Trong khách
sảnh tại Phu Tử viện Khai Phong phủ, các tinh anh của Khai Phong phủ
thêm một con chuột bạch đến từ bên ngoài đều mặt ủ mày chau, đau đớn
khôn kể.
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đi vòng vòng quanh phòng, thường nhìn nhau một
cái, rồi đồng thời nhíu mày thở dài, cúi đầu, tiếp tục di chuyển vòng
quanh.
Tứ đại hiệu úy nhìn hai người di chuyển, mà đôi mắt đỏ thẫm, cắn răng cố nén.
Bạch Ngọc
Đường đứng cũng không được, mà ngồi cũng chẳng yên, một lúc thì bay tới
phía tây phòng, lúc thì bay đến phía đông phòng, cứ hệt như kiến đang bò trên chảo nóng vậy, lâu sau, cuối cùng không nhịn được, đấm một tay lên tường, nghiến răng nói: “Lão Hoàng đế sao lại hồ đồ như vậy, những lời
tên Hoàng Can kia nói không có nhân chứng không có vật chứng, sao có thể hoàn toàn tin tưởng? Còn nói cái gì mà trên đường mang thuốc về thì gặp Triển Chiêu cùng Nhất Chi Mai cấu kết với ý đồ cưỡng đoạt giải dược,
bản thân phải liều mạng mới xông ra khỏi vòng vây… Nói đùa gì vậy, chỉ
dựa vào công phu mèo ba chân của Hoàng Can, còn dám chống lại được Triển Chiêu và Nhất Chi Mai liên thủ? Cho dù là Nhất Chi Mai một mình xuất
thủ, chưa tới mười chiêu, Hoàng Can chắc chắn sẽ vãi ra quần mà xin
hàng!”
“Lời của
Bạch thiếu hiệp nói rất có lý…”, Bao đại nhân chau mày ủ ê, thở dài nói, “Cho dù lời khai của Hoàng Can sơ hở chồng chất đến như thế nào, thì
việc hắn cứu mạng Thái hậu là sự thực không thể bàn cãi. Chỉ dựa vào
điểm này thôi, Hoàng thượng đối với lời hắn nói đã vô cùng tin tưởng
rồi.”
Công Tôn
tiên sinh tiếp lời: “Lời của Triển hộ vệ tuy nghe có bằng có chứng,
nhưng Y Tiên Độc Thánh thì hoàn toàn không có tin tức, Kim hiệu úy, Bạch thiếu hiệp lại vì quan hệ mật thiết với Triển hộ vệ, lời khai của hai
người không thể lấy được lòng tin của Hoàng thượng, mà thôn dân của một
thôn Du Lâm kia…”
Nói đến đây, Công Tôn tiên sinh không khỏi ngưng lại, trên gương mặt nho nhã thoáng hiện vẻ tàn khốc.
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt hung tợn, tứ đại hiệu úy thì phẫn hận, còn Bao đại nhân thì mặt đen như quỷ vô thường.
“Về phần
Nhất Chi Mai, lúc này lại là khâm phạm của triều đình, sao có thể làm
chứng? Mà giải dược, vật chứng duy nhất đã bị Hoàng Can nhập cung phục
dụng cho Thái hậu rồi, còn giải dược dư lại…”
Công Tôn tiên sinh lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc
Đường nhíu mày: “Hai lão Y, Độc tính tình quái gở vô cùng, từ sau khi
luyện chế giải dược thì đều mang theo bên người một tấc cũng không rời,
ngoại trừ số dùng để giải độc cho thôn dân và một viên đưa cho Hoàng Can ra, thì nửa viên cũng chẳng lưu lại cho chúng tôi.”
Công Tôn
tiên sinh lắc đầu: “Mà dù có để lại thì sao? Hiện nay ở Biện Kinh, Thái
hậu, người duy nhất trúng kỳ độc đã được giải độc, cứ cho là còn dư lại
giải dược, thì phải tìm ai uống vào để kiểm chứng thật giả đây?”
“Chuyện,
chuyện này nói đi nói lại, cũng tức là Tiểu Miêu không cứu được?!”, Bạch Ngọc Đường đảo mấy vòng ngay tại chỗ, cáu kỉnh nói: “Lẽ nào chỉ còn
cách ngày mai Bạch Ngũ gia đi cướp pháp trường cứu cái con mèo đầu óc
thích chết kia một mạng?!”
Công Tôn tiên sinh ngón tay chống vào mi tâm, lắc đầu nói: “Bạch Ngũ gia hãy bình tĩnh chớ nóng nảy, để tại hạ nghĩ một chút…”
“Công Tôn tiên sinh, nếu có cách thì ngài đã sớm dùng rồi, đâu còn đợi đến bây giờ?!”
“Tại hạ… Haizz… Đại nhân có cách gì không?”
Bao đại nhân nhíu mày gương mặt nặng nề, lắc đầu nói, “Sợ là Bàng thái sư và Hoàng
Can đã mưu đồ từ trước, cho nên mới chẳng sợ hãi gì, hôm nay trên công
đường kẻ xướng người họa vu hãm Triển hộ vệ và Kim hiệu úy, khiến cho
chúng ta bó tay bó chân, dưới cơn thịnh nộ của Hoàng thượng không thể
không phán Triển hộ vệ phạm vào tội khi quân, mà Triển hộ vệ vì không
muốn liên lụy bản phủ, lại… lại một mình gánh hết mọi tội danh…”, nói
đến đây, Bao đại nhân khẽ nhắm hai mắt, tựa như không nói tiếp được nữa, lát sau mới khó nhọc tiếp, “Bản phủ phán giờ Ngọ ngày mai xử trảm Triển hộ vệ, đã là thời gian lớn nhất có thể kéo dài, kế sách duy nhất bây
giờ là trước giờ Ngọ ngày mai phải tìm cách xin được thánh chỉ xá miễn,
Triển hộ vệ mới có thể có một con đường sống…”
“Thánh chỉ xá miễn?”, Vương Triều kinh ngạc nói: “Lẽ nào đại nhân vẫn muốn đi cầu xin Hoàng thượng?”
Công Tôn
tiên sinh lắc đầu nói: “Xem tình hình Hoàng thượng hôm nay mà nói, khẩu
khí Hoàng thượng đã rất kiên quyết không hề lay chuyển, nếu lại hướng
Hoàng thượng cầu xin, chắc chắn là càng đổ thêm dầu vào lửa, đưa Triển
hộ vệ bước nhanh hơn vào tử lộ… Có lẽ là đại nhân muốn xin ý chỉ của
Thái hậu.”
Bao đại nhân gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, nói: “Nhưng từ sau khi giải độc đến giờ,
Thái hậu vẫn luôn hôn mê mãi không tỉnh, theo như lời thái y trong cung, còn không biết sẽ hôn mê mấy ngày nữa, cái này…”
“Hôn mê…”,
một âm thanh yếu ớt từ trong góc truyền đến, ngay sau đó, một bóng người tựa như hồn ma phiêu phất chao đảo bay đến trước mặt Công Tôn tiên
sinh, “Thái hậu vẫn còn hôn mê?”
Công Tôn tiên sinh thở dài: “Kim hiệu úy, ngươi tỉnh rồi?”
Bạch Ngọc
Đường đặt tay lên đầu Kim Kiền, vò vò hai cái: “Từ lúc bãi đường người
vẫn mang bộ dạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Bạch mỗ còn tưởng rằng hồn vía Tiểu
Kim đã bị con mèo kia tha đi mất rồi.”
Kim Kiền lại chẳng thèm quan tâm đến cái móng chuột trên đầu mình, vẫn nhìn chằm
chằm vào Công Tôn tiên sinh: “Thái hậu vẫn còn hôn mê?”
Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân đồng thời gật đầu.
Vẻ trống
rỗng trong mắt dần tan đi, thần thái bình thường chậm rãi trở lại, đột
nhiên, Kim Kiền ngửa mặt lên trời kêu lên một câu khiến cho mọi người
đều chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả: “My God! Chúa Jesus hiển linh rồi! Y tiên, Độc Thánh hiển linh! Ha ha ha…”
Sau đó nàng bắt đầu chạy loạn trong phòng, vừa khóc vừa cười, trạng thái cứ hệt như người điên.
Nhất thời
khiến cho những người trong phòng chỉ biết trợn mắt há mồm ngẩn ra, lát
sau, vẫn là Bạch Ngọc Đường thi triển khinh công túm lấy cổ áo Kim Kiền: “Tiểu Kim, người không sao chứ?!”
“Không sao!
Không sao!”, Kim Kiền toét miệng, lau lau nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, chỉnh trang lại thần sắc, bước tới trước Bao đại nhân nói, “Bao
đại nhân, Triển đại nhân được cứu rồi!”
“Cái gì?!”, chúng nhân trong phòng đều kinh ngạc mừng rỡ nhìn qua.
“Vì sao Kim hiệu úy lại nói những lời này?”, Bao đại nhân gấp giọng hỏi.
“Đại nhân,
những thôn dân ở thôn Du Lâm sau khi được chúng tôi giải độc, nhanh thì
nửa canh giờ, lâu thì một canh giờ, các thôn dân đều tỉnh lại, mà Thái
hậu đã giải độc mấy ngày trước đó, đến hôm nay vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, chỉ có thể nói lên một điều…”
“Ý của Kim hiệu úy là… giải dược kia không đúng?!”, Công Tôn tiên sinh thấu triệt ngay.
“Chắc chắn
là như vậy!”, Kim Kiền hồi tưởng lại vẻ mặt của nhị sư phụ lúc hai vị sư phụ rời đi, lại càng khẳng định thêm mấy phần, “Giải dược Hoàng Can
mang về nhất định là đã bị Y Tiên, Độc Thánh động tay động chân gì đó
rồi, sở dĩ như vậy nên độc tố mới chưa hoàn toàn giải được!”
Đôi mắt
phượng của Công Tôn tiên sinh sáng lên: “Nếu chúng ta đem việc này bẩm
báo lên Thánh thượng, lại giải độc hoàn toàn cho Thái hậu, tự nhiên có
thể chứng minh Triển hộ vệ mới thực sự là người lấy được thuốc giải.”
Kim Kiền ra sức gật mạnh đầu.
Chúng nhân nghe xong trước là vui mừng, sau nghĩ lại, lại thất vọng chán nản.
Giải dược? Chỗ nào còn giải dược nữa?!
Lại nhìn Kim Kiền biểu cảm hưng phấn như nhặt được vàng, không khỏi dấy lên vài phần hy vọng.
Kim hiệu úy
này trước giờ công phu nịnh nọt thuộc hàng đệ nhất, thấy chỗ tốt tuyệt
đối sẽ không nương tay, có thể là hắn thấy giải dược này thuộc hàng hiếm có, cho nên mới dùng lời ngon tiếng ngọt hướng nhị vị tiền bối kia cho
vài viên dự định trở về buôn bán kiếm lời, cho nên mới mang dáng vẻ như
đã liệu sẵn mọi việc như vậy.
“Kim hiệu úy, có phải ngươi đã có giải dược trong tay?”, Công Tôn tiên sinh cẩn thận hỏi.
“Không có”, Kim Kiền chẳng để tâm đáp.
“Không có giải dược, vậy làm thế nào để giải độc cho Thái hậu?”, Công Tôn tiên sinh hơi cao giọng.
Kim Kiền vỗ ngực một cái: “Việc này có gì là khó đâu, chỉ cần tôi…!!”
Nói đến đây, nàng đột nhiên ngừng lại.
“Chỉ cần Kim hiệu úy làm sao?”, Bao đại nhân tiến lên một bước gấp giọng hỏi.
“Chỉ cần…
cái đó…”, Kim Kiền một tay che miệng, tay kia vò đầu cười khan, dưới ánh mắt sáng quắc của chúng nhân quét qua, dần dần co người lại, cơ hồ muốn chui xuống lỗ nẻ dưới đất.
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh liếc nhau đầy ý tứ.
“Kim hiệu úy có chỗ nào khó xử sao?”, Bao đại nhân đổi sắc mặt uy nghiêm thay bằng dáng vẻ thân thiết dễ gần.
“Kim hiệu úy chớ nên căng thẳng, nếu có chỗ nào khó xử cứ nói ra mọi người cùng suy
xét thấu đáo, có lẽ sẽ có phương pháp giải quyết”, trên khuôn mặt nho
nhã của Công Tôn tiên sinh thoáng hiện ra vẻ tươi cười hòa ái “sáng chói vô hại” đúng thương hiệu, “Kim hiệu úy, sự việc lần này trọng đại, sự
sống chết của Thái hậu, tính mạng Triển hộ vệ đều nằm trong một ý niệm
của Kim hiệu úy! Nếu Kim hiệu úy có cách cứu tính mạng Thái hậu, thì
chính là ân nhân cứu mạng của đương triều Thái hậu, là ân nhân cứu mạng
của Triển hộ vệ, cũng là công thần của Khai Phong phủ, thậm chí còn là
công thần của toàn bộ Đại Tống!”
Nói đến câu cuối cùng, giọng Công Tôn tiên sinh đột nhiên cao vút lên, rất có khí thế của thiên quân vạn mã, sấm sét lôi đình.
Kim Kiền bị
chấn động ngẩng phắt đầu lên, nhìn chúng nhân trong phòng ai nấy đều mắt sáng lấp lánh, chỉ cảm thấy dưới chân như giẫm trên bông, mềm nhũn cả
ra.
Đúng, đúng
rồi, nếu là mình dũng cảm đứng ra cứu Thái hậu, cũng tức là cứu được
Tiểu Miêu, cũng tức là mình trở thành công thần của Đại Tống, áo đẹp cơm ngon, giường cao nệm ấm, mỹ nhân vây quanh, chỉ việc lăn lộn ăn rồi chờ chết, tất cả đều dễ dàng như lấy đồ trong túi!
Nhưng, nhưng mà…
Trước mắt
như hiện lên một đoạn phim quay chậm, một đoàn xác sống cương thi bận đồ đen với con ngươi đỏ rực, cùng gã thiếu niên Ninja đeo mặt nạ sắt quỷ
dị âm trầm, máu tanh, những thi thể khuyết tay cụt chân tàn phế tràn
ngập, còn cả lời dặn dò của hai vị sư phụ nữa…
Cơm ngon áo đẹp thì sao chứ? Giường cao nệm ấm thì thế nào? Mỹ nhân vây quanh thì tính làm gì?
Cứu Thái hậu đồng nghĩa với việc bộc lộ thân phận, cũng có nghĩa là dẫn sát thủ tới, chẳng khác nào tự mình đi tìm cái chết!
Hừ hừ, lăn
lộn ăn rồi chờ chết đều là phù vân, phù vân hết! Giàu sang thực đáng
quý, mỹ nhân giá càng cao, nhưng nếu vì sinh mạng, cả hai đều buông bỏ[1]!
[1] Tác giả cải biên từ bài thơ Ái tình và Tự do của nhà thơ Sando Petofi. Ở đây sử dụng bản dịch tiếng Trung của bài
thơ này, “Sinh mệnh càng đáng quý, ái tình giá càng cao, nhưng nếu vì tự do, cả hai đều buông bỏ”.
Nghĩ đến
đây, Kim Kiền đã hạ quyết tâm, đang định giả ngu vờ điên khùng để qua
cửa, thì một hình ảnh bất ngờ xông vào đầu Kim Kiền.
Bóng lưng
tuyền một màu lam thẳng như cán bút, bước từng bước kiên định rời khỏi
công đường, cô đơn lẻ bóng, như đao khắc vào tim.
Hỏng, hỏng rồi! Sao bỗng dưng lại nảy ra máu văn nghệ!
Da mặt Kim Kiền co rúm, còn trái tim lại đưa đến từng cơn đau thắt.
Cứ dựa theo
sự phát triển của tình huống loại này, nếu không cứu được Tiểu Miêu trở
về, mình nhất định sẽ bị hậu di chứng cơ tim tắc nghẽn gì gì đó. Haizz…
Ngẫm lại từ khi mình xuống núi đến nay, luôn lấy phương châm “làm người
phải giấu tài, khiêm tốn” làm tư tưởng chủ đạo, chẳng lẽ hôm nay lại vì
một tên động vật họ mèo nào đó mà phải đem tung tích bản thân cũng như
thân nhân gia đình bán sạch?!
Hay, hay là thôi đi… Nghĩ mà xem Tiểu Miêu cát nhân thiên tướng, ở hiền gặp lành… chậc!
Kim Kiền hít thật sâu một hơi, hai tay ôm ngực, níu chặt lấy nơi trái tim bỗng đau như dao cắt.
Mà thôi,
được rồi! Cái gọi là thành công phải bán mạng mới nắm được trong tay,
phú quý phải mưu cầu trong hiểm nghèo, thôi thì liều mạng một lần, muốn
có tiền đồ xán lạn ngày mai, phải trông chờ vào cuộc đọ sức ngày hôm
nay!
Nghĩ đến
đây, Kim Kiền nắm chặt tay hạ quyết tâm, đôi mắt nhỏ long lên, khí dồn
đan điền, hai tay ôm quyền giơ lên quá đầu, bịch một tiếng quỳ sụp xuống đất, nói liên thanh: “Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, bốn vị đại ca
Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ, Bạch Ngũ gia, kỳ thực tiểu
nhân chính là quan môn đệ tử của Y Tiên, Độc Thánh, trước giờ vẫn luôn
giấu giếm chư vị, quả là vô cùng bất đắc dĩ, không còn cách nào khác,
mong chư vị đại nhân, tiên sinh, đại ca, đại gia rộng lượng xin đừng
trách tội!”
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Đột nhiên, lại bùng lên một tràng kinh hô.
Chúng nhân nhìn chằm chằm Kim Kiền, ai nấy đều kinh hãi tới trợn tròn mắt há hốc mồm.
“Tiểu Kim là đồ đệ của hai lão già đó?!”, Bạch Ngọc Đường nhảy ra sau một bước, trợn mắt nhìn Kim Kiền cứ hệt như quái vật vậy, “Sao, sao có thể được?! Tiểu Kim, chắc không phải ngươi nói chơi chứ?!”
Kim Kiền
ngẩng lên, trong đôi mắt nhỏ tràn ngập vẻ chân thành: “Câu nào của Kim
Kiền cũng là sự thật, nếu có nửa lời dối trá, xin thiên lôi giáng
xuống!”
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đưa mắt nhìn nhau. Bao đại nhân uy nghiêm khẽ
khàng gật đầu, Công Tôn tiên sinh thì nhàn nhạt nhướng mày.
“Kim Kiền,
người thực sự là đệ tử của Y Tiên, Độc Thánh?”, Bao đại nhân bước lên
hai bước, tới trước mặt Kim Kiền, khan giọng hỏi.
Kim Kiền
nhìn khuôn mặt đen như mực của Bao đại nhân, dáng vẻ nghiêm nghị, ôm
quyền quỳ xuống: “Lừa gạt đại nhân bấy lâu, quả thực là thuộc hạ không
còn cách nào khác, mong đại nhân thứ tội!”
Bao đại nhân thở dài một tiếng, đỡ Kim Kiền đứng lên, “Lai lịch của hai vị sư phụ
Kim hiệu úy rất đặc biệt, Kim hiệu úy giấu giếm thân phận chỉ là tự bảo
vệ mình không có gì đáng trách, nay vì cứu Thái hậu và Triển hộ vệ, Kim
hiệu úy bộc lộ thân phận, bản phủ cảm kích không thôi, sao có thể trách
tội!”
Vai Kim Kiền run lên, ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ lấp lánh như thủy tinh: “Đa tạ đại nhân.”
“Thân phận
đồ đệ của Y Tiên, Độc Thánh không phải tầm thường, giải độc cho Thái hậu là việc vô cùng nguy hiểm. Kim Kiền, ngươi nghĩ kĩ rồi chứ?”, Công Tôn
tiên sinh cũng bước lên, đỡ lấy hai tay Kim Kiền, chầm chậm hỏi.
Kim Kiền
quay đầu sang, thì thấy Công Tôn tiên sinh đang chăm chú nhìn mình,
trong đôi mắt phượng thoáng lộ vẻ lo lắng, không khỏi có chút cảm động
trong lòng. Dù thế nào thì cũng lộ thân phận rồi, thôi thì mình cứ dứt
khoát kiêu ngạo một phen!
“Tiểu nhân
đầu óc không thông tuệ lắm, nghĩ và không nghĩ cũng chẳng khác nhau là
mấy… Chỉ là…”, đột nhiên, đôi mắt nhỏ của Kim Kiền trừng lên, hai tay
siết chặt thành quyền, cao giọng nói: “Tiểu nhân muốn người trong thiên
hạ biết rằng, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, còn phường
bại hoại đầu cơ trục lợi vu oan giá họa cho người khác, chắc chắn sẽ
nhận được quả đắng!”
“Nói hay
lắm!”, Bao đại nhân cao giọng khen, nhìn Kim Kiền có chút tán thưởng,
lại nói, “Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ, chuẩn bị kiệu, bản phủ phải tới phủ Bát vương gia, thỉnh Bát vương gia cùng tiến cung diện Thánh!”
“Thuộc hạ
tuân lệnh!”, tứ đại hiệu úy ôm quyền nhận lệnh, lúc rời đi, không hẹn mà cùng nhìn Kim Kiền một cái, trong bốn đôi mắt đều lộ ra thứ ánh sáng
óng ánh rực rỡ, so với ánh mắt sùng bái nhìn Triển Chiêu có tới sáu phần giống nhau.
Các tế bào toàn thân trên dưới của Kim Kiền được dịp phấn khích một phen.
Chậc chậc, xem ra danh tiếng lần này tăng vèo vèo! Thăng quan phát tài sắp tới rồi đây!
***
Ráng chiều đã ngả về tây, mây hồng ngàn dặm ve ngân não nề.
Kim Kiền
đang ngồi bên bàn đá trong Phu Tử viện, một tay cầm đũa, tay kia bưng
bát cơm, ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn ráng chiều nhuộm khắp trời, vẻ mặt
ngây dại.
“Tiểu Kim,
ngươi bưng bát cơm tối này ngẩn ngơ gần một canh giờ rồi đấy!”, một bóng trắng lướt tới bên bàn đá trước mặt Kim Kiền.
“Bạch Ngũ
gia… tôi thấy những hạt gạo trong bát cơm hôm nay hình dáng vô cùng đặc
biệt, cho nên mới nhìn nhiều hơn một chút…”, Kim Kiền nhếch miệng cười,
tay cầm đũa hướng về phía đĩa rau trên bàn gắp, nhưng đôi đũa lại hệt
như lá mùa thu trong gió, run run rẩy rẩy, khó khăn lắm mới tới bên bàn
rồi cạch một tiếng rơi xuống mặt bàn.
Bạch Ngọc
Đường thở dài một tiếng, cướp lấy đôi đũa, nhanh nhẹn gắp rau xào trong
đĩa vào bát của Kim Kiền, rồi nhét đôi đũa vào tay Kim Kiền: “Ăn đi.”
Bạch Ngọc
Đường bắt chéo hai chân, một tay phe phẩy quạt, tay kia chống cằm nhìn
chằm chằm vào hạt cơm Kim Kiền không cẩn thận làm dính trên mép, đột
nhiên bật cười thành tiếng.
“Bạch Ngũ gia cười cái gì vậy?”, động tác và cơm của người đối diện ngừng lại.
“Ngũ gia ta
cười cao đồ của hai vị tiền bối Y Tiên, Độc Thánh chưa tới một canh giờ
trước còn hùng hồn cao giọng nói cái gì mà lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, sau đó lại sợ tới nỗi ngay cả đũa cũng không cầm nổi!”
“Ai, ai sợ
chứ?!”, Kim Kiền ngước mắt lên, “Tôi chỉ là nghĩ tới có thể vì Khai
Phong phủ giúp một phần sức lực, có thể cứu được Thái hậu, cứu được
Triển đại nhân là kích động vô vàn, là kích động, kích động đó!”
“Đúng đúng
đúng, là kích động…”, Bạch Ngọc Đường nhìn cái người nào đó phía đối
diện đang cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nhưng đáng tiếc đôi đũa không ngừng
run rẩy kia lại đang tố cáo bản tính nhát như chuột của mình, ý cười
trong đôi mắt hoa đào dần dần tan đi, thay vào đó là đôi con ngươi ngưng trọng nghiêm túc.
“Tiểu Kim,
Bạch mỗ biết, hôm nay ngươi đã để lộ thân phận đồ đệ của Y Tiên, Độc
Thánh, chính là tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm vô vàn, đó là điều
chắc chắn…”
Động tác của Kim Kiền khựng lại, cứng đờ.
“Bất luận là đám sát thủ áo đen lai lịch bất minh đã gặp trước đó, hay danh tiếng
trên giang hồ của Y Tiên, không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu phường mưu đồ
bất chính rắp tâm hại người, hơn nữa Độc Thánh trên giang hồ còn kết oán thù với vô số kẻ…”, Bạch Ngọc Đường ngậm miệng không nói tiếp nữa, có
chút buồn cười nhìn đám hạt cơm dưới đôi đũa của Kim Kiền đã sắp vung
lên thành pháo hoa.
“Haizz…”,
Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu, đưa tay vuốt nhẹ hạt cơm dính bên mép Kim
Kiền, “Tiểu Kim ngươi hãy an tâm, Bạch Ngọc Đường này còn một ngày, nhất định sẽ bảo vệ cho Tiểu Kim an toàn!”
Kim Kiền
nghe vậy liền ngẩng phắt đầu lên, trong đôi mắt nhỏ dài như lấp lánh
những tia sáng nhỏ, tràn đầy màu sắc, khiến cho Bạch Ngọc Đường nhất
thời ngơ ngẩn, ngón tay dừng lại trên má Kim Kiền.
Gió phất qua ngọn liễu, tán cây loang lổ, dưới bóng nắng lập lòe, hai người bốn mắt
nhìn nhau, tựa như rất lâu, mà lại như chỉ trong chớp mắt.
“Cái tên kia ngươi là ai?! Còn không bỏ bàn tay trên mặt Tiểu Kim xuống!”, đột
nhiên, một tiếng quát chói tai vang lên xé toang bức tranh phong cảnh
hài hòa đầy tình thân này.
Chỉ thấy một người một đường hùng hổ phi tới, gạt phắt tay Bạch Ngọc Đường ra, đem
Kim Kiền bảo vệ phía sau cứ hệt như gà mẹ che chở gà con vậy, nộ khí
xung thiên trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhất thời không để ý, bị người kia gạt phắt tay, mu bàn tay ran rát, có chút giận dữ, cũng trừng mắt lườm lại.
Chỉ thấy
người tới, thân hình chỉ cao hơn Kim Kiền nửa cái đầu, vận y phục bằng
gấm mang đai ngọc, đầu cài ngọc quan, mi mày như vẽ, con ngươi lấp lánh
ánh nước, đôi môi anh đào như nhuộm, đúng là một bậc khuynh quốc khuynh
thành.
Người tới
cũng đồng thời trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, thì thấy đây là một thanh niên vận y phục trắng, phong lưu phóng khoáng, đôi mắt hoa đào như muốn bay lên, chính là nhan sắc của kẻ hại nước hại dân.
Trên khuôn mặt hai người đồng thời tràn lên vẻ chán ghét, khinh bỉ, cùng chỉ vào nhau, quay sang Kim Kiền hô:
“Tiểu Kim (Tiểu Kim), cái tên ẻo lả này là ai?!”
Da mặt Kim
Kiền giật giật, còn chưa mở miệng đáp lời, đã thấy hai vị “mỹ nhân”
trước mặt trừng mắt lườm đối phương, hai miệng một lời quát:
“Ngươi nói ai là tên ẻo lả?!”
Một giọt mồ
hôi lạnh lăn từ thái dương Kim Kiền xuống, vội chạy tới giữa hai người,
cười bồi nói: “Hai vị, hai vị hãy bình tĩnh chớ nên nóng nảy…”
Nói được nửa câu, nàng đã bị hai người họ mỗi người túm lấy một cánh tay.
“Tiểu Kim,
hắn là kẻ nào, sao lại có thể kêu ngươi là Tiểu Kim?”, người bên trái,
con ngươi lấp lánh ánh nước trừng lên, khuôn mặt đầy vẻ ấm ức.
“Ngũ gia ta
thích gọi là cái gì thì gọi cái đấy, ngươi cái cọng hành nào vào đây mà
dám quản hả?”, vị bên phải vẻ mặt vênh váo kiêu ngạo nói.
Hai vị “mỹ
nhân” đối mặt, ánh mắt giao nhau giữa không trung phát ra những tiếng
xoèn xoẹt, tia lửa điện bắn tung tóe, nóng tới nỗi đầu tóc Kim Kiền cơ
hồ cháy khét lẹt.
“Phạm tiểu
vương gia! Bạch thiếu hiệp! Đây là?!”, Công Tôn tiên sinh rảo bước tiến
vào Phu Tử viện nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi ngạc nhiên.
Công Tôn Trúc Tử cứu mạng!
Kim Kiền nhìn Công Tôn tiên sinh thầm kêu cứu.
Công Tôn
tiên sinh bước nhanh tới bên cạnh ba người, vừa nhìn tạo hình của ba
người một cái, tức thì hiểu được mấy phần, vội giảng hòa nói: “Phạm tiểu vương gia, vị này là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường của Hãm Không đảo đại
danh lừng lẫy trên giang hồ, và cũng là bằng hữu tri kỉ của Triển hộ
vệ”, lại hướng Bạch Ngọc Đường giới thiệu, “Bạch thiếu hiệp, vị này là
nghĩa tử của đương kim Thái hậu, Hiếu Nghĩa vương Phạm Dung Hoa, Phạm
tiểu vương gia.”
“Thì ra là Cẩm mao ‘thử’!”, Phạm Dung Hoa cười khẩy nói.
“Thì ra là một vương gia”, Bạch Ngọc Đường nhướng đôi mày lưỡi mác.
Kim Kiền cúi đầu nhìn cánh tay mình bị hai người họ nắm chặt, lại nhìn Công Tôn tiên sinh, mặt mày khổ sở.
Công Tôn tiên sinh ho khan mấy tiếng: “Phải chăm Phạm tiểu vương gia được triệu về kinh lần này là vì chuyện của Thái hậu?”
Phạm Dung
Hoa gật đầu: “Giờ Ngọ hôm nay vào kinh, vừa đi thăm mẫu hậu và bái kiến
hoàng huynh, lại nghe người trong cung nói Khai Phong phủ xảy ra chuyện, cho nên mới vội vàng đến Khai Phong phủ hỏi cho rõ ngọn ngành…”, nói
đến đây, Phạm Dung Hoa lại trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, tựa
như thị uy với kẻ đang kéo Kim Kiền ra khỏi mình, “Chẳng ngờ vừa vào
viện, đã thấy tên này đang động tay động chân với Tiểu Kim, đúng là đồi
phong bại tục!”
“Cái gì mà
động tay động chân, cái tên tiểu tử thối nhà ngươi đừng có ngậm máu phun người!”, Bạch Ngọc Đường tức khí, đỏ mặt tía tai quát lên.
“Cái gọi là
biết người biết mặt mà chẳng biết lòng, có những kẻ bên ngoài đẹp tốt
phong lưu bên trong thối nát xấu xa ngút trời, ai biết được những thứ
nhớp nhúa giấu trong bụng như thế nào. Tiểu Kim, ngươi chớ có nghĩ rằng
mình tuổi còn nhỏ lại là nam tử mà không để ý, phải biết là thế gian này có những hạng người lại có những sở thích rất quái dị, Tiểu Kim, ngươi
cần phải cẩn thận đấy!”, đôi mắt ánh nước của Phạm Dung Hoa long lên.
“Ngươi cái tên tiểu tử thối này!”
“Ngươi cái tên chuột chết này!”
“Hai, hai
vị…”, Kim Kiền hết ngó người này, lại nhìn người kia, nuốt nuốt nước
bọt, dè dặt rút hai tay mình ra, thăm dò nói, “Sách lược ưu tiên hiện
nay chính là cứu Thái hậu và Triển đại nhân, sau đó hai vị nếu có thời
gian rảnh, hãy hẹn một nơi rộng rãi mát mẻ nào đó, quyết một trận thắng
bại, thế nào?”
“Cứu mẫu hậu và Triển đại nhân?”, Phạm Dung Hoa nghe mà sửng sốt, “Độc của mẫu hậu
không phải đã không còn đáng ngại nữa sao? Vì sao… còn có Triển đại ca…
Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!”
“Chuyện nói ra rất dài…”, Công Tôn tiên sinh thở dài, rồi đem nguồn cơn mọi chuyện nhất nhất kể ra.
Phạm Dung Hoa càng nghe, ngọn lửa trong đôi mắt lấp lánh ánh nước càng cháy dữ dội.
“Ti tiện!
Tên Hoàng Can kia đúng là một kẻ vô liêm sỉ!”, nghe Công Tôn tiên sinh
nói xong, Phạm Dung Hoa không khỏi giậm chân mắng lớn, thở hổn hển hồi
lâu, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, quay phắt đầu nhìn Kim Kiền, trầm
giọng nói, “Không ngờ Tiểu Kim lại là đệ tử của Y Tiên và Độc Thánh…
Tiểu Kim, ngươi nói độc của mẫu hậu có thể giải được hoàn toàn, ngươi
nắm chắc được mấy phần?”
Kim Kiền hít sâu một hơi, cắn răng đáp: “Cái đó… có ‘tám phần’ nắm chắc.”
Khóe mắt ba người nhếch lên, đồng thời quyết định bỏ qua định ngữ “tám phần” kia.
“Bao đại nhân nhập cung đã lâu rồi, sao vẫn không có tin tức gì báo về?”, Phạm Dung Hoa hỏi.
“Cũng sắp được hai canh giờ rồi…”, Công Tôn tiên sinh vẻ mặt lo lắng.
“Hoàng huynh từ sau khi hồi cung vẫn luôn túc trực ở cung của mẫu hậu, mà hậu cung
lại là nơi mà ngoại thần không có lệnh thì không được tiến vào…”, Phạm
Dung Hoa cau đôi mày mảnh dài, “Không được! Ta phải về cung một chuyến
xem sao, biết đâu có thể giúp đỡ được Bao đại nhân một, hai phần.”
Còn chưa dứt lời, Phạm Dung Hoa liền quay người phăm phăm xông ra ngoài, nhưng vừa
đi đến cửa viện thì va phải một người cũng đang rảo bước từ ngoài vào.
“Ui da!”
Hai người
đồng thời lùi lại mấy bước, Phạm Dung Hoa xoa xoa trán, người tới thân
thể loạng choạng ngửa ra sau, nếu không phải được bốn hộ vệ sau lưng
nhanh tay đỡ kịp, chắn hẳn sẽ ngã chỏng vó.
“Bao đại nhân?! Ngài không sao chứ?!”, Phạm Dung Hoa ngước lên, vội chạy tới đỡ lấy cánh tay người nọ.
“Phạm tiểu vương gia?”, Bao đại nhân cũng rất kinh ngạc, “Tiểu vương gia hồi kinh từ khi nào, vì sao lại ở Khai Phong phủ?”
Phạm Dung
Hoa lại chẳng bận tâm tới việc trả lời câu hỏi của Bao đại nhân: “Bao
đại nhân nhập cung diện Thánh kết quả thế nào rồi?”
Bao đại nhân sửng sốt, nhìn qua Công Tôn tiên sinh.
Công Tôn tiên sinh gật đầu: “Phạm tiểu vương gia đã biết nguồn cơn mọi chuyện.”
Bao đại nhân gật gật đầu, nhìn chúng nhân một cái, thở dài nói: “Bản phủ vẫn chưa được nhìn thấy Thánh nhan…”
“Vì sao? Lẽ nào hoàng huynh không triệu kiến ngài?”, Phạm Dung Hoa hỏi.
Bao đại nhân lắc đầu: “Hoàng thượng túc trực bên người Thái hậu, nửa bước cũng không rời, lại hạ chỉ người khác không được quấy rầy, bản phủ thân là ngoại
thần, không được triệu kiến thì không thể tiến vào hậu cung…”
“Đại nhân không thỉnh Bát vương gia cùng đi sao?”, Công Tôn tiên sinh hỏi.
Bao đại nhân lại thở dài một tiếng: “Bát vương gia đã sớm bị triệu vào cung, bản phủ đã nhờ mấy vị công công đưa tin vào, lại chờ bên ngoài cung hơn một
canh giờ, vẫn không thấy chút tin tức nào, bất đắc dĩ mới phải hồi phủ
tìm chư vị thương lượng đối sách.”
Công Tôn tiên sinh và Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn nhau.
“Dựa vào công lực của Bạch mỗ thì vào cung chẳng phải chuyện khó khăn gì”, Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt nói.
“Không
được!”, Công Tôn tiên sinh cắt ngang nói, “Lần này nhập cung là để giải
độc cho Thái hậu, nhất định phải quang minh chính đại nhập cung, mới có
thể danh chính ngôn thuận rửa sạch nỗi oan của Triển hộ vệ và Kim hiệu
úy, định được tội của Hoàng Can.”
Chúng nhân đều mặt mày u ám.
Phạm Dung
Hoa nhíu mày trầm ngâm một lát, trầm giọng nói: “Dung Hoa thân là Hiếu
Nghĩa vương gia, ắt hẳn đưa mấy vị nhập cung không phải chuyện khó…”
Chúng nhân mắt sáng lên.
“Được Phạm tiểu vương gia giúp đỡ là tốt nhất, có điều nếu Hoàng thượng trách tội xuống…”, Bao đại nhân do dự nói.
“Bao đại
nhân, đừng nói là vì mẫu hậu, cho dù là vì Triển đại nhân và Tiểu Kim,
chuyến này Dung Hoa có phải liều cả tính mạng cũng không từ nan”, Phạm
Dung Hoa ôm quyền gấp giọng nói.
“Đã như vậy
thì xin phiền Hiếu Nghĩa vương gia!”, Bao đại nhân vội ôm quyền đáp lễ,
ngưng một chút, lại nói với Kim Kiền, “Kim hiệu úy, ngươi có cần phải
chuẩn bị gì không?”
Kim Kiền
ngước mắt lên, nhìn Bao đại nhân một cái, cánh môi mấp máy, muốn nói gì
đó lại thôi, quay đầu sang đáng thương nhìn Công Tôn tiên sinh, đấu
tranh nửa ngày trời mới thốt ra một câu: “Thuộc hạ sợ nếu Hoàng thượng
không tin thuộc hạ là đồ đệ của Y Tiên, Độc Thánh thì…”
Chúng nhân sắc mặt đồng thời trở nên căng thẳng.
“Suy nghĩ
của Kim hiệu úy không phải là không có lý”, Công Tôn tiên sinh gật gật
đầu, vuốt râu nói, “Đối với chuyện này tại hạ vô cùng lo lắng. Từ những
điều chứng kiến trên công đường hôm nay cho thấy, Hoàng thượng đã hoàn
toàn không tin Kim hiệu úy và Triển hộ vệ nữa rồi, bây giờ chúng ta lại
đi nói Kim hiệu úy chính là đồ đệ của Y Tiên, Độc Thánh, e là…”
“Vậy theo ý Công Tôn tiên sinh, chúng ta nên làm thế nào?”, Bao đại nhân trầm giọng nói.
“Theo ý tại
hạ, chi bằng nói là… Công Tôn Sách trong lúc lật giở y thư đã vô tình
tìm được nguyên nhân chứng bệnh hôn mê không tỉnh lại lúc này của Thái
hậu, suy đoán Thái hậu đến nay vẫn hôn mê là chuyện rất không ổn, bởi
vậy mới nhập cung xin được chẩn trị cho Thái hậu. Đợi đến khi độc của
Thái hậu đã giải xong, mới cho Hoàng thượng biết chuyện giải dược của
Hoàng Can khác thường cũng không muộn.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, “Lẽ nào nói như thế Hoàng thượng sẽ tin?”
Công Tôn
tiên sinh khẽ mỉm cười: “Bình thời Công Tôn Sách vẫn thường tới Thái y
viện bàn y thuật, tại Thái y viện cũng được xem như có đôi chút danh
mọn, chắn hẳn lời nói sẽ có vài phần trọng lượng, có điều, việc này còn
cần Kim hiệu úy âm thầm tương trợ…”
“Tương trợ, tương trợ bằng cách nào?”, Kim Kiền vội hỏi.
“Còn phải phiền Kim hiệu úy viết cho một phương thuốc giải độc, mà phương thuốc này nhất định phải…”
“Hiểu rồi,
hiểu rồi!”, Kim Kiền chạy vào khách sảnh hệt như một cơn gió lốc, chỉ
trong chốc lát, lại xông ra, trong tay còn cầm một mảnh giấy.
Công Tôn
tiên sinh nhận lấy chăm chú đọc, trên khuôn mặt nho nhã lộ ra vẻ ngạc
nhiên cùng mừng rỡ: “Kim hiệu úy quả nhiên nhận được chân truyền của hai vị tiền bối Y Tiên Độc Thánh, phương thuốc này cách chọn thuốc phối
dược tinh diệu vô cùng, thực đúng là xuất thần.”
Kim Kiền
cười khổ: “Công Tôn tiên sinh đừng giễu cợt thuộc hạ nữa, phương thuốc
này chẳng qua chỉ là thuộc hạ tiện tay viết ra mà thôi, mới nhìn thì rất ghê gớm dọa người, kỳ thực chẳng có ích gì đối với độc của Thái hậu.”
“Tiện tay viết ra…”, Công Tôn tiên sinh nhìn lom lom Kim Kiền, trong đôi mắt phượng lóe lên tia sáng.
Kim Kiền bất giác rùng mình một cái: “Không biết phương thuốc này có dùng được không?”
“Rất được,
rất được!”, Công Tôn tiên sinh mỉm cười, lại khôi phục dáng vẻ nho nhã
ôn hòa của vị chưởng quản sổ sách Khai Phong phủ, tiện tay xé nát đơn
thuốc đang cầm.
“Công Tôn tiên sinh, ngài đây là…”, chúng nhân đều cảm thấy khó hiểu.
“Phương
thuốc này tại hạ đã nhớ kỹ, đương nhiên phương thuốc nguyên bản từ Kim
hiệu úy sẽ phải hủy đi, tránh để sau này bị người ta phát hiện ra chỗ sơ hở.”
Chúng nhân gật đầu, lại càng thêm khâm phục đối với tâm tư kín kẽ của Công Tôn tiên sinh.
Chỉ có Kim Kiền trong một thoáng mà toát mồ hôi lạnh toàn thân, thầm nghĩ:
Cái lão Công Tôn Trúc Tử này thật là lợi hại, cách phối thuốc của đơn thuốc kia rất
phức tạp, vậy mà lão ta chỉ cần xem một lần đã nhớ kỹ, lướt qua một cái
liền không quên… Đúng là thiên phú khiến người ta đố kỵ biết bao… Sau
này nếu có nhược điểm gì bị lão Công Tôn Trúc Tử này nắm được thì… Đáng
sợ, đáng sợ quá!
“Mọi sự đã
chuẩn bị đầy đủ, việc không thể chậm trễ, đại nhân, chúng ta theo Hiếu
Nghĩa vương gia nhập cung diện Thánh thôi”, Công Tôn tiên sinh nói với
vẻ đã sắp xếp mọi việc đâu vào đấy.
Chúng nhân gật đầu, lập tức chỉnh trang lại quần áo dung nhan theo Phạm Dung Hoa nhập cung.
Trên đường nhập cung, Công Tôn tiên sinh cùng Kim Kiền tiến hành thảo luận chi tiết cụ thể về việc giải độc cho Thái hậu.
“Kim hiệu úy, giải dược kia rốt cuộc có chỗ nào không thích hợp, vì sao Thái hậu dùng giải dược xong lại hôn mê mãi không tỉnh?”
“Cái này… hiện tại chưa gặp được Thái hậu, không thể chẩn mạch, thuộc hạ cũng không nói chính xác được.”
“Tại hạ nghe được một hai phần từ Thái y viện rằng, mạch tượng của Thái hậu bình
hòa, sắc mặt hồng nhuận, hô hấp thông thuận đều đều, tựa như đang ngủ
sâu vậy, hoàn toàn không biểu hiện khác thường gì.”
“Việc này… còn phải phiền Công Tôn tiên sinh chẩn mạch cho Thái hậu, sau đó đem mạch tượng nói cho thuộc hạ…”
“Nếu mạch tượng thật sự không có gì khác lạ thì làm thế nào?”
“Cái đó… cái đó thì…”
“Kim hiệu úy vì sao cứ nhìn chằm chằm vào mũi tại hạ vậy?”
“Cái đó thì phải phiền Công Tôn tiên sinh ngửi kỹ một phen!”
“Ngửi, ngửi ư…?”
“Thuộc hạ
tin vào bản lĩnh ngửi mùi hương phân biệt loại mực của Công Tôn tiên
sinh, thì việc ngửi xem toàn thân Thái hậu có mùi gì lạ không hoàn toàn
là chuyện nhỏ[2]!”
[2]
Trong Trát Mỹ án, Công Tôn tiên sinh đã dựa vào mùi hương để chứng minh
Trần Thế Mỹ làm giả hưu thư, loại mực được nhắc đến là “mực Thấu Kim”.
“…”
Bao đại nhân, Phạm Dung Hoa, Bạch Ngọc Đường, tứ đại hiệu úy đồng thời rùng mình một cái: Sao đột nhiên lại lạnh vậy.
“Kim hiệu úy, nếu tại hạ nhớ không lầm thì Y Tiên, Độc Thánh tuy danh tiếng vang xa trên giang hồ, nhưng kẻ thù cũng không ít…”
“Hả?”
“Nếu như những kẻ thù kia biết được hiện tại Y Tiên Độc Thánh thu nhận quan môn đệ tử…”
“…”
“Kim hiệu úy không cần phải hoảng hốt như thế, hiện tại nhập cung chẩn trị cho Thái
hậu đều là tại hạ đứng ra, cho dù ngày sau có kẻ nghi ngờ đây là do hậu
nhân của Y Tiên Độc Thánh làm ra, thì cũng chỉ nghi ngờ mình tại hạ, nên sẽ không liên lụy gì đến Kim hiệu úy.”
“Đa, đa tạ Công Tôn tiên sinh đã suy nghĩ cho thuộc hạ!”
“Có điều… tại hạ mạo hiểm đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, thậm chí cả tính mạng cũng sẽ có phần nguy hiểm…”
“Ân nghĩa Công Tôn tiên sinh đối với thuộc hạ thực sâu như biển, nặng tựa núi, như công ơn tái sinh của cha mẹ…”
“Kim hiệu úy nhớ được thì tốt rồi…”
“Thuộc hạ xin suốt đời ghi nhớ, tuyệt không bao giờ quên!”
Đợi đến khi
nhóm người Bao đại nhân tới bên ngoài cửa cấm cung, thì ánh mắt chúng
nhân nhìn Kim Kiền đều mang vẻ đồng tình sâu sắc.
Công Tôn tiên sinh mặt mày hớn hở, bước đi nhanh như gió.
Kim Kiền cúi gằm đầu, ủ rũ ỉu xìu, trong lòng bi thiết kêu lên:
Mình tựa hồ, giống như là, đại khái thì, chắc có lẽ… khẳng định là thiếu lão Công
Tôn Trúc Tử một món nợ ân tình! Hơn nữa còn là ân tình lớn bằng trời!
Cái lão Công Tôn Trúc Tử này lại còn có thiên phú đã gặp một lần thì chẳng bao giờ
quên, trí nhớ siêu cường… Ông trời ơi, nửa đời sau này còn có để cho
người ta sống nữa không aaaaaa!
***
Đến khi đèn
đuốc sáng trưng, trong ngoài viện tẩm cung của Thái hậu, cung nữ thái
giám đều quỳ rạp trên đất, ai nấy mặt mũi trắng bệch, im thin thít.
Chợt nghe thấy trong tẩm cung của Thái hậu vang đến tiếng quát đầy giận dữ:
“Giá áo túi
cơm! Tất cả đều là lũ giá áo túi cơm! Trẫm nuôi các ngươi, cho các ngươi nhận bổng lộc hoàng gia, hôm nay đến lúc dùng các ngươi, lại rặt một lũ ăn hại!”
Người ngồi
chính giữa là thiên tử đương triều vua Nhân Tông, đang phát hỏa, nổi
trận lôi đình không gì ngăn được, Bát vương thiên tuế ngồi bên cạnh,
muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, trên khuôn mặt ngập tràn vẻ lo lắng
nặng nề.
Có khoảng
hai mươi người đang quỳ bên ngoài điện tẩm cung của Thái hậu, nhìn cách
ăn vận của họ thì đều là những thái y của Thái y viện.
Lúc này,
những thái y kia đều quỳ rạp đầu chạm xuống đất, toàn thân run rẩy, nửa
tiếng cũng không dám thốt ra, toàn bộ trong ngoài điện chỉ có mình tiếng quát giận dữ của vua Nhân Tông vang vọng.
“Bình thời
ai ai cũng đều vỗ ngực tự xưng mình y thuật cao siêu, có thể sánh với
Biển Thước, Hoa Đà, sao đến lúc cần dùng các ngươi, kẻ nào kẻ nấy đều
như ngậm hạt thị, nửa lời cũng không nói ra thế hả?!”
“Khởi, khởi
bẩm Hoàng thượng, mạch tượng của Thái hậu bình hòa, sắc mặt hồng nhuận,
ngoại trừ có chút suy nhược ra, thì đều không đáng ngại, chắn hẳn ít
ngày nữa là có thể tỉnh lại…”, một lão thái y râu tóc bạc phơ run rẩy
đáp.
“Ít ngày nữa là có thể tỉnh lại? Từ thái y, ba ngày trước ngươi cũng nói như vậy,
nhưng đến hôm nay mẫu hậu vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, tròn ba
ngày rồi, mẫu hậu một giọt nước cũng chưa uống, lẽ nào phải để mẫu hậu
một người sống sờ sờ ra đó chết đói mới cam lòng?”, Hoàng thượng vỗ bàn
đứng dậy, giận dữ quát.
“Việc, việc
này… đích thực là Thái hậu đã không còn đáng ngại, nhưng chẳng thể nào
tỉnh lại, chúng thần thực sự cũng không biết nguyên do…”, Từ lão thái y
liên tục lau mồ hôi, “Thần vô năng, thần đáng chết…”
“Các ngươi ngoại trừ nói ‘vô năng, đáng chết’ ra, thì còn biết làm gì?!”, Hoàng thượng gầm lên.
“Cái, cái đó…”, lão thái y bò rạp trên mặt đất, lưng đẫm mồ hôi.
“Hoàng huynh, có người có thể trị khỏi được cho mẫu hậu”, đột nhiên, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa cung.
Chúng nhân sửng sốt, đồng thời hướng ra ngoài cửa điện.
Chỉ thấy một thiếu niên vận y phục bằng gấm vội vã tiến vào điện, ôm quyền thi lễ.
“Dung Hoa?”, vua Nhân Tông kinh ngạc, “Đệ vừa mới nói cái gì?!”
“Khởi bẩm
hoàng huynh, có người có thể chẩn trị được cho mẫu hậu!”, Phạm Dung Hoa
ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh ánh nước sáng bừng lên.
Vua Nhân Tông nhất thời mừng rỡ nhìn ra ngoài: “Là người nào?! Hiện tại đang ở đâu?!”
“Đang ở ngoài điện đợi chỉ.”
“Tuyên! Mau tuyên vào!”
“Vâng!”,
Phạm Dung Hoa gật đầu thi lễ, quay người cao giọng hô, “Tuyên Bao Chửng
của phủ Khai Phong, Công Tôn Sách chủ bộ phủ Khai Phong, Bạch Ngọc
Đường, Kim Kiền nhập điện…”
Những lời
này vừa thốt ra, chúng nhân trên điện đều ngạc nhiên, liền thấy một hàng bốn người rảo bước tiến nhanh vào điện, quỳ xuống bái lạy nói:
“Thần Bao
Chửng (Công Tôn Sách chủ bộ phủ Khai Phong, thảo dân Bạch Ngọc Đường,
thảo dân Kim Kiền) tham kiến Vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Bao
Chửng?!”, vua Nhân Tông trước là kinh ngạc, sau liền ngộ ra, nét giận dữ hiện rõ trên long nhan, “Hiếu Nghĩa vương gia, trẫm đã hạ nghiêm lệnh
không cho Bao Chửng nhập cung dù chỉ nửa bước, chẳng ngờ ngươi lại dám
làm trái thánh chỉ?!”
“Hoàng
huynh!”, Phạm Dung Hoa nâng vạt áo quỳ xuống, vành mắt đỏ lên, nức nở
thưa, “Dung Hoa dù có ăn gan hùm mật báo cũng không dám làm trái ý chỉ
của hoàng huynh, chỉ là tận mắt nhìn thấy mẫu hậu lành ít dữ nhiều, Dung Hoa cũng vì, cũng vì mẫu hậu… mong hoàng huynh, hoàng huynh…”, nói đến
đây, Phạm tiểu vương gia đã khóc không thành tiếng, đôi mắt ngập nước,
khiến người khác nhìn mà thương tiếc.
Bát vương
gia bên cạnh nhất thời mềm lòng, vội nói: “Hoàng thượng, hành động này
của Dung Hoa nhất định là có nguyên do khác, chi bằng nghe Dung Hoa nói
thử xem sao.”
Vua Nhân
Tông nhìn Bát vương gia một cái, lại thấy gương mặt đẫm nước mắt của
Phạm Dung Hoa, sắc mặt cũng hòa hoãn đi phân nửa, nói: “Dung Hoa, trẫm
không trách đệ… chỉ là đệ không hiểu chuyện trong đó… haizzz!”
Phạm tiểu
vương gia gạt nước mắt: “Dung Hoa biết hoàng huynh hạ nghiêm lệnh không
cho Bao đại nhân nhập cung là vì vụ án Triển Chiêu kháng chỉ, nhưng Dung Hoa nhìn thấy mẫu hậu như vậy, càng nghĩ lại càng không hiểu!”, nói đến đây, Phạm Dung Hoa ngưng một chút, trong mắt hiện lên nét nghiêm trang
lẫm liệt, “Dung Hoa không hiểu vị Triển hộ vệ kia và Bao đại nhân vào
sinh ra tử để nghênh đón mẫu hậu nhập cung gặp hoàng huynh vì sao đột
nhiên chỉ trong chớp mắt đã thay đổi, lại biến thành kẻ xấu xa, cướp
đoạt công lao của người khác, dối trá bừa bãi?! Dung Hoa cũng không hiểu vì sao mẫu hậu sau khi dùng giải dược do Hoàng chỉ huy sứ trải qua muôn vàn khó khăn gian khổ mới tìm được, lại hôn mê mãi không tỉnh, một giọt nước cũng không uống được, mà trên dưới Thái y viện đều bó tay không
biết làm cách nào?!”
Vua Nhân Tông nghe mà chau mày suy nghĩ.
“Bởi vậy,
nghĩ đi nghĩ lại, Dung Hoa lại càng cảm thấy sự việc có điểm kỳ quặc,
mới tới Khai Phong phủ hỏi rõ nguồn cơn, ai ngờ chuyến đi này, lại thực
sự tìm được người có thể chẩn trị cho mẫu hậu.”
Nói đến đây, Phạm tiểu vương gia nhìn về phía Bao đại nhân.
Bao đại nhân lập tức tiếp lời: “Thái hậu hồng phúc sánh ngang trời, sau khi Hiếu
Nghĩa vương đem bệnh trạng của Thái hậu nói ra, như thể được trời cao
phò trợ, Công Tôn tiên sinh nhớ ra trong lúc lật giở y thư cổ đã từng
đọc một đoạn viết về trường hợp có bệnh trạng tương tự với tình trạng
của Thái hậu lúc này, vừa hay có phương pháp chẩn trị. Chúng thần đều
coi sự an nguy của Thái hậu làm trọng, lại thêm Hiếu Nghĩa vương vì sốt
ruột muốn cứu mẹ, cho nên chúng thần mới cả gan theo vương gia nhập
cung. Kháng lại ý chỉ quả thực là tình thế bức bách, mong Hoàng thượng
thứ tội.”
Bát vương gia bên cạnh vội giảng hòa: “Hoàng thượng, tất cả xin hãy lấy Thái hậu làm trọng!”
Vua Nhân
Tông khẽ gật đầu, trong con ngươi u ám xuất hiện một tia sáng: “Y thư
cổ? Công Tôn Sách, có đúng ngươi đã từng đọc được chứng bệnh tương đồng
với mẫu hậu không?”
Công Tôn tiên sinh khấu đầu đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Công Tôn Sách đích thực đã từng đọc qua.”
“Trong sách thật sự có ghi phương pháp chẩn trị?”
“Công Tôn
Sách tuy không dám chắc chắn phương pháp này không có sơ sót gì, nhưng
xin Hoàng thượng ân chuẩn cho Công Tôn Sách được thử một lần.”
Hoàng thượng có chút do dự, nhìn về phía Từ thái y đang quỳ.
Từ thái y
nhanh nhạy đón ý, vội nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Công Tôn tiên sinh y
thuật cao minh, tài năng hơn người, vi thần xin đứng ra đảm bảo.”
Vua Nhân Tông nghe xong có chút xao động, mục quang hướng sang Bát vương gia.
“Hoàng
thượng, Công Tôn tiên sinh danh tiếng diệu thủ hồi xuân, bản vương cũng
từng nghe qua, hơn nữa hiện nay thái y khắp triều đều bó tay không biết
làm cách nào, chi bằng hãy thử cách khác xem sao”, Bát vương gia khẩn
thiết nói.
Vua Nhân
Tông nhíu mày nhắm chặt mắt, trầm ngâm suy nghĩ kỹ lưỡng hồi lâu, mới
chầm chậm gật đầu, mở mắt ra nói: “Được, trẫm cho phép Công Tôn Sách thử một lần.”
“Tạ Hoàng
thượng!”, bốn người Bao Chửng, Phạm tiểu vương gia đồng thời khấu đầu hô tạ ơn, đang định đứng dậy, thì chẳng ngờ Hoàng thượng lại nói: “Nếu là
Công Tôn Sách chẩn trị cho Thái hậu thì có thể hiểu được, nhưng hai
người này…”, ánh mắt Hoàng thượng chiếu thẳng vào Kim Kiền và Bạch Ngọc
Đường đang quỳ phía sau lưng Công Tôn tiên sinh.
Chợt nghe
Công Tôn tiên sinh không chút hoang mang điềm tĩnh nói: “Khởi bẩm Hoàng
thượng, Bạch Ngọc Đường nội công tinh thâm, có thể trợ giúp Thái hậu đả
thông kinh mạch, Kim Kiền có khả năng thông linh, có thể bảo vệ bên cạnh Thái hậu đề phòng những thứ tà ma không sạch sẽ.”
“Công Tôn tiên sinh quả nhiên là suy nghĩ chu toàn”, Bát vương gia liên tiếp gật đầu.
Vua Nhân Tông cũng gật đầu, đứng dậy trước tiên đi vào nội điện.
Ngoại trừ
Bao Chửng ở ngoài đợi thánh chỉ ra, thì Bát vương gia, Phạm tiểu vương
gia, Công Tôn Sách cùng năm, sáu thái y có y thuật cao nhất cũng đi
theo, đoàn người rồng rắn nối nhau tiến vào nội điện.
Nội điện trụ cột chạm khắc, bích họa lộng lẫy, chốn chốn tinh xảo, xa hoa vô cùng,
phía bên trong thái giám tuy nhiều nhưng lại lặng lẽ không phát ra một
tiếng động, cẩn thận giữ đúng bổn phận, đoàn người mà vua Nhân Tông dẫn
đầu, tiếp đó đến Bát vương, Phạm tiểu vương gia, Công Tôn tiên sinh và
nhóm thái y cuối cùng, bước tới bên giường với màn trướng vây xung
quanh, Thái hậu đang nằm yên trên đó.
Về phần Kim Kiền và Bạch Ngọc Đường đã sớm bị dồn vào góc tường.
Chỉ thấy mi
mày Lý hậu đầy vẻ an yên thanh thản, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt nhẹ
khép, tựa như đang ngủ an lành, so với người bình thường chẳng có gì
khác nhau cả.
“Mẫu hậu,
trẫm tới thăm người đây… Người mở mắt ra nhìn trẫm đi…”, vua Nhân Tông
ngồi xuống bên giường, cầm lấy hai tay Lý hậu, khẽ cất tiếng.
“Mẫu hậu, mẫu hậu…”, Phạm Dung Hoa quỳ xuống bên giường, nức nở gọi.
Nhưng cho dù hai người có gọi khóc thế nào, thì Lý hậu vẫn chẳng mảy may phản ứng lại.
Bát vương gia thở dài một tiếng, nói: “Hoàng thượng, Dung Hoa, hãy để Công Tôn tiên sinh thăm khám…”
Lúc này hai người mới tránh ra một khoảng, để Công Tôn tiên sinh chẩn mạch.
Công Tôn
tiên sinh chăm chú đánh giá sắc mặt Lý hậu, khóe mắt đánh về phía góc
phòng nơi Kim Kiền đang vùng vẫy cố chen lên phía trước, nói: “Sắc mặt
hồng nhuận như người bình thường, hô hấp sâu đều…”
Giọng nói không to không nhỏ, nhưng vừa khéo có thể truyền vào tai Kim Kiền đang ở góc tường.
Sau đó, lại
vươn ngón tay đặt lên chiếc khăn tay lụa phủ trên cổ tay Thái hậu, khép
hờ hai mắt, lẩm nhẩm: “Mạch tượng bình hòa, không chậm không nhanh…”
Chẩn xong, Công Tôn tiên sinh thu ngón tay lại, khóe mắt lướt qua chỗ Kim Kiền phía chênh chếch.
Chỉ thấy Kim Kiền đang kiễng chân, ló đầu ra khỏi đám người lố nhố nhìn Công Tôn tiên sinh, không ngừng sờ sờ cái mũi của mình.
Khóe mắt Công Tôn tiên sinh giật giật, hít sâu một hơi, chân mày hơi chau lại, khẽ giọng nói: “Có hương hoa thoang thoảng…”
Kim Kiền lại ra sức chớp chớp mắt, gãi gãi mũi.
Khóe mắt
Công Tôn tiên sinh lại giựt giựt, lại hít sâu một hơi đầy mũi, sắc mặt
hơi xám lại, nói: “Tựa như là hương hoa mẫu đơn…”
Chỉ thấy đôi mắt nhỏ dài của Kim Kiền nheo lại, sau đó lộ ra ý cười, bật hai ngón
tay cái giơ cao lên, còn thiếu mỗi nước nhảy cẫng lên mà hét vang: Thần
khuyển A Sách làm tốt lắm!
Cuối cùng
Công Tôn tiên sinh cũng thở phào một tiếng, đứng dậy ôm quyền nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, nếu Công Tôn Sách đoán không lầm, thì chứng bệnh này
của Thái hậu cũng tương đồng như những gì trong y thư cổ viết, thật sự
có phương pháp chẩn trị.”
Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân đồng thời kinh ngạc mừng rỡ vạn phần.
“Không biết nên chẩn trị như thế nào?”, vua Nhân Tông run giọng hỏi.
Công Tôn tiên sinh ôm quyền: “Xin chuẩn bị bút mực.”
Bên cạnh lập tức có người chuẩn bị đầy đủ bút nghiên giấy mực, Công Tôn tiên sinh hạ bút như rồng bay phượng múa, chẳng mấy chốc, liền viết xong phương
thuốc.
Kim Kiền
liếc trộm một cái, không khỏi tặc lưỡi hít hà, quả nhiên là “đơn thuốc
thần kỳ” mà mình viết lúc trước, nửa chữ cũng không sai.
Vua Nhân
Tông ra dấu thái giám bên cạnh nhận lấy đơn thuốc, cầm trong tay xem
xét, lại lệnh cho thái giám đưa cho Từ lão thái y bên cạnh, nói: “Từ
thái y, người cũng xem đi…”, ngưng một chút, lại tiếp, “Ngươi hãy xem
thật tỉ mỉ vào!”
“Vâng,
vâng!”, Từ thái y nhận đơn thuốc bằng cả hai tay, tỉ mỉ đọc một lượt,
không khỏi biến sắc, kinh ngạc vạn phần kêu lên: “Đây, đây…”
“Như thế nào?”, vua Nhân Tông gấp giọng hỏi.
Chúng nhân cũng đồng thời nhìn về phía Từ lão thái y, vẻ mặt căng thẳng.
“Lão thần
hoảng sợ, lão thần một đời hành y, chưa từng nhìn thấy phương thuốc nào
mà cách dùng được tinh chuẩn như thế này, phối thuốc lại tinh diệu đến
thế, có thể nói là kiệt tác của thần, Hoa Đà tái thế. Cứ theo như cách
dùng dược được ghi trong phương thuốc này, thì Thái hậu nhất định có thể thuốc vào bệnh ắt giải trừ”, Từ lão thái y cung cung kính kính dâng đơn thuốc lên, nói.
“Hay lắm!”, vua Nhân Tông thở phào một tiếng, sắc mặt mang nét vui mừng đề tiếng nói: “Mau đem đơn thuốc này đi sắc!”
Thái y đang đợi chỉ bên cạnh vội nhận lấy đơn thuốc, lật đật chạy đi như bay.
“Công Tôn tiên sinh quả nhiên y thuật cao minh”, Bát vương gia tán thưởng.
Nhưng sắc mặt của Công Tôn tiên sinh lại càng trở nên nghiêm trọng hơn, đột nhiên cúi người quỳ xuống.
“Công Tôn tiên sinh đây là vì sao?”, vua Nhân Tông kinh ngạc, vội bước tới đỡ Công Tôn tiên sinh lên.
Nhưng Công
Tôn tiên sinh vẫn quỳ, trầm giọng tâu: “Tuy Công Tôn Sách có thể viết ra phương thuốc, nhưng lại không có cách nào cứu Thái hậu!”
“Cái gì?!”, chúng nhân nhất thời kinh hoàng biến sắc.
“Công Tôn tiên sinh những lời này là như thế nào?”, Bát vương gia sửng sốt nghi hoặc hỏi.
“Trước đó
bệnh tình của Thái hậu đã bị kéo dài, hiện tại đã rơi vào trạng thái
nguy kịch, cho dù là uống thuốc này vào, chỉ e cũng không còn kịp nữa
rồi…”
Vua Nhân Tông lảo đảo lùi lại sau mấy bước, choáng váng ngồi phịch xuống bên giường.
“Mẫu hậu,
mẫu hậu!”, Phạm tiểu vương gia phủ phục xuống bên giường không ngừng gào khóc, đột nhiên quay sang túm chặt lấy ống tay áo Công Tôn tiên sinh,
kêu lên: “Công Tôn tiên sinh diệu thủ hồi xuân, là Hoa Đà tái thế, nhất
định sẽ có cách mà! Nhất định sẽ có cách mà!”
Công Tôn tiên sinh chầm chậm lắc đầu: “Người có thể cứu Thái hậu không phải Công Tôn Sách, mà là một người khác.”
“Là ai?! Ai có thể cứu mẫu hậu?!”, vua Nhân Tông hai mắt đã đỏ quạch gầm lên.
Công Tôn tiên sinh ngước lên: “Chính là Thánh thượng!”
“Trẫm?!”, vua Nhân Tông kinh hãi.
“Nếu muốn
dược tính của phương thuốc này phát huy hết hiệu quả, phải để có một
người có nội công thâm hậu dùng nội lực của bản thân đả thông kinh mạch
cho Thái hậu, đem dược tính dẫn vào toàn bộ huyết mạch, mà tình trạng
lúc này của Thái hậu, thì phải cần hai người có nội công tinh thâm đồng
thời phát động nội lực mới có thể được. Người có nội công như thế trên
giang hồ, chỉ có vài người, mà hiện tại ở đây, lại chỉ có một mình Bạch
Ngọc Đường…”
“Tuyên Hoàng Can, lập tức tuyên Hoàng Can nhập cung!”, vua Nhân Tông đứng bật dậy hô lên.
“Hoàng
thượng…”, Bạch Ngọc Đường đứng một bên lạnh lùng cất tiếng: “Hoàng chỉ
huy sứ mặc dù võ nghệ tinh thâm, nhưng nội lực so với thảo dân lại kém
rất xa, nếu để Hoàng chỉ huy tới giải độc giúp Thái hậu, sợ là độc chưa
giải được thì đã bị tẩu hỏa nhập ma.”
“Vậy, vậy
phải làm thế nào? Thời gian gấp như vậy phải đi đâu tìm được một người
nội công cao cường?!”, Bát vương gia gấp đến độ đi vòng quanh, đột
nhiên, thân hình khựng lại, tựa như nghĩ ra điều gì đó, nhìn chằm chằm
vào vua Nhân Tông.
Vua Nhân Tông cũng giật mình bừng tỉnh, hai mắt mở trừng trừng nhìn Công Tôn tiên sinh.
Chỉ nghe
Công Tôn tiên sinh không chút hoảng hốt, đều đều tâu: “Miêu thử giao
đấu, danh chấn kinh thành, khắp thiên hạ người có công phu có thể sánh
với Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường, cũng chỉ có người này…”, nói đến đây,
ngưng một chút, lại ngước đôi mắt phượng nhìn Hoàng thượng, “Nhưng người này hiện nay thân đang mang tội khi quân, tội không thể tha…”
Sắc mặt vua Nhân Tông sầm xuống: “Người ngươi đang nói là… Triển Chiêu!”
Công Tôn
tiên sinh lại rũ mi mắt xuống: “Triển Chiêu có thể tới giải độc cho Thái hậu hay không, hoàn toàn là ở Thánh thượng, bởi vậy người có thể cứu
Thái hậu, không phải Công Tôn Sách, mà chính là Thánh thượng!”
Vua Nhân Tông hai mắt nhắm chặt, hồi lâu không lên tiếng.
“Hoàng huynh!”, Phạm Dung Hoa nức nở kêu lên.
“Hoàng thượng, tất cả xin hãy lấy Thái hậu làm trọng!”, Bát vương gia gấp giọng kêu lên.
Vua Nhân
Tông chầm chậm mở hai mắt, ra lệnh: “Người đâu, lập tức truyền Triển
Chiêu vào cung.” Thái giám bên cạnh nhận lệnh vội vã chạy đi, vua Nhân
Tông lại nhìn về phía mấy người Công Tôn tiên sinh, hòa hoãn nói, “Nếu
như Triển Chiêu thật sự có thể cứu Thái hậu, trẫm sẽ xá miễn cho Triển
Chiêu một mạng.”
“Tạ thánh ân của Hoàng thượng”, chúng nhân khấu đầu.
Kim Kiền trong góc len lén vuốt mồ hôi lạnh trên trán:
Hoàng thượng lão ca, chúng tôi chỉ đợi câu này của ngài thôi!