạm lại kinh ngạc biến sắc, ngón trỏ đặt lên môi,
liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nói nhỏ, “Đừng nói thế. Nếu để nội tử trong
nhà biết được thì bảo đảm sẽ đánh chết ta đó.”
Sợ vợ quá đáng.
Chu Đại Toàn lặng lẽ phỉ nhổ, từ đó về sau không đề cập đến việc làm mai và đưa nha đầu cho Minh Trạm nữa.
Đợi đến khi trời quang mây tạnh, Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi tiến thẳng đến thành Tô Châu.
Minh Trạm nói với Nguyễn Hồng Phi, “Chu Đại Toàn thật tinh mắt.” Gả muội muội cho hắn chẳng khác nào đòi làm quốc cữu.
Nguyễn Hồng Phi dựa vào thùng xe, nhắm mắt nghỉ ngơi, “Ta đã phái người để ý Chu gia.”
Minh Trạm cảm thấy Nguyễn Hồng Phi và mình đặc biệt rất ăn ý,
liền tạm thời gác chuyện nhà Chu gia sang một bên, không đề cập đến nữa, nhưng lại vui sướng trêu ghẹo, “Phi Phi, có người muốn cho ta tức phụ,
vì sao ngươi không ghen vậy?”
“Nói năng ngớ ngẩn.”
Đế đô.
Vệ thái hậu kiên trì ở trong cung.
Lý Bình Chu và Từ Tam khuyên cả buổi nhưng Vệ thái hậu không nghe, cũng chỉ đành từ bỏ.
Nội các đem một phần tinh thần và sức lực đặt vào đám tôn thất.
Lý Bình Chu và Từ Tam thống nhất cách giải quyết vấn đề: sức khỏe của Hoàng đế bệ hạ đang chuyển biến tốt, sắp khôi phục.
Đối với lời này, những người có tin tức nhanh nhạy trong tôn
thất sẽ không tin, hơn nữa thân phận của Minh Trạm cũng không giống bình thường, vì thái bình thiên hạ, chỉ cần thân thể của Hoàng đế vẫn ổn thì sẽ lộ diện. Nay Hoàng đế không lộ diện, chỉ có Nội các tung ra tin tức, có vẻ hơi giấu đầu hở đuôi. Vì vậy trong lúc nhất thời, tôn thất và hậu cung lại đặc biệt qua lại thường xuyên hơn. fynnz.wordpress.com
Nhưng bởi vì có Lý tướng và Từ tướng cùng cam đoan, triều đình đang rục rịch lại trở nên yên lặng.
Cục diện này cũng không có lợi đối với tôn thất.
Tôn thất đã lâu không được can dự vào triều chính, khát vọng của bọn họ đối với triều chính đã vượt quá sức tưởng tượng.
Nhưng hiện tại triều đình vẫn thái bình, theo như quy củ, Hoàng
đế bệ hạ từng đích thân tự tay viết một phong chỉ dụ ban quyền bác bỏ
phê duyệt của Thái hậu cho Nội các. Ngay cả Vệ thái hậu cũng phải nể mặt Nội các, nếu muốn Nội các giao ra quyền lực thì đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Triều đình yên ổn thì Nội các sẽ yên ổn, Nội các yên ổn thì tôn thất ở đâu?
Đối với cục diện hiện tại, Lỗ An Công và Mân Tĩnh Công thật sự
có chút lo lắng! Nội các bảo rằng thân thể của bệ hạ đang chuyển biến
tốt, Vệ thái hậu càng không có khả năng đi nguyền rủa thân nhi tử của
mình, cho dù Hoàng đế thật sự chỉ còn lại một nửa hơi thở thì e rằng Vệ
thái hậu cũng bảo rằng long thể của bệ hạ rất cường tráng. Còn tôn thất, chẳng lẽ dám vô duyên vô cớ suy đoán an nguy của Hoàng đế bệ hạ hay
sao?
Cho dù hiện tại tôn thất có suy đoán trong lòng nhưng bọn họ dám nói ra khỏi miệng ư?
Tôn thất vẫn muốn làm ngư ông đắc lợi, lại không ngờ Vệ thái hậu và Nội các thống nhất khiến cho tôn thất lập tức trở nên yếu thế, tôn
thất vừa mới nếm được mùi vị ngon ngọt khi can thiệp vào chính sự thì
làm sao nguyện ý cho được?
Tôn thất cũng không muốn nhìn thấy cục diện này.
Trên thực tế. Vệ thái hậu cũng không thích cục diện như vậy.
Trong một vài phương diện, tuy rằng Vệ thái hậu và tôn thất có lập
trường khác biệt, bất quá nhận thức lại giống nhau. Không tranh đấu thì
không được lợi ích gì.
Lúc này Nội các rõ ràng muốn ra tay với tôn thất. Tuy rằng Vệ
thái hậu không thích tôn thất vung tay múa chân với triều chính, nhưng
Vệ thái hậu cũng không muốn nhìn thấy Nội các một mình hoành hành.
Động tác của Nội các rất nhanh, lúc này Ngự sử điều tra ở Sơn Đông đã có tiến triển mang tính đột phá.
Thực rõ ràng, Vệ thái hậu ra lệnh cho Tuần phủ Sơn Đông Kỷ Hoài
Thịnh lập công chuộc tội phối hợp điều tra, nếu ngay cả như vậy mà cũng
nghe không hiểu thì Kỷ Hoài Thịnh thực uổng công làm Tuần phủ bấy lâu
nay.
Còn nữa, xảy ra chuyện như vậy, Kỷ Hoài Thịnh cũng phải hỏi thăm là ai đã tung tin chuyện này ở trước mặt Thái hậu nương nương. Nội Các
đương nhiên sẽ không che đậy giúp Lỗ An Công, trên thực tế bọn họ ước gì Tuần phủ Sơn Đông Kỷ Hoài Thịnh và Lỗ An Công ở Sơn Đông trở mặt với
nhau.
Tôn thất có tính toán của tôn thất. Nội các có ích lợi đoàn thể của Nội các.
Quyền lợi nhiều như vậy, tôn thất muốn đoạt quyền, đoạt quyền là đoạt chính quyền.
Nay xem ra chính quyền trong triều tập trung vào tay của Nội
các, tôn thất và Nội các tranh chấp, chính là kẻ thù của Nội các. Đối
với hành động này của tôn thất thì Lý Bình Chu và Từ Tam nhất trí quan
điểm: Tuyệt đối không nương tay đối với bất cứ thế lực nào đang rục
rịch.
Bọn họ tự nhận là trung thành, hơn nữa, bọn họ cho rằng bọn họ
cũng không phải nóng vội bảo vệ quyền Nội các mà là bảo vệ quy củ chính
thống trong triều, lễ nghi quốc pháp.
Vệ thái hậu nhận được tấu chương của Tuần phủ Sơn Đông và Ngự sử cùng dâng lên, ấn theo lệ mà triệu kiến Nội các vào thiên điện của
Chiêu Đức điện để nghị sự. Bên cạnh đó còn có Lỗ An Công và Tề An Hầu
cùng dự thính.
Sau khi mọi người hành lễ, Vệ thái hậu ra hiệu cho nữ quan tâm phúc là Tử Tô đưa tấu chương cho Lỗ An Công.
Lỗ An Công lướt nhanh như gió, lập tức hô to oan uổng.
“Việc này là tôn tử của thần nói cho thần nghe, vì vậy thần mới
bẩm báo với Thái hậu nương nương. Nay lại có người nói xấu là lời đồn
truyền ra từ phủ của thần, thật sự là có kẻ âm mưu hãm hại. Thỉnh Thái
hậu nương nương minh chứng.”
Vệ thái hậu nhìn về phía Lý Bình Chu. Lý Bình Chu tất nhiên hiểu ý Vệ thái hậu.
Nếu tính tình của Lý Bình Chu khôn khéo như Từ Tam thì hiển
nhiên sẽ thấu hiểu, đúng lúc góp lời, nhất định có thể trị tội Lỗ An
Công.
Nhưng mà dù sao Lý Bình Chu không phải Từ Tam.
Mà Lý Bình Chu vốn nổi tiếng bướng bỉnh, mặc dù hắn hiểu rõ ý
của Vệ thái hậu, bất quá Lý Bình Chu sớm có hiềm khích với Vệ thái hậu,
cũng không biết vì sao mà Lý Bình Chu không lên tiếng.
Hắn không bước xuống bậc thang mà Vệ thái hậu đã kê sẵn, đồng thời cũng vứt bỏ một cơ hội vô cùng hiếm thấy.
Dù sao Vệ thái hậu không phải Minh Trạm, oai phong của nàng
không sánh bằng Minh Trạm khi tại vị, nhưng Vệ thái hậu có thủ đoạn của
Vệ thái hậu, thấy Lý Bình Chu không thức thời, Vệ thái hậu thu hồi tầm
mắt, thản nhiên chuyển lời, “Ta thấy Lỗ An Công nói cũng có lý, khanh
thấy thế nào, Lý tướng?” Dùng tôn thất kiềm chế Nội các thì đối với Vệ
thái hậu chẳng có gì mà không tốt.
Thấy Vệ thái hậu muốn tha cho Lỗ An Công, Từ Tam vội vàng nói,
“Kỷ tuần phủ là tam phẩm đại quan, là trọng thần trong triều. Hàn ngự sử cũng là trung thần quốc gia, hai người liên danh thượng tấu, nếu lời ấy mà không thể tin thì thần thật không biết có cái gì đáng để tin nữa.”
“Bởi vì bệ hạ mà Lỗ An Công ở lại đế đô ba tháng, chuyện trong
nhà giao cho con cháu.” Từ Tam chỉ ra điểm chính, việc này nếu muốn liên lụy Lỗ An Công thì cũng không phải chuyện dễ, nhưng có thể tổn hại con
cháu của Lỗ An Công, cũng coi như đả kích thói kiêu ngạo của tôn thất.
Từ Tam nói, “Xưa nay có câu tin đồn vô căn cứ, không hẳn là không có
nguyên nhân. Huống chi nhân chứng vật chứng đều có, thần nghĩ, vì công
bình thì vẫn nên để tam ty hội thẩm.”
Họ Từ này thật ác độc.
Nghe Từ Tam muốn tam ty hội thẩm. Lỗ An Công thật hận Từ Tam,
vội vàng nói, “Từ trước đến nay có gì xảy ra thì tôn thất cũng do Tông
Nhân phủ thẩm tra xử lý, tuyệt đối không có quy củ do tam ty hội thẩm.
Thái hậu nương nương, không thể phá hỏng quy củ của tổ tông. Thể diện
của Phượng gia vẫn cần phải được giữ gìn.”
Tề An hầu cũng nói, “Nếu để tam ty hội thẩm thì e rằng Thái Tổ hoàng đế cũng phải bò ra từ trong hoàng lăng.”
Lúc này Lý bình Chu đã hoàn toàn cảnh giác, Lý Bình Chu biết
hiện tại không phải là lúc để ganh đua so đo với Vệ thái hậu, gạt xuống
hiềm khích trước kia với Vệ thái hậu, Lý Bình Chu nói, “Nếu Thái Tổ
hoàng đế biết con cháu bất hiếu như vậy, dám nguyền rủa Hoàng thượng thì quả thật sẽ bò ra từ hoàng lăng, giáng xuống trừng phạt.”
“Có lý có chứng thì Lý Bình Chu ta cũng không hồ ngôn loạn ngữ.
Nếu đáy lòng vô tư vì sao không để công thẩm, sợ tam ty cái gì chứ, hay
là muốn giấu đầu hở đuôi?” Lý Bình Chu quyết định dùng hỏa lực nhắm ngay Lỗ An Công, thậm chí cũng không ngại dùng phép khích tướng.
Dù sao Lỗ An Công là lão lọc lõi, hoàn toàn không bị mắc lừa,
“Tôn thất có quy củ của tôn thất, tôn thất đều là hậu nhân của Thái Tổ
hoàng đế, chẳng phải văn sĩ các ngươi thường bảo rằng hình bất thướng
đại phu hay sao. Nếu xem tôn thất là dân chúng bình dân mà đưa vào Hình bộ vào lao ngục thì thể diện của Thái Tổ hoàng đế đặt ở đâu?” (hình bất thướng đại phu= khi giới quý tộc phạm tội và bị định tội thì luật cho
phép bọn họ dùng tiền để chuộc tội)
“Lý tướng thân là thần tử Đại Phượng, được hưởng đại hoàng ân,
thế mà Tướng quốc của Đại Phượng là như vậy đó sao? Chẳng lẽ Lý tướng
không thấy hổ thẹn ư?”
Lý Bình Chu lạnh lùng nói, “Lý Bình Chu ta không làm chuyện thất vọng với thiên địa tổ tông, không làm thất vọng Hoàng thượng và dân
chúng, không thể so sánh với con cháu bất hiếu của Lỗ An Công, đương
nhiên không hề cảm thấy hổ thẹn.”
“Nay bệ hạ chỉ bị bệnh nhẹ vậy mà Lỗ An Công lại để mặc con cháu lan truyền ra ngoài những lời nguyền rủa bệ hạ, rốt cục tâm tư đặt ở
đâu? Thỉnh thái hậu nương nương minh giám.”
Lỗ An Công cũng không phải dễ chọc, “Lý Bình Chu, chưa thẩm tra, nếu ngươi cứ vô cớ định tội như vậy thì ta phải ở trước mặt nương nương tố cáo ngươi tội phỉ báng đó!”
Lúc này Lý Bình Chu lập tức nắm lấy lời của Lỗ An Công, “Nếu Lỗ
An Công đã có ý lên công đường hội thẩm thì hãy công thẩm đi, tỏ vẻ công chính liêm minh.”
Tề An Hầu nói, “Lý tướng thân là người đứng đầu các Tướng quốc,
vậy mà lại muốn đảo điên gia pháp của Thái Tổ hoàng đế. Lý tướng đặt
Thái Tổ hoàng đế ở chỗ nào?”
Lý Bình Chu lạnh lùng nói, “Bệ hạ đã từng nói rất nhiều lần,
vương tử phạm pháp tội như thứ dân, cho dù tôn thất phạm pháp có Tông
Nhân phủ thụ lý, nhưng nếu vi phạm quốc pháp thì vẫn phải bị luận tội.
Trong những chuyện như vậy, Thái Tổ hoàng đế cũng chưa từng có ý chỉ đặc xá! Huống chi lần này khác với trước kia, phủ của Lỗ An Công cố ý tung
ra tin đồn, mê hoặc lòng người, nguyền rủa Hoàng thượng là có ý gì? Thật khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.”
Lý Bình Chu nhìn về phía Vệ thái hậu, trầm giọng nói, “Nay bệ hạ chỉ bị bệnh nhẹ, Thái hậu chấp chính thay bệ hạ, thần thân là người
đứng đầu Tướng quốc, làm việc gì cũng không thể không cân nhắc kỹ lưỡng. Lỗ An Công thân là tôn thất, nhận được hoàng ân, lại tung ra lời đồn
khi bệ hạ đang bệnh, tội này đáng phải trừng trị.”
Lỗ An Công bị Lý Bình Chu chọc cho nổi điên, thật sự không thể nhịn được nữa, lập tức tung ra một cái tát.
Cũng may Lý Bình Chu xưa nay gầy ốm, thân thể nhanh nhẹn, bình
thường lại rất biết cách chăm sóc bản thân, thoăn thoắt như hầu tử, vội
vàng tránh thoát. Còn Từ Tam thì trẻ tuổi hơn, bèn chơi đòn đánh lén,
chen chân gạt ngã Lỗ An Công, khiến Lỗ An Công chụp ếch xuống đất.
Tề An Hầu thấy Từ Tam chen chân trợ giúp, cũng không khách khí,
liền giơ chân giẫm lên chân của Từ Tam khiến Từ Tam đau đến tái mặt, hét lên một tiếng đau đớn, đồng thời tung ra một nắm đấm dừng ở con mắt
phải của Tề An Hầu.
Cho dù là Vệ thái hậu xưa nay trấn tĩnh, lúc này cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Tướng quốc Nội Các, tôn thất công hầu, thân phận như thế, địa vị như thế, lại biểu diễn quyền cước ẩu đả trong Chiêu Đức điện ngay trước mặt mẫu thân của Hoàng đế bệ hạ — Vệ thái hậu.
Tử Tô vội vàng gọi thị vệ tiến vào để tách các Tướng quốc và công hầu ra.
Vệ thái hậu nổi giận nói, “Một đám học đủ thi thư, lễ nghĩa,
liêm sỉ, tự xưng là có thân phận, nhưng tất cả đều ném vào bụng cẩu hết
rồi hay sao? Hoàng thượng còn đang bệnh vậy mà các ngươi lại ra tay tàn
nhẫn ngay trong cung của Hoàng thượng, trong mắt của các ngươi còn có
Hoàng thượng, còn có ta hay không?”
Một người có kiến thức là một chuyện, có thủ đoạn lại là một chuyện khác.
Có kiến thức lại có thủ đoạn, nhưng loại kiến thức và thủ đoạn
này có thích hợp hay không thích hợp đối với triều đình chính trị lại là một chuyện khác.
Dù là Vệ thái hậu có kiến thức rộng rãi, thủ đoạn siêu phàm, cũng không ngờ Nội các và tôn thất lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Lỗ An Công và Tề An Hầu thì còn dễ giải thích, xuất thân là tôn
thất, đọc sách ít, làm việc thô lỗ một chút thì cũng có nguyên do. Nhưng Lý Bình Chu và Từ Tam xưa nay tự cho là chính nhân quân tử, toàn thân
đầy nghĩa khí, hiểu rõ lễ nghĩa liêm sỉ, giả vờ như thánh nhân.
Kết quả là xắn tay áo, gạt chân đánh lén, chẳng hề kém cỏi so với tôn thất.
Lý Bình Chu chạy nhanh nên không bị thương. Từ Tam lại bị Tề An
Hầu giẫm lên chân phải nhảy cà thọt. Lỗ An Hầu chụp ếch khiến đầu đổ
máu, Tề An Hầu thì bầm tím con mắt.
Vệ thái hậu đã giận tái mặt, thị vệ tiến vào mà cứ tiếp tục đánh nhau thì rất khó coi.
Lỳ Bình Chu, Từ Tam, Lỗ An Công, Tề An Hầu đều thức thời dừng tay, quỳ xuống nhận tội.
Phải xử trí như thế nào thì Vệ thái hậu lại cảm thấy rất khó xử.
Lỗ An Công và Tề An Hầu thì không sao, nhưng Lý Bình Chu và Từ
Tam lại là trọng thần trong triều, vì thất nghi trước mặt Thái hậu mà
trách mắng đại thần thì có vẻ chuyện bé xé ra to. Nhưng nếu không xử trí thì uy nghiêm của Thái hậu đặt ở đâu?
Vệ thái hậu lạnh lùng nói, “Các ngươi một là Tướng quốc trong
triều, một là tôn thất công hầu, có quyền có thế, nay Hoàng thượng không thể chấp chính, mọi chuyện trong triều đều phải giao lại. Các ngươi
không đặt ta vào mắt cũng là chuyện bình thường. Việc này trách không
được các ngươi.”
Dứt lời, Vệ thái hậu thẳng thừng đứng dậy đi về tẩm cung Chiêu Đức điện.
Chiêu Đức điện là chỗ ở của Hoàng đế các triều đại, trên thực tế Minh Trạm và Phượng Cảnh Kiền đều thích làm việc ở Chiêu Đức điện. Tẩm
cung có kết cấu diệp lục thể, bên trong thư phòng, phòng ngủ và đại sảnh đều có đầy đủ mọi thứ.
Từ khi Nguyễn Hồng Phi dẫn Minh Trạm xuất cung thì tai mắt bí
mật của Vệ thái hậu đã tiến vào đây, nói với bên ngoài rằng ở gần để
tiện chăm sóc sức khỏe của Hoàng đế bệ hạ.
Tử Tô thấy sắp đến ngọ thiện, nhẹ giọng hỏi, “Nương nương, có muốn truyền ngọ thiện hay chưa?”
Vệ thái hậu gật đầu.
Mãi cho đến khi Vệ thái hậu dùng xong ngọ thiện thì mới quyết
định làm thế nào để giải quyết tranh chấp giữa Nội các và tôn thất.
Nếu mấy người này ngoan ngoãn xưng tội thì Vệ thái hậu sẽ lệnh
cho mỗi người bọn họ viết một bản tấu chương trình lên, sau đó đưa việc
này lên cao rồi nhẹ nhàng thả xuống, xem như giải quyết ổn thỏa.
Lý Bình Chu tự mình đưa Từ Tam về nhà.
Lý Bình Chu thân là Thủ phụ Nội các, trong khi Lại bộ Thượng thư Trịnh Lâm Trọng bị rơi đài, Hình bộ Thượng thư lại một lần nữa được
thay đổi, thì Từ Tam thuận lợi thăng cấp thành Thứ phụ Nội các, tình thế hiện tại là nếu Lý Bình Chu xuống đài thì theo cấp bậc, Từ Tam sẽ lên
chức.
Ban đầu quan hệ của Lý Bình Chu và Từ Tam cũng không tính là quá tốt. Bất quá từ khi Từ Tam nhanh tay lẹ mắt chứng tỏ lập trường kiên
định giúp Lý Bình Chu đả kích thói kiêu ngạo của tôn thất thì Lý Bình
Chu đã thay đổi quan điểm đối với Từ Tam rất nhiều.
Nhìn Thái y băng bó giúp Từ Tam, Lý Bình Chu lại tỉ mỉ hỏi thăm xương cốt của Từ Tam có vấn đề hay không?
Kỳ thật Tề An Hầu cũng không phải xuất thân là võ tướng, cho dù
trong lòng nảy sinh độc ác, hận không thể một cước giẫm nát chân Từ Tam, bất quá công phu của Tề An Hầu chỉ có hạn, Từ Tam chỉ bị tổn thương gân cốt, nay Thái y kê đơn và bó bột, lại kết hợp với xoa bóp nhẹ nhàng,
cam đoan trong vòng mười ngày sẽ vô sự.
Sau đó Lý Bình Chu mới trở về phủ.
Lỗ An Công và Tề An hầu hùng hùng hổ hổ trở về phủ Lỗ An Công,
tuy rằng mỗi người bị thương một chỗ, bất quá Vệ thái hậu chỉ bắt bọn họ quỳ trong thiên điện một lúc, còn lại chỉ lệnh viết tấu chương tạ tội
chứ không trừng trị. fynnz.wordpress.com
Tề An Hầu vừa để tiểu nha đầu hầu hạ thoa thuốc lên mắt vừa nói, “Ngày thường thấy Thái hậu nương nương oai phong lợi hại, ngay cả Thận
vương thúc cũng phải nể Thái hậu ba phần, nay xem ra chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ là hư danh. Đại ca, đại ca không cần lo chuyện của Kỳ Niên , đệ thấy không sao cả.” Dù sao Tông Nhân phủ cũng là địa bàn của tôn thất.
Nội các thì không thể nói rõ. Mà Vệ thái hậu chỉ là nữ nhân, hiện tại
Hoàng thượng sống hay chết vẫn chưa biết được. Một nữ nhân như nàng ở
Tông Nhân phủ thì có đáng là gì?
Lỗ An Công lớn tuổi, nói chuyện cũng có chút khách khí, “Chỉ cần Thái hậu nương nương công đạo, ngươi và ta chẳng phải đều suy nghĩ vì
triều đình hay sao?”
“Đều là con cháu của Thái Tổ hoàng đế, chúng ta cũng không phải
là đám người Nội các kia, trong đầu toàn mang chủ ý mưu triều soán vị,
khi nào thích hợp chúng ta nên nói với Thái hậu nương nương một tiếng….”
Tiếng lành đồn gần tiếng xấu đồn xa.
Chuyện Nội các và tôn thất hỗn chiến trước mặt Thái hậu nhanh
chóng lan truyền khắp đế đô, lão Vĩnh Ninh Hầu nghe mọi người truyền tán loạn, cái gì cũng có.