Ban đầu là một ngôi nhà nho nhỏ, sau khi có thêm Ngô Uyển và
Phạm Trầm thị thì chỗ ở hơi chật chội một chút. Cũng may Ngô Uyển mua
trạch viện bên cạnh và sau lưng, đập ra rồi xây lại, trang hoàng ổn
thỏa, tiểu phu thê bọn họ ở trạch viện bên cạnh, như vậy cũng thuận
tiện.
Khi Lâm Vĩnh Thường về đến nhà thì Trầm Chuyết Ngôn và Ngô Uyển
đều đang bận việc bên ngoài, chủ tử trong nhà chỉ còn Phạm Trầm thị.
Nhạc Thủy đã đem tất cả lễ vật có thể đếm trên đầu ngón tay của Lâm Vĩnh Thường đưa vào nhà, cũng an bài ổn thỏa cho các thủ vệ.
Lúc trước cả nhà bị lưu đày, kẻ thì chết, người thì ly tán, Lâm
Vĩnh Thường trốn chạy giữa đường, nay cách biệt đã hai mươi mấy năm.
Nhìn thấy mặt mũi của Lâm Vĩnh Thường vẫn còn chút bóng dáng của năm xưa, Phạm Trầm thị cảm thán một tiếng, “Đã trở lại rồi ư?”
“Ừm.”
Lâm Vĩnh Thường và Phạm Trầm thị, thứ tử và đích mẫu, nếu bảo là hài lòng thì tuyệt đối không có khả năng. Phạm Trầm thị đối với mẫu
thân của Lâm Vĩnh Thường chính là hận không thể ăn tươi nuốt sống ả tiểu hồ ly tinh kia, ghét nhau ghét cả tông chi, ấn tượng của bà ta đối với
Lâm Vĩnh Thường chính là: tiểu hồ ly tinh sinh ra tiểu tử hồ ly.
Cũng như vậy, Lâm Vĩnh Thường cũng không có ký ức thoải mái đối
với đích mẫu Phạm Trầm thị này. Nếu không thì khi Lâm Vĩnh Thường được
quan to lộc hậu đã không thể không đi tìm Phạm Trầm thị. Thậm chí, hắn
sớm biết tin tức của Phạm Trầm thị nhưng vẫn không nhúc nhích. Có Trầm
Chuyết Ngôn trong tay, Phạm Trầm thị cũng không thể uy hiếp hắn.
Nhưng xa cách hai mươi mấy năm, nay gặp lại, Lâm Vĩnh Thường
thấy bộ dạng đã già nua của Phạm Trầm thị, giống như gốm sứ xuất hiện
những vết nứt, cho dù có chà lau sửa chữa thế nào thì cũng không thể
khiến cho nó hồi phục vẻ sáng bóng tao nhã như ban đầu. Lâm Vĩnh Thường
thật lòng cảm thấy những ân oan trước kia đã sớm tan theo mây khói. Hắn
mơ hồ nhớ lại thời điểm trùng phùng với đích tỷ ở Chiết Mân, gắn bó
nương tựa vào nhau mà sống, nuôi nấng Trầm Chuyết ngôn, cho đến bây giờ
gặp lại Phạm Trầm thị, Lâm Vĩnh Thường bỗng nhiên hoài niệm về gia tộc
cũng không quá tốt đẹp nhưng lại có thể che gió che mưa cho hắn.
Nhà của hắn, người thân của hắn….
Cổ họng của Lâm Vĩnh Thường trở nên nghẹn ngào, “Lăo thái thái.”
Đôi môi của Phạm Trầm thị run rẩy, dường như mỗi một nếp nhăn
đều hàm chứa bi thương, quay mặt đi, cố nén bi ai trong lòng, “Đừng làm
ra bộ dạng yếu đuối giống nữ nhân như vậy, đúng là vô tích sự giống y
phụ thân của ngươi.” Kỳ thật cuộc đời của Phạm Trầm thị từng tái giá hai lần, nhưng tình cảm của bà ta đối với Phạm gia vĩnh viễn là oán vô cùng mà hận cũng không hết, đôi mắt đỏ hoen, bắt đầu rơi lệ.
Phạm gia đã sớm không còn, hậu nhân duy nhất của Phạm gia cũng không thể mang họ Phạm.
Bữa cơm đoàn viên này xem như có hậu nhân mang huyết thống của
Phạm gia, tuy rằng nhân khẩu không nhiều nhưng có thể có được ngày hôm
nay cũng là ông trời đã phù hộ rồi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vĩnh Thường gặp Ngô Uyển, đối với thê tử của cháu mình, chỉ cần có thể chăm sóc tốt cho Trầm Chuyết Ngôn thì Lâm Vĩnh Thường đương nhiên sẽ không nhiều lời. Huống chi nhìn bộ dáng mỉm
cười ngây ngô của Trầm Chuyết Ngôn thì Lâm Vĩnh Thường quả thật không
cần phải hỏi cũng biết tình trạng hiện tại của Trầm Chuyết Ngôn như thế
nào.
Dùng bữa xong, Lâm Vĩnh Thường vẫn ở phòng cũ của mình, sau khi
rửa mặt chải đầu, Lâm Vĩnh Thường đang định nghỉ ngơi thì Trầm Chuyết
Ngôn lại đây. fynnz.wordpress.com
“Cữu cữu.” Trầm Chuyết Ngôn hỏi một cách lo lắng, “Chuyện bảo kiếm của Thái Tổ không sao chứ ạ?”
“Thật sự là ngốc. Nếu có chuyện thì ta còn có thể trở về nhà hay sao?” Lâm Vĩnh Thường nằm trên nhuyễn tháp cho khô tóc, từ khi có tin
Hoàng thượng triệu hồi hắn về đế đô thì Ngô Uyển liền phái người dọn dẹp quét tước phòng của hắn, dùng chậu than sưởi ấm cả gian phòng, ngay cả
đệm chăn và rèm che đều đã thay mới, rất thoải mái. Ngay cả Lâm Vĩnh
Thường cũng phải âm thầm cản thán, nhà này có nữ nhân hoàn toàn khác với lúc không có nữ nhân.
Tính tình của Trầm Chuyết Ngôn rất tốt, hắn chỉ cười cười, “Chẳng phải là ta lo lắng cho cữu cữu hay sao?”
Lâm Vĩnh Thường biết tấm lòng của cháu mình, sờ sờ đầu của Trầm
Chuyết Ngôn rồi cười hỏi hắn, “Tấm biển trong viện của lão thái thái là
ai viết vậy, chậc chậc, chữ viết thế kia không phải là cua bò bình
thường đâu.”
Trầm Chuyết Ngôn vội vàng bụm miệng cữu cữu, nhỏ giọng nói, “Cữu cữu, đó là Hoàng thượng ban phúc tự cho ta đó. Ngự bút nguyên bản thì
ta đã cất giữ rồi, sau đó thỉnh thợ mộc tốt nhất đế đô đến khắc thành
tấm biển rồi treo trong viện của ngoại tổ mẫu.”
“Ngươi khẩn trương làm cái gì.” Lâm Vĩnh Thường mở tay của Trầm
Chuyết Ngôn ra, tùy tiện lật một trang sách, chướng mắt với thái độ đột
ngột cả kinh của Trầm Chuyết Ngôn, “Chữ của Hoàng thượng nổi danh là như cua bò, ai mà chẳng biết cơ chứ.”
Trầm Chuyết Ngôn vô cùng cẩn thận mà đáp lại, “Nhưng cũng không
thể nói ra như vậy. Hoàng thượng rất sĩ diện, để Hoàng thượng nghe được
thì e rằng Hoàng thượng sẽ mất hứng.”
Lâm Vĩnh Thường không thảo luận nhiều về chữ viết của Minh Trạm, theo Lâm Vĩnh Thường cảm thấy thì chẳng hơn cua bò là bao. Bởi vì thân
phận của Minh Trạm, mà bệ hạ cũng không phải nhà thư pháp, không cần
phải có chữ viết rồng bay phượng múa. Lâm Vĩnh Thường hỏi Trầm Chuyết
Ngôn, “Không phải Hoàng thượng đem của hồi môn của mẫu thân ngươi cho
ngươi hay sao? Vì sao vẫn ở nơi này? Lúc trước của hồi môn của mẫu thân
ngươi có vài tòa nhà đấy.” Khi tỷ tỷ thành thân, Lâm Vĩnh Thường chừng
mười tuổi, thỉnh thoảng nghe mẫu thân ngầm ghen tị lải nhải vài lần về
của hồi môn của tỷ tỷ hoành tráng cỡ nào. Trong lòng của mẫu thân, thứ
nhất là ghen tị, thứ hai là lo lắng, nếu sản nghiệp đều làm của hồi môn
cho đại tiểu thư đến Vĩnh Khang Công phủ thì phần sản nghiệp mà Lâm Vĩnh Thường kế thừa đương nhiên không còn nhiều.
Không ngờ sự hẹp hòi nhỏ nhen của những người trong nhà lại thật sự nhỏ bé và nực cười khi đứng trước mặt hoàng quyền, cuối cùng Phạm
gia chỉ có thể lưu lại của hồi môn của mẫu thân Trầm Chuyết Ngôn.
Trầm Chuyết Ngôn nói, “Cữu cữu, ta đã làm từ thiện rồi.” Chuyện
này lúc trước hắn cũng không nói với Lâm Vĩnh Thường, sợ Lâm Vĩnh Thường không đồng ý.
Lâm Vĩnh Thường trừng to mắt, “Ngươi điên rồi hay sao? Vô duyên vô cớ đi quyên góp từ thiện làm chi? Cho Thiện Nhân Đường ư?”
“Không phải, là cho triều đình.” Trầm Chuyết Ngôn nói, “Người
Thát Đát mới vừa rời khỏi, ta thấy quốc khố gặp khó khăn, vì vậy mới
quyên góp cho triều đình. Cữu cữu, chữ Phúc kia chính là do ta làm từ
thiện nên Hoàng thượng mới ban cho đấy.”
Lâm Vĩnh Thường thật hận không thể tát chết Trầm Chuyết Ngôn
ngay tại chỗ, thấp giọng mắng hắn, “Đầu óc của ngươi có bệnh hay sao?
Tiên phong đi quyên góp từ thiện để làm gì, có làm cũng phải làm âm
thầm, lúc ấy ngươi đi quyên góp chẳng phải là ép bá quan trong triều
cũng phải quyên góp theo hay sao? Ngươi chê kẻ thù của mình quá ít ư?”
Trầm Chuyết Ngôn là có lòng hảo tâm, lại bị Lâm Vĩnh Thường mắng cho thối đầu, than thở nói, “Chẳng phải là ta vì cữu cữu hay sao?” Liền nói ra lo lắng của mình đối với Lâm Vĩnh Thường.
Trong lòng của Lâm Vĩnh Thường cảm thán, mặt ngoài vẫn không
thừa nhận ân tình của Trầm Chuyết ngôn, “Ngươi không cần bận tâm vớ vẩn, ta tự lo được.”
“Cữu cữu, khi nào thì cữu cữu và Từ tiểu thư thành thân?” Trầm
Chuyết Ngôn đến đây là để hỏi chuyện này, cũng không phải đến đây để
nghe Lâm Vĩnh Thường mắng chửi.
“Ngươi không cần bận tâm vớ vẩn, ta tự lo được.”
“Tự lo tự lo, đã từng tuổi này, nếu cữu cữu tự lo được thì làm gì đến phiên người cháu như ta phải bận tâm thay cữu cữu?”
Lâm Vĩnh Thường nhịn không được mà cười, “Ha ha, hơn nửa năm
không gặp, ngươi càng ngày càng có bản lĩnh nha, còn dám già mồm nữa. Ta đã nói rồi mà, người không đỗ tiến sĩ thì trong nhà không đến phiên
ngươi nói chuyện. Cút đi, đừng làm phiền ta nữa.”
Mông của Trầm Chuyết Ngôn rất nặng, hắn không chịu cút, trái lại còn nói với Lâm Vĩnh Thường, “Cữu cữu nên nắm chặt cơ hội một chút, ta
nghe nói Từ tướng nhìn trúng Tống đại nhân cho Từ tiểu thư rồi đấy, muốn kết thân với Tống đại nhân nữa kìa!”
“Tống đại nhân nào? Tống Tường hả?” Lâm Vĩnh Thường lắc đầu
không tin, “Tống Tường vốn là thương nhân, nay làm việc cho Hoàng
thượng, hắn làm sao có thể sánh bằng ta?” Với ánh mắt của Từ Tam thì
tuyệt đối không thể coi trọng Tống Tường.
“Cái gì mà Tống Tường.” Trầm Chuyết Ngôn bắn tiếng đe dọa, “Là
tân nhậm tướng quân Đại Đồng Tống Diêu, Tống đại nhân. Cữu cữu, ngài
chưa gặp Tống đại nhân nên không biết tướng mạo của Tống đại nhân thế
nào đâu, vừa ra khỏi cửa, đi trên phố một chút thì đã có cô nương người
ta nhìn đến ngây ngốc, đâm đầu vào thân cây nữa đấy. Hơn nữa Tống đại
nhân người ta là Võ trạng nguyên năm ngoái, thế mà chỉ mới hơn nửa năm
đã thăng chức làm tướng quân Đại Đồng, tuy là tạm thời nhưng nếu Tống
đại nhân lập thêm công lao thì tức khắc sẽ trở thành chính thức.”
Không cần Trầm Chuyết Ngôn tiếp tục dong dài, lý lịch của Tống
Diêu đã hiện lên trong đầu Lâm Vĩnh Thường. Nếu Từ Tam coi trọng Tống
Diêu thì đúng là hắn đã gặp phải kình địch.
Lâm Vĩnh Thường trầm mặc.
…….
Lâm Vĩnh Thường là người có kế hoạch.
Từ khi hắn nhận được thánh chỉ trở về đế đô thì hắn đã có tính
toán, nếu muốn thành thân với Từ tiểu thư người ta thì đương nhiên phải
tỏ ra thành ý.
Lúc trước Lâm Vĩnh Thường thật sự không có ý muốn kết hôn.
Cũng không phải bởi vì không có khát vọng, mà bởi vì hắn đã trải qua những ngày tháng nô dịch lưu đày. Thân thế của hắn một khi bị vạch
trần thì gặp bất trắc không chỉ một mình hắn. Hắn thành thân sinh con đẻ cái, đến lúc đó thê tử và con cái của hắn nhất định cũng sẽ gặp bất
trắc.
Hắn không sợ sống cuộc sống nô dịch, nhưng hắn sợ thê tử và con
cái của mình phải trải qua cuộc sống đau khổ ti tiện của những người nô
dịch.
Vì vậy cho dù người ngoài bàn tán đồn đãi thế nào, sau khi một
bước lên mây ở quan trường, có bao nhiêu người hỏi thăm nhưng Lâm Vĩnh
Thường chỉ bày ra bộ mặt hòa thượng, khéo léo từ chối, mãi cho đến năm
ngoái, khi Từ Doanh Ngọc tiến vào ở phủ Tổng đốc.
Lâm Vĩnh Thường cũng chỉ là một nam nhân bình thường mà thôi.
Tướng mạo của Từ Doanh Ngọc không tệ, xuất thân từ phủ của Tướng quốc, mặc dù đã xuất giá một lần. Nhưng một nữ nhân thông minh trí tuệ
như vậy lại có ý với Lâm Vĩnh Thường, Lâm Vĩnh Thường vừa lui bước vừa
kiên định bảo trì khoảng cách giữa mình và Từ Doanh Ngọc. Bất quá trong
lúc lui bước, tận đáy lòng của Lâm Vĩnh Thường cũng đang âm thầm vui
sướng. Có thể được một nữ nhân như Từ Doanh Ngọc ái mộ chính mình, cho
dù là từ nội tâm hay từ tự tôn của một người nam nhân thì đều mang đến
cho Lâm Vĩnh Thường một loại cảm giác thỏa mãn khó có thể bỏ qua.
Hắn thích nữ nhân này, cũng giống như sự ái mộ mà Từ Doanh Ngọc dành cho hắn.
Bằng không, khi xử lý Từ gia Hoài Dương, hắn cũng không cần phải do dự như vậy.
Trong ngày đại điển đăng cơ của Hoàng thượng, Lâm Vĩnh Thường
may mắn nhìn thấy dung mạo của Quốc chủ Đỗ Nhược quốc, trong nháy mắt
hắn cơ hồ tưởng rằng mình đã nhìn lầm.
Sau khi được Hoàng thượng trọng dụng, dường như đã khiến Lâm Vĩnh Thường thấy được một chút hy vọng xa vời.
Loại hy vọng này không chỉ đến từ thân phận của Đỗ quốc chủ mà
đến từ chính xuất thân của Minh Trạm. Khác với Phượng Cảnh Kiền chán
ghét dòng dõi bên phía Lệ thái tử, mẫu thân của Minh Trạm là Vệ thái
hậu, có quan hệ rất thân cận với mẫu thân của Lệ thái tử là Phương hoàng hậu.
Huống chi hiện tại Hoàng thượng đã biết xuất thân của hắn, nhưng vẫn trọng dụng hắn như cũ.
Thái độ của Minh Trạm làm cho Lâm Vĩnh Thường cảm thấy Minh Trạm không chỉ khoan dung cho Phạm gia, mà đây cũng là một cách tỏ thái độ.
Oan khuất của gia tộc đã có manh mối, đồng thời Lâm Vĩnh Thường
gặp được tình yêu, lúc này làm sao hắn có thể nguyện ý buông tha cho Từ
Doanh Ngọc?
Nghe Trầm Chuyết Ngôn bảo rằng Từ tướng coi trọng Tống Diêu,
ngày hôm sau Lâm Vĩnh Thường bèn phái người đưa thiếp báo tin đến Từ
gia. Hắn đã trở về đế đô, Từ gia là dòng dõi danh giá, nếu hắn muốn
thành thân với tiểu thư nhà người ta thì đương nhiên phải hào phóng đăng môn thăm viếng, theo lễ mà làm, chứ không thể thực hiện mấy màn gặp gỡ
lén lút trong hoa viên của các công tử tiểu thư như trong ca kịch.
Với sự tự tin của Lâm Vĩnh Thường, hắn thẳng thắn từ chối lời đề nghị của quân sư quạt mo Trầm Chuyết Ngôn: Trầm Chuyết Ngôn đề nghị để
lão bà Ngô Uyển của hắn lặng lẽ hẹn Từ Doanh Ngọc ra ngoài, cùng Lâm
Vĩnh Thường gặp mặt. Chủ ý thối nát này khiến Lâm Vĩnh Thường không
ngừng phỉ nhổ.
Từ Tam căn bản không chịu nhận thiếp báo tin của Lâm Vĩnh
Thường, tự xưng là trong vòng hai tháng cũng không tiếp đãi Lâm Vĩnh
Thường, bảo hắn cứ tùy ý đi.
Vì thế cùng ngày buổi chiều Lâm Vĩnh Thường liền tự mình đăng môn viếng thăm.
Đường đường là nhất phẩm Tổng đốc, Từ gia thật không có can đảm
để Lâm tổng đốc đứng ở ngoài chờ. Huống hồ Lâm Vĩnh Thường chọn rất đúng thời điểm, Từ Tam là đại quan, rất có trách nhiệm với gia đình, luôn về nhà đúng giờ giấc.
Từ Tam đành phải phái người mới Lâm tổng đốc vào phủ.
Lâm tổng đốc nho nhã lễ phép, bái kiến Từ Tam. Từ Tam căn bản
không để mình bị đẩy vòng vòng, vung tay áo, hắn lạnh giọng nói, “Lâm
tổng đốc là nhất phẩm đại quan, không cần phải hành lễ với bản quan.”
“Từ tướng là trưởng bối, hạ quan là vãn bối, đương nhiên phải
hành lễ.” Thái độ của Lâm Vĩnh Thường rất tốt, hoàn toàn mặc kệ Từ Tam
lãnh đạm như thế nào, hắn vẫn tỏ ra tao nhã hữu lễ, nhắc lại chuyện lúc
trước, “Trước đây Triệu Thanh Di làm ô danh của hạ quan, đều dựa vào Từ
tướng bênh vực vãn bối. Hạ quan tuy ở tận Hoài Dương, nhưng khi biết
được Từ tướng yêu quý hạ quan thì thật sự cảm kích khó tả.”
Nhắc đến đây càng khiến Từ Tam thêm phần tức giận, trong lời nói mang theo thịnh nộ, “Đó là vì mắt ta bị mù, ngươi không cần cảm tạ ta,
cũng không cần nhận ân tình của ta.”
Lâm tổng đốc cảm thán một tiếng, khẩn thiết nói, “Hạ quan biết
Từ tướng giận hạ quan vì đã ra tay với Từ gia Hoài Dương, lúc ấy thật sự là bất đắc dĩ. Huống chi bên trong có rất nhiều nội tình, Doanh Ngọc là nữ nhi, sợ nàng lo lắng cho nên hạ quan không tiện nhiều lời với nàng.
Bất quá, Từ tướng ở Nội các, như vậy lại càng vô phương.”
Tiểu tử, lời này hù dọa ai vậy? Từ Tam không hề cảm kích, “Đã là cơ mật thì Lâm tổng đốc càng không cần phải nhiều lời với ta.” Căn bản
không chịu nhường nhịn Lâm Vĩnh Thường.
Lâm Vĩnh Thường nói thẳng, “Có rất nhiều chuyện phải đến Hoài
Dương thì hạ quan mới biết. Tướng gia, chắc ngài cũng biết, tuy phòng
tuyến Tây Bắc không thể khẳng định là kiên cố, nhưng chỉ trong một đêm
Đại Đồng thất thủ, Dương Vũ Đồng ở trong quân mười mấy năm, phản quốc
phản quân nhất định không phải là chuyện xảy ra trong tức thì.”
“Nếu là người Thát Đát thì Đại Phượng của chúng ta và bọn họ mấy đời đối địch, e rằng bọn họ cũng không có bản lĩnh mua chuộc Dương Vũ
Đồng để hắn giết tướng quân Đại Đồng, sau đó là dẫn người Thát Đát xâm
lấn đế đô?” Lâm Vĩnh Thường hỏi.
Chết sống gì thì Lâm Vĩnh Thường vẫn phải nói, Từ Tam cũng không thể bịt lỗ tai, đương nhiên chỉ có thể lắng nghe. Chẳng qua đang nghe
đến điểm mấu chốt thì ai ngờ Lâm Vĩnh Thường liền dừng lại, chỉ nhìn vào mắt của Từ Tam, Từ Tam vẫn có vài phần không muốn gặp Lâm Vĩnh Thường,
cho nên cũng không lên tiếng. Lâm Vĩnh Thường làm sao có thể vòng vo với nhạc phụ đại nhân, bèn nói thẳng, “Còn nữa, bốn bộ lạc Thát Đát liên
thủ tiến vào cửa ải Đại Đồng, trong đó có hai bộ lạc tiến thẳng đến đế
đô, còn hai bộ lạc kia thì Nam hạ, thẳng tiến Hoài Dương Chiết Mân. Nếu
để hạ quan nói thì tuy rằng Chiết Giang giàu có trù phú, nhưng dù sao
đường xá xa xôi. Còn nữa, Sơn Đông Hồ Quảng cũng là nơi phồn hoa. Khi ấy hạ quan luôn nghĩ, sở dĩ bọn họ một đường Nam hạ Hoài Dương Chiết Mân
đơn giản là vì một nguyên do, những nơi này giáp biển, Hàng Châu Dương
Châu lại nổi danh là sầm uất phồn thịnh. Quả nhiên người Thát Đát đến
Hoài Dương, đám hải tặc cũng liên thủ lên đất liền, cướp bóc các thành
trấn, bao vây thành Phúc Châu ròng rã một tháng trời. Thời điểm mà hải
tặc lên đất liền hội ngộ quân Thát Đát rất trùng khớp. Những chuyện này, nếu bảo rằng không có ai bày mưu tính kế thì hạ quan không thể tin
tưởng.”
“Sở dĩ hạ quan biết được một ít nội tình là vì hạ quan nhìn thấy một người mà trước đây hạ quan có quen biết.” Lâm Vĩnh Thường nói, “Từ
tướng xuất thân tam Nguyên ở thời Nhân Tông hoàng đế, đương nhiên cũng
biết lúc trước Thuận Vương có một nhi tử được nuôi lớn trong cung, sau
đó làm thư đồng của thế tử tại Đông cung. Tiếp theo, Thái thượng hoàng
đăng cơ, nhi tử của Thuận Vương dọn ra khỏi cung, bị giáng tước vị xuống thành Thuận Quận Vương.”
“Thuận Quận Vương Phượng Cảnh Minh chưa chết, hắn ra ngoài hải
ngoại, liên thủ với đám hải tặc, mua chuộc Dương Vũ Đồng, cấu kết với
người Thát Đát, ý đồ lật đổ giang sơn.” Lâm Vĩnh Thường trầm giọng nói
tiếp, “Lúc trước vì chuyện bán lương thực của Từ gia ở Hoài Dương mà
Phượng Cảnh Minh đã dụ dỗ hai huynh đệ Bỉnh Trung, nếu không phải bệ hạ
thánh minh thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng. Nay tuy rằng âm mưu của
Phượng Cảnh Minh chưa đạt được, bất quá hiện tại đám hải tặc trên biển
đã bị hắn khống chế, trốn ở ngoài hải ngoại, khi nào ngóc đầu trở lại
thì thật khó biết trước. Nếu bảo rằng Từ gia Hoài Dương không có liên
quan với Phượng Cảnh Minh thì Từ tướng có tin hay không?”
“Nay Hoàng thượng không muốn thừa nhận thân phận của Phượng Cảnh Minh, đó là vì không muốn lật lại nợ cũ với Lệ thái tử, dù sao chuyện
này cũng đã trôi qua từ lâu. Nếu lật lại nợ cũ thời Nhân Tông hoàng đế
thì trong triều nhất định sẽ bị thanh trừng sạch sẽ.” Lâm Vĩnh Thường
nghiêm mặt nói, “Từ gia Hoài Dương do hạ quan xử lý cũng đã nằm trong
chừng mực. Nhất là Doanh Ngọc đã có công tương trợ rất lớn trong thời
gian thủ thành, Từ tướng ở đế đô lại được Hoàng thượng trọng dụng, nhân
cơ hội này diệt trừ Từ gia Hoài Dương, lại có thể bảo vệ được bên nhánh
của Từ tướng. Cái này gọi là, bị ong chui vào người thì cởi y phục, bị
rắn cắn vào tay thì chặt đứt tay! Nếu cố gắng giữ lại sẽ khiến Từ gia
Hoài Dương càng ngày càng lớn mạnh, tương lại hiểm họa khó lường. Dù sao thì Từ tướng cũng xuất thân từ Từ gia Hoài Dương, ở trong tay hạ quan
thì hạ quan có thể điều tra được chứng cứ, vì vậy chuyện này đã làm rất
đúng mực. Nếu giữ bọn họ đến khi chiến tranh kết thúc, đưa đến đế đô,
tam tư cùng hội thẩm thì khó tránh khỏi việc có người vốn bất mãn với Từ tướng sẽ âm thầm giở trò. Còn nữa, tội của Từ gia Hoài Dương không chỉ
đơn giản là như thế, cho dù là Từ tướng thì e rằng ngài cũng cảm thấy có nhiều chuyện rất khó xử.”
Nghe xong rất nhiều nội tình, hơn nữa với miệng lưỡi khéo léo
của Lâm Vĩnh Thường, Từ Tam xưa nay lại không có cảm tình với gia tộc,
vì vậy cơn tức đối với Lâm Vĩnh Thường rốt cục được giảm bớt đôi chút.
Kỳ thật Lâm Vĩnh Thường có nói đúng một câu, Từ gia Hoài Dương rơi vào
tay Lâm Vĩnh Thường thì tốt hơn nhiều nếu rơi vào tay tam tư. Dù sao họ
Lâm này đang có ý với khuê nữ nhà hắn, cho dù làm thế nào thì cũng sẽ
nghĩ đến vài phần tình cảm. fynnz.wordpress.com
Nghĩ như vậy, Từ tướng cảm thấy lúc trước nói giúp Lâm Vĩnh
Thường khi Lâm Vĩnh Thường bị Triệu Thanh Di cáo trạng cũng không quá
uổng phí sức lực.
Trong lòng của Từ Tam dao động hơn rất nhiều, mặt ngoài vẫn
không hề thay đổi, ngược lại hỏi, “Theo như ngươi nói, ngươi tiêu diệt
Từ gia Hoài Dương thì ta còn phải cảm tạ ngươi nữa ư?”
“Nào dám nào dám.” Lâm Vĩnh Thường khiêm tốn nói, “Hậu sinh vãn
bối, lúc trước bá phụ trân trọng vãn bối, vãn bối còn chưa thể báo đáp
bá phụ, nào dám để bá phụ cảm tạ. Đây là chuyện mà vãn bối phải làm.”
Sau khi nói một hồi, Lâm Vĩnh Thường tự động đem quan hệ của mình với Từ Tam từ hạ quan và Từ tướng thăng cấp thành vãn bối và bá phụ, cũng
không thể không bội phục miễng lưỡi và thủ đoạn của người này.
Từ Tam lớn hơn Lâm Vĩnh Thường mười tuổi, nghe Lâm Vĩnh Thường
gọi một tiếng bá phụ thì cũng cảm thấy dễ chịu, nhưng vẫn phải giữ vững
dáng vẻ của mình, khoát tay nói, “Đừng thân thiện như thế, chuyện Từ gia Hoài Dương đã là chuyện quá khứ, ta cũng không phải người không rõ lý
lẽ. Còn những chuyện khác thì ngươi không cần nhắc lại.”
“Dạ dạ dạ.” Lâm Vĩnh Thường liên mồm đáp lời, hỏi ngược lại,
“Vãn bối nghe nói bá phụ đang lựa chọn hôn phu cho Doanh Ngọc muội muội, còn nghe nói bá phụ đã nhìn trúng Tống Diêu Tống tướng quân.”
“Tin tức của ngươi thật nhạy bén.” Từ Tam châm chọc một câu.
Đừng bảo cái tên tiểu tử chết tiệt này đang theo dõi nữ nhi nhà hắn nhá. Đương nhiên hắn sẽ không nói cho Lâm Vĩnh Thường biết rằng nữ nhi nhà
hắn thật sự không thích Tống Diêu, để tránh cho tên họ Lâm này tự phụ
quá độ.
Lâm Vĩnh Thường tỏ ra mặt dày mà mỉm cười, “Tuy rằng hiện tại
đang trong hiếu kỳ, bất quá Doanh Ngọc muội muội không còn nhỏ, bá phụ
tính toán vì muội muội, cũng đã chứng tỏ tấm lòng từ phụ. Ta quan tâm lo lắng cho muội muội như chính bản thân mình, cũng đã giúp bá phụ hỏi
thăm về chuyện của Tống tướng quân, cảm thấy có một chút lo lắng. Việc
này e rằng bá phụ không biết quá rõ.”
Họ Lâm này định nói xấu gì Tống Diêu đây. Từ Tam nhướng mắt nhìn Lâm Vĩnh Thường, Lâm Vĩnh Thường mỉm cười, “Tống Diêu tướng quân không
như vãn bối, xuất thân có trở ngại. Nay lại là một thiếu niên anh tài,
cấp bậc cao, huống chi Tống tướng quân có dung mạo tựa như Phan An Tống
Ngọc, lại có sự hào hùng của Quan Quân Hầu, hiện tại ở đế đô, phàm là
gia đình có nữ nhi đến tuổi đều hy vọng có thể gả nữ nhi cho Tống tướng
quân. Nghe nói ngay cả Hoàng thượng cũng muốn ban hôn, bất quá Tống
tướng quân từ chối. Không biết bá phụ có biết vì cớ gì mà Tống tướng
quân lại làm như thế hay không?”
Không đợi Từ Tam lên tiếng thì Lâm Vĩnh Thường đã nói tiếp,
“Theo lý thì Tống tướng quân năm nay mới mười tám, đây là tuổi tốt nhất
để thành thân, mà nay tuy hắn là tướng quân thủ thành Đại Đồng nhưng chỉ là tạm thời thay thế. Nay trong quân Đại Đồng có ba vạn quân Đại Đồng
và hai vạn quân do Tống tướng quân dẫn theo từ Thiểm Cam, là tướng sĩ
dưới trướng của Bình Dương Hầu. Khi được Hoàng thượng đặc biệt đề bạt
làm tướng quân thủ thành Đại Đồng, Tống tướng quân chỉ là tam phẩm tiên
phong, nhân mã của hắn sẽ không vượt quá năm ngàn người. Nay Tống tướng
quân chỉ là thiếu niên, cho dù có võ nghệ tuyệt thế như thế nào, muốn
trấn áp đám tinh binh hãn tướng dưới trướng cũng không phải chuyện dễ.”
“Bá phụ, ngài suy nghĩ một chút, cho dù dũng mãnh như Quan Quân
Hầu thời Hán Võ, đó là vì hắn có cữu cữu làm Đại tướng quân, có dì là
Đông cung hoàng hậu, có Đông cung thái tử làm biểu đệ. Nhưng Tống tướng
quân ngoại trừ được Hoàng thượng coi trọng thì chỉ có hai bàn tay
trắng.” Lâm Vĩnh Thường chậm rãi nói, trên người khoác áo lông chồn màu
đen, phong thái hơn người, “Hoàng thượng coi trọng hắn, đặc biệt đề bạt. Nhưng có thể làm ổn chức tướng quân Đại Đồng này hay không thì còn phải xem bản lĩnh của Tống tướng quân. Lúc này nếu có nhạc gia có quyền có
thế thì có thể xem là một sự trợ giúp rất lớn đối với Tống tướng quân.”
“Như vậy vì cớ gì Tống tướng quân vẫn không chịu đề cập đến
chuyện hôn sự?” Lâm Vĩnh Thường lấy lòng Từ Tam, “Không dối gạt bá phụ,
vãn bối chưa gặp qua các tiểu thư thiên kim nhà khác, nhưng vãn bối biết rõ Doanh Ngọc muội muội. Luận về xuất thân và nhân phẩm thì cho dù muội muội lớn hơn Tống tướng quân vài tuổi, nhưng bá phụ lại là Đế sư, như
thế đã đủ cho muội muội xứng với Tống Diêu.”
“Vì chuyện này liên quan đến cả đời của muội muội, vãn bối cố ý
phái người đi hỏi thăm thì mới tra ra một chút manh mối rất ít.” Lâm
Vĩnh Thường đè thấp giọng nói, ra vẻ thần bí, “Không dối gạt bá phụ,
không chỉ Tống tướng quân chưa thành thân. Ngay cả Võ bảng nhãn năm
ngoái, nay là mưu sĩ dưới trướng Tống tướng quân là Triệu Lệnh Nghiêm
cũng đã qua tuổi thiếu niên mà vẫn chưa thành thân. Nghe nói hai người
này còn ngủ chung giường nữa đấy.”
Nhìn thấy Từ Tam biến sắc, Lâm Vĩnh Thường vội vàng tỏ ra lo
lắng, thêm dầu vào lửa mà nói, “Sự việc liên quan đến cả đời của muội
muội, bá phụ xưa nay yêu thương muội muội như ái nữ, thỉnh bá phụ hãy
cân nhắc.”
“Chuyện này không cần ngươi bận tâm.” Dù sao thì Từ Tam cũng
không ngờ Lâm Vĩnh Thường chỉ đang hồ ngôn loạn ngữ, bêu xấu thanh danh
của tiểu Tống tướng quân người ta. Từ Tam chỉ cảm thấy thật vất vả mới
tìm được một người thích hợp, ai ngờ lại đoạn tụ, thật là xúi quẩy mà!
Lâm Vĩnh Thường đã tính trước, Từ Tam là Tướng quốc, cũng không
phải những nữ nhân lắm chuyện, miệng mồm không nghiêng, đi rêu rao khắp
nơi. Ngược lại, có thể làm đến vị trí hiện tại của Từ Tam thì kín miệng
là chuyện tất yếu. Nếu Từ Tam đã bỏ đi chủ ý đối với Tống Diêu, như vậy
Từ Tam nhất định sẽ không tiết lộ việc Tống Diêu đoạn tụ ra ngoài. Cho
dù là Lâm Vĩnh Thường bịa đặt thì chỉ cần Từ Tam không nói, Lâm Vĩnh
Thường hắn không nói, như vậy còn có ai biết được?
Đương nhiên làm như vậy cũng không thật sự đắc tội đến tiểu Tống tướng quân.
Lâm Vĩnh Thường tỏ ra tràn đầy chính nhân quân tử, khuyên Từ
Tam, “Vãn bối biết bá phụ không coi trọng vãn bối, chẳng qua làm phụ mẫu thì chẳng phải luôn mong muốn nữ nhi hạnh phúc suôn sẻ hay sao? Nếu bá
phụ chọn được người nào tốt hơn vãn bối, mà muội muội cũng ưng ý, tuy
rằng tâm can của vãn bối sẽ đau như dao cắt, nhưng cũng hy vọng có thể
giúp người hoàn thành ước nguyện.” Ánh mắt lướt nhìn sắc mặt của Từ Tam, Lâm Vĩnh Thường nhân cơ hội tự đề cử chính mình, “Chẳng qua nếu bá phụ
thấy vãn bối có đủ khả năng thì không biết bá phụ có thể cho vãn bối một cơ hội hay không?”
Từ Tam nhìn Lâm Vĩnh Thường một lúc thật lâu, quả là có chút do dự.
Tuy rằng Lâm Vĩnh Thường lớn tuổi, nhưng lại là người được lựa
chọn rất hiếm thấy. Mặc dù lúc trước xảy ra chuyện Từ gia Hoài Dương,
nhưng nay Lâm Vĩnh Thường đã đến đây giải thích, tâm tư của Từ Tam cũng
có chút dao động, sau khi cân nhắc trong chốc lát thì cuối cùng vẫn thở
dài như trước, “Không được, ngươi không được.”
Lâm Vĩnh Thường cũng không nổi giận, thậm chí sắc mặt cũng không hề có một chút thay đổi. Hắn dám đến đại môn Từ gia, đương nhiên đã
chuẩn bị vẹn toàn, hỏi một cách kính cẩn, “Dù sao cũng phải có nguyên
do, bá phụ thấy vãn bối có điểm nào không xứng với Doanh Ngọc muội muội? Nếu vãn bối có điểm nào không hợp ý bá phụ thì bá phụ hãy nể tình vãn
bối thật lòng mà thỉnh bá phụ chỉ điểm vãn bối vài điều.”
Tuy rằng Lâm Vĩnh Thường làm nữ tế thì không quá hợp ý, bất quá
Từ Tam cũng không muốn trở mặt với hắn, dù sao thì Lâm Vĩnh Thường rất
có bản lĩnh, lại tiền đồ vô lượng. Từ Tam khoát tay, chỉ vào ghế dựa,
thỉnh Lâm Vĩnh Thường ngồi xuống.
Từ khi Lâm Vĩnh Thường vào nhà vẫn chưa được ngồi, nào là giải
thích, nào là bịa chuyện, lại phải xem sắc mặt của nhạc phụ đại nhân,
thật sự là hai chân đã tê rần. Mông vừa đặt xuống ghế thì liền nghe Từ
Tam nói, “Vĩnh Thường, không cần phải bàn đến chức vị của ngươi. Lúc
trước ta cũng thường xuyên lấy tấm gương tự mình phấn đấu của ngươi để
dạy bảo khuyển tử trong nhà. Bất quá tâm tư lòng dạ của ngươi quá lợi
hại, để ta nói thẳng, ta gả khuê nữ của mình cho ngươi thì ta không an
tâm.”
“Ta chỉ có một mình Doanh Ngọc là nữ nhi, yêu thương nó còn hơn
đám nhi tử trong nhà. Nữ nhi và nhi tử khác nhau, nữ nhi phải gả ra
ngoài, sau này tốt hay xấu thì phải xem phu gia như thế nào?” Từ Tam thở dài, “Ngay cả chuyện của Tống Diêu mà ngươi cũng điều tra rõ ràng, có
lẽ ngươi cũng không xa lạ đối với chuyện trong nhà của ta. Ta có ba nhi
tử, tâm địa không tệ, nhưng lại bất tài, khả năng tùy cơ ứng biến hoàn
toàn thua ngươi. Sau này bọn họ nhất định sẽ không có tiền đồ như ngươi. Nay ngươi muốn xin thú nữ nhi của ta. Ta cũng không phải không tin
ngươi, chỉ là người ở trong triều thì thân bất do kỷ. Chưa kể đến thân
thế của ngươi, ngươi họ Lâm. Năm đó Phạm tướng, thứ ta nói thẳng, đại
danh là Phạm Lâm Hi. Ngươi lấy trong chữ Lâm trong đó làm họ, Vĩnh
Thường tương tự như hai chữ Vĩnh Thương. (Vĩnh viễn thương cảm)
Từ Tam vẽ hai chữ trong không trung rồi thở dài, “Ngươi chưa
từng quên mối thù gia tộc, cho đến tận bây giờ mới có ý thành thân.
Trong đó có bao nhiêu là yêu thích thật sự đối với Doanh Ngọc, có bao
nhiêu là ý niệm muốn mượn lực của ta để nắm chắc khả năng sửa lại bản án cho Phạm gia?”
Lâm Vĩnh Thường nghiêm mặt nói, “Bá phụ, chúng ta cùng đứng trên điện kim loan đã gần mười năm, vãn bối từng bước có được hôm nay bằng
cách nào thì đương nhiên bá phụ cũng biết rõ.”
“Thậm chí lúc trước cũng có không ít người muốn làm mai cho vãn
bối. Cũng không phải không có đại quan danh môn hiển hách, nếu vãn bối
muốn mượn thế lực của thê tộc để lật lại bản án cho Phạm gia thì sẽ
không đợi đến ngày hôm nay mới nhắc đến hôn sự.” Lâm Vĩnh Thường nói một cách khẩn thiết, “Cho dù trên người của vãn bối có chút vết tích, nhưng nếu vãn bối muốn kết thân với danh môn vọng tộc, khi thú nữ nhân về
nhà, cho dù có vết tích gì thì bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận. Đến nay vãn bối chưa thành thân quả thật ban đầu cũng vì chướng ngại xuất thân, vãn bối cũng muốn đợi giải quyết xong chuyện gia tộc thì mới xin cầu
hôn.”
Nói đến đây, Lâm Vĩnh Thường còn tỏ vẻ hơi ngượng ngùng, “Chẳng
qua nghe nói bá phụ không coi trọng vãn bối, muốn chọn nữ tế khác cho
muội muội, vãn bối là thật lòng, vì vậy mới mặt dày đến phủ.”
Lâm Vĩnh Thường chân thành giải thích, thấy sắc mặt của Từ Tam
hơi giãn ra, bèn lập tức tung đòn sát thủ, “Nếu bá phụ lo lắng ngày sau
vãn bối thay lòng đổi dạ thì càng không cần phải lo, bá phụ không biết
đó, lúc trước ở phủ Tổng đốc, vãn bối cũng chẳng phải là đối thủ của
muội muội, nàng từng cầm đao đánh vãn bối đến hôn mê bất tỉnh.” Nói
xong, Lâm tổng đốc còn thẹn thùng thêm vào một câu, “Hơn nữa, muội muội
còn lột cả xiêm y của vãn bối ra nữa.”
Rốt cục Từ Tam cũng không ngờ giữa hai người này còn có cớ sự như vậy, nhất thời trợn mắt há hốc mồm!