Trên lập trường của Vệ thái hậu, nàng không hy vọng ngai vàng của nhi tử gặp phải bất trắc.
Mặc kệ lúc trước Phượng Cảnh Kiền đối xử tốt với Minh Trạm như
thế nào, thoạt nhìn đáng tin cậy ra sao. Nhưng trong ngày tháng Minh
Trạm còn đăng cơ thì Vệ thái hậu tuyệt đối không hy vọng nhìn thấy
Phượng Cảnh Kiền về triều.
“Thiện Kỳ Hầu đã nhúng tay quá đà rồi.” Vệ thái hậu hỏi Minh Trạm, “Ngươi định đối phó thế nào?”
“Không đối phó gì cả, để xem thái độ của phụ hoàng ra sao đã.”
Minh Trạm nói, “Nếu phụ hoàng thật sự muốn trở về thì có ngăn cản cũng
ngăn cản không được. Nếu không muốn trở về thì phụ hoàng cũng có thể tỏ
ra thành ý.”
“Minh Trạm, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng.” Vệ thái hậu nhắc nhở cũng như ám chỉ.
Minh Trạm trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói, “Mẫu thân, nhi tử không muốn làm như vậy.”
Vệ thái hậu cũng không khuyên nhiều, chỉ thở dài, “Ngươi tự
quyết định đi. Mẫu thân nói như vậy cũng đã làm tròn trách nhiệm của
mình rồi.”
“Mẫu thân, người đừng lo lắng.”
Vệ thái hậu mỉm cười, vỗ tay Minh Trạm rồi nói, “Nếu ở bên cạnh
nhi tử mà cũng không yên tâm thì trên đời này chẳng còn nơi nào an toàn
cả.”
Lúc này Minh Trạm mới mỉm cười.
Thục Viện đại công chúa đi thuyết phục Thục Hiền đại công chúa,
đáng lý lúc đầu Thục Hiền đại công chúa đã đồng ý, chẳng ngờ ngày hôm
sau liền thay đổi.
Thục Hiền đại công chúa tỏ ra áy náy, nhẹ nhàng nói, “Đại tỷ,
Phò mã bảo rằng chúng ta là nữ nhi, an hưởng phú quý là được rồi. Liên
danh làm gì. Muội cũng không hiểu nhiều chuyện, muội chỉ thu xếp vài
thứ, Phò mã giao cho Hoàng thượng, rồi Nội vụ phủ đưa đến Vân Quý cho
phụ hoàng, như vậy phận làm nữ nhi cũng có thể an tâm.”
“Nhị muôi, muội vốn không có một chút chủ kiến nào hay sao? Chuyện gì cũng nghe theo Phò mã cả.”
“Tam tòng tứ đức, cho dù chúng ta là quý nữ thì cũng phải lấy
phu gia làm chủ, đại tỷ à.” Thục Hiền đại công chúa từ khi có thai thì
cùng Triển Thiếu Hi càng thêm mật ngọt. Nàng đương nhiên phải nghe lời
Triển Thiếu Hi. Còn nữa, từ nhỏ nàng vốn không có khả năng như Thục Viện đại công chúa, tính nết cũng tốt, cũng không vì lời nói vô lễ của Thục
Viện đại công chúa mà nổi nóng.
Thục Viện đại công chúa va chạm ở chỗ của Thục Hiền đại công
chúa, còn về phần Thục Ngọc đại công chúa thì càng không cần phải nhắc
đến, Ôn Trường Phong đã sớm nói với lão bà, ta không liên danh gì cả, đi liên danh chẳng khác nào đi tìm cái chết.
Lúc trước bốn vị Hoàng tử ở trong triều cũng không có số ngồi
lên ngai vàng, trong khi Hoàng thượng lại có thể đăng cơ. Nay liên danh
để làm gì, nếu Thái thượng hoàng muốn ở lại đế đô thì căn bản sẽ không
cần phải đi xa!
Tương Nghi thái trưởng công chúa là người đức cao vọng trọng
trong các chư vị Công chúa, sau khi Minh Trạm đăng cơ thì cũng gia ân
cho tôn thất, đương nhiên Tương Nghi thái trưởng công chúa là người được hưởng nhiều nhất. Nay phủ đệ của Tương Nghi thái trưởng công chúa còn
tráng lệ hơn cả phủ của các thân vương bình thường.
Tương Nghi thái trưởng công chúa không có nhi tử, chỉ có một nữ
nhi là An Duyệt công chúa. An Duyệt công chúa cũng chỉ có một nhi tử là
Trịnh Khai Tuấn. Nói cách khác, Trịnh Khai Tuấn chính là hậu nhân của
Tương Nghi thái trưởng công chúa.
Trịnh Khai Tuấn cũng không phải con nhà phú quý bình thường,
Tương Nghi thái trưởng công chúa rất yêu thương ngoại tôn duy nhất của
mình, cho nên Trịnh Khai Tuấn quả thật có chút mặt mũi ở trước mặt ngoại bà.
Nhưng hiện tại, Tương Nghi thái trưởng công chúa ngồi trên chiếc giường được sưởi ấm rất dễ chịu, trên đùi đắp một tấm chăn bằng da sói
thượng hạng, tiến hành một cuộc đối thoại không quá thoải mái.
Xưa nay Minh Trạm lấy lòng người ta bằng đủ mọi phương hướng,
mặc dù trước khi hắn đăng cơ đã xảy ra chút chuyện không vui với Tương
Nghi thái trưởng công chúa, nhưng xét thấy vai vế và tuổi tác của Tương
Nghi thái trưởng công chúa, Minh Trạm cũng không hy vọng trở mặt với bà
ta, dù sao hiện tại là hắn làm Hoàng đế, cùng lắm thì cứ xem như Tương
Nghi thái trưởng công chúa không tồn tại là được.
Tuy rằng tính tình của Minh Trạm không thể sánh bằng Nhân Tông
gia gia của hắn nhưng so với các Hoàng đế khác thì coi như không tệ.
Mặc dù hắn không để ý đến Tương Nghi thái trưởng công chúa nhưng đối với Trịnh Khai Tuấn thì hoàn toàn có thể xưng là trọng dụng. Trịnh
Khai Tuấn hiện tại ở bên cạnh Minh Trạm, tuy rằng chức vị không cao, chỉ là ngũ phẩm Thị đọc học sĩ. Nhưng ngay cả đám người Lý Bình Chu và Từ
Tam cũng không dám coi thường chức vị học sĩ này của hắn.
Có thể ở bên cạnh Hoàng thượng thì tiền đồ tương lai sẽ vô cùng rộng lớn.
Trịnh Khai Tuấn còn trẻ, hắn rất kính phục sự quyết đoán của
Minh Trạm. Tuy rằng hắn làm Thám hoa khi Phượng Cảnh Kiền chấp chính,
nhưng đối với hắn, Minh Trạm cầm quyền lại khiến toàn bộ triều đình tỏa
ra sức sống năng động mà thời của Thái thượng hoàng cầm quyền không thể
có được.
Tuy rằng hiện tại vẫn là đám lão già Lý tướng dẫn đầu triều
đình, nhưng chỉ cần người nào để ý thì sẽ biết Hoàng thượng thiên vị
người trẻ tuổi, có thể nhận thấy chuyện này thông qua việc đề bạt Lâm
Vĩnh Thường.
Trịnh Khai Tuấn sẽ không tự cao tự đại cho rằng chính mình có
được bản lĩnh và may mắn như Lâm Vĩnh Thường, bất quá hắn vẫn còn trẻ,
hiện tại hắn chỉ mới hai mươi bảy tuổi, tuổi này mà có thể ở trước mặt
ngự tiền, đợi đến khi phóng ra ngoài thì nhất định sẽ không chỉ là một
ngũ phẩm thị đọc như hiện tại.
Hơn nữa, Minh Trạm đối với hắn, nếu nói là tâm phúc thì cũng
chẳng có gì là quá. Mỗi ngày ở Nội các, ngoại trừ sáu vị tướng quốc Lục
bộ thì chỉ có bí thư trưởng như hắn mới có thể ngồi dự thính cùng Hoàng
đế bệ hạ, đối với người có quyết tâm mở rộng con đường làm quan như hắn
thì đây là kinh nghiệm quý báu vô cùng hiếm có.
Chẳng lẽ Minh Trạm là kẻ ngốc hay sao?
Trịnh Khai Tuấn chính mắt nhìn thấy Hoàng thượng là người nhìn
xa trông rộng đến nhường nào, cho dù lúc trước bị người Thát Đát bao
vây, nhưng nếu không phải Minh Trạm kiên cường, hành động thỏa đáng thì
đế đô tuyệt đối không chỉ tổn thất bấy nhiêu đó. fynnz.wordpress.com
Bất cứ một trận xâm lược nào đối với Hoàng đế tại vị thì uy tín
đều bị đả kích một cách trí mạng, huống chi Minh Trạm đăng cơ chưa được
bao lâu. Kỳ lạ ở chỗ, những triều thần từng được sóng vai chiến đấu cùng Minh Trạm đều sinh ra một loại ngưỡng mộ tự đáy lòng đối với Minh Trạm.
Thậm chí trong quân đội Cửu môn, trong lòng dân chúng toàn thành đế đô, Minh Trạm đã dần dần lập được uy vọng của chính mình. Loại uy
vọng này hình thành chính từ lúc người Thát Đát xâm lược Đại Phượng.
Trịnh Khai Tuấn vẫn luôn đi theo bên cạnh Minh Trạm, trong thời
gian đó hắn đã giúp Minh Trạm nghĩ ra toàn bộ thánh chỉ. Hắn tận mắt
nhìn thấy sự sát phạt quyết đoán của Minh Trạm, dẫn theo bá quan và quân đội bảo vệ thắng lợi cho đế đô.
Năm nay Trịnh Khai Tuấn chỉ mới hai mươi bảy tuổi, hắn đã đỗ Thám hoa, ba năm ở Hàn Lâm Viện, nay vẫn tiếp tục ở Hàn Lâm.
Ở tuổi này của Trịnh Khai Tuấn thì đây hoàn toàn là chuyện hiếm có.
Ngoại trừ tư chất hơn người thì còn có sự cố gắng của chính bản thân mình.
Hắn hiểu rất rõ, Hoàng thượng đề bạt hắn, trọng dụng hắn, ý tứ
không phải chỉ vì hắn có tài học, ở trong triều càng lâu thì sẽ phát
hiện người có tài năng thật sự rất nhiều. Có thể đứng trên điện kim
loan, ngoại trừ có phụ mẫu có lai lịch thì những người còn lại có ai mà
không có tài cơ chứ? Tài học của người này làm sao có thể so với người
khác?
Trừ phi ngươi là thiên tài như Lý Đỗ.
Nhưng trên thực tế cho dù ngươi có là thiên tài.
Có cần ngươi hay không thì vẫn phải có một câu của Hoàng đế.
Trịnh Khai Tuấn không hiểu vì sao Hoàng thượng đã trọng dụng hắn như thế, xem hắn là tâm phúc vậy mà ngoại tổ mẫu của hắn vẫn muốn gây
rắc rối cho Hoàng thượng.
Sắc mặt của Tương Nghi thái trưởng công chúa rất khó xem, đôi
mắt già nua mang theo vài phần sắc bén đang gắt gao nhìn chằm chằm Trịnh Khai Tuấn. Còn Trịnh Khai Tuấn cũng không ngồi lên đầu giường cùng
Tương Nghi thái trưởng công chúa để trò chuyện vui đùa như ngày thường,
mà lại quỳ gối dưới nền đất lạnh lẽo.
“Thái thượng hoàng đến Vân Quý dưỡng bệnh, nếu đã lành bệnh thì
đương nhiên sẽ quay về đế đô.” Trịnh Khai Tuấn van nài khuyên nhủ,
“Ngoại tổ mẫu, Thái thượng hoàng chủ động tự nguyện đi Vân Quý, cũng
không phải Hoàng thượng ép bức Thái thượng hoàng. Ngoại tổ mẫu làm người cầm đầu muốn nghênh đón Thái thượng hoàng quay về đế đô, chẳng lẽ chỉ
có một mình ngài là có tình cảm cô điệt với Thái thượng hoàng thôi sao,
ngài đặt tình cảm phụ tử của Hoàng thượng và Thái thượng hoàng ở nơi
nào?”
Giọng nói của Tương Nghi thái trưởng công chúa lạnh lẽo như gió
Bắc ngoài cửa sổ, “Thái thượng hoàng và Hoàng thượng cũng không phải phụ tử.”
“Chẳng lẽ lúc trước Thái thượng hoàng ban chết cho nhị Hoàng tử
là vì Hoàng thượng bức bách hay sao?” Trịnh Khai Tuấn nói, “Ngoại tổ
mẫu, là Thái thượng hoàng tự nguyện thoái vị, nếu Thái thượng hoàng muốn quay về thì cũng nên do Hoàng thượng chủ động đề cập. Ngoại tổ mẫu làm
như vậy, cho dù Thái thượng hoàng có thể trở về thì sao? Chẳng lẽ bắt
Hoàng thượng trao trả ngai vàng cho Thái thượng hoàng ư?”
“Ngoại tổ mẫu, Thái thượng hoàng và Trấn Nam Vương cùng gọi ngài một tiếng cô cô, Hoàng thượng là đích tử duy nhất của Trấn Nam Vương,
nay Vĩnh Ninh Hầu đã nắm giữ binh mã Cửu môn, nói một câu đáng tội chết, Thái thượng hoàng có thể trở về hay sao?” Trịnh Khai Tuấn hỏi một cách
cảm thán.
“Thái thượng hoàng chỉ mới qua bốn mươi, vẫn khỏe mạnh cường
tráng, vì sao không thể chấp chưởng triều cương?” Tương Nghi thái trưởng công chúa hỏi ngược lại.
“Nếu Thái thượng hoàng nguyện ý tiếp tục chấp chưởng triều cương thì lúc trước đã không thoái vị.”
Tương Nghi thái trưởng công chúa bỗng nhiên hỏi, “Khai Tuấn, nếu không có ta, không có mẫu thân của ngươi thì hiện tại ngươi có thể làm
Thị đọc học sĩ hay không?”
“Lâm tổng đốc không có mẫu thân là Công chúa, không có ngoại tổ
mẫu là Thái trưởng Công chúa nhưng vẫn một bước lên mây đấy thôi.” Trịnh Khai Tuấn thở dài, “Ngoại tổ mẫu, con người không thể lựa chọn xuất
thân cho mình. Nhưng nếu ngoại tổ mẫu bảo rằng con vì được ngài che chở
nên mới có ngày hôm nay thì lời này khó tránh khỏi quá mức độc đoán.”
“Khai Tuấn, ngươi không thể lựa chọn xuất thân. Ngoại tổ mẫu
cũng vậy, ta thân là Công chúa hoàng thất, đương nhiên phải lo lắng vì
tương lai của hoàng triều.” Tương Nghi thái trưởng công chúa thản nhiên
nói, “Ngươi quay về đi, nói cũng đã nói, làm cũng đã làm. Ta chỉ làm
chuyện ta cần phải làm, có hậu quả gì thì chính ta tự gánh vác.”
“Ngoại tổ mẫu, ngài bảo trọng.” Đã nói đến nước này, Trịnh Khai
Tuấn cũng đã lĩnh giáo đủ sự cố chấp của ngoại tổ mẫu, sau khi cung kính hành lễ thì hắn liền quay về nhà.
Chưa kịp thay đổi y phục thì Trịnh Khai Tuấn đã nhận được khẩu
dụ trong cung, Minh Trạm lệnh hắn đích thân đến Vân Quý nghênh đón Thái
thượng hoàng quay về đế đô.
Nhận được khẩu dụ này, đang là mùa đông, Trịnh Khai Tuấn cảm
thấy như bị một gáo nước lạnh dội vào lòng, gió lạnh thổi qua, lập tức
đông cứng. Đồng thời người phụng chỉ cùng với hắn còn có Thiện Kỳ Hầu.
Minh Trạm an bài rất kỳ lạ, tuy rằng Thiện Kỳ Hầu xuất thân là
hầu tước nhưng Minh Trạm lại lệnh cho Trịnh Khai Tuấn làm khâm sai,
Thiện Kỳ Hầu chỉ làm phò tá. Mà Minh Trạm cũng nói trước, “Khai Tuấn,
ngươi còn trẻ, có chuyện gì thì ngươi để tâm một chút. Ngươi cũng thấy
đó, Thiện Kỳ Hầu từng tuổi này, trẫm để Thiện Kỳ Hầu đi là vì nghĩ rằng
phụ hoàng và Thiện Kỳ Hầu xưa nay quan hệ thân cận. Hai trưởng bối sẽ có chung đề tài để trò chuyện. Nếu ngươi không thể khuyên được Thái thượng hoàng, nhưng với tài ăn nói của Thiện Kỳ Hầu thì trẫm rất tin tưởng.
Bất quá ngươi cũng không thể để Thiện Kỳ Hầu bận tâm những chuyện lặt
vặt, nếu lão nhân gia mệt mỏi thì trẫm sẽ hỏi tội ngươi đó, toàn bộ đều
do ngươi an bài không ổn.”
“Dạ, thần tuân chỉ.” Trịnh Khai Tuấn vẫn cảm giác Hoàng thượng
hình như chưa có ý ghét bỏ hắn, hắn là người thông minh, bèn hỏi thử,
“Bệ hạ, lần này đi thì phải nói thế nào với Thái thượng hoàng?”
“Chẳng lẽ còn bắt trẫm phải dạy ngươi từng câu một hay sao?
Chính ngươi tự suy nghĩ đi.” Minh Trạm nói, “Nhìn ngươi ngày thường nghĩ ra ý chỉ rất linh hoạt, vì sao hiện tại lại ngốc như thế?”
Trong lòng trầm trọng, Trịnh Khai Tuấn nghiêm mặt nói, “Thỉnh bệ hạ thứ thần nói thẳng, thần nghĩ rằng, Thái thượng hoàng đến Vân Quý
điều dưỡng thân thể, bệ hạ nhất định quan tâm lo lắng cho thánh thể của
Thái thượng hoàng hơn hẳn chúng thần. Vì vậy bệ hạ nhất định biết rõ
tình trạng thân thể của Thái thượng hoàng. Với sự hiếu thảo của bệ hạ
thì nếu long thể của Thái thượng hoàng đã khỏi hẳn, nhất định đã sớm
phái chúng thần nghênh đón Thái thượng hoàng về triều. Cũng không phải
thần nhụt chí, nhưng chuyến đi này e rằng khó hoàn thành thánh mệnh.”
Minh Trạm nhếch khóe môi, “Mệnh lệnh của trẫm là thánh mệnh,
mệnh lệnh của phụ hoàng cũng là thánh mệnh. Ngươi đến đó cứ nghe theo
phân phó của phụ hoàng là được. Còn những chuyện khác thì khi trở về
hẵng tính sau.”
“Dạ.” Trịnh Khai Tuấn trầm giọng đáp lời.
“Hà Ngọc, đi gọi Thiểu Lương vào đây.” Minh Trạm phân phó.
Trong chốc lát, Tiết Thiểu Lương lĩnh mệnh tiến vào. Màu xanh
ngọc của y phục thị vệ mặc trên người Tiết Thiểu Lương khiến cho hắn có
vẻ đặc biệt tuấn tú, Minh Trạm nhìn chăm chú một chút, nói với Trịnh
Khai Tuấn, “Đây là ngự tiền thị vệ của trẫm, Thiểu Lương làm việc rất
thỏa đáng. Chuyến đi này xa xôi ngàn dặm, ngươi là ngoại tôn bảo bối của Tương Nghi thái trưởng công chúa, nếu xảy ra bất trắc thì e rằng trẫm
khó có thể ăn nói với Thái trưởng Công chúa. Hãy để Thiểu Lương đi cùng
với ngươi.”
Trịnh Khai Tuấn lĩnh chỉ trước, nhịn không được mà biện bạch một câu, “Thần làm đương sai ở triều đình, được bệ hạ trọng dụng, đương
nhiên sẽ dốc hết sức vì bệ hạ, có chết cũng không oán thán.”
fynnz.wordpress.com
“Trẫm biết ngươi trung thành, Khai Tuấn.” Minh Trạm thản nhiên
nói, “Trẫm đã tận lực đối với Thái trưởng Công chúa, với An Duyệt công
chúa, với An Định Hầu, với ngươi. Là con người thì sẽ có tư tâm, tư tâm
của trẫm dùng trên cả nhà các ngươi. Đừng để trẫm thất vọng, được rồi,
lui xuống đi.”
Trịnh Khai Tuấn hành lễ lui ra, vừa đến trước cửa. Trong lòng
bỗng nhiên cảm thấy rất khổ sở, có lẽ Hoàng thượng vì muốn lấy lòng nên
mới nói như vậy, hoặc có lẽ Hoàng thượng coi trọng hắn, chịu sử dụng
hắn, cũng là vì muốn lấy lòng hắn. Nhưng chẳng lẽ Trịnh Khai Tuấn là một con mọt sách có đạo đức thanh cao kiêu ngạo hay sao? Không, hắn sinh ra trong gia đình quyền quý chính trị.
Hắn hiểu rõ, có thể được người ta lấy lòng thì cũng có nghĩa bản thân mình có giá trị nhất định đối với người ta.
Hoàng thượng vì muốn lấy lòng nên mới trọng dụng hắn. Nhưng
trong quá trình trọng dụng, chẳng lẽ Hoàng thượng chỉ trọng dụng cho có
lệ thôi sao? Chẳng lẽ hắn không hề được học hỏi rèn luyện hay sao? Chẳng lẽ Hoàng thượng xem thường hắn ư?
Từ đầu đến cuối, Hoàng thượng chưa từng phụ lòng gia đình bọn họ.
Vậy mà ngoại tổ mẫu lại khiến Hoàng thượng rơi vào hoàn cảnh khó xử như thế.
Khi Trịnh Khai Tuấn nghe Minh Trạm nói Trẫm đã tận lực thì hắn
đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy, bỗng nhiên quỳ xuống, nức nở nói, “Là thần phụ lòng bệ hạ.”
Minh Trạm không hề nói câu nào. Có lẽ cả đời này của hắn phải
trải qua cuộc sống phụ lòng và bị phụ lòng, không, cho dù tình cảm có
nhiều như thế nào, tâm tư có mềm mỏng ra sao thì cũng không thể chịu nổi bị mài mòn liên tục như vậy.
Minh Trạm nhìn về phía Trịnh Khai Tuấn, mặt trời ngã về hướng
Tây, vóc dáng của Trịnh Khai Tuấn dưới ánh tà dương lưu lại một hình
bóng bi thương thống khổ.
Kính Mẫn đại trưởng công chúa đang lải nhải với Vệ thái hậu về hai nhi tử sắp thành thân của mình.
Việc hôn sự đã được ấn định, hiện tại đã sang tân niên, Kính Mẫn đại trưởng công chúa muốn hoàn thành hỉ sự này. Nàng và Vệ thái hậu có
quan hệ không tệ, thường xuyên tiến cung, tiện thể buộc miệng nói.
Vệ thái hậu ôn hòa đáp, “Nếu để ta nói thì nên đợi một thời gian nữa, Hoàng thượng đã phái Thiện Kỳ Hầu đến Vân Quý nghênh đón Thái
thượng hoàng về triều, trong chốc lát e rằng cũng chưa thể về đến. Kính
Mẫn tỷ tỷ thú thê cho nhi tử, Thiện Kỳ Hầu cũng gả tôn nữ, lão nhân gia
không đích thân tham dự hôn sự thì làm sao có thể yên tâm cho được.”
Kính Mẫn đại trưởng công chúa cười nói, “Chuyện này ta có thương nghị với Thiện Kỳ Hầu phu nhân, phu nhân cũng chưa nói gì cả, hết thảy
để bên này chúng ta làm chủ.”
“Tỷ tỷ cũng quá thành thật rồi, vì để tôn nữ có thể dễ dàng hầu
hạ bà bà cho nên Thiện Kỳ Hầu phu nhân cũng không thể nói lời khác.” Vệ
thái hậu trêu một câu.
Kính Mẫn đại trưởng công chúa cười nói, “Xem Thái hậu nói kìa,
giống như bà bà ta đây không dễ hầu hạ vậy.” Bất quá Vệ thái hậu đã nói
như vậy thì Kính Mẫn đại trưởng công chúa chỉ có thể gật đầu đáp, “Cũng
được, vậy đợi hai tháng nữa, hôn sự mà, càng náo nhiệt càng vui. Hầy,
chuyện của Thái thượng hoàng, nếu để ta nói thì bác thật sự là lão ngoan đồng, Thái thượng hoàng và Vương gia là thân huynh đệ, ở Vân Quý tịnh
dưỡng. Nếu muốn trở về thì đương nhiên đã trở về, bày đặt ầm ĩ như vậy
để làm gì, hầy.” Kính Mẫn đại công chúa lại thở dài một tiếng, nàng
không tiện nói thẳng là Tương Nghi thái trưởng công chúa không đúng,
nhưng đối với nàng mà nói thì giao tình của nàng và Vệ thái hậu tuyệt
đối tốt hơn giao tình của nàng với Phượng Cảnh Kiền.
Còn nữa, cho dù nữ nhi của mình đoản mệnh nhưng cũng là chính
thê của Minh Trạm, là Hoàng hậu chính thức, nàng vừa là thông gia vừa là biểu tỷ của Vệ thái hậu.
Tương Nghi thái trưởng công chúa đề nghị như thế, nhưng trong
các đại trưởng công chúa, thật sự không có ai chịu hùa theo bà ta. Ngay
cả Phúc Xương đại trưởng công chúa trong lòng có suy nghĩ như thế nào
thì bề ngoài Phúc Xương đại trưởng công chúa cũng tuyệt đối không dám
nhảy ra đối địch với bên phía Vệ thái hậu.