Hà công
công, thân là tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, đối với cái
tên này đã quen thuộc đến không thể quen hơn, cấm quân thị vệ tán thưởng người này không dứt miệng, đều nói người này võ nghệ cao cường, đối
nhân xử thế hòa nhã vui vẻ; mà các cung nữ một khi nhắc đến người này,
thì gương mặt ửng đỏ, hai mắt phát sáng, cứ lắp bắp khen mãi mà từ ngữ
thì đến là loạn xạ. Nhưng ấn tượng của Hà công công đối với người này
cũng chỉ dừng lại ở bóng lưng xa xa mà thôi, ngoại trừ một thân quan
phục đỏ rất bắt mắt, lưng thẳng như cán bút ra, thì cũng không có gì đặc biệt.
Hà công công vẫn cho rằng, lời nói trong cung này và trên quan trường đều chỉ nên
tin ba phần, những người đó đem Triển Chiêu tâng bốc lên tận mây xanh,
sợ là đến khi gặp được người thật, chẳng qua cũng chỉ là hạng người nhạt nhẽo mà thôi.
Cho nên hôm
nay hắn phụng lệnh Hoàng thượng đến đại lao Khai Phong phủ truyền cái vị trước từng là Ngự tiền hộ vệ vừa mới bị phán trảm hình, nhập cung,
trong thâm tâm vẫn có chút gì đó khinh thường.
“Truyền
Triển đại nhân nhập cung?”, lao đầu của phủ Khai Phong nghe xong, sắc
mặt liền lộ vẻ mừng rỡ, tự nói một mình, “Xem ra Triển đại nhân được cứu rồi! Triển đại nhân được cứu rồi!”
Hà công công rất muốn nhắc nhở cái vị lao đầu tuổi cũng quá năm mươi này rằng, Triển Chiêu phạm phải tội khi quân, đã không thể được gọi là “Triển đại nhân” nữa rồi, nhưng vừa thấy sắc mặt mừng rỡ đến không kìm được của lao đầu, lại không thể thốt ra khỏi miệng, chỉ đành đi theo vị lao đầu đang hứng chí bừng bừng vào đại lao Khai Phong phủ.
Trên đường
đi, những ngục tốt mới rồi còn đang rầu rĩ như có tang cha mẹ tới khi
nghe những lời lẩm bẩm một mình của lao đầu, lại hoan hô sung sướng một
trận hệt như là mừng năm mới vậy: “Triển đại nhân quả nhiên là ở hiền
gặp lành, trời cao phù hộ”, “Triển đại nhân gặp đại nạn không chết tất
có phúc về sau”, đối với người tên Triển Chiêu kia, Hà công công cũng
không khỏi có thêm vài phần hứng thú: Người này có khả năng lung lạc
nhân tâm đến thế, chắn hẳn cũng được xem là một nhân vật có chút đáng
chú ý.
Cả quãng đường cứ ngẫm ngợi như vậy, Hà công công đã tới trước cửa phòng giam Triển Chiêu tự lúc nào.
Phòng giam không hề khóa.
Thậm chí
trên cánh cửa ngay cả dây thừng buộc cửa lại cũng không có, cửa phòng
giam khép hờ, nhìn qua thì thấy đây đúng chỉ là thứ dùng để trang trí mà thôi.
“Cửa này vì sao lại không khóa?”, Hà công công kinh ngạc quá đỗi.
Lẽ nào đại
lao của phủ Khai Phong này kiên cố như vách sắt, cho dù không khóa cửa,
thì phạm nhân cũng không trốn được? Lại nhìn sang phòng giam bên cạnh,
dây xích khóa đồng tất cả đều có đủ.
Chợt nghe lao đầu ngạc nhiên nói: “Khóa? Thiên hạ có loại khóa nào có thể giam giữ được Triển đại nhân?”
“Các ngươi không sợ hắn chạy trốn sao?”
“Nếu Triển
đại nhân chịu trốn, thì đã tốt…”, lao đầu thở dài cười khổ, “Nếu Triển
đại nhân nguyện ý đi, chúng tôi nhất định sẽ xếp hai hàng hoan nghênh
thuận tiện còn chuẩn bị cả xe ngựa, nhưng… haizzz…”
Hà công công nghe xong những lời này, thì lòng hiếu kỳ đối với vị Ngự tiền hộ vệ kia càng tăng thêm mấy phần, bất giác ngước mắt nhìn vào trong lao.
Chỉ thấy
giữa phòng giam một người đứng đó, quay lưng về phía cửa, không mặc áo
tù, cả người bận một bộ áo dài tuyền màu lam, đầu hơi ngước lên nhìn về
phía cửa sổ nhỏ trên tường, ánh trăng chiếu qua ô cửa, rải ánh bạc lên
người này, khiến quanh thân hệt như có một vòng sáng bàng bạc bao quanh, mới nhìn mà cứ ngỡ bức họa tuyệt đẹp nào đó.
“Triển đại
nhân, trong cung có người tuyên đại nhân nhập cung”, lao đầu ở bên ngoài phòng giam nhỏ tiếng nói, tựa như sợ hãi chỉ cần to tiếng một chút thôi thì bức tranh ấy sẽ tiêu tán mất.
“Tuyên Triển mỗ nhập cung?”, người trong phòng giam nghi hoặc nhắc lại, chất giọng
êm mướt như ngọc, đợi đến khi người đó quay đầu lại, cho dù đã quen nhìn ba nghìn giai lệ trong cung như Hà công công cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Mi mày sáng
sủa, đôi mắt như chứa trọn cả đầm không tĩnh lặng, ngũ quan tuấn tú hệt
như được ánh trăng điêu khắc mà thành, sáng bừng rực rỡ.
Hà công công như thấy trước mắt hoa lên.
Trong ấn
tượng của hắn, đám cấm quân thị vệ bản thân có chút công phu trong cung
kia đều là mấy tên vai u thịt bắp, mặt mũi bặm trợn, mà cái vị Triển
Chiêu được xưng tụng là đệ nhất cao thủ thành Biện Kinh trước mắt kia
lại hệt như một bậc quân tử khiêm tốn nho nhã.
Lại nhìn
người này gương mặt bình thản, đôi mắt trong suốt, so với phường đại
gian ác hai mắt đục ngầu, mặt mày dữ tợn lại hoàn toàn chẳng có nửa điểm giống nhau.
Người này thật sự là phạm nhân phạm tội khi quân, kháng chỉ bất tuân sao?
Trong lòng Hà công công nghi hoặc vô cùng.
“Vị tiểu công công này, có biết vì sao lại tuyên Triển mỗ vào cung không?”, Triển Chiêu hỏi.
Hà công công mơ màng như lạc vào cõi tiên lúc này mới hoàn hồn, vội đem chuyện Công
Tôn tiên sinh nhập cung chẩn trị cho Thái hậu nói đơn giản lại một lần.
Triển Chiêu hơi nhíu mày, trầm ngâm, gương mặt đượm vẻ ưu tư, nói: “Xin công công dẫn đường.”
Hà công công hơi kinh ngạc.
Người bình
thường đang trong cảnh cùng đường bí lối khi nghe thấy có hy vọng sống,
cho dù không phải là lạy trời vái đất thì chí ít cũng nên có bộ dạng
sung sướng không kìm được giống như vị lao đầu bên kia mới đúng, nhưng
vị này vì sao lại mang vẻ mặt ưu tư?
Thật là một người kỳ lạ!
Trên đường
vào cung, Triển Chiêu vẻ mặt bình thản, chỉ hơi nhíu mày lộ rõ tâm sự lo lắng trong lòng, cả quãng đường đều trầm mặc kiệm lời, chỉ đến lúc
trước khi tiến vào tẩm cung của Thái hậu mới hỏi một câu: “Có phải có
một thiếu niên tên gọi Kim Kiền cũng theo Bao đại nhân, Công Tôn tiên
sinh nhập cung không?”
“Có, Công Tôn tiên sinh nói người này có khả năng thông linh, có thể trừ tà, tránh vật ô uế.”
Sau khi nói
xong câu này, Hà công công chợt thấy trên gương mặt tuấn tú ôn nhuận tựa ngọc kia ý cười thoáng hiện lên rồi biến mất rất nhanh, một nét cười
nhàn nhạt đượm chút bi thương.
“Không ngờ còn có thể gặp mặt một lần…”
Câu lẩm bẩm
này của Triển Chiêu rất khẽ tới không thể khẽ hơn lại đầy vẻ bất lực,
khiến cho Hà công công vốn tự xưng là người đã quen nhìn cảnh đấu đá
trong chốn thâm cung, tình người ấm lạnh nay là ngọc sáng trên cao mai
chỉ là bùn đen dưới đất, trái tim đã chai lì cứng rắn hơn đá tảng vậy mà giờ đây bất giác lại thít chặt.
Tới tẩm
cung, không đợi Triển Chiêu hướng Bao đại nhân đang chờ bên ngoài điện
thi lễ, Hà công công đã gấp gáp kéo Triển Chiêu vào nội điện, tham kiến
Thiên tử đương triều.
“Tội dân
Triển Chiêu khấu kiến Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Mặc dù
Triển Chiêu tự xưng là tội dân, nhưng trong ngữ khí động tác, vẫn rất
đúng mực, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Chính điều
này lại khiến Hà công công thêm kính phục Triển Chiêu, dù sao người có
thể làm được điều đó, đời này Hà công công cũng chỉ mới gặp được một.
Lại nhìn
sang mấy người của Khai Phong phủ, Công Tôn tiên sinh vẻ mặt bình tĩnh,
chẳng nhìn ra chút đầu mối nào, vị Bạch thiếu hiệp cao thủ giang hồ kia, sắc mặt tựa hồ hơi lo lắng, còn thiếu niên tên Kim Kiền nọ… Hà công
công chú ý nhìn thêm vài lần, ngoại trừ việc luôn dùng ống tay áo lau mồ hôi ra, thì cơ hồ cũng chẳng có gì đặc biệt cả.
“Triển Chiêu, ngươi có biết trẫm tuyên ngươi nhập cung là vì việc gì không?”
“Dùng nội lực đả thông kinh mạch cho Thái hậu trợ giúp Công Tôn tiên sinh trị liệu cho Thái hậu.”
“Việc liên
quan đến tính mạng Thái hậu, ngươi phải cẩn trọng cho trẫm”, vua Nhân
Tông nhìn Triển Chiêu khuôn mặt mang nét tiều tụy đang quỳ trên đất, lộ
vẻ không đành lòng, giọng cũng hòa hoãn đi vài phần: “Nếu chữa trị cho
Thái hậu tốt, trẫm sẽ xá miễn cho ngươi tội khi quân kháng chỉ!”
“Triển Chiêu sẽ dốc toàn lực”, Triển Chiêu rũ mắt bình tĩnh đáp.
Vua Nhân Tông lại hướng Công Tôn tiên sinh bên cạnh hỏi: “Công Tôn tiên sinh, còn cần thứ gì nữa không?”
“Bẩm Hoàng
thượng, trong lúc hai người Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vận công,
ngoại trừ Công Tôn Sách cùng Kim Kiền ở bên bảo vệ ra, trong phòng không được có ai khác, để tránh trong lúc vận công lại bị nhiễu loạn dẫn đến
tẩu hỏa nhập ma”, Công Tôn tiên sinh cúi đầu cung kính nói, “Công Tôn
Sách khẩn xin Hoàng thượng, Bát vương gia, Hiếu Nghĩa vương cùng chư vị
thái y tạm thời hãy rời khỏi nội điện một lát.”
“Được!
Được!”, vua Nhân Tông gật đầu nói: “Bát vương thúc, Dung Hoa theo trẫm
đợi bên ngoài điện”, lại hướng các thái y, thái giám, cung nữ, “Các
ngươi cũng chờ ở bên ngoài điện đi.”
Chúng nhân tuân lệnh, theo vua Nhân Tông rảo bước ra ngoài.
Lúc sắp ra
khỏi cửa, Hà công công bất giác lại nhìn Triển Chiêu một cái, chỉ thấy
lúc này chân mày Triển Chiêu nhíu chặt, so với lúc vừa mới nhập cung tựa hồ còn ưu tư hơn vài phần.
Rốt cuộc người này đang lo lắng điều gì vậy?
Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Hà công công khi ra khỏi cửa.
***
Triển Chiêu
đương nhiên là rất lo lắng, không vì điều gì khác, chỉ vì chuyện được
tuyên triệu vào cung một cách đột ngột như thế này.
Y Tiên, Độc
Thánh từng nói, độc của Thái hậu thế gian hiếm thấy, ngoại trừ giải dược do hai người luyện chế ra, chỉ có duy nhất Thanh Long châu mới giải
được. Mà Hoàng Can đã đem thuốc giải về trước, hơn nữa giải dược còn do
đích thân chàng giao vào tay Hoàng Can, thái y cũng nói kịch độc của
Thái hậu đã giải, mạch tượng không khác gì so với người bình thường, sao đột nhiên lại hôn mê mãi không tỉnh?
Vì sao Công
Tôn tiên sinh lai tuyên bố đã từng xem được phương thuốc có thể chữa trị cho Thái hậu trong y thư cổ? Nếu thật sự có trong y thư cổ, vì sao sớm
không nói, muộn không nói, mà phải đợi đến khi chàng bị phán trảm hình
mới nói?
Mà cho dù
thật sự có y thư đó, hơn nữa thật sự phải cần hai người có nội công cao
cường vận động trợ giúp, thì cũng chỉ cần Công Tôn tiên sinh, Bạch Ngọc
Đường và chàng ở đây… Còn Kim Kiền… vì sao cũng nhập cung?
… Chẳng lẽ là… là kế sách do Công Tôn tiên sinh nghĩ ra?
Tầng tầng
lớp lớp những suy nghĩ nghi ngờ quấn lại với nhau, kết thành kén cứng
thành đá. Từ khi thái giám truyền chàng nhập cung thì những suy nghĩ này đã bắt đầu đè nặng lên ngực Triển Chiêu, tới nỗi hít thở khó khăn, tim
đập loạn nhịp.
Đến khi tất
cả đều rời khỏi nội điện, Triển Chiêu lập tức gấp giọng hỏi: “Công Tôn
tiên sinh, những việc này… chẳng lẽ lại là kế sách nào đó?”
Công Tôn tiên sinh sửng sốt, lắc đầu cười nói: “Cách nói đọc trong y thư cổ quả nhiên không thể lừa được Triển hộ vệ.”
“Lừa?! Vì sao…”, Triển Chiêu suy nghĩ một chút, đột nhiên biến sắc, “Không phải là vì Triển…”
“Triển hộ vệ chớ suy nghĩ bậy bạ”, Công Tôn tiên sinh nhìn người thanh niên lúc nào
cũng thích gánh vác hết thảy về mình trước mắt này, thở dài một tiếng
nói, “Tuy lúc đầu đích thực là vì cứu Triển hộ vệ, nhưng chúng ta tuyệt
đối sẽ không vì cứu người mà bất chấp hậu quả phạm tội khi quân. Hơn nữa bệnh tình của Thái hậu xác thực có chút khác thường.”
“Bệnh tình của Thái hậu có chút khác thường?”, Triển Chiêu kinh ngạc.
Công Tôn tiên sinh gật đầu: “Còn may là có Kim hiệu úy.”
“Kim hiệu úy?”, Triển Chiêu kinh ngạc.
Chỉ thấy
Công Tôn tiên sinh như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu sang nói
với Kim Kiền, “Kim hiệu úy, tình hình của Thái hậu rốt cuộc là vì sao?”
Triển Chiêu lại càng kinh ngạc hơn, quay đầu sang mở to mắt nhìn Kim Kiền.
“Khụ, cũng
không có gì”, Kim Kiền bị Triển Chiêu nhìn khiến cho cả người mất tự
nhiên, ho khan mấy tiếng nói, “Công Tôn tiên sinh vừa mới ngửi thấy
quanh người Thái hậu có hương hoa mẫu đơn chính là điểm không bình
thường. Nó nói lên rằng giải dược Hoàng Can mang về không có thuốc dẫn,
mới khiến cho Thái hậu độc cũ chưa giải, lại trúng thêm độc của giải
dược.”
Nói đến đây, Kim Kiền bất giác ngưng một chút, thầm nghĩ: Giải dược này quả nhiên là kiệt tác của đại sư phụ và nhị sư phụ hợp tác với nhau tạo ra. Nhớ lại
hồi đầu, bản thân phải giải được kịch độc “Mẫu đơn thảo” mà hai người
uống vào mới được “tốt nghiệp”, mà độc này cơ hồ cũng có thứ mùi mẫu đơn quái dị… Chậc, mùi mẫu đơn này thực chẳng phải thứ tốt lành gì…
Khoan đã!
Hiện tại nhắc đến mới nghĩ ra, chắc không phải hai lão già này tâm huyết dâng trào muốn mượn cơ hội này thử y thuật của mình xem có tiến bộ
không chứ?!
Nghĩ tới đây, Kim Kiền nhất thời bị dọa toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Ôi mẹ ơi!
Nếu không phải vì cứu động vật họ mèo nào đó khiến mình đánh bậy đánh bạ phát hiện ra Thái hậu không ổn, thì đường đường là mẹ ruột của Hoàng
thượng, quốc mẫu một nước chẳng phải chỉ vì hai lão già nhất thời nổi
hứng mà chết oan nơi cửu tuyền sao!
“Giải dược là độc sao?”, Công Tôn tiên sinh vẻ mặt hưng phấn, còn thiếu mỗi nước là đem giấy bút ra ghi lại thôi.
Kim Kiền
hoàn hồn lại, tiếp tục nói: “Độc mà Thái hậu trúng phải, chỉ có thể dùng cách lấy độc trị độc để giải. Nếu độc Thái hậu trúng phải là thiên hạ
kỳ độc, thì đương nhiên giải dược cũng phải là thiên hạ kỳ độc, thứ duy
nhất có thể khiến hai loại độc này dung hợp lại với nhau chính là thuốc
dẫn. Hiện tại trong giải dược này thiếu thuốc dẫn, chẳng những hai loại
độc không hợp nhất, mà còn khiến cho chúng cùng công kích, cho nên Thái
hậu mới biến thành ‘người thực vật’… Khụ, chính là ‘người cỏ cây’, bề
ngoài trông không khác gì người bình thường, nhưng không cách nào tỉnh
lại, cơm nước không thể nuốt được, qua một thời gian dài, tự nhiên không cứu được nữa.”
Công Tôn tiên sinh và Bạch Ngọc Đường nghe xong, đều bừng hiểu ra, trái lại Triển Chiêu lại càng chấn động dị thường.
“Người cỏ
cây… Từ này dùng thật chuẩn xác”, Bạch Ngọc Đường liếc Thái hậu nằm trên giường một cái, “Ngoại trừ còn có thể hít thở ra, thì giống hệt như cây cỏ, không tỉnh, không cử động, không ăn, không uống, chắc chắn sẽ chết
đói.”
“Nếu Kim hiệu úy đã chẩn ra nguyên nhân bệnh, vậy còn cách chẩn trị thì sao?”, Công Tôn tiên sinh vội hỏi.
“Không khó.
Uống một chén thuốc dẫn mới, sau đó dùng ‘Thất thập nhị huyệt hồi hồn
châm linh kỹ’ đả thông kỳ kinh bát mạch của người bị trúng độc, đồng
thời để người có nội công cao cường thúc giục dược tính, thì tức khắc
độc sẽ được giải”, Kim Kiền đem phương pháp giải độc mà hai người Y
Tiên, Độc Thánh nói khi ở Du Lâm thôn thuật lại một lần.
Hừ, chẳng
trách lúc giải độc cho thôn dân, nhị sư phụ còn nói liên thiên gì mà
truyền thụ cho mình cách giải độc. Khi ấy mình cứ tưởng nhị sư phụ đột
nhiên lương tâm trỗi dậy lên cơn định làm “tấm gương người thầy mẫu
mực”, bây giờ nghĩ tới, tám phần là đã sớm đoán được chuyện ngày hôm nay nên mới như thế.
“Bạch mỗ
nghe hai vị tiền bối nói, thuốc dẫn chính là máu của người đã từng dùng
hàng trăm loại dược, thử qua hàng trăm loại độc”, Bạch Ngọc Đường liếc
Kim Kiền một cái ám chỉ.
Chân mày Triển Chiêu bỗng cau chặt lại.
“Thì ra là
như thế, quả nhiên huyền diệu!”, Công Tôn tiên sinh ngộ ra, gật gù, “Nếu là như vậy, việc không thể chậm trễ, mời Kim hiệu úy mau mau giải độc
cho Thái hậu.”
Triển Chiêu ngẩng phắt lên nhìn Công Tôn tiên sinh, gương mặt như không thể tin được.
Kim Kiền
thầm thở dài một tiếng, nhấc chiếc chén sứ trên bàn, xắn tay áo bên trái lên loay hoay nửa ngày trời, vẫn hận không thể hạ quyết tâm, liếc gương mặt bất thiện của Triển Chiêu một cái, lại nhìn vẻ mặt không hiểu gì
của Công Tôn tiên sinh, chỉ đành bước mấy bước tới trước mặt Bạch Ngọc
Đường, duỗi cánh tay ra, trưng bộ mặt có chết cũng không sờn lòng, nói:
“Phiền Bạch thiếu hiệp hỗ trợ cắt một đường, đỡ lấy chén máu…”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, đang định cầm lấy cánh tay Kim Kiền, lại bị người khác nhanh tay đoạt trước một bước.
“Kim Kiền,
ngươi đang làm loạn cái gì thế?!”, Triển Chiêu túm chặt lấy cánh tay nhỏ nhắn của Kim Kiền, giận dữ quát lên, “Máu của bất kỳ người nào cũng có
thể làm thuốc dẫn được sao? Ngươi tham gia náo nhiệt cái gì?!”, lại quay đầu hướng Công Tôn tiên sinh đề tiếng nói, “Công Tôn tiên sinh, những
lời Kim Kiền vừa nói từ chuyện thuốc dẫn đến giải dược, đều do nghe được hai vị tiền bối ở thôn Du Lâm nói ra, Triển mỗ và Bạch huynh cũng biết
đạo lý trong này, nhưng thuốc dẫn chúng ta còn chưa biết chắc chắn, tiên sinh chớ có…”
“Triển hộ
vệ, hãy bình tĩnh chớ nên nóng nảy!”, đối với bộ dạng gắt gỏng cáu kỉnh
của Triển Chiêu lúc này, Công Tôn tiên sinh có chút kinh ngạc, giải
thích, “Chúng ta đương nhiên biết…”
“Nếu đã biết, vì sao…”
“Tiểu
Miêu…”, Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai Triển Chiêu, “Ngươi cho chúng ta là
bọn thổ phỉ giết người không chớp mắt hay là lũ sát nhân uống máu người
sao? Sao chúng ta có thể vô duyên vô cớ túm lấy một người mà chích máu
chứ? Chính vì biết rõ nguyên do đặc thù của thuốc dẫn, cho nên không
phải là máu của Tiểu Kim thì không thể.”
Trong con ngươi đen láy của Triển Chiêu lóe lên vẻ kinh hãi cùng nghi hoặc.
“Tiểu Kim, ngươi tự nói đi”, Bạch Ngọc Đường thở dài.
“Triển đại nhân, cái đó… quan môn đệ tử của hai vị tiền bối Y Tiên, Độc Thánh, kỳ thực chính là thuộc hạ…”, Kim Kiền ấp úng nói.
Con ngươi sáng lấp lánh của Triển Chiêu đột nhiên giãn lớn, cúi mạnh xuống, sửng sốt nhìn Kim Kiền.
Kim Kiền
theo phản xạ có điều kiện giật mình đánh thót một cái, co người rụt cổ:
“Cái đó, Triển đại nhân, thuộc hạ tuyệt đối không có ý nghĩ muốn giấu
giếm ngài, chỉ là do tình thế bức bách, tình thế bức bách mới…”
Triển Chiêu
tựa hồ nửa từ cũng không nghe lọt, vẫn túm chặt lấy cánh tay Kim Kiền,
đôi mắt đen như đầm nước sâu trừng trừng nhìn Kim Kiền, tới nỗi toàn
thân Kim Kiền cơ hồ cứng ngắc.
“Triển hộ
vệ, ngươi đừng trách Kim hiệu úy giấu giếm. Địa vị của Y Tiên Độc Thánh
trên giang hồ rất cao, Kim hiệu úy không muốn lộ ra sư môn cũng là việc
bất đắc dĩ”, Công Tôn tiên sinh bước lên dàn hòa.
“Tiểu Miêu,
ngươi xem Tiểu Kim tham sống sợ chết như thế mà còn khẳng khái đứng ra
bộc lộ thân phận, ngươi hà tất phải xét nét tính toán như thế?”, Bạch
Ngọc Đường lớn tiếng bênh vực.
Thân hình
Triển Chiêu chấn động, ánh mắt quét qua gương mặt Công Tôn tiên sinh và
Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy hai người này đều mang vẻ mặt quả quyết, con
ngươi đen láy lại lướt tới Kim Kiền, thì thấy Kim Kiền tuy vẫn mang bộ
dạng sợ đầu sợ đuôi như lúc bình thường, nhưng lại chẳng hề có biểu hiện mắt láo liên dáo dác ngó quanh như khi nói dối chột dạ.
… Vậy… là thật ư…
Trên khuôn
mặt Triển Chiêu lại chẳng mảy may lộ ra vẻ mừng rỡ kinh ngạc, ngược lại
dần trở nên trầm tư ngưng trọng, hệt như bị điểm huyệt định thân vậy,
bất động hồi lâu, rồi yết hầu chuyển động lên xuống hai cái, cánh môi
mỏng mấp máy, mà nửa lời cũng không thốt ra được, ngón tay nắm chặt cánh tay Kim Kiền dần thả ra, đổi thành nâng lên, tựa như đang cầm đồ sứ
mỏng manh dễ vỡ vậy.
“Xin Bạch huynh cầm chén, Công Tôn tiên sinh chuẩn bị băng vải.”
Hai người kinh ngạc, lập tức theo lời Triển Chiêu chuẩn bị.
Triển Chiêu
một tay nâng cánh tay Kim Kiền lên, tay kia chỉ thấy ánh sáng trắng lóe
lên, chớp mắt, cánh tay Kim Kiền rạch một đường máu, máu chảy xuống
chén, không lâu sau đã đầy một chén. Ngón tay Triển Chiêu nhanh như bay
điểm huyệt cầm máu trên cánh tay Kim Kiền, rút lấy băng vải trong tay
Công Tôn tiên sinh, cẩn thận tỉ mỉ băng bó vết thương cho Kim Kiền, sau
đó mới khẽ khàng buông cánh tay Kim Kiền ra.
Kim Kiền
cũng không biết là do mất nhiều máu, hay là bởi một loạt động tác của
Triển Chiêu, hoặc là vì ánh mắt kinh ngạc của Bạch Ngọc Đường cùng mục
quang có chút suy nghĩ của Công Tôn tiên sinh, tóm lại, lúc này nàng cảm thấy hơi choáng váng, mờ mịt, dưới chân bất giác lảo đảo loạng choạng
mấy cái.
Bàn tay vừa
buông ra lại gấp gáp đỡ lấy Kim Kiền, lòng bàn tay lạnh lẽo khiến Kim
Kiền giật mình, tỉnh táo lại hơn nhiều, vội vàng nói với ba người đang
mang vẻ mặt lo lắng kia: “Nhanh, đỡ Thái hậu dậy, cho Thái hậu uống
thuốc dẫn, Bạch Ngũ gia và Triển đại nhân người nào cũng được, vận công
đả thông kinh mạch, thúc giục dược tính giúp Thái hậu, giống như lúc ở
thôn Du Lâm ấy.”
Công Tôn
tiên sinh y lời đỡ Thái hậu dậy, Triển Chiêu đang định tiến lên, thì bị
Bạch Ngọc Đường ngăn lại: “Triển Chiêu, mấy ngày nay ngươi đều ở trong
đại lao, sợ là đã bị nhiễm khí âm hàn, vẫn nên để Bạch mỗ ra tay thì
hơn.”
Triển Chiêu sững lại, rồi chầm chậm gật đầu.
Bạch Ngọc
Đường bước lên giường, ngồi xếp bằng, hai tay áp sau lưng Thái hậu, Công Tôn tiên sinh muốn rót thuốc dẫn vào miệng Thái hậu, nhưng hai hàm răng Thái hậu ngậm chặt, nửa giọt cũng không đưa vào được.
Kim Kiền
tiến lên một bước, rút từ trong ngực ra một bọc vải bông, thuận thế trải ra, thoáng cái, ánh quang lấp lánh tràn ngập phòng. Thì ra cái bọc vải
kia khi trải ra lại dài đến hơn ba thước, ngân châm dày đặc lóng lánh
được gài trên đó.
Kim Kiền rút ra ba cây, chia ra cắm trên ba huyệt đạo ở gáy và sau tai Thái hậu.
Thái hậu khi nãy vẫn ngậm chặt miệng cuối cùng cũng hả ra. Công Tôn tiên sinh lập tức chớp lấy thời cơ, móm thuốc dẫn vào, rồi đem chiếc chén
không kia cất vào trong ống tay áo.
Thuốc dẫn đã cho Thái hậu uống, Bạch Ngọc Đường cũng chuẩn bị ổn thỏa, mọi sự đều
đâu vào đấy, chúng nhân chỉ chờ Kim Kiền ra lệnh.
Nhưng lại
thấy Kim Kiền đứng bên giường Thái hậu, nuốt nuốt nước bọt, rồi hoa tay
làm kí hiệu chữ thập, cuối cùng vẫn cảm thấy không an tâm, lại chắp tay
bái lạy một vòng, trong miệng còn lẩm bẩm niệm một lô tên các vị Bồ Tát, Thần Phật, khi ấy mới yên tâm, hít sâu một hơi, rất có khí thế ra lệnh: “Vận công!”
Bạch Ngọc Đường lập tức khép mắt, vận công thúc giục dược tính.
Chỉ thấy Kim Kiền lúc này và khi trước như hai người hoàn toàn khác nhau, trong đôi
mắt nhỏ dài tràn ngập ánh quang, hai tay phất qua bọc vải gài ngân châm, thoáng cái giữa các ngón tay đã kẹp vô số ngân châm, ống tay áo múa
lượn, hai tay như những cánh bướm rập rờn giữa vườn hoa, nhẹ nhàng mà
mau lẹ, một bộ Thất thập nhị huyệt hồi hồn châm linh kỹ được thi triển
hết ra, tinh diệu hệt như kiếm pháp, nhanh tới nỗi khiến người khác
không kịp nhìn, tán thán hết lời.
Công Tôn
tiên sinh đứng một bên, mắt như đóng đinh vào thân hình thủ pháp của Kim Kiền, liên tục gật đầu, đôi mắt phượng phát sáng.
Triển Chiêu
thấy sắc mặt Kim Kiền càng lúc càng trắng bệch, mồ hôi bên thái dương
càng lúc càng tuôn ra như mưa, một chân đã nhấc lên nửa bước về phía
trước, lại dằn lòng hạ về vị trí cũ, bàn tay siết chặt cứng như thép.
Lát sau, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường mồ hôi tuôn đầy mặt, đỉnh đầu khói trắng uốn lượn
bốc lên, sắc mặt Thái hậu từ hồng nhuận dần trở nên bợt bạt, lại từ bợt
bạt chuyển sang hồng nhuận.
Kim Kiền từ
nãy đến giờ vẫn căng thẳng thần kinh lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, hai tay phất qua bảy mươi hai nguyệt đạo trên người Thái hậu, thu lại
ngân châm, nói: “Bạch Ngũ gia, có thể thu hồi công lực lại được rồi.”
Khói trắng
trên đầu Bạch Ngọc Đường dần dần tan đi, Bạch Ngọc Đường chầm chậm thu
hai tay lại, ép xuống đan điền, đôi mắt hoa đào mở ra, lau đi mồ hôi,
hồi phục lại tinh thần của chuột bạch: “Như thế nào, độc của Thái hậu đã giải chưa?”
“Trời cao phù hộ, vạn sự đại cát, A di đà Phật!”, Kim Kiền vuốt mồ hôi trên đầu, thở ra một tiếng, đáp.
Công Tôn
tiên sinh hai mắt sáng quắc, đánh giá Kim Kiền kỹ lưỡng một phen, lại
tiến lên chăm chú chẩn mạch cho Thái hậu, cuối cùng thì hít hít mũi ngửi ngửi, gật đầu nói: “Hương hoa đã tan, mạch tượng bình hòa, rất tốt, rất tốt!”
Bạch Ngọc
Đường nhảy phốc xuống giường, nhướng mày: “Có Bạch Ngũ gia ra tay, đương nhiên là mã đáo thành công rồi. Tiểu Kim, lúc nào Thái hậu mới tỉnh
lại?”
Kim Kiền
nhìn sắc mặt Thái hậu: “Chắc là phải chừng một tuần hương nữa… À, bưng
bát thuốc Thái y viện vừa mới đưa tới cho Thái hậu uống, chỉ chừng một
tuần trà là Thái hậu có thể tỉnh lại.”
“Bát thuốc
sắc theo phương thuốc Kim hiệu úy viết ư?”, Công Tôn tiên sinh sửng sốt, “Không phải Kim hiệu úy nói là phương thuốc đó không giúp ích gì được
cho bệnh tình của Thái hậu sao?”
Kim Kiền híp đôi mắt nhỏ dài cười nói: “Giải độc thì không có tác dụng nhưng dùng để bồi bổ cơ thể thì lại là thượng phẩm.”
Lời còn chưa dứt, một bát thuốc còn nghi ngút khói liền được Công Tôn tiên sinh bưng tới.
“Làm phiền Triển hộ vệ”, Công Tôn tiên sinh đưa bát thuốc cho Triển Chiêu gật đầu nói.
Sau khi Thái hậu uống thuốc bổ xong, Công Tôn tiên sinh liền ra ngoài kêu người mời Thánh giá.
Không lâu sau, Thiên tử Nhân Tông, Bát vương gia, Phạm tiểu vương gia dẫn đầu một nhóm Thái y rầm rập rầm rập tiến vào.
“Như thế nào?”, Hoàng thượng vừa vào cửa đã gấp giọng truy hỏi Công Tôn tiên sinh.
“Độc của Thái hậu đã giải, chưa đầy nửa khắc nữa là có thể tỉnh lại”, Công Tôn tiên sinh đáp.
Hoàng thượng nhất thời mừng rỡ.
Quả nhiên,
chưa tới một tuần trà sau, Thái hậu đã tỉnh, có thể uống nước ăn cơm.
Thái y viện sau khi hội chẩn đều nhất trí cho rằng Thái hậu khỏi hẳn chỉ trong vòng dăm ba ngày nữa. Trên dưới tẩm cung hân hoan một mảnh, Hoàng thượng long nhan vui vẻ, Phạm tiểu vương gia mừng tới phát khóc, Bát
vương gia gương mặt tràn ngập nét cười, Thái y viện như trút được gánh
nặng, vua Nhân Tông lại ra lệnh cho đám thái y, cung nữ, thái giám phải
cẩn thận chăm sóc Thái hậu… Những điều này chẳng cần phải miêu tả tỉ mỉ
cũng có thể tưởng tượng ra được.
Tất thảy
được an bài thỏa đáng, Thiên tử Nhân Tông lại triệu kiến chúng nhân Khai Phong phủ vẫn đang đợi ngoài điện, chỉ là đãi ngộ lần này so với lúc
trước cao hơn gấp mấy lần. Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh đều được ban cho ngồi, ba người Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, Kim Kiền tuy không
được ngồi, nhưng cũng là đứng thưa chuyện, không cần phải quỳ.
“Lần này Thái hậu chuyển nguy thành an, đều nhờ vào Công Tôn tiên sinh diệu thủ hồi xuân”, vua Nhân Tông cười nói.
Chẳng ngờ
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đột nhiên quỳ xuống, khấu đầu hô lên: “Xin Thánh thượng thứ cho chúng thần tội lừa gạt giấu giếm!”
Ba người Triển, Bạch, Kim cũng lập tức quỳ xuống theo.
Vua Nhân Tông cả kinh; “Bao ái khanh, Công Tôn tiên sinh, đây là vì cớ gì, mau đứng lên rồi nói! Đứng lên rồi nói!”
Bao đại nhân quỳ trên đất ôm quyền, trầm giọng tâu: “Khởi bẩm Thánh thượng, người
cứu Thái hậu không phải là Công Tôn tiên sinh, mà chính là hai người
Triển Chiêu và Kim Kiền!”
Kim Kiền
nghe mà kinh hồn thất sắc, nghĩ bụng: Cái gì?! Trước lúc nhập cung Công
Tôn Trúc Tử còn sắt son nói giúp mình che giấu thân phận, thậm chí còn
nửa uy hiếp nửa dụ dỗ hại mình phải nhận lời là thiếu cái cây gậy trúc
đen tối đó một món nợ ân tình. Sao vừa mới giải được độc cho Thái hậu
xong, bên này đã dự định vắt chanh bỏ vỏ, bộc lộ thân phận của mình cho
chúng nhân biết?! Bà ngoại của con ơi! Vậy là nửa đời sau của con không
phải sẽ sống dưới sự truy sát của kẻ thù sao?!
Trong một
thoáng, tất cả những vụ án báo thù rửa hận đa dạng phong phú mà nàng đã
từng đọc trong các tiểu thuyết võ hiệp ùn ùn kéo tới đánh thẳng vào đầu
Kim Kiền.
Đột nhiên,
Kim Kiền cảm thấy cổ tay mình được hai người một bên trái, một bên phải
nắm chặt, lại đưa mắt liếc sang hai bên, là Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường, một bên đôi mắt hoa đào nghiêm nghị sáng quắc, bên kia đôi con
ngươi đen láy đang chăm chú nhìn mình.
Nhất thời, Kim Kiền hệt như được nuốt một viên định tâm hoàn vào bụng.
Đúng! Bây
giờ mình đường đường là ân nhân cứu mạng Nam hiệp Triển Chiêu, cho dù có kẻ tìm tới cửa thì cũng phải suy nghĩ đến sức nặng của cái mặt mèo kia. Hơn nữa trước đó chuột bạch còn nói cái gì ấy nhỉ? Hình như chỉ cần
chuột bạch còn một ngày, thì nhất định sẽ bảo vệ mình chu toàn! Hừ hừ,
có một mèo, một chuột, hai đại thần trấn thủ, mình không tin lại có kẻ
chán sống dám tới khiêu chiến quyền uy miêu thử song kiếm hợp bích.
Nghĩ thông
rồi, khó khăn liền phấn chấn tinh thần, nghe Bao đại nhân tiếp tục nói:
“Phương thuốc Công Tôn tiên sinh tìm được trong thư tịch cổ kia, kỳ thực chính là do hai vị tiền bối Y Tiên, Độc Thánh tặng cho Triển Chiêu và
Kim Kiền, do hai người họ mang về từ thôn Du Lâm.”
Hai vị sư
phụ tặng phương thuốc ư? Khổ cho lão Bao đã nghĩ ra, cách nói này thực
vô cùng ứng với tình tiết phát triển của vở kịch.
Kim Kiền thở phào một tiếng.
“Cái gì?!”, Hoàng thượng kinh ngạc.
“Khoan đã, khoan đã…”, Bát vương gia đỡ trán, nghi hoặc hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
“Hoàng
huynh, hoàng thúc!”, Phạm tiểu vương gia bước lên, khẩn thiết nói, “Mẫu
hậu sau khi dùng giải dược của Hoàng Can tìm về thì hôn mê bất tỉnh,
thiếu chút nữa thì nguy hiểm mất mạng, mà uống giải dược sắc từ đơn
thuốc Triển Chiêu và Kim Kiền mang về thì bệnh tình lập tức tốt lên… Rốt cuộc trong chuyện này ai nói thật ai nói bậy, kẻ nào phạm tội khi quân, người nào trung thành tận tâm, hàm oan không rửa, há chẳng phải là có
thể phân rõ được ư?!”
Thiên tử
Nhân Tông và Bát vương sững ra một chút, rồi chầm chậm hồi tưởng nguồn
cơn sự việc, lúc này mới như vừa tỉnh mộng, giận tới không kiềm được.
Vua Nhân
Tông vỗ bàn đứng dậy, sắc giọng quát: “Hoàng Can to gan, lại dám đem
tính mạng Thái hậu ra làm trò đùa, dám dùng giải dược giả chẳng biết tìm được ở đâu về để lừa gạt trẫm! Quả là tội ác tày trời, tội không thể
tha! Người đâu, lập tức tróc nã Hoàng Can về quy án, đưa tới Khai Phong
phủ xử lý theo pháp luật!”
“Bao Chửng tuân chỉ, Hoàng thượng anh minh!”, Bao đại nhân khấu đầu bái tạ.
Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu, Kim Kiền, Bạch Ngọc Đường cũng đồng thời khấu tạ.
Vua Nhân
Tông nhìn Triển Chiêu và Kim Kiền đang quỳ trên đất một cái, khóe miệng
mấp máy, nhíu chặt đôi mày dài thở dài một tiếng: “Bao khanh, trước đó
trẫm bị bưng tai bịt mắt, tin lầm kẻ gian, hàm oan Triển Chiêu, Kim
Kiền, cũng khiến Bao khanh oan uổng, án này vẫn phải khiến Bao khanh
nhọc lòng một phen điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho hai người Triển Chiêu, Kim Kiền, quyết không thể để loại người phạm tội ác ngập
trời như Hoàng Can nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
“Bao Chửng xin tuân lệnh Thánh minh!”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”, chúng nhân nhất tề hô vang.
Kim Kiền quỳ trên đất hơi híp đôi mắt nhỏ dài, trong lòng cười lạnh một trận:
Hừ hừ, con chồn hôi kia, rửa sạch cổ chuẩn bị chờ trảm đao của lão Bao đi nhé!
***
Trời hồng xé toang mây, kim quang xông thẳng trời.
Kim Kiền
đứng trên công đường phủ Khai Phong, nghe hiệu lệnh thăng đường “Uy vũ…” đã thuộc nằm lòng, lần đầu tiên nàng cảm thấy hãnh diện đến vậy, trong
lòng cũng như khoáng đạt hẳn lên.
Bao đại nhân trên công đường vẫn uy vũ như trước, Công Tôn tiên sinh phía sau án thư vẫn nho nhã, tứ đại hiệu úy oai phong lẫm liệt như xưa nay, về phần
mình và Triển Chiêu đang đứng ở vị trí nhân chứng, đương nhiên là tư
thái oai hùng lầm lẫm, mà Bạch Ngọc Đường bên cạnh tất nhiên phong lưu
phóng khoáng rồi.
Trên công
đường có ba vị nhân sĩ ngồi ở ghế cao dự nghe, một vị trước giờ luôn có
quan hệ tốt với Bao đại nhân, chính là Bát vương gia, vị ngồi bên cạnh
là Hoàng thượng, đã căm hận Hoàng Can tới xương tủy, người còn lại là
Bàng thái sư, sắc mặt hơi đen, chẳng cần phải sợ hãi.
“Truyền Hoàng Can lên công đường!”, Bao đại nhân hạ lệnh một tiếng, liền có nha dịch áp giải một phạm nhân vào công đường.
Chỉ thấy
người này, một thân áo tù, mặt mũi tóc tai rối bù bẩn thỉu, hai mắt đỏ
quạch, môi khô nứt nẻ, toàn thân tỏa ra một thứ mùi gay mũi không rõ,
hình tượng vô cùng thô tục hèn mọn, so với dáng vẻ khệnh khạng kiêu ngạo khi lên công đường lúc trước của Hoàng Can đại nhân, phó chỉ huy sứ cấm quân, ân nhân cứu mạng của Thái hậu, quả thực là hai người khác nhau.
Nhìn thấy tạo hình này của Hoàng Can, Kim Kiền bất giác sửng sốt.
Nghĩ mà xem, Tiểu Miêu chờ mốc meo ở trong đại lao của Khai Phong phủ mấy ngày, tuy
rằng cân nặng có chút hao hụt đi, dung nhan hơi tiều tụy xíu, tổng thể
vẫn có thể nói là trong tạo hình sạch sẽ anh tuấn ngời ngời, phong tư
cốt cách oai hùng. Sao Hoàng Can mới đưa vào trong đó nửa buổi tối, là
đã thành bẩn thỉu nhếch nhác như thế này?
Lại nhìn hai ngục tốt áp giải Hoàng Can lên công đường, trên gương mặt mang theo vẻ
tự đắc, ngay cả sống lưng cũng thẳng hơn so với bình thường mấy phần, mà hai bổ khoái nha dịch đứng hai bên đợi lệnh, còn lộ vẻ tán thưởng khen
ngợi.
Về phần
Hoàng thượng và Bát vương gia ngồi phía trên, vừa trông thấy bộ dạng bậc này của Hoàng Can, tuy trên khuôn mặt không có biến hóa gì, nhưng ánh
mắt nhìn lại lộ vẻ chán ghét rõ ràng, đến cả người họ hàng xa theo quan
hệ bám cạp váy của Hoàng Can là Bàng thái sư, cũng không tự chủ được mà
phải dùng ống tay áo bịt mũi.
Kim Kiền đánh giá hai bên xong, nhất thời cảm thấy hớn hở, sảng khoái.
Ngục tốt
Khai Phong phủ quả nhiên là chuyên nghiệp, kinh nghiệm phong phú đầy
mình, biết rõ tạo hình bên ngoài của phạm nhân là yếu tố quan trọng ảnh
hưởng đến ấn tượng đầu tiên về phạm nhân. Tuy nói Bao đại nhân không dựa vào tướng mạo để định tội một người, nhưng ấn tượng đầu tiên mà kém,
thì cũng đủ để khiến cho hai vị nhân sĩ dự nghe hai bên kia bắt đầu sinh lòng chán ghét đối với Hoàng Can rồi, sau đó hắn có giảo hoạt thế nào,
lưỡi lắt léo nhiều đường không xương đến đâu, thì Hoàng thượng và Bát
vương gia nghe vào trong tai độ tin cậy cũng giảm đi.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền lại bất giác liếc Triển Chiêu bên cạnh một cái.
Tối qua nếu
như Tiểu Miêu cũng có tạo hình thô lậu “lọ lem” như vậy, e rằng Hoàng
thượng cũng không dễ dàng gì mà đáp ứng để cho Tiểu Miêu trợ giúp giải
độc cho Thái hậu.
Chậc, xem ra ngoại hình đẹp không chỉ có lợi cho thăng quan phát tài, mà còn là yếu tố quan trọng hàng đầu có thể cứu mạng đó!
Trong lúc
Kim Kiền đang chăm chỉ phân tích học tập tạo hình bên ngoài như thế nào
mới có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp phát triển vĩ đại về sau, Bao đại
nhân đã đem chuyện giải độc của Thái hậu nói qua một lượt.
“Hoàng Can,
ngươi khi quân phạm thượng, đem giải dược giả hòng che mắt Hoàng thượng, làm nguy hại đến tính mạng Thái hậu, ngươi còn gì để nói?!”, Bao đại
nhân vỗ kinh đường mộc, đanh giọng hỏi.
Hoàng Can
hai mắt đỏ rực, trợn mắt há mồm, cứ ngẩn ra quỳ tại đó, hệt như kẻ đần
độn vậy, lâu sau, mới hoàn hồn, phốc một cái bò lên trước, lại bị hai
nha dịch hai bên ngăn lại, cao giọng hét vang: “Không thể nào! Không thể nào! Giải dược của ta chắc chắn là thật! Chắc chắn là thật!”
“Nếu là
thật? Vì sao sau khi Thái hậu dùng thuốc lại hôn mê không tỉnh, một giọt nước cũng không uống được, thiếu chút nữa thì mất mạng?!”, Bao đại nhân hỏi.
“Không thể
nào… Không thể nào…”, Hoàng Can lắc đầu liên tục, đột nhiên ngẩng phắt
lên hét, “Ta giải độc cho Thái hậu xong, các thái y của Thái y viện đều
nói Thái hậu mạch tượng bình hòa, sắc mặt hồng nhuận, rõ ràng là đã bình phục rồi, sao… sao lại… Không đúng, không đúng, nhất định là sau khi ta giải độc, đã có người động tay động chân, khiến cho Thái hậu hôn mê
không tỉnh, nhất định là như thế, nhất định là như thế! Hoàng thượng,
thần bị oan! Hoàng thượng, xin hãy làm chủ cho thần!”
“Nói càn nói xiên!”, Bát vương gia giận dữ quát, “Thái hậu sau khi uống giải dược
của ngươi, thì Hoàng thượng, bản vương cho đến Hiếu Nghĩa vương gia đều ở bên chăm sóc nửa bước cũng không rời. Lẽ nào ngươi muốn nói là Hoàng
thượng, bản vương và Hiếu Nghĩa vương gia trong lúc đó đã âm mưu ám hại
Thái hậu?”
“Thần, thần không có ý đó…”, Hoàng Can mồ hôi vã ra như tắm, run rẩy nói.
Bàng thái sư thấy tình huống như vậy, vội tiếp lời: “Ý của Hoàng chỉ huy sứ chính
là… giả như, giả như có thái y với mưu đồ gây rối đã thừa dịp…”
“Thái y?!”,
Bát vương gia cười lạnh một tiếng, “Thái hậu không thể uống vào dù chỉ
một giọt thuốc, châm cứu thì các thái y lại không dám, trong phòng cách
hơn một trượng ít nhất cũng có hơn mười người hầu hạ, bản vương muốn hỏi trước bao nhiêu con mắt, hạ thuốc thi châm đều không thể, vậy thái y
làm hại Thái hậu bằng cách nào? Rõ ràng là giải dược của ngươi là đồ
giả, lại còn dám ăn nói bừa bãi, giảo hoạt ngụy biện?!”
Bàng thái sư cười khan mấy tiếng, không nói tiếp nữa, Hoàng Can thì ủ rũ quỳ một đống trên đất.
“Được rồi!”, vua Nhân Tông sắc mặt sa sầm, nổi trận lôi đình, “Trẫm không muốn nghe
những lời nói bậy bạ của kẻ này nữa. Bao khanh, khi quân phạm thượng,
đầu độc Thái hậu đáng xử tội gì?”
Bao đại nhân đáp: “Tội đáng xử trảm!”
“Được, lập tức phán Hoàng Can xử trảm đi!”
“Tuân chỉ!”, Bao đại nhân cung kính tuân lệnh, quay người rút thẻ lệnh ra, đôi mắt
sắc bén long lên, đề tiếng hô, “Người đâu, mang hổ đầu trảm đợi lệnh!”
Vương Triều, Mã Hán lập tức nâng hổ đầu trảm lên.
Đột nhiên, Hoàng Can như nhớ ra điều gì đó, the thé hét lên:
“Không, không! Ta bị oan, ta bị oan! Giải dược của ta chắc chắn là thật, giải dược của ta là do Triển Chiêu đưa cho!”
Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân đều kinh ngạc.
Kim Kiền nhướng mày, tên Hoàng Can này quả nhiên bị dọa cho ngu người rồi, bao nhiêu lời nói thật đều tuôn ra hết.
“Giải dược
là do Triển Chiêu đưa cho?”, Bao đại nhân nhấn mạnh từng từ, “Không phải ngươi nói giải dược là do một mình ngươi tìm cao nhân ẩn sĩ lánh đời
luyện chế, chẳng có chút liên quan gì đến Triển Chiêu? Sao lúc này giải
dược lại thành Triển Chiêu đưa cho ngươi?”
“Là… là…”,
mồ hôi túa ra đầy mặt Hoàng Can, hạt nào hạt nấy to như hạt đậu, “Đúng,
đúng rồi, trên đường hồi kinh, Triển Chiêu đã từng cướp giải dược đi,
nhất định là khi đó hắn dùng giải dược giả để đổi lấy giải dược thật,
hãm hại ta, sau đó lại dùng giải dược thật để giải độc cho Thái hậu,
hòng lừa gạt Thánh thượng!”, nói đến đây, Hoàng Can ngẩng phắt đầu lên,
con mắt long lên sòng sọc, mặt mũi dữ tợn, hét vang, “Là Triển Chiêu hãm hại ta! Là Triển Chiêu hãm hại ta! Hắn lòng dạ khó lường, tham công
tiếc lợi, tội đáng chết vạn lần!!”
“Trộm tráo
giải dược?”, Bao đại nhân lạnh lùng nói, “Giải dược Triển Chiêu và Kim
Kiền dùng để cứu Thái hậu chính là phương thuốc do Y Tiên, Độc Thánh
tặng! Trộm tráo giải dược ở chỗ nào?!”
“Việc này… việc này…”, khuôn mặt Hoàng Can vặn vẹo, đôi mắt đỏ quạch, y cứ đưa mắt liên tục về phía Bàng thái sư đang ngồi.
Bàng thái sư nuốt nuốt nước bọt: “Có thể… có thể là… đúng rồi, Công Tôn tiên sinh
của Khai Phong phủ y thuật cao siêu, chưa biết chừng hắn có thể từ giải
dược Triển Chiêu lấy trộm ở chỗ Hoàng Can về mà phán đoán ra được phương thuốc cũng nên!”
Này này, rốt cuộc là ai hãm hại ai hả?
Lúc này Kim Kiền thật sự muốn đá một phát vào mông lão cua già kia.
Cứ theo như
lý luận của lão cua già này, thì sự việc chính là: Hoàng Can lấy được
giải dược, Triển Chiêu tráo đổi giải dược, Hoàng Can giải độc cho Thái
hậu nhưng sau đó Thái hậu lại hôn mê không tỉnh, Công Tôn tiên sinh đem
giải dược lấy trộm được nghiên cứu rồi viết ra phương thuốc, mời Triển
Chiêu xuất hiện kịp lúc đem thuốc thật cứu Thái hậu, thuận tiện vu hãm
Hoàng Can… Ha! Vừa khéo làm sao lại rất logic hợp lý! Lão cua giá, ông
không đi làm biên kịch truyền hình cho những bộ phim hạng ba thì thật là phí của giời đó!
“Những lời này Bàng thái sư có chứng cứ gì không?!”, đôi mắt hổ của Bao đại nhân trừng lên, sắc giọng quát.
“Việc, việc này…”, Bàng thái sư lau mồ hôi, “Đây là lão phu suy đoán hợp lý, là suy đoán!”
Hoàng thượng và Bát vương gia đồng thời trừng mắt lên nhìn Bàng thái sư một cái.
Bàng thái sư lập tức so vai rụt cổ, hóp bụng lại.
Bao đại nhân mặt sa sầm, hừ lạnh một tiếng, lại hướng Triển Chiêu, hòa hoãn nói, “Triển Chiêu, ngươi giải thích thế nào?”
Triển Chiêu
bước lên một bước, ôm quyền nói: “Giải dược là do Triển Chiêu, Kim Kiền
và Bạch Ngọc Đường ở thôn Du Lâm cầu xin hai vị tiền bối Y Tiên, Độc
Thánh luyện chế, sau đó lại giao cho Hoàng chỉ huy sứ mang về kinh giải
độc cho Thái hậu. Triển Chiêu tuyệt đối không làm ra loại hành vi cướp
đoạt giải dược.”
“Nói láo!
Nói láo!”, Hoàng Can thình lình gào lên, nhảy dựng dưới đất dậy, vừa hét vừa bổ nhào về phía Triển Chiêu, “Làm gì có thôn Du Lâm nào, làm gì có Y Tiên, Độc Thánh nào, giải dược đó là do ta tìm được, là ngươi đã cướp
giải dược, là ngươi đã trộm tráo giải dược, là ngươi đã hãm hại ta, là
ngươi! Là ngươi!”
Triển Chiêu
nghiêng người một cái, dễ dàng tránh được Hoàng Can, ngón tay khẽ động,
một luồng kinh khí bắn ra, đánh trúng khoeo chân Hoàng Can, khiến hai
chân y mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, miệng lại càng gào thét to hơn: “Là
Triển Chiêu hãm hại ta! Là Triển Chiêu hãm hại ta!”
Chúng nhân nhìn Hoàng Can, đều không khỏi âm thầm lắc đầu.
“Hoàng thượng, tên Hoàng Can này không phải bị điên rồi chứ?!”, Bát vương gia nói nhỏ.
Hoàng thượng nhíu nhíu mày.
“Cái gì mà
bị điên chứ! Đây rõ ràng là tuyết rơi giữa tháng Sáu, là thiên hạ kỳ
oan!”, Bàng thái sư gấp giọng nói, “Lời của Hoàng Can chắc chắn là sự
thật, xin Hoàng thượng minh xét!”
Hoàng thượng liếc Bàng thái sư một cái: “Lời của Hoàng Can có nhân chứng gì không?”
“Việc này…”, Bàng thái sư nhất thời nghẹn lời, ấp úng hồi lâu, mới lẩm bẩm một câu,
“Lời của Triển Chiêu, cũng không có nhân chứng!”
“Chẳng phải còn có hai nhân chứng là Kim Kiền và Bạch Ngọc Đường sao?”
“Hai người đó đều cùng một giuộc với Triển Chiêu, lời nói sao có thể tin?!”
“Lời của Hoàng Can ngay cả một nhân chứng cũng không có, trẫm phải tin như thế nào?!”
“… Việc này…”
Những lời
này của mấy vị có địa vị cao trên công đường, chúng nhân ở dưới công
đường đều nghe rõ mồn một, trong lòng vô cùng ức chế, giận dữ, lại không biết làm thế nào.
Kim Kiền
thầm than một trận: Giờ thì hay rồi, hai bên bên nào cũng cho là mình
phải, bên nào cũng cho là mình có lý, lại không có bên thứ ba đứng ra
chứng thực… Thôi rồi! Lại thành vụ án gây tranh cãi mất rồi.
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nhìn nhau, không khỏi thầm thở dài, xem ra vụ án
này chỉ có thể hoãn lại chờ tái thẩm, tiếp tục tìm chứng cứ vậy.
Bao đại nhân giơ kinh đường mộc lên, đang định vỗ xuống cho bãi đường, thì thấy một
nha dịch chạy vào công đường, cao giọng thưa trình: “Báo… ngoài phủ có
hơn ba mươi thôn dân xin cầu kiến.”
“Thôn dân? Thôn dân nào?”, Bao đại nhân sửng sốt.
“Bọn họ tự xưng là thôn dân thôn Du Lâm, đến đây khấu tạ hoàng ân!”
Nghe xong
những lời này, cả công đường đều chấn động, đặc biệt là Bàng thái sư và
Hoàng Can, đều đồng thời biến sắc. Bàng thái sư thì mềm nhũn người ngồi
trên ghế, còn Hoàng Can cấm khẩu đần người, gương mặt mang vẻ không thể
tin được.
Bao đại nhân đứng phắt dậy, giọng cao hơn mấy quãng: “Truyền!”
Kim Kiền cơ hồ như không dám tin vào tai mình:
Đây, đây là
tình huống gì? Trước đó báo về thôn Du Lâm là một thôn trống không,
chứng tỏ rằng thôn dân đã bị Hoàng Can và lão cua già diệt khẩu… Lẽ nào
là chết rồi lại hồi sinh? Hoặc là oan hồn muốn được giải oan? Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, đừng có kể mấy chuyện liêu trai kiểu ấy chứ!