Đầu mùa hè, trong rừng từng trận gió mát, mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt của loài hoa không tên.
Thư Lan ngoan ngoãn nằm trên đùi Tiêu lang, đôi tay xếp ở dưới đầu, đầu nhỏ theo thói quen nghiêng về bên phải. Nếu đổi thành người khác, trước
thấp sau cao tư thế tuyệt đối ngủ không yên ổn, nhưng nàng là ai? Kiếp
trước đầu cũng có thể hướng xuống dưới treo ngược ngủ ở trên cây, hiện
tại khó khăn nhỏ này, chẳng đáng là gì!
Nhưng mà, Thư Lan quên
mất, kiếp trước sẽ không có ai quấy rầy nàng, hiện tại bên người nàng
lại có ác lang chuyển thế thích khi dễ nàng.
Sau khi lột quần Thư Lan, Tiêu lang liền ngây ngẩn cả người, thì ra chân lười nha đầu so với tay nàng còn trắng mịn hơn, cái mông nhỏ vểnh lên thật cao bị hắn đè
xuống giữa hai chân phác họa một đường cong mềm mại, thoạt nhìn động
lòng người như vậy.
Bắt đầu Tiêu Lang chỉ là bất động nhìn cái
mông tròn tròn của Thư Lan, dần dần, mắt hắn càng ngày càng sâu, tầm mắt cũng dời tới giữa hai chân Thư Lan. Hắn biết thân thể sói cái, biết
thân thể nam nhân, vẫn chưa nhìn qua phía dưới nữ nhân, dĩ nhiên, khi
còn bé cùng Thư Lan tắm không tính, khi đó hắn trừ phía dưới nhiều ra
cây gậy nhỏ, hai người gần như không có khác nhau chút nào.
Một
loại bản năng kích động khiến hắn cẩn thận đặt Thư Lan ngửa mặt ở trên
cỏ, chỗ mông hơi đau đớn khiến Thư Lan đang ngủ say nhíu mày một cái, cọ xát vào mặt cỏ, rất nhanh khôi phục yên tĩnh. Hai cánh tay tựa như củ
sen khoác lên đầu bên cạnh, bộ dáng khi ngủ càng thêm ngốc nghếch, buồn
cười đáng yêu không chịu được, thật sự là Tiêu Lang không nhịn được rồi, miệng đắng lưỡi khô nằm nghiêng bên cạnh Thư Lan, nhẹ nhàng hạ xuống
hôn nàng, sau đó liền mê luyến cảm giác mềm nhũn đó, ở trên mặt nàng lưu luyến quên về.
"Ưmh, nương, để cho ta ngủ tiếp một lát . . . . . ." Thư Lan phất tay đánh về phía" tay nương" , hướng bên trái ngắt nhéo.
Theo động tác vô ý thức của nàng, áo ngắn thêu hoa màu hồng co lại, lộ ra
một đoạn eo thon nhỏ trắng như tuyết, cỏ xanh biếc ở dưới càng làm nổi
bật thân thể, tựa như đậu hũ rất mê người. ( phi lễ nha hắc hắc )
Tiêu Lang không khống chế được vươn tay, khoác lên xương hông Thư Lan, trước sau vuốt ve, hô hấp càng phát ra dồn dập, nếu thân thể có phản ứng, có
phải có thể làm loại chuyện tình đó hay không?
Cái ý nghĩ này để
cho cả người hắn nóng rực, Tiêu Lang chợt ngồi dậy, lần nữa để Thư Lan
nằm ngang, thấy nàng ngủ an tĩnh không có dấu hiệu thức tỉnh, liền từ từ nửa quỳ bên ngoài hai chân của Thư Lan, hai cánh tay chống xuống cỏ,
cúi đầu đến gần.
Dưới bụng bằng phẳng có mấy cây cỏ non dài lưa thưa, ở dưới chính là thịt non trắng như tuyết, môi nhỏ hồng nhạt. . . . . .
Nhịp tim không khống chế tăng nhanh, Tiêu Lang rất muốn đẩy môi hồng đáng
yêu ra, nhìn một chút phong cảnh bên trong là thế nào. ( ôi máu của ta )
Nhưng ngay khi hắn run rẩy sắp đụng nơi đó thì ở nơi xa chợt truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, xen lẫn tiếng người dồn dập: "Thúy Hà, đến phía
trước, ca ca hảo hảo thương ngươi!"
Tiêu Lang lấy làm kinh hãi,
nghe tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, hiển nhiên là hướng tới bên mình, vội thật nhanh mặc xong quần thay Thư Lan, giương mắt nhìn chung
quanh, không phát hiện chỗ ẩn thân thích hợp, không thể làm gì khác hơn
là gọi Thư Lan tỉnh, "A Lan, có người xấu tới, chúng ta phải trốn trên
cây!"
Thư Lan u mê nháy nháy mắt, hình như chưa kịp phản ứng tại sao mình cùng Tiêu Lang ở chỗ này.
Tiêu lang cũng không cho nàng thời gian phản ứng, lôi kéo người vọt đến một
hai phía sau cây đại thụ to có thân cỡ hai người ôm, nhỏ giọng thúc giục Thư Lan bò lên trên. Bọn họ cũng mười tuổi rồi, nói lớn không lớn nói
nhỏ không nhỏ, cô nam quả nữ núp ở trong rừng, truyền đi đối với thanh
danh Thư Lan không tốt. Tiêu Lang thích trêu cợt khi dễ Thư Lan là thật, nhưng chỉ có hắn mới được, nếu người khác chửi bới nhục mạ Thư Lan, hắn nhất định không chịu được.
Bên kia tiếng chạy bộ càng ngày càng
gần, Thư Lan mơ mơ màng màng cũng không có ngẫm nghĩ, theo bản năng tin
lời nói Tiêu Lang, đôi tay vòng quanh cây, bắp chân đạp một cái, lấy tốc độ làm người ta khiếp sợ bò lên. Nếu Tần thị nhìn thấy, nàng nhất định
sẽ hoài nghi Thư Lan linh hoạt như vậy vẫn là nữ nhi nhiều một bước đều
lười phải đi sao?
Có ít thứ là thiên phú, lợi ích của kiếp trước, Tiêu Lang khí lực siêu cường, đối với mùi đặc biệt nhạy cảm, thường
thường dựa vào mùi có thể phân biệt người phía sau là ai. Còn với Thư
Lan, kiếp trước phần lớn thời gian nàng chỉ sống ở trên cây, đối với leo cây có thiên phú dị bẩm, đến Tiêu Lang cũng mặc cảm. Chỉ là, trừ Tiêu
Lang cùng chính nàng, không ai biết thôi.
Thư Lan ở phía trước,
Tiêu Lang ở phía sau, hai người vừa mới cách mặt đất hơn ba thước núp ở
giữa chạc cây, chỉ thấy một nam một nữ tay cầm tay chạy tới.
"Hai người này hình như khá quen à?" Thư Lan bị Tiêu Lang ôm vào trong ngực, cúi đầu nói, nhất thời cũng quên mất nàng đang giận hắn đấy.
Hơi thở ấm áp như lan phả tới trước mặt, cánh tay Tiêu Lang vòng ngang hông Thư Lan nắm thật chặt, không nói gì, bình thường lười nha đầu hoàn toàn không nhớ người, thế nhưng hắn lại nhận ra được. Dưới tàng cây, vóc
người nam tử mép chếch tròn mặt đỏ chính là con lớn nhất Triệu Đại Lang, cúi đầu đi theo sau lưng Triệu đại lang cũng là trưởng nữ của đại bá
nương Trương thị, Tiêu Thúy Hà, năm nay 16 tuổi, tính tình chất phác
hướng nội, không được Trương thị thích, thường thường bị muội muội Tiêu
Liên Hoa xảo trá ngang ngược khi dễ.
Ban ngày ban mặt, hai người bọn họ tới nơi này làm gì, chẳng lẽ còn nói?
Đang suy nghĩ, bả vai nặng đi, là do Thư Lan tựa vào trên người hắn, lại nhắm hai mắt lại.
Tiêu Lang vừa bực mình vừa buồn cười, nha đầu này, nếu ngày nào đó bị người
buôn lậu bắt đi, sợ rằng cũng sẽ không khóc một tiếng.
Dĩ nhiên, hắn sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện đó .
Dưới tàng cây, Triệu Đại Lang ôm Tiêu Thúy Hà sóng vai ngồi xuống, sốt ruột
khó nén muốn hôn môi, " Thúy Hà tốt, ta muốn đến chết rồi, hiện tại liền cho ta đi!" Một tay vòng chắc eo nhỏ nhắn của Thúy Hà, một tay cởi thắt lưng của nàng ra, thân thể khỏe mạnh gần như hoàn toàn đè lên trên
người Thúy Hà.
Vốn dĩ Triệu Đại Lang tính tình phong lưu, dựa vào lão tử của hắn là Lý Chính, mười ba mười bốn tuổi học được quyến rũ
thiếu nữ ngu ngốc trong thôn làm chuyện cẩu thả, có khuê nữ bị hắn đoạt
thân thể, mặc dù bị vứt bỏ, lại ngại vì danh tiếng không dám lộ ra, chỉ
có thể nén giận tiếp tục sống, ngược lại đã cổ vũ Triệu Đại Lang kiêu
căng. Nhưng mà, liên tiếp thuận lợi ánh mắt Triệu Đại Lang cũng bị nuôi
xảo quyệt, mặc dù đã sớm biết Thúy Hà, nhưng bởi vì cuộc sống Thúy Hà
nghèo, tư sắc thường thường, vừa bắt đầu hắn cũng không nhớ nàng. Không
biết được ngày đó gần tối đi ngang qua bờ sông, nhìn thấy Thúy Hà núp ở
sau tảng đá lớn để tắm, liếc một cái liền si mê hai luồng nhũ - thịt đầy đặn đĩnh kiều trước ngực nàng, lúc ấy hận không được nhào tới. Cũng may mặc dù hắn háo sắc, nhưng cũng hiểu được đạo lý không thể dùng mạnh,
nếu không lan truyền ra ngoài, lão tử của hắn còn không đánh chết hắn,
liền tùy lúc xuống tay.
Bên này Triệu Đại Lang tìm cách quyến
rũ Thúy Hà, không biết trong lòng Thúy Hà đã sớm thương nhớ hắn, ngay cả lúc vô tình gặp được ở bờ sông, đều là nàng tính toán tốt.
Thúy
Hà tính tình chất phác không đòi cưới, dáng vẻ cũng chỉ được cho trung
đẳng, năm ngoái Trương thị thu xếp hôn sự cho nàng, hết lần này tới lần
khác không có người làm mai tới cửa. Sau trong tháng ba, một gia đình
trong thôn phía sau núi xin bà mai tới cửa cầu hôn, nói là một hán tử
xấu xí hơn 20 tuổi, Thúy Hà thấy ngứa mắt, Trương thị vẫn vui mừng cùng
người ta hứa hẹn đồ cưới, một lời đáp ứng, chỉ chờ qua Trung thu là cử
hành hôn sự.
Thúy Hà không có cách nào, nghĩ đi nghĩ lui, liền
đánh chủ ý lên Triệu Đại Lang. Nàng nghĩ, chỉ cần làm lớn bụng, Triệu
Đại Lang còn có thể nhìn nàng lấy chồng ở xa hay sao? Về phần kết quả
Trương thị sau khi thoái hôn, Thúy Hà không có để ở trong lòng, làm
nương không thay nữ nhi suy tính, vì sao nàng phải nghĩ tới Trương thị?
Chỉ là nha, đối với nam nhân, cũng không thể lập tức đáp ứng ý muốn của hắn.
"Đại Lang, đừng như vậy, làm cho người ta nhìn thấy không tốt. . . . . ."
Thúy Hà giả vờ đẩy đẩy Triệu Đại Lang, âm thầm cố ý dùng bộ ngực mình
vẫn làm kiêu ngạo cọ xát đối phương bởi vì ngực dầy đủ giống như vuốt
ve.
Một cái va chạm, đồng thời hai người giật thót mình.
Triệu Đại Lang một phát bắt được tay Thúy Hà nhét vào trong đũng quần hắn, "
Thúy Hà tốt, ngươi sờ sờ, ca ca nào còn chờ được! Mau cho ta đi, đến lúc đó ta lập tức đến nhà các ngươi cầu hôn, nhất định nương ngươi sẽ đồng
ý!"
Thúy Hà mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, trong lòng tính toán một chuyện, người thật việc thật là một chuyện, tay vừa đụng đến nóng bỏng
thô cứng kia, thân thể lập tức mềm nhũn một nửa, nào còn ngăn cản được?
Đảo mắt liền bị Triệu Đại Lang đẩy ngã xuống đất, tay chân lanh lẹ tháo
dây thắt lưng cởi quần ra, trên dưới vừa hôn vừa sờ, đợi đến nơi đó Thúy Hà chảy ra chút nước, cũng không nói một tiếng, liền đi vào, vừa vào
tới Thúy Hà liền bi thảm kêu một tiếng, cặp mắt trợn trắng, thế nhưng
hắn lại liều mạng, trước sau đong đưa , thoải mái trong miệng vẫn kêu a
a.
Qua một hồi lâu , Thúy Hà vẻ mặt hoàn toàn trong đau đớn, khóc cầu xin Triệu Đại Lang chậm một chút mềm chút, nói mình vô cùng đau
đớn, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt rơi xuống, nhất thời hối hận
không nên theo người này, nửa điểm dịu dàng cũng không hiểu.
"Đừng sợ, nhịn một chút là được, tuổi ngươi còn nhỏ, lần đầu tiên, khó tránh
khỏi đau chút, về sau liền thư thái!" Triệu Đại Lang thở hổn hển nói,
hắn cũng không phải là người thương hương tiếc ngọc, chỉ mình sung
sướng, đâu để ý Thúy Hà là lần đầu tiên, một cái so một cái lặp lại, một lần so một lần sâu, chính là thân thể Thúy Hà bằng sắt cũng không chịu
nổi bị người giày vò như vậy, kêu kêu ngay tức khắc hôn mê bất tỉnh.
Triệu Đại Lang hình như sớm đã thành thói quen nhìn nữ nhân té xỉu, trên mặt
nửa điểm kinh ngạc cũng không có, chẳng những không ngừng, ngược lại
khoác hai chân Thúy Hà lên trên bả vai, hung hăng ra vào, hai móng vuốt
phì đại nắm trước ngực Thúy Hà vuốt ve, trong miệng dâm uế - lời nói
càng quá mức.
Trên tàng cây Tiêu Lang thấy rất rõ ràng, nhưng mà hắn
chỉ nhìn một hồi rồi thu hồi tầm mắt, tất cả trong đầu đều quanh quẩn
câu nói kia của Triệu Đại Lang, thì ra là lần đầu tiên nữ nhân làm
chuyện này sẽ đau, Thúy Hà cũng mười sáu tuổi rồi, Triệu Đại Lang còn
nói tuổi nàng còn nhỏ, chẳng phải là Thư Lan càng khó chịu?
Liếc
mắt một cái dáng vẻ Thúy Hà nửa chết nửa sống dưới tàng cây, Tiêu Lang
âm thầm quyết định, cho dù muốn ăn Thư Lan, cũng phải đợi nàng lớn một
chút mới được, nếu không cô ấy sợ đau thân thể, đến lúc đó trong lòng
còn không hận hắn sao.
Cái ý niệm này mới vừa nhô ra, Tiêu Lang liền nhíu mày, hai người vốn là có thâm thù đại hận, làm sao hắn lại lo lắng cái này?
Cúi đầu, lười nha đầu trong ngực vẫn ngủ say sưa, bên tai truyền tới tiếng
hít thở dồn dập lòng của Tiêu Lang dần dần rối loạn, tầm mắt của hắn
vững vàng đặt trên cánh môi đỏ thắm mềm mại của Thư Lan, rốt cuộc không
nhịn được, cúi người tới gần.
Ừ, mềm nhũn, ngọt ngào, giống mỹ vị trong tưởng tượng.
Người trong lòng lo lắng giãy dụa hai cái, Tiêu Lang sợ kinh động người dưới
tàng cây, lấy hai chân nàng kẹp thật chặt ở giữa hai chân, một tay đỡ
dưới đầu Thư Lan, để cho nàng bất kể như thế nào cũng không tránh thoát, một tay lặng lẽ từ dưới áo trắng nàng sờ soạng đi vào, ma sát dọc theo
vòng eo.
Ừ, ngực chỉ so với khi còn bé hời lồi lên một chút, chỉ là không sao, nữa nuôi hai năm, nhất định sẽ phổng phao .
Lông mi Thư Lan cong cong giật giật, chuyện gì xảy ra, ngang hông ngứa một chút, miệng giống như bị người cắn. . . . . .
Cắn?
Nàng bỗng chốc mở mắt, đúng lúc chống lại lông mi đen mịn của Tiêu Lang, mà
hắn đang ngậm môi của nàng chơi đuà, một bộ dáng rất hưởng thụ, không
phải là phải thừa dịp nàng ngủ ăn luôn nàng chứ?
Thư Lan khẩn
trương muốn hô to ra tiếng, lại bị Tiêu Lang ngăn ở trong miệng, vừa
định dùng sức giãy giụa, chợt nghe phía dưới truyền đến một thở gấp gáp
tiếng hô thô cát, nàng bị sợ đến ngây dại.
Thừa dịp thời gian
ngắn ngủi, Tiêu Lang cúi đầu nhỏ giọng nói ở bên tai nàng: "Đừng động
đừng kêu, người xấu đang ở phía dưới, không tin ngươi xem!"
Thư
Lan cứ mặc hắn ôm như vậy, nhìn xuống xuyên qua cành lá, vừa nhìn xuống
biết không phải chuyện đùa, nàng cả kinh thiếu chút nữa té xuống.
Sau khiTriệu Đại Lang phát tiết, mệt mỏi từ trên người Thúy Hà bò xuống,
nằm ở một bên thở dốc, nhắm mắt lại hưởng thụ khoái cảm sau khi lên
đỉnh, cho nên Thư Lan liền nhìn thấy Thúy Hà thẳng đờ nằm ở trên cỏ,
dưới thân thể đen bóng, có một hỗn hợp trắng đỏ cùng vết bẩn.
"Đó là máu, nếu ngươi kêu ra tiếng, người xấu cũng sẽ đối với ngươi như vậy!" Tiêu Lang uy hiếp nói ở bên tai Thư Lan.
Thư Lan mờ mịt nháy nháy mắt, có chút không thể lý giải tình huống trước
mắt, bất luận là kiếp trước, nàng chưa từng thấy nhiều máu như vậy, thậm chí nàng không tưởng tượng được máu kia ở đâu ra, còn có cái tên xấu xa kia, tại sao muốn khi dễ cô nương này đây? Khi còn bé nàng hỏi ca ca
thịt người ăn ngon không, ca ca lại nói là người sẽ không ăn thịt người, nếu không ăn thịt người, vì sao người xấu lại làm cho cô nương kia chảy máu? Nàng không nhúc nhích, không phải là chết rồi chứ?
Đầy bụng nghi ngờ, nhất thời khiến Thư Lan quên cái khác, không nháy mắt nhìn hai người.
Triệu Đại Lang nằm một lát, từ từ bình tĩnh lại, xoay người thấy Thúy Hà còn
chưa tỉnh táo, nhướng mày, tùy tiện cầm khăn thay hai người thu thập một chút, ngẩng đầu đẩy Thúy Hà ra: "Này, tỉnh, tỉnh, chúng ta phải đi về!" Dung mạo của nàng vừa đen dáng người lại cao, ngay cả làm thế nào yểu
điệu cũng không sánh nổi tiểu nha đầu bạch nộn, xúi quẩy!
Thân
thể bị không ngừng bị đẩy, rốt cuộc Thúy Hà có tri giác, mới vừa muốn
động, phía dưới liền truyền đến đau đớn khó có thể chịu được, nghĩ đến
mình cứ như vậy không có thanh bạch, Thúy Hà không nhịn được khóc lên:
"Triệu Đại Lang, ta hận ngươi!"
Triệu Đại Lang cợt nhã tiến tới, kéo người vào trong ngực nhận lỗi: " Thúy Hà, ngươi xem ta cũng không
phải cố ý, đây là không khống chế được nha, ai bảo bên dưới ngươi chặt
như vậy. Mau đừng khóc, trở lại để cho người ta nhìn ra không tốt, chờ
thêm mấy ngày nữa thân mình ngươi dưỡng tốt, chính ta sẽ phục vụ ngươi,
đảm bảo khiến cho ngươi hằng đêm nhớ tới tư vị tiêu hồn kia!"
"Hừ, ngươi chỉ biết dỗ ta!" Thúy Hà bụm mặt nói, nghĩ thầm, vì nửa đời sau
hạnh phúc, nàng không thể làm gì khác hơn là nhịn lần này.
Triệu Đại Lang vừa hôn vừa sờ dỗ một lát, chờ Thúy Hà không hề tức giận nữa, dụ dỗ người rời khỏi nơi này.
Lúc này Thư Lan nhìn thấy rõ ràng, "Lang ca ca, tại sao nàng vừa khóc vừa cười?" Không tự chủ xưng hô như khi nhỏ.
Nghe thấy trong lòng Tiêu Lang vui mừng, vuốt tay nhỏ bé của nàng nói: "Mặc
kệ nó, chính ngươi là suy nghĩ một chút đi, nương ngươi vẫn đang giận
ngươi kìa !"
Thư Lan lập tức xệ mặt xuống, hung ác trợn mắt nhìn
hắn một cái: "Đều tại ngươi, nếu không nương ta mới không nỡ để cho ta
làm việc !" Dùng sức rút chân ra, đôi tay vừa trượt ra, nhanh chóng
trượt xuống đất, nhấc chân phải trở về nhà.
Tiêu Lang đứng ở trên cây nhìn nàng, "Ta có biện pháp giúp ngươi lười nhác lại không bị đánh, chỉ cần ngươi đồng ý về sau ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ nói cho ngươi
biết, như thế nào?"