Vậy Chúng Ta Quay Lại Nhé
Hơi thở anh ấm áp phà vào người tôi.
Môi anh cuộn chặt lấy môi tôi, như thể anh
muốn hút kiệt linh hồn tôi vậy.
Anh là người làm chủ.
Anh làm chủ mọi hành động, thật
sự nồng nàn và mạnh mẽ.
* * *
Anh vứt tôi cái bộp xuống giường.
-
Nói
rõ xem em vừa nói gì hả ?- Anh nhướn đôi mày, miệng hiện lên nụ cười nửa
miệng.
-
Không !-
Tôi gượng dậy, giận dỗi đưa đôi mắt về hướng khác.
Cũng không thể nào hiểu được tôi nữa, tôi trở mặt giận dỗi làm gì cơ
chứ ?!
-
Không
trả lời sao ?- Anh tiến tới, thẳng tay đè tôi xuống.
Tôi đủ cảm nhận để thấy được rằng mặt tôi
đang nóng tới mức nào và anh đang gần tôi tới mức nào. Tôi vẫn cố chấp quay mặt
đi trong khi đó người tôi đã nôn nao cả lên. Chắc đó chỉ là 1 cảm xúc bình
thường thôi phải không ? 1 nam 1 nữ 1 phòng..lại còn trong đêm tối nữa.
Không được, nhất quyết không được có cảm giác như vậy.
-
Tôi
về !- Tôi vùng tay ra, cố ngồi dậy nhưng tất nhiên không được.
1
đứa gái và 1 tên đang điên loạn , sức củ đứa con gái thì sao địch được. Chỉ cần
ở đây 1s nữa thôi tôi sợ.. Đừng có cười tôi, người phụ nữ nào xa chồng lâu lâu
rồi bây giờ gặp lại, tên chồng ấy lại còn menly hơn nữa thì dù là thánh cũng
đâu thể cưỡng lại nổi ?! Dù gì thì hồi lúc còn là gái trinh, việc né tránh
trai đẹp tôi đã không thể thực hiện được rồi, nói gì bây giờ già rồi, 2 mấy
tuổi đầu rồi, có 1 đứa con rồi,…với lại Kiến Văn cũng là chồng cũ của tôi, khò
lòng mà giữ nổi lòng vững tin.
- Anh muốn gì chứ ?- Tôi cao giọng, chủ yếu là để ghìm cảm xúc của
mình xuống.
….Don’t let
them in
Don’t let
them see
Be the good
girl you always have to be
Conceal,
don’t feel
Don’t let
them know…
Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên,
giật mình tôi với lấy tay vào chiếc túi xách đang bên cạnh nhưng anh đã kịp
luồn tay vào lấy trước.
-
Đường
Vũ Phong…?- Anh nhẹ cau mày, đọc cái tên hiện lên trên điện thoại, mang tên người đang gọi cho tôi.
-
Sao?-
Tôi giật mình, nhân cơ ngồi dậy.
Vũ Phong, thằng bé gặp chuyện gì sao? Tôi
phải về, sao lại quên mất Vũ Phong đang ở nhà đợi tôi chứ? Mẹ xin lỗi Vũ Phong,
đợi mẹ, đợi mẹ,… Tôi nhân cơ anh đang lặng ra đấy, thu gọn túi xách, định giật
lại cái điện thoại từ tay anh thì…
-
Thằng
đấy là ai??- Kiến Văn gào ầm lên và lại đè tôi xuống giường.
-
Anh
nói gì vậy?- Tôi tránh ánh mắt dò xét đó của anh.
Đôi mắt đấy nảy lửa, khuôn mặt anh đỏ
bừng vì giận, gân xanh đã nổi rõ. Nhưng tôi không thể nói, không thể nói được,
tuyệt đối không.
Bỗng 1 làn hơi ấm áp tỏa đến, làm mọi suy
nghĩ của tôi bị rối loạn, tôi không biết làm gì cả, tôi không chống cự vì biết
chúng vô ích. Tôi không cắn anh hay cào, cấu xé, bởi tôi cũng đã chờ chúng từ
lâu, phải không? Tôi không thể cưỡng lại sự mê hoặc trong đôi mắt anh. Anh vẫn
mở rõ đôi mắt, theo dõi từng cảm xúc của tôi, chúng khiến mặt càng nóng, cảm
xúc trong tôi càng mãnh liệt hơn. Đôi mắt của sự tham lam, anh muốn chiếm giữ
tất cả…?
Hơi thở anh ấm áp phà vào người tôi. Môi
anh cuộn chặt lấy môi tôi, như thể anh muốn hút kiệt linh hồn tôi vậy. Anh là
người làm chủ. Anh làm chủ mọi hành động, thật sự nồng nàn và mạnh mẽ.
Chúng tôi quyện vào nhau, sự lạnh lẽo đã
không còn, chỉ còn là hơi ấm của cả hai người trong căn phòng này. Chúng tôi đã
bên nhau cả đêm như thế, chúng tôi làm mọi thứ cho nhau, đó như thể là sự bù
đắp suốt 3 năm qua vậy. Nhưng liệu đây có phải điều anh thực sự muốn hay anh
lại chỉ đang bắt ép mình,…hay chỉ đơn thuần là sự trả thù cho suốt 3 năm qua? Tôi
không biết, thực sự không quan tâm nữa, chỉ biết rằng, đêm nay, suốt đêm nay,
chúng tôi có 1 đêm nồng mặn dành cho nhau.
* *
*
- END CHAP
3-