Vậy Chúng Ta Quay Lại Nhé
Tôi không thể thoát khỏi vòng tay
anh, đôi môi mềm mại đó đang
siết chặt lấy môi tôi, nụ hôn thật nhẹ nhàng
nhưng cũng đầy mê hoặc.
* * *
Tôi gượng ngồi dậy, thật sự đêm qua,… Nghĩ
tới cú điện thoại mà tối qua Vũ Phong gọi, còn chưa kịp nghe, tôi vội tìm điện
thoại. Mất tới 2 tiếng, tôi mới nhận ra, điện thoại của tôi dưới gối anh. Thật
nhẹ nhàng, tôi nâng đầu anh lên, khi đã gần với tới chiếc điện thoại, bỗng nó
đổ chuông. Ngay lập tức anh mở mắt, như thể lên dây cót từ trước. Vội vớ lấy
chiếc điện thoại, tôi cầm chặt trong tay, người run bật lên vì sợ. Liệu anh có
như hôm qua? Không, tôi không muốn. Đôi môi tôi, đôi môi anh đào chúm chím mà
mọi cô gài thường mơ ước vẫn còn ửng đỏ. Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, lại
là Vũ Phong, gặp chuyện gì rồi sao?
-
Vũ
Phong, sao vậy?- Không kìm được sự lo lắng, tôi lướt nhẹ và nghe điện luôn.
Tôi không nghe được thằng bé đang nói về
chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng nó khóc nức nở và tiếng vú nuôi cố giỗ thằng bé.
Lòng tôi quặn lại. Cho dù chưa từng tự chăm sóc thằng bé bao giờ nhưng theo bản
năng của 1 người mẹ, nghe tiếng con khóc, tôi không thể làm ngơ.
-
Vũ
Phong, Vũ Phong, đừng như thế nữa. Chỉ Hoa sẽ về ngay mà, đợi, làm ơn đừng như
thế nữa mà.
Tôi gần như muốn khóc nức lên, nghe tiếng
thằng bé hờn dỗi, vẫn gân cổ mà khóc, thực sự thương lắm.
Nhưng chưa kịp nghe gì thêm, Kiến Văn đã hất
thẳng chiếc điện thoại ra khỏi tay tôi, nó bắn lên đầu giường, tung hết ra.
-
Kiến
Văn, anh làm gì vậy? – Tôi run rẩy nhìn anh, vừa là tức giận nhưng cũng là vì
sợ chuyện của Vũ Phong.
Mặt Kiến Văn hằm hằm giận dữ, đôi mắt anh
như thể có thể tóe ra tia lửa điện ngay lúc này. Nhưng thật không ngờ, ngay lúc
nước sôi lửa bỏng như thế này, tôi vẫn bị vẻ đẹp của anh cuốn hút. Tôi ngơ ra
nhìn anh 1 lúc. Sao lại có thể vẫn có con người như thế này trên thế giới? Đẹp
1 cách hoàn hảo và chẳng có ai có thể chối cãi.
Dần tỉnh ra, tôi mãi mới có thể làm tỉnh táo
đầu óc. Nhận thức được việc mình cần làm, tôi mau xuống giường nhặt rồi lắp lại
điện thoại.
-
Em
đang làm cái gì vậy?- Kiến Văn tức giận hét lên
-
Em
thực sự không thể giải thích lúc này.- Tôi vẫn cố giữ bình tình, cố không thể hiện
sự sợ hãi của mình.- Bây giờ em phải về, lần khác gặp anh sau.
Kiến Văn tức giận xuống giường, hùng hổ tiến về
phía tôi, bây giờ tôi không thể giữ bình tĩnh, ngoài việc nhắm chặt mắt vì sợ bị
anh đánh thì tôi chả biết làm gì hơn. Nhưng khác với những suy đoán của tôi, anh
không đánh tôi mà mà thật thô bạo, anh quẳng tôi lên giường. Tôi nuốt nước bọt,
không phải chứ? Lại tiếp sao? Không, tôi không muốn chút nào. Gượng dậy nhưng
lại bị anh đè xuống, khi anh áp sát mặt vào tôi, tôi quay mặt đi. Hơi thở vẫn
còn ấm nóng của anh phà vào người tôi, làn đa vốn nhạy cảm, từ trắng nõn nà giờ
lại chuyển qua đỏ lựng. Anh bắt đầu từ phần quai xanh, thật mạnh bạo, anh ghim
từng dấu hôn vào cổ tôi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi, đôi lông mày
anh nhíu lại như cần 1 chút phản ứng của tôi. Nhưng tôi không chấp nhận, vẫn cố
đẩy anh ra, tôi đang cô làm gì? Cố để chứng tỏ rằng trong mắt anh ấy tôi không
phải 1 con nhó lẳng lơ sao? Anh đâu cần việc đó. Điều bây giờ anh muốn biết,
tôi biết, 1 lời giải thích sao? Không thể, nhất định là không thể, sẽ không bao
giờ xuất hiện từ có thể đối với câu chuyện này.
Anh lấy bàn tay rắn chắc, bóp mạnh phần quai
hàm tôi, xoay về phía anh. Khóe mắt tôi đã cay. Anh làm việc này thì được việc
gì chứ? Chẳng phải anh cũng đâu yêu tôi. Tôi nhìn Kiến Văn, nước mắt đã lưng
chòng nhưng tôi vẫn cố nuốt vào, nhất định không được chảy ra, nhất định không.
Anh đặt lên môi tôi một nụ hôn. Nó không còn thô bạo như tối hôm qua. Tôi vẫn
cố dùng đôi bàn tay mình đẩy anh ra nhưng càng đẩy, tình dục của anh càng lên
cao. Anh cuốn chặt lấy tôi 1 cách thèm khát, đôi mắt vẫn he hé theo dõi biểu
cảm của tôi, nhưng trong đó, cũng không thể tách dời đó là ánh mắt của sự dục
vọng.
Vẫn là sự chống trả, đối với tôi, tôi đã cố
hết sức nhưng có lẽ đối với anh, đó chỉ đơn giản như vài cái đánh yêu của bọn
con gái thời còn teen. Kiệt sứ, tôi biết dù tôi có cật lực đánh thế nào đi
chăng nữa, liệu anh có chịu buông?
Tôi không thể thoát khỏi vòng tay anh, đôi
môi mềm mại đó đang siết chặt lấy môi tôi, nụ hôn thật nhẹ nhàng nhưng cũng đầy
mê hoặc.
-
Em
vẫn nghĩ tới tên Vũ Phong đó sao?- Anh lơi tay khi tôi đã cạn kiệt nguyên khí,
không thể cho anh bất cứ thứ gì gọi là sự thỏa mãn được nữa.
-
Kiến
Văn, bây giờ thực sự em cần phải về nhà.- Tôi nhẹ nhàng nói, ngước ánh mắt long
lanh lên nhìn anh- Kiến Văn hãy hiểu cho em.
Anh không nói gì, chỉ ngồi dậy, kéo tôi đứng
dậy, mặc quần áo vào và đưa tôi xuống xe.
Ngồi trong xe, tôi để ý, sắc mặt của Kiến
Văn rất không tốt, chẳng lẽ anh vẫn còn để bụng chuyện Vũ Phong. Tự dưng lòng
dạ cô trở nên vui vui, anh vẫn còn quan tâm cô phải không? Nào là bắt cô gọi
tên mình thay vì việc lúc nào anh cũng bắt người khác làm là gọi mình Đường
tổng, lo lắng, lại còn lên cơn ghen với Vũ Phong nữa…Nhưng có lẽ tôi cũng không
nên quá ảo tưởng hay kì vọng lớn vào anh hoặc mối tình này. Nhỡ rằng hành động
của anh chỉ là đang làm tròn trách nhiệm và quyền của 1 người chồng thôi thì
sao? Nhưng vui được phút nào thì hay phút đấy vậy. Chẳng phải mấy năm trước tôi
đã chịu quá nhiều thiệt thòi về lợi ích của 1 người vợ sao? Bây giờ Kiến Văn có
trách nhiệm bồi thường cho tôi là phải, không có gì quá sai trái ngoại trừ
nhiều lúc anh quá mạnh tay làm tôi sợ. 1 con người giỏi việc nhà lẫn việc nước,
chuyện giường chiếu cũng rất tốt, không phải là của hiếm hoi sao? Tự dưng bây
giờ trong người cô lại nổi tình hám zai là thế nào nhỉ? Chỉ biết ngồi tùm tỉm
rằng: “Kiến Văn,
anh thật ngốc, sao lại nổi cơn ghen với một đứa trẻ chứ?”
* * *