Lão Thiên, Xin Đừng Lấy Tiểu Nữ Ra Đùa Cợt
Ai đó đang âm thầm hối hận khi quá mềm lòng mà đi bắt chuyện với Thạch Vô
Ngấn…Nói thật, việc làm hôm qua, y cảm thấy mình cũng ‘hơi quá đáng’,
nhưng hiện tại thì cảm giác tội lỗi bốc hơi đâu mất, ngược lại còn rất
muốn thêm một lần ‘tái phạm’!
Ngoài mặt Thủy Nhược Hàn vẫn duy
trì vẻ trấn tĩnh bình thường nhưng bên trong đã âm thầm đấu tranh với
nhau, tính toán việc giết vương gia của một quốc phải trả giá thế
nào…Thế nhưng vì Thạch Vô Ngấn vẫn còn hữu dụng, cho nên y miễn cưỡng
tha cho hắn một mạng!
Bởi vì lần này lên núi, chỉ có một mình y, nếu có Thạch Vô Ngấn làm cu li khuân vác, hầu hạ này nọ, y cũng đỡ vất vả. =]]
“Này, cuối cùng loại thuốc ngươi cần có hình dạng ra sao?” Một bên nướng thỏ
vừa mới bắt xong, một bên hắn hỏi, Thạch Vô Ngấn muốn biết cuối cùng đi
suốt cả ngày để tìm loại thuốc nào?
Mới đầu, vốn dĩ hắn cho rằng
Thủy Nhược Hàn chỉ là một lang trung yếu đuối như vẻ bề ngoài của mình.
Nhưng hắn đã sai lầm trầm trọng, từ lúc khởi hành chưa có một giây một
phút nào ngừng lại cước bộ, thậm chí còn có thể ngồi đây ăn uống tự tại
không than một câu, cho thấy thể lực của tên Thủy Nhược Hàn này cũng
thật khá.
Thủy Nhược Hàn vẫn kiên trì im lặng, ngoài ăn thì sẽ
không đáp trả lại bất kỳ câu hỏi nào của nam tử hồ ly nhiều nước miếng
trước mặt.
“Cái người này, thật đúng là khinh người quá đáng!”
Thạch Vô Ngấn trừng mắt Thủy Nhược Hàn, cho dù thần tiên cũng nhịn không nổi cái tính cách biết mà giả câm giả điếc của Thủy Nhược Hàn, huống
hồ, hắn chỉ là người bình thường!
“Này, chẳng lẽ ngươi ăn uống
cũng phải bịch mặt sao?” Đến đây, Thạch Vô Ngấn cảm thấy vừa buồn cười
vừa quái lạ, ngay cả ăn mà Thủy Nhược Hàn vẫn chưa từng tháo khăn ra?
Chỉ khép nép từ tốn đưa miếng thịt thỏ mới chín vào miệng bằng đường
phía dưới, như vậy không phải rất tốn công sao?
Vả lại khăn sẽ
đầy dầu mỡ, đến lúc đó thì càng khó chịu hơn? Cuối cùng tên Thủy Nhược
Hàn này nghĩ gì vậy? Vì sao phải phiền phức như thế? Hay dung mạo y có
vấn đề???
Thủy Nhược Hàn ngồi im như tảng đá, nếu không phải kế
bên có người ồn ào, ầm ỹ, thì có lẽ người ngoài nhìn vào đã nghĩ ngay,
Thủy Nhược Hàn chính là một pho tượng.
“Này.” Đang muốn chìm sâu
vào trong giấc ngủ thì Thủy Nhược Hàn cảm nhận được có người hướng về
mình, rất nhanh mở mắt, tránh né sự đụng chạm.
Nhìn đến bộ dạng
tránh mình như tránh ôn dịch thì Thạch Vô Ngấn khẽ nhăn mày, trong lúc
Thạch Vô Ngấn muốn nhích thêm chút, đơn giản là để trêu ghẹo Thủy Nhược
Hàn. Nào ngờ mũi chân của hắn bất cẩn ấn phải một mảnh đất mềm, sau đó
không tự chủ, cả người hướng về trước mà ngã tới.
Bên này, Thủy Nhược Hàn chưa kịp phản ứng thì đã bị cả người Thạch Vô Ngấn ôm chọn.
“Tránh ra.” Phật cũng nổi giận, huống hồ chi tính tình của Thủy Nhược Hàn bình thường đã rất thối.
Từ ngực của Thủy Nhược Hàn nâng đầu lên, lúc này Thạch Vô Ngấn mới nhìn kỹ lại, đôi mắt không hẳn to tròn ướt át mọng nước như Nhâm Hiểu Tuyết,
nhưng lại hữu thần tựa như vực thẳm sâu vạn trượng, thật sự làm cho
người ta nhìn không ra tâm tư của y. Thế nhưng người có đôi mắt đẹp như
vậy, không lý nào nhan sắc sẽ tệ đến không thể gặp người, phát hiện ra
điều này làm cho sự hiếu kỳ của Thạch Vô Ngấn tăng vọt..
“Tránh – ra” nhưng người bên dưới không để cho Thạch Vô Ngấn có cơ hội chiêm
ngưỡng mình thêm một lần, rất nhanh phá tan ảo tưởng trong lòng Thạch Vô Ngấn.
Y nghiến răng, phát ra thanh âm cảnh cáo thật cao, bộ dáng dường như nếu Thạch Vô Ngấn còn tiếp tục đi xuống, y sẽ trực tiếp giết
hắn rồi chôn xác ở một nơi không ai hay biết.
Thạch Vô Ngấn nhìn
đến đôi mắt vốn dĩ trong trẻo sạch sẽ hiện đang phát ra tia hỏa diễm thì khuôn mặt tuấn tú cười đến sáng lạn. “Ngươi cho ta cảm giác như một nữ
tử!” Không phải sao? Có nam tử nào mà tháo gắt, khó chịu đến như vậy?
“Thạch – Vô – Ngấn” Người bên dưới nhịn không nổi sự sỉ nhục cùng trêu ghẹo
của người phía trên, ngọn núi lửa nhỏ ẩn ẩn hiện hiện trong lòng đã lâu
sắp phun trào.
A, cẩn thận, kẻo chết cháy.
Thạch Vô Ngấn
không khỏi thở ra cái thở dài đầy muộn phiền, vì sợ nghịch ra lửa, mang
họa vào thân thì khổ. Hắn đã đích thân lãnh giáo qua, không cần phải
thêm một lần nữa.
Nhưng là trước khi rời đi vẫn không thể không
buông lời chế giễu: “Nói thật, Thủy đại phu a, thân thể ngươi thật mềm
mại nga.” Không chỉ thế, hương thảo dược trên người y thật khác biệt, so với những loại thảo dược nồng đậm khiến người ta nhíu mày chán ghét thì đây là lần đầu tiên hắn biết cũng có loại thảo dược thơm mát như vậy.
Sắc mặt ai đó từ trắng chuyển đen, đôi ngươi cũng không tự giác trầm lại,
hai bàn tay bé nhỏ gắt gao siết chặt nhau, khóe môi run rẩy liên hồi,
giờ phút này y hận không thể dùng mắt giết người!
Nhưng Thủy
Nhược Hàn tự nhận mình có tu dưỡng tốt, không cùng loại lưu manh như
Thạch Vô Ngấn so đo, cuối cùng cũng phải dằn hết nỗi buồn bực xuống đáy
lòng, ổn định tư thế, quyết định trút hết phiền muộn vào giấc ngủ.
A, quả đúng là có năng lực kìm chế tốt, bị hắn nói như vậy cũng tuyệt
không phát ra lời lẽ thô tục, dĩ vãng là nam nhân bình thường bị hắn nói như nữ nhân, ắt hẳn giờ này đã muốn giết hắn.
Thấy đôi mắt đẹp
đã nhắm lại, nghĩ đến hôm nay, Thủy Nhược Hàn đã đi một ngày dài, với
lại, mình trêu ghẹo người ta đã đủ rồi, nên để cho y dưỡng tốt thân thể, mới có thể lực cùng hắn ‘ngoạn’ chứ’.
Tiếng lửa ‘tí tách’, bên
cạnh Thủy Nhược Hàn cũng yên giấc, Thạch Vô Ngấn cũng không muốn đối
diện với bốn phía đen tối, đương nhiên cũng lấy ngủ làm mục tiêu.