Buổi trưa, người
trong thôn đều ở nhà ăn cơm, trên đường không có mấy người, Tiêu Lang
thấy Thư Lan giãy giụa lợi hại, dứt khoát che miệng của nàng, kéo người
đến bờ sông trong rừng cây.
Nước sông chảy uốn lượn trên sườn
núi, địa thế trong rừng nhấp nhô, càng đi về phía bắc địa thế càng cao,
đi vào trong nửa canh giờ đến dưới chân núi. Bình thường hài tử trong
thôn sẽ ở bên ngoài cánh rừng tránh mèo, không dám đi vào bên trong. Dĩ
nhiên Tiêu Lang không phải đứa bé bình thường, cho nên hắn trực tiếp lôi kéo Thư Lan khóc lóc sướt mướt đi vào bên trong.
Bắt đầu Thư
Lan chỉ biết khóc, nàng cho là Tần thị sẽ đuổi theo, nhưng đến khi tới
ven rừng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của nương nàng, ngay lập tức
cảm thấy hoảng sợ, chỉ sợ Tiêu Lang xơi nàng, vội vàng cào cùng gọi Tiêu Lang, đáng tiếc vóc dáng Tiêu Lang không phải trắng mềm, tay trái che
miệng của nàng, tay phải vòng quanh cánh tay eo của nàng, thật sự làm
cho nàng không thể động đậy, nửa kẹp người dẫn đến một chỗ núi nhỏ bí
mật.
Đợi đến lúc đứng vững, đột nhiên Tiêu Lang cũng không biết
nên nói cái gì, cảm thấy nước mắt Thư Lan không ngừng rơi vào trên tay
hắn, không khỏi khiến nàng đối diện mình: "Ngươi đừng khóc, cái mông có
đau hay không?"
"Không cần ngươi giả bộ làm người tốt!" Thư Lan
vốn hết sức sợ hãi, lúc này nghe được người làm chuyện xấu nói tới chỗ
đau, ánh mắt sưng đỏ lập tức nhìn chằm chằm, vừa khóc vừa mơ hồ nói
không rõ. Tần thị không biết, nàng có thể hiểu, nhất định là Tiêu lang
cố ý giấu hạt tiêu ở bên trong , hừ, nếu không có hắn, mẫu thân sẽ không buộc mình rửa bát!
Bởi vì Tiêu lang còn che miệng Thư Lan,
cho nên lúc nàng nói chuyện, bờ môi mềm mại lại đụng phải vết chai lòng
bàn tay của Tiêu Lang, vẫn còn hơi thở ấm phả vào trên tay. Tiêu Lang
chỉ cảm thấy một hồi tê dại từ lòng bàn tay bay lên, có cảm giác khác
thường thoải mái cùng ngọt ngào. Nhìn con ngươi Thư Lan sáng ngời trong
suốt như nước, gương mặt nhỏ nhắn non nớt, tay của hắn từ từ chuyển
thành an ủi, bàn tay hơi run rẩy vuốt dọc theo da thịt mềm mại, vào giờ
phút này, hắn chợt ý thức được, Thư Lan là một nữ nhân, là người khác
phái, hơn nữa, dung mạo của nàng rất đẹp.
Thân thể thiếu niên non nớt, xảy ra biến hóa vừa quen thuộc vừa xa lạ. ( quá sắc =))
Quen thuộc, bởi vì kiếp trước trước khi tử vong hắn đã thành sói trưởng
thành, vào tháng đăc biệt nào đó, thân thể cũng sẽ xảy ra một loại biến
hóa, hắn biết ý nghĩa là gì, cũng biết chọn lựa một con sói cái làm phối ngẫu, nhưng hết lần này tới lần khác không có một con sói cái nào có
thể lọt vào mắt của hắn, vì đời sau hắn quyết định nhượng bộ thì lại bị
bắt. . . . . .
Chỉ là khi đó, vào tháng đặc biệt thân thể mới
xuất hiện biến hóa, tại sao hiện tại đột nhiên hưng phấn đây? Là bởi vì
liên quan đến người này sao?
Đột nhiên Tiêu Lang lại có chút mờ
mịt, hắn nhớ năm ngoái có người cầu hôn Thư Uyển, bá mẫu nói Thư Uyển
tuổi còn nhỏ, phải hai năm nữa mới gả đi. Còn nữa, có một lần Thư Triển
cầm một quyển Xuân Cung Đồ cho hắn nhìn, giễu cợt hiện tại hắn quá nhỏ,
phải qua mấy năm nữa mới hiểu tư vị loại chuyện đó, có phải cái này nói
rõ, dục vọng của hắn giác ngộ trễ một chút? Nhưng hiện tại hắn có chuyện gì? ( a đó là do*thú tính* thức tỉnh đó Lang ca hoho )
Chuyển thế chính là như vậy, mỗi khi Tiêu Lang cảm giác mình đã hoàn toàn
thích ứng cuộc sống con người, sẽ xảy ra một hai sự kiện khiến hắn xa lạ nghi ngờ. Năm đó đột nhiên Lam thị qua đời, thời gian rất lâu Tiêu Lang đều không thể tiếp nhận, tại sao sanh con cũng sẽ chết? Gần đây thân
thể nương nó không phải là rất khỏe mạnh sao? Còn có không cách nào ức
chế đau đớn khổ sở trong lòng, đều làm hắn cảm thấy xa lạ.
Thật may là, cõi đời này còn có người giống như hắn.
Đối với việc nhớ lại Lam thị khiến thân thể Tiêu Lang bình phục lại, hắn
nhìn Thư Lan ngốc lăng, chợt cười cười: "Cái mông đau không?" Hắn hiểu
được nam nữ khác biệt, nhưng hắn chưa bao giờ đối đãi với Thư Lan như nữ nhân, về phần Thư Lan, đoán chừng nàng cái gì cũng không hiểu được.
Tiêu lang cảm thấy nụ cười của hắn rất dịu dàng, nhưng mà ở trong trong mắt Thư Lan, hắn cười cực kỳ hung tàn.
Nhưng mà, lúc nguy cơ sống chết trước mặt, khó có được một lần Thư Lan thông
minh, nàng nghĩ đến phương pháp thoát khỏi móng vuốt sói.
"Không
đau, Lang ca ca, chúng ta về nhà đi?" Ca ca nói với nàng, lúc nương tức
giận, phải nói ngọt. Nàng gọi Tiêu Lang ca ca, hắn cũng sẽ cao hứng một
chút chứ? Nói không chừng sẽ bỏ qua cho nàng đấy.
Nhìn Thư Lan rõ ràng sợ đến run rẩy lại làm bộ mỉm cười, Tiêu Lang đưa tay xuống sờ soạng trên mông nàng.
"Đau!" Thư Lan giả bộ không được nữa, né tránh tay che cái mông, nhanh nhẹn khẽ động, nhanh chân chạy về.
Tiêu Lang từ phía sau kéo lấy cánh tay của nàng, "Đừng chạy, ta xoa xoa cho ngươi, lập tức không đau!"
Thư Lan muốn nói không cần hắn làm bộ tốt bụng, nhưng người đã bị kéo trở
lại, không đợi nàng phản ứng kịp, Tiêu Lang đã hướng đến thát lưng của
nàng, trong nháy mắt biến thành hắn ngồi xếp bằng, tư thế nàng nằm sắp ở trên đùi hắn, sau đó quần liền bị tuột i xuống, lộ ra cái mông lạnh
lẽo.
Nàng kinh ngạc quên thét lên, hai tay Thư Lan chống xuống,
nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Lang, nước mắt rơi xuống xoành xoạch, nhỏ
giọng yếu ớt cầu khẩn: "Lang ca ca, ngươi đừng ăn ta, về sau ngươi muốn
ta làm gì ta liền làm cái đó!"
Tiêu Lang thẳng tắp nhìn chằm chằm cái mông nhỏ bị đánh đến đỏ hồng, ngẩng đầu nhìn Thư Lan một cái, búi
tóc lười nha đầu vừa tuột ra, tóc rơi xuống, bị nước mắt ướt nhẹp, dính
vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, mắt sáng đen bóng, mặt trắng như
men sứ, môi mềm mại đỏ thắm, diễm lệ mị loạn không nói nên lời, làm cho
ngọn lửa vừa dập tắt lại trỗi dậy.
Đưa tay quệt nước mắt của nàng, Tiêu Lang trầm thấp khàn khàn trấn an: "Đừng sợ, ca ca chữa thương cho ngươi, không ăn ngươi."
Thư Lan không tin, chợt thấy Tiêu lang cúi đầu, ở liếm xuống trên mông nàng.
( ôi trời ơi, chết cười )
"A. . . . . ." Lưỡi mềm ấm áp phất qua chỗ bị nương đánh, có đau một chút,
lại có loại thoải mái không nói được, Thư Lan không nhịn được kêu một
tiếng thật thấp, "Ngươi liếm ta làm gì thế?" Không phải là trước khi ăn
muốn liếm qua cho sạch chứ? Thân thể mới vừa buông lỏng lập tức lại căng thẳng.
Tiêu Lang làm động tác nuốt xuống, không chút nghĩ ngợi
mà đáp: "Như vậy có thể chữa thương, trước kia. . . . . ." Chưa nói
xong, dừng một chút, trong bầy sói, chỉ cần có đồng bạn bị thương, con
sói khác sẽ giúp nó liếm láp vết thương, cũng không ai biết tại sao phải làm như vậy, nhưng sự thật chứng minh liếm láp rất hữu hiệu, cho nên
lúc Thư Lan bị đánh, ý niệm đầu tiên của hắn là giúp nàng chữa thương,
lúc này mới kéo người đến nơi này, nhưng, hắn đã không phải là sói, đầu
lưỡi còn có chức năng chữa thương sao?
Cúi đầu, cái mông nhỏ
trắng hồng không an phận uốn éo, Tiêu Lang tạm thời vứt bỏ nghi ngờ
trong đầu, theo bản năng lại liếm xuống, nghiêng đầu hỏi Thư Lan: "Có
thoải mái một chút hay không?"
"Có, vậy thật ngươi không muốn ăn ta à?" Thư Lan vẫn còn rối rắm vấn đề sống chết.
"Yên tâm đi, ta muốn nuôi ngươi mập sẽ ăn nữa, hiện tại quá gầy quá nhỏ."
Tiêu Lang rất là nghiêm túc nói, hài lòng khi thấy Thư Lan sửng sốt,
không để ý tới nàng nữa, cúi đầu chuyên tâm liếm, thỉnh thoảng nhẹ nhàng hôn một chút, nộn nộn, so với đậu hũ còn ngon miệng hơn. Loại cảm giác
này quá kỳ diệu, làm cho người ta làm không biết mệt, lưu luyến quên về.
Nghe Tiêu Lang trả lời, Thư Lan không biết nên lo lắng hay là yên tâm, chỉ
là vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu quá mệt mỏi, nàng nhìn một lát, xác
định Tiêu lang vẫn không động khẩu cắn nàng, từ từ nằm xuống, dần dần,
cảm giác trên mông liên tục sảng khoái làm cho nàng buồn ngủ, nhỏ giọng
thầm thì một câu, thật ngủ mất rồi.
Sau khi khóc lớn, lúc ngủ mang theo tiếng ngáy yếu ớt, Tiêu lang rất nhanh phát hiện biến hóa của Thư Lan.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên, xoay chuyển ánh mắt, rơi vào nơi bắp đùi trắng nõ
của Thư Lan, giơ tay lên, nhẹ nhàng kéo quần xuống phía dưới một khoảng, cho đến đầu gối mới dừng lại, vì vậy, hai bắp đùi trắng nõn trơn mịn lộ ra.